Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 25


Bạn đang đọc Tiểu Thanh Mai Phật Hệ FULL – Chương 25


Lúc Thanh Nhiễm về đến nhà, Lý Thanh Mặc đã ăn cơm xong rồi.

Anh đang nằm trên sô pha chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa, đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Cơm còn trong nồi, tự lấy ăn đi.”
Thanh Nhiễm đặt túi thức ăn cho mèo xuống, rửa tay sạch sẽ xong mới ăn cơm.

Đợi cô ăn xong, Lý Thanh Mặc đã chơi hết ván game, anh hỏi Thanh Nhiễm: “Em có gặp Tạ Ánh An không?”
Thanh Nhiễm nghi  hoặc nhìn qua.

Thấy biểu cảm này của cô, những lời bị Lý Thanh Mặc kìm nén mấy tiếng qua đã có chỗ để xả xuống, anh cao hừng kể: “Chậc, em không biết đấy thôi, thằng nhóc này bây giờ rất to gan, vừa tan học đã cầm sách lên chạy về, giáo viên Vật lý bảo ở lại học thêm một tiếng, cậu ta căn bản không nghe.”
Thanh Nhiễm không đáp lời, mang điện thoại đi sạc.

Lý Thanh Mặc bất đắc dĩ bị giáo viên chủ nhiệm lôi đi tham gia cuộc thi Vật lý.

Lý Thanh Mặc đang tự ca thán: “Ài, học sinh mới của lớp các em còn chạy theo cậu ta nữa, haiz~”
Thanh Nhiễm ngưng lại, ngẩng đầu lên: “Có kéo cậu ta lại được không?”
“Không.” Lý Thanh Mặc lại nói:”Cái tên Tạ Ánh An này có bao nhiêu cứng đầu em còn không biết sao? Anh còn không kéo cậu ta lại được chứ đừng nói đến cô gái mỏng manh yếu ớt như cái bạn học sinh mới kia.”
Thanh Nhiễm: “……”
Nhưng mà người ta có hào quang của nữ chính.

“Còn cả Quý Ngạn Thần nữa, nghe nói anh ta cũng không đến, giáo viên Vật lý tức gần chết, ha ha.”
Lý Thanh Mặc cười hả hê.

Thanh Nhiễm mở khóa điện thoại, mở dao diện Wechat, Tạ Ánh An gửi cho cô một tin nhắn từ ba phút trước, là một tấm ảnh, ảnh chụp đề Vật lý.


Thanh Nhiễm nhấn nghe, âm thanh gấp gáp của Nguyễn Nhuyễn lập tức truyền qua,”Nhiễm Nhiễm, cậu mau lên diễn đàn trường đi, cũng không biết tên khốn nạn nào nói cậu trên diễn đàn kìa.”
“Diễn đàn trường?” Sắc mặt Lý Thanh Mặc đen lại, anh cướp điện thoại trong tay Thanh Nhiễm, hỏi: “Diễn đàn trường nào? Nói rõ ràng xem.”

“Mặc, Mặc ca,”Nguyễn Nhuyễn bên kia ngập ngừng một chút, sau một khắc lại nói chuyện giống như thường: “À, Mặc ca, anh mau lên diễn đàn trường xem đi, không biết ai tạo tin đồn về Thanh Nhiễm trên đó, nói Nhiễm Nhiễm…”
“Tút” một tiếng, Lý Thanh Mặc cúp điện thoại, khịt mũi: “Cần cô nhiều lời chắc.”
“Gửi link diễn đàn cho anh.” Lý Thanh Mặc mở wechat ra chờ đợi.

Thanh Nhiễm nhanh chóng mở diễn đàn ra rồi gửi cho anh.

Lý Thanh Mặc vừa nhấp vào link, vừa cười lạnh: “Trường chúng ta còn có cái này hả, sao anh lại không biết nhỉ.”
Thanh Nhiễm nhìn anh một cái đầy sâu sắc, trước đó trên diễn đàn đều là mấy chuyện không thể không nói của anh với Tạ Ánh An, ai dám cho anh xem chứ? Không muốn sống nữa chắc?
Đến lúc mở được diễn đàn trường lên, Lý Thanh Mặc đến cả cười lạnh cũng cười không nổi nữa.

Bài đăng mang chữ đỏ rực đập thẳng vào mắt người ta: ” Chuyện của giáo hoa và LQR(Lý Thanh Nhiễm) năm hai.”
Lý Thanh Mặc nhấp mở bài viết, lướt xuống dưới, chỉ mới nhìn vài cái đã ném điện thoại xuống đất, lực ném rất lớn, chiếc điện thoại bị vớ nát.

Thanh Nhiễm bị dọa một trận, Lý Thanh Mặc thuận tay cầm theo áo khoác rồi ra ngoài, đến cửa còn không quên quay lại cảnh cáo Thanh Nhiễm: “Thành thật ngồi ở nhà cho anh, không được ra ngoài.”
Thanh Nhiễm nhanh chóng gật đầu, còn không quên chạy theo anh hỏi thêm một câu: “Ca, anh đi đâu đấy?”
Lý Thanh Mặc đầu cũng không ngoảnh lại, giọng nói càng cứng rắn: “Không phải việc của em, đừng hỏi.”
Anh khóa cổng lại, nhanh chóng rời đi.

Có thể chọc Lý Thanh Mặc tức đến mức này, có thể thấy chuyện này vô cùng tệ rồi.

Thanh Nhiễm mở diễn đàn trường ra, sắc mặt cũng trầm dần xuống.

Trên diễn đàn có hai tấm ảnh, tấm thứ nhất là giáo hoa La Lan từ phòng bao VIP cầm theo một xấp tiền bỏ vào túi áo, bên dưới còn có thêm một hàng chữ ” Giáo hoa thanh thuần dựa vào mặt để kiếm tiền giúp gia đình? Các bạn nam, xin hỏi các bạn đau lòng không?”
Tấm ảnh thứ hai là Thanh Nhiễm bị một cánh tay lôi kéo ngoài phòng bao, cũng không biết ai ác độc như vậy, sửa bóng lưng Tống Thời Trạch thành một lão trung niên đầu hói vừa lùn vừa béo.

Bên dưới còn thêm một đoạn: “Nữ thần? Tiểu tiên nữ? He he, bản thân không lọt được vào vòng thì cũng đừng cưỡng ép, ở nhà trồng ra nuôi heo không hơn sao? Hà cớ gì lại để heo nuôi?”
Thanh Nhiễm đọc đi đọc lại ba chữ ” để heo nuôi” kia, đột nhiên muốn cười, người dám sửa ảnh rồi biến Tống Thời Trạch thành heo, cũng không biết có thâm thù đại hận gì với cậu ta nữa.


Thanh Nhiễm thấy việc này hoàn toàn không đáng để Lý Thanh Mặc tức giận xông ra.

Dám sửa ảnh Tống Thời Trạch thành dạng này, với tính tình của Tống nhị thế tổ kia nếu nuốt trôi được cục tức này, vậy không gọi là nhị thế tổ nữa.

Thanh Nhiễm hít sâu mấy lần, đè nén nối phẫn hận trong lòng xuống, cô luôn cho rằng không nên để những chuyện như này làm tổn hại đến thân thể nên từ trước đến nay cô đều không quan tâm đến, người không động ta ta cũng không chạm người, đến cùng là ai căm ghét cô đến vậy, không tiếc công lên diễn đàn trường vu khống cô.

Ngón tay Thanh Nhiễm tiếp tục lướt xuống dưới, khu bình luận đã thành lầu cao rồi.

Giờ này tiết tự học buổi tối cũng kết thúc rồi, đây chính là lúc mọi người nằm chơi điện thoại trước khi ngủ, có dưa lớn như vậy, không hóng mới là lạ đó.

Lầu một: Không biết thì hỏi, tôi biết giáo hoa nhưng LQR năm hai là ai thế?
Bên dưới lầu một có vài câu trả lời phản hồi, trong đó có một câu hiển thị rõ ràng nhất: Anh en, nhắn riêng cho cậu rồi đó.

Lầu hai: Tôi đã lau xong, kính mắt đã tụt xuống năm trăm độ.

Lầu ba: ồ, người nào đó giả vờ trong sáng đến một thời điểm nào đó sẽ làm cho chính bản thân mình cũng tưởng thật, chủ bài trâu bò.

……
Lầu mười hai: Lớp một năm hai tôi biết đó, chẳng trách từ trước đến nay thành tích cậu ta rất ưu tú, nhưng hai lần kiểm tra gần đây lại tụt xuống tận thứ hai mấy ba mươi của lớp.

Lầu mười bảy: A, a, a, các cô ấy đều còn nhỏ như vậy, sao lại có thể chứ? Tôi không tin.

Bên dưới lầu bảy có đến hơn một trăm câu phản hồi, tất cả cùng đồng ý: Cô gái, cậu quá đơn thuần rồi.

Lầu hai mươi mốt: Tôi là người chứng kiến mọi chuyện hôm đó, tôi có thể làm chứng, chủ bài đang vu khống, tạo tin đồn nhảm, dám đem nhị thế tổ sửa thánh dạng này, tôi dám nói cậu đang muốn chết rồi.


Phản hồi dưới lầu hai mươi mốt càng nhiều hơn, Thanh Nhiễm nhấp vào xem.

Mẹ nó, nhị thế tổ, không phải là Tống chứ?

Học sinh tốt thật sự làm sao có thể ở cùng chỗ với nhị thế tổ chứ?
Gia thế của lớp một năm hai người ta cũng không tệ đâu.

……
Thong báo tin nhắn của wechat cứ nhảy lên không ngừng, Thanh Nhiễm không thể không thoát ra khỏi diễn đàn, đi đọc tin nhắn.

Tin nhắn do hai người Tạ Ánh An với Nguyễn Nhuyễn gửi đến.

Thanh Nhiễm đọc tin nhắn của Nguyễn Nhuyễn trước.

Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm vừa nãy Tống Thời Trạch nhắn tin với mình.

Sau đó Nguyễn Nhuyễn gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện của cô với Tống Thời Trạch.

Tống: Đưa phương thức liên lạc của Lý Thanh Nhiễm cho tôi.

Tống: Nhanh lên.

Nhuyễn Muội Chỉ: Tôi không có.

Tống: Đừng nói nhảm.

Không đợi Thanh Nhiễm đọc xong, Nguyễn Nhuyễn đã gọi qua: “Nhiễm Nhiễm, Tống Thời Trạch đòi cách liên lạc với cậu, mình……”
“Cho cậu ta đi.” Thanh Nhiễm nhướn mày: “Mình cũng có chuyện muốn nói với cậu ta.”
“Hả? Được rồi.”
Nguyễn Nhuyễn dè dặt không dám nhắc đến chuyện trên diễn đàn trường.


Ngắt điện thoại của Nguyễn Nhuyễn, Thanh Nhiễm mới đọc tin nhắn của Tạ Ánh An.

X: Ngủ chưa?
X: Chuyện trên diễn đàn, cậu đọc chưa?
X: Ra mở cửa đi.

X: Dẫn cậu tới một nơi.

Thanh Nhiễm ngẩn ra, bỏ điện thoại xuống chạy qua nhìn màn hình theo dõi, một bóng dáng cao cao tựa vào bức tường ngoài cửa, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt lạnh lùng mà cô độc của cậu.

Tin nhắn cuối cùng Tạ Ánh An gửi cho cô đã từ nửa tiếng trước.

Cũng không biết cậu ta đứng yên lặng như này đã bao lâu rồi.

Dù gì cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, Thanh Nhiễm cầm điện thoại với chìa khóa đi ra.

Cửa bị Lý Thanh Mặc khóa bên ngoài rồi.

“Tạ Ánh An?” Thanh Nhiễm đứng cách cánh cổng gọi một tiếng.

Tạ Ánh An ngoài cửa rất nhanh đã đáp lại.

Thanh Nhiễm cúi người nhét chìa khóa qua chân cổng: “Chìa khóa bên dưới.”
Tiếp đó tiếng mở khóa vang lên, Tạ Ánh An bên ngoài mở cửa, kéo tay Thanh Nhiễm đi ra.

Tạ Ánh An chân dài, Thanh Nhiễm phải chạy từng bước nhỏ mới bắt kịp cậu: “Đi đâu vậy?”
Tạ Ánh An quay đầu nhìn cô, tức khắc thả chậm bước chân, bên dưới ánh đèn đường chiếu xuống vết bầm tím không mấy rõ ràng nữa trên khóe miệng cậu.

“Đi tìm người đăng bài.” Cậu nói, “Trút giận cho cậu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.