Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 7


Tới gần buổi trưa, trên công trường một cảnh tượng bận rộn.

Tô Cùng đẩy xe gạch hăng say mà chạy tới chạy lui, nhiệt độ mặc dù đã sắp phá dưới 0, mà sau khi đẩy mấy chuyến xe thân thể từ trong ra ngoài liền nóng hồ hồ, một chút cũng không cảm thấy lạnh.

Nơi này dự tính sang năm mở cửa một cái tiểu khu cao cấp xa hoa, mép trắng cuối trang mặc dù có chút hẻo lánh, mà nghe đâu qua vài năm nữa phụ cận đều sẽ phát triển lên, có thể sẽ hình thành khu thương mại… Tô Cùng chỉ muốn đến làm mấy ngày lấy được nửa tháng tiền ăn thì đi, cho nên không để ý này nọ, thỉnh thoảng nghe người ta tán gẫu cũng là tai trái nghe tai phải mạo, tự nhiên cũng không biết ông chủ họ gì tên gì.

Cho nên khi Tô Cùng đẩy xe đẩy đi gần một đám âu phục giày da, lúc lãnh đạo đi ngang qua, cũng không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Vì vậy, trùng hợp hôm nay Lâm Phùng tới công trường thị sát, cứ như vậy đứng cách Tô Cùng ba mét có hơn, trơ mắt mà nhìn tiểu khả ái của mình đỉnh đầu đội nón an toàn, mang một đôi gang tay bẩn thỉu làm việc, mặt mày xám xịt mà đẩy xe gạch từ bên cạnh mình đi qua… 2

“… Lâm tổng? Ngài làm sao vậy?” Người phụ trách đang báo cáo tiến độ công trình cho Lâm Phùng, chốc lát Lâm Phùng lúc trước còn nghe vô cùng nghiêm túc đột nhiên biến sắc, như bị sét đánh.

“Không sao ” Lâm Phùng cấp tốc điều chỉnh tốt biểu tình, đôi mắt gắt gao đuổi theo Tô Cùng cùng xe gạch hắn đẩy, “Nói tiếp.”

Người phụ trách tiếp tục miệng lưỡi lưu loát mà báo cáo. Lâm Phùng một mặt trống rỗng, phảng phất như linh hồn đã bị rút đi.

Tiểu Trương không khỏi đồng tình liếc nhìn người phụ trách một cái…

Lâm tổng chúng tôi vào giờ phút này chỉ muốn không để ý hết thảy mà xông lên đem tiểu khả ái mạnh mẽ tiến vào trong lòng, căn bản không có tâm tư nghe mấy người nói chuyện! 3

“Chúng ta đi qua bên kia nhìn.” Báo cáo công tác kết thúc, Lâm Phùng không kịp chờ đợi dương tay chỉ hướng Tô Cùng. Vì vậy cả đoàn thị sát liền đi theo.


Giờ nghỉ trưa đã đến, Tô Cùng bưng hộp cơm ngồi xổm dưới tàng cây, vừa ăn vừa cùng một thúc thúc đẩy xe gạch tán gẫu.

“Năm nay trong nhà thu chi thế nào?” Tô Cùng gắp lên một cái viên khoai tây, a nha một cái ăn vào.

“Rất tốt.” Đại thúc gảy gảy thuốc lá trong tay, “Nhà cháu thì sao?”

“Nhà cháu vẫn nghèo.” Tô Cùng thản nhiên đáp, lập tức trong ánh mắt đồng tình của đại thúc gắp lên một cái trứng, hài lòng cắn một cái, hạnh phúc mà nheo mắt lại nói, “Ngày hôm nay có trứng ăn, thật tốt.”

Lâm Phùng nhất thời cảm giác lòng mình đang chảy máu, cơ hồ không nhịn được nghĩ lập tức đem người đi.

Tiểu Trương thấy thế tiến lên trước, nhỏ giọng nói với Lâm Phùng: “Lâm tổng, có cần tôi đi nói cho người phụ trách buổi trưa hôm nay cấp mỗi người thêm một cái đùi gà không?”

Lâm Phùng tán thưởng liếc nhìn hắn một cái, ừ một tiếng.

Tiểu Trương một mặt khôn khéo già giặn: “Tôi đi liền.”

Chốc lát trong mắt Lâm tổng chúng ta chính xác lóe lên bốn phần đau lòng, ba phần trìu mến, hai phần bá đạo cùng một phần cân nhắc, hắn chỉ muốn đem tấm chi phiếu một ngàn vạn điên cuồng vung trước mặt tiểu khả ái! Không cho hắn ăn thêm một chút điểm khổ! 6

Vì vậy trưa hôm nay, trên công trường, trong hộp cơm của tất cả mọi người đều có thêm một cái đùi gà thơm ngát.

Một ngày làm việc kết thúc, Tô Cùng chặt chẽ siết lấy tiền lương, vừa hát vừa đi ra công trường.


Đây là ngày cuối cùng, nếu còn làm tiếp sợ công trường sẽ xảy ra chuyện, Tô Cùng vừa đi vừa tính toán ngày mai đi đâu tìm việc làm.

Thừa dịp trong tay có tiền, mua thêm mấy cân gạo tồn, hay là mua đôi giày mới nhỉ?

Tô Cùng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bị bung keo trên chân, một mặt nghiêm túc tự hỏi.

“Tô Cùng.” Lúc này, một thanh âm quen thuộc ở phía trước vang lên.

Tô Cùng ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Phùng khoanh tay, dựa một chiếc xe nghiêng người đứng, bộ âu phục khéo léo đắt giá làm cho hắn thật tiêu sái, kiên cường.

“A…?” Tô Cùng sửng sốt một chút, không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở cửa lớn công trường đụng phải Lâm Phùng.

“Tôi đổi xe.” Lâm Phùng khóe môi vẩy một cái, suất khí mà dùng ngón tay cái hướng chiếc Chery QQ sau lưng, “Lên đây đi.” 1

— ———

“Đây là… xe của anh?” Tô Cùng hơi trợn to hai mắt, thật không dám tin mà ngồi vào ghế phụ.

“Tôi mới mua, xe cũ.” Lâm Phùng vóc dáng một mét tám sáu ngồi trong chiếc xe nhỏ có vẻ hơi uất ức, hắn đạp chân ga, xe chậm rãi lên đường, Lâm Phùng bạo ngược nói, “Trước tiên theo tôi đi dạo phố mua quần áo, sau đó ăn cơm tối, không cho từ chối.”

“A… được.” Tô Cùng ngoan ngoãn đáp lại, khóe miệng không nhịn được mà giơ lên, trong lòng từng trận xuân thủy mềm mại ấm áp.


Lâm Phùng lái xe rất vững vàng, Tô Cùng ở trong xe nhìn trái nhìn phải, có chút bất an vắt tay hỏi: “Anh mua cái xe này, là vì… tôi sao?”

Tuy rằng đáp án rõ ràng, bất quá tiểu thần nghèo có chút không thể tin được.

“Đúng a, ” Lâm Phùng đáp, “Vì muốn chở cậu.”

Tại sao đối với tôi tốt như vậy…

Hắn rõ ràng cái gì cũng không biết a.

Tô Cùng vừa nghi hoặc, vừa cảm động đến nói không ra lời, không chớp mắt nhìn đường viền gò má anh tuấn của Lâm Phùng.

Lâm Phùng nhanh chóng ngắm Tô Cùng một cái, cười giỡn nói: “Xe này nếu như lại hỏng, sau đó tôi phải cưỡi xe đạp chở cậu.”

Tô Cùng không khỏi não động tưởng tượng cảnh Lâm Phùng mặc âu phục quý báu đạp xe đạp mang theo mình, mà tiểu Trương lại lái chiếc xe hào hoa chậm rãi theo ở phía sau hộ tống đợi mệnh, nghĩ đi nghĩ lại liền không nhịn được xì một tiếng bật cười. 1

Lâm Phùng cũng cười, thân thủ cưng chiều mà sờ sờ tóc Tô Cùng, nói: “Thật biết điều.”

Tô Cùng mặt đỏ hồng mà rụt cổ một cái, lông mi dài bên trong ánh chiều tà hơi rung động: “Xin lỗi… Làm hại anh không thể đi xe mình thích.”

“Ai nói thế?” Lâm Phùng vỗ vỗ vô-lăng, đầy nhiệt tình mà ca ngợi, “Xe này cũng không tồi, linh hoạt khéo léo, vừa tiết kiệm năng lượng, dừng xe cũng thuận tiện, huống hồ ngoại hình cũng rất đáng yêu… Tôi rất thích những thứ khả ái.”

Lúc nói đến hai chữ đáng yêu, Lâm Phùng cố ý giảm thấp âm thanh xuống.


Âm thanh thấp như vậy, giống như một cái tay nhỏ, gãi lên cái màng tai của Tô Cùng một cái, nhất thời làm hai cái tai của Tô Cùng ửng đỏ.

“Đúng rồi…” Tô Cùng có chút không rõ hoảng loạn, vì vậy vội vàng mở miệng nói chuyện, “Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Lâm Phùng nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay tôi ở công trường nhìn thấy cậu.”

“Tại sao anh lại ở công trường?” Tô Cùng miệng trương thành một cái hình chữ O.

“Mảnh đất này là công ty chúng tôi khai thác, ngày hôm nay vốn là tới xem tiến độ công trình một chút…” Lâm Phùng dừng một chút, thừa dịp chờ đèn đỏ, đem thân thể hướng qua phía Tô Cùng, đôi môi như có như không sát qua lỗ tai Tô Cùng, “Kết quả lại nhìn thấy cậu.”

Tô Cùng khẩn trương không mở miệng nổi, mặt đỏ tim đập mà ừ một tiếng, mi mắt buông xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi giày gần như sắp bị đầu ngón chân đâm thủng.

Lâm Phùng không nghe thấy được mà thở dài, hỏi: “Cậu có thể đừng làm ở chỗ này được không?”

Tô Cùng xếp ngón tay mấy lần, nói: “Tôi vốn cũng dự định ngày mai sẽ nghỉ, anh không cần lo lắng, ta chỉ làm ba ngày, không có ảnh hưởng gì, công trình này sẽ không gặp chuyện…”

“Tôi không phải ý này, ” Lâm Phùng phát hiện Tô Cùng hiểu lầm mình ghét bỏ hắn, vì vậy vội vàng cắt đứt, nói trắng ra, “Tôi là đau lòng cậu.”

Tô Cùng lộ nụ cười một cách tự nhiên: “Không cần để tâm tôi, ngày mai tôi sẽ đi tìm việc khác làm mấy ngày, so với cái này thoải mái hơn nhiều.”

Lâm Phùng cái trán nổi đầy gân xanh, một cước phanh xe đứng ở ven đường, trầm mặc mấy giây sau hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, quay người lại quay mắt về phía Tô Cùng nói: “Tôi nói thẳng… Tuy rằng chúng ta quen biết không lâu, thế nhưng tôi nghĩ tôi thích em.”

Tô Cùng sợ ngây người, hai con mắt mở tròn nhìn Lâm Phùng.

“Cùng tôi ở chung thử xem thế nào?” Chính vì lái xe Chery QQ cũ, tiếng nói của Lâm Phùng có chút nhàn nhạt sức lực không đủ, “Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, không để cho em khổ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.