Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 17


Tô Cùng bĩu môi, nghiêm túc đáp lại nói: “Nó không thành tinh, anh mới thành tinh.”

“Tại gió thổi, ” Lâm Phùng mặt dày vỗ vỗ càng xe, “Ngoan, không lộn xộn, chúng ta về nhà.”

Tô Cùng bình tĩnh đứng tại chỗ cũ, không yên tâm hỏi: “Anh có nhìn thấy gì không?”

“Cái gì?” Lâm Phùng trầm ổn lắc đầu một cái, thành khẩn, “Anh cái gì cũng không nhìn thấy.”

Tiểu thần nghèo đơn thuần cứ như vậy tin tưởng, thở phào một cái, ngồi lên càng xe phía trước.

Lâm Phùng quay đầu lại, nhìn theo hướng về nhà, đạp một hồi, đột nhiên thoáng cúi người, lấy môi dán vào lỗ tai Tô Cùng, trầm thấp nở nụ cười nói: “Bảo bối là muốn về nhà cùng anh thử giường mới đúng không?”

“Ây… Không phải… Phải..” Tiểu thần nghèo đáng thương bị vây tới thất điên bát đảo, ngồi ở trước không có chỗ trốn, hơn nữa cánh tay vòng qua người mình càng dùng sức, Tô Cùng không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt liên tiếp mà lắc đầu, nói lắp nửa ngày muốn giải thích, lại không nói được một câu đầy đủ.

Lâm Phùng nhìn hắn gấp gáp, vì vậy vội vã đạp nhanh tới dưới lầu, vỗ vỗ đầu Tô Cùng, nhẹ nhàng nói như cái gì cũng chưa từng xảy ra: “Đến nhà rồi, tiểu Trương đang ở ngoài cửa.”

“Vậy em lên trước mở cửa.” Tô Cùng thoát thân nhảy xuống, chạy như bay lên lầu.

Lâm Phùng một bên cười một bên khóa kỹ xe, tâm tình thật tốt đi theo.

Lúc Lâm Phùng đi lên, giường đã bị chuyển vào trong nhà, hai công nhân cửa hàng phái tới đang lắp ráp đầu giường.

Tiểu Trương cẩn thận giám công:…


A, lúc trước giường quả nhiên là bị làm sụp.

Eo Lâm tổng thật có lực. 1

Tô Cùng ngồi một mình trên ghế, hai chân đạp trên ghế tựa, trên đầu gối ôm cái hộp bánh bích quy, nhìn hai người làm việc xuất thần.

“Cho anh xem một chút.” Lâm Phùng đến gần, từ trong tay Tô Cùng tiếp nhận hộp, lấy ngón tay cẩn thận đùa bỡn đồ vật bên trong. Tối hôm qua quá mức chấn động, chưa kịp nhìn kỹ, trong này phần lớn là đồ chơi của Lâm Phùng khi còn bé, lúc dọn nhà đã bỏ đi, thế nhưng hiện tại nhớ đến, cũng không quan trọng là có thích hay không, đều tràn đầy hồi ức tuổi thơ.

Lâm Phùng cầm lấy một cái tiểu Bảo kiếm, ở trong tay ánh chừng một chút, đáy mắt ánh sáng nhỏ vụn.

“Trước đây em đều lén lút nhìn anh, đồ chơi này là em nhặt từ thùng rác, vì anh không cần…” Tô Cùng nắm nắm nắm đấm, “Anh sẽ không giận em chứ?”

“Đương nhiên không.” Lâm Phùng vén tóc mái của Tô Cùng, hôn một cái lên trán hắn, ôn nhu nói, “Thực ra em đã nhận thức anh bao lâu? Nói cho anh nghe một chút.”

“Lần đầu tiên em nhìn thấy anh là lúc…” Tô Cùng giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt lưu động thiên quang mây ảnh, đôi môi cánh hoa hơi gợn lên độ cong, “Năm ấy anh mới năm tuổi.”

Địa điểm, là một cái công viên.

Thời gian, là hai mươi hai năm trước.

Tiểu thần nghèo lần đầu tiên hạ phàm, ngồi trên ghế dài ở công viên, tò mò nhìn chung quanh, nhìn thế gian hết thảy đều cảm thấy mới mẻ.

Mỗi khi có người đi ngang qua, Tô Cùng liền nghiêm túc ngồi nghiêm chỉnh, người vừa đi, hắn lại tiếp tục ngạc nhiên đông sờ tây nhìn.

Cách Tô Cùng không xa trong hố cát, có một tiểu nam hài mặc quần yếm, cầm thùng nhựa cùng cái xẻng nhựa chơi hạt cát.

Tiểu nam hài dung mạo rất hảo nhìn, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, lông mi như cây quạt nhỏ, lỗ mũi và miệng khéo léo tinh xảo, nếu như trang điểm, cơ hồ chính là nữ hài tử. Ba mẹ của tiểu nam hài ngồi ở một cái ghế khác, nhìn hắn chơi.

Tiểu nam hài này, chính là mục tiêu nhiệm vụ của Tô Cùng hạ phàm, Lâm Phùng lúc nho, gọi tắt Tiểu Phùng.

Tô Cùng nâng cằm nhìn Tiểu Phùng, ánh mắt có chút mê man.

Đem đứa bé này làm cho một đời khốn khổ, chán nản, đến tột cùng ý nghĩa ở đâu đây… Tiểu thần nghèo nghi hoặc mà tự hỏi.

Không biết có phải bị Tô Cùng liên tục nhìn chằm chằm hay không, Tiểu Phùng cũng nhiều lần nhìn về hướng Tô Cùng.

Nhìn một hồi, Tiểu Phùng cộp cộp mà chạy tới, quần yếm cùng áo sơ mi trắng bị hạt cát làm cho vấy bẩn.


“A?” Tô Cùng trợn to hai mắt, nhìn Tiểu Phùng chạy tới.

Tiểu Phùng đặt hai tay trên ghế dài đẩy một cái, linh hoạt ngồi bên cạnh Tô Cùng, giòn tan mà kêu: “Chào Thúc thúc.”

Tô Cùng mất hứng sờ sờ tự xem khuôn mặt chỉ có hai mươi tuổi của mình, cải chính nói: “Gọi Đại ca ca.”

Tiểu Phùng con mắt hơi chuyển động, rất ngoan: “Tiểu ca ca.”

Tô Cùng càng vui vẻ: “Thật ngoan.”

Tiểu Phùng mở balo trên vai ra, bên trong có hai cái kẹo que cùng một cái bình nước nhỏ, Tiểu Phùng lấy ra kẹo que, đưa cho Tô Cùng một cái, chính mình cũng cầm một cái, mắt to vụt sáng: “Tiểu ca ca ăn kẹo.”

“Híc, không cần, em ăn đi.” Tô Cùng cuống quít xua tay, hắn cho tới bây giờ chưa từng ăn đồ ăn thế gian.

“Đừng khách khí.” Tiểu Phùng mạnh mẽ dùng tay nhỏ đem kẹo que nhét vào trong tay Tô Cùng, cười hì hì, lộ ra hàm răng thiếu một cái răng cửa, bi bô nói, “Tiểu ca ca gương mặt anh thật là đẹp.” (mới bây lớn là biết cua trai rồi, nít quỷ =]]) 1

“… Cảm ơn.” Tô Cùng tiếp nhận kẹo que, xé đi giấy gói kẹo ngậm vào miệng, “Rất ngọt nha.”

Người ta mời mình ăn kẹo, mình lại muốn hại người ta phá sản… Tiểu thần nghèo ngậm lấy kẹo que, lòng tràn đầy áy náy mà nghĩ.

Tiểu Phùng không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Cùng, đột nhiên ngậm kẹo que nghiêng người nhảy xuống ghế tựa dài, một tay ấn lại đầu gối Tô Cùng, một tay chống lấy eo, đùi phải đứng thẳng, chân trái vòng qua đùi phải, mũi chân chỉa xuống đất, tự cho là rất tuấn tú mà nháy mắt với Tô Cùng một cái, nói: “Tiểu ca ca, chờ em lớn rồi chúng ta kết hôn có được không?” [ ∑(O_O;) má ơi ] 4

Tô Cùng sợ hết hồn, nghĩ thầm đứa bé này lớn lên còn cao đến đâu, hoảng loạn vội vàng lắc đầu nói: “Không được không được.”

Tiểu Phùng ủ rũ cúi đầu quay người đi, ngồi xổm trong hố cát tự mình nặn nặn cái gì đó.

Tô Cùng có chút xin lỗi nhìn cái bóng lưng nho nhỏ, đang nghĩ ngợi đã đến lúc rời đi, Tiểu Phùng đột nhiên lấy tay bưng một thứ gì đó bước nhanh về phía Tô Cùng.


“Tiểu ca ca, anh đưa tay đây.” Tiểu Phùng vô cùng thần bí nói.

Tô Cùng mơ mơ màng màng mở bàn tay.

Tiểu Phùng để lên một thứ vào trong tay Tô Cùng, đó là một cái khuôn đúc màu hồng, hình dáng là một trái tim, Tiểu Phùng ở phía trên ấn ấn, sau đó nhanh chóng bỏ khuôn đúc ra, lưu lại trong lòng bàn tay của Tô Cùng chỉ còn sót lại một cái trái tim bằng cát, hạt cát ẩm ướt, cho nên không bị rã.

“Cái này…” Tô Cùng sửng sốt.

“Tín vật đính ước.” Tiểu Phùng cười đến rất xán lạn, lộ ra răng cửa. 3

Tô Cùng nhẹ nhàng a một tiếng, cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Hạt cát không thì không được, cho nên em thêm chút nước tiểu.” Tiểu Phùng thâm trầm nói. 2

Tô Cùng tay nhất thời run lên.

“Đùa anh thôi!” Tiểu Phùng cười ha ha, từ trong balo con gấu lấy ra bình nước lắc lắc, “Em dùng nước, tiểu ca ca anh sao lại đáng yêu như vậy a?”

Tô Cùng:… +

Đường đường là một thần tiên, lại bị một thằng nhóc răng hở năm tuổi mạnh mẽ vén một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.