Sáng ngày thứ hai, Tô Cùng đi đến cửa phòng làm việc của Lâm Phùng tổng giám đốc, lúc này Lâm Phùng đang tức giận trùng thiên mà răn dạy cấp dưới, cách cánh cửa dày đặc đều có thể mơ hồ nghe tiếng gầm gừ của Lâm Phùng.
“Mời ngồi, ” tiểu Trương dẫn Tô Cùng đi đến ghế sa lon bằng da thật bên cạnh phòng làm việc, “Ở đây chờ một chút.”
Lâm tổng chúng ta luôn luôn lấy lý trí làm kiêu ngạo hiển nhiên đã toàn diện vị hỏng mất.
Tô Cùng câu nệ vung vung tay, đứng ở một bên nói: “Tôi đứng là được rồi.”
Đem ghế sô pha tốt như vậy ngồi ra lỗ thủng sẽ nguy to…
Tối hôm qua, tiểu Trương mới vừa chui vào chăn liền bị Lâm Phùng điện thoại kéo dậy, bảo tiểu Trương lái xe đi đón hắn.
Tiểu Trương lúc chạy đến, Lâm tổng luôn luôn khốc soái cuồng bá duệ đang mặc áo ngủ, khoác áo khoác, đứng ở bên lề đường giậm chân sưởi ấm, còn không ngừng hà hơi làm ấm tay, thoạt nhìn vô cùng giống như nói lời không hợp liền bị lão bà đá ra khỏi nhà để quản nghiêm…
Mà sáng sớm hôm nay đến công ty Lâm Phùng như một cái thùng thuốc súng di động, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, hiển nhiên là tâm tình nghiêm trọng.
Nhất định là cãi nhau, nghĩ tới đây, tiểu Trương yên lặng quan sát Tô Cùng.
A, tiểu yêu tinh này dục cầm cố túng, Lâm tổng chúng đến tột cùng nên bắt cậu làm sao đây?
Tô Cùng đứng ở ngoài cửa đợi một hồi, nghe Lâm Phùng ở trong văn phòng dạy bảo người, thần sắc dần dần trở nên hổ thẹn bất an.
Tiểu Trương quan sát biểu tình của Tô Cùng, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Lâm tổng lúc thường tính khí cực kỳ tốt, đối với thuộc hạ rất quan tâm, mùa hè năm nay Lâm tổng tổ chức cho toàn bộ công ty đi biển nghỉ mát, còn tự mình nướng thịt dê cho chúng tôi.”
Tô Cùng mờ mịt ừ một tiếng.
“Lần trước công ty tụ hội, Lâm tổng còn tự mình đưa quản lí chi nhánh uống say về nhà, một chút kiêu ngạo cũng không có.” Tiểu Trương luôn luôn trầm mặc ít nói ngày hôm nay uống nhầm thuốc.
Tô Cùng gật gật đầu, vành mắt hơi ửng hồng: “Ừm…”
Tôi đương nhiên biết anh ấy rất tốt…
Tiểu Trương thấy hắn muốn khóc, vội vàng nói láo: “Quản lí chi nhánh kia là nữ.”
Mà Lâm tổng lại là đồng tính!
“… Nha.” Tô Cùng một mặt ép mộng, không rõ tại sao tiểu Trương lại đột nhiên nói những thứ này.
Tiểu Trương thấy hắn vẫn không cao hứng, đổi ý nói: “Không đúng, quản lí chi nhánh thật ra là nam.”
Tô Cùng trầm mặc, rủ khóe miệng cúi đầu bày ra đầu ngón tay của chính mình.
Tiểu Trương:…
Nam nhân, cậu đến cùng là như thế nào mới có thể thoả mãn?
Lúc này, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, quản lí chi nhánh bị Lâm Phùng dạy dỗ một trận ủ rũ cúi đầu từ bên trong đi ra.
Tiểu Trương lập tức vồ tới ngăn cản gương mặt thanh tú trắng noãn của quản lí chi nhánh, không cho Tô Cùng nhìn thấy.
“Anh làm gì vậy?” Quản lí chi nhánh suýt chút nữa bị tiểu Trương đè ngã nhào xuống đất.
“Đi mau, đừng quay đầu lại, đừng làm cho người kia nhìn thấy mặt cậu.” Tiểu Trương lãnh khốc nói.
Quản lí chi nhánh một mặt hắc tuyến…
Một công ty bệnh tâm thần, hết thuốc chữa.
Thấy trong phòng làm việc không có người khác, Tô Cùng thử thăm dò đi vào, đứng ở cửa kêu một tiếng: “Lâm Phùng.”
Lâm Phùng vốn là đang chăm chú xem văn kiện đột nhiên vừa ngẩng đầu, thấy người tới là Tô Cùng, Lâm Phùng thần sắc nhất thời trở nên rất phức tạp.
Tiểu Trương:…
Lâm tổng chúng ta đang cực kì chấn động.
“Em có chuyện muốn nói với anh…” Tô Cùng nhìn văn kiện trong tay Lâm Phùng bị bóp chặt, chần chờ hỏi, “Anh có rảnh không?”
Lâm Phùng trong nháy mắt đem văn kiện ném qua một bên, thật sâu nhìn Tô Cùng, thấp giọng nói: “Có, em nói đi.”
Tiểu Trương:…
Lâm tổng chúng ta ánh mắt quá phức tạp, không có cách nào phân tích chính xác thành phần hàm lượng, bất quá nồng đậm yêu thương khẳng định trên năm phần mười.
“Có thể lên sân thượng nói không?” Tô Cùng chỉ chỉ trần nhà.
“Có thể.” Lâm Phùng cấp tốc đứng dậy, sửa sang lại quần áo, từ sau bàn làm việc đi ra, một loạt động tác nhưng con mắt của hắn vẫn không nháy mắt nhìn Tô Cùng, phảng phất như toàn thế giới chỉ còn một người có thể để cho ánh mắt của hắn dừng lại.
Tiểu Trương không khỏi lo lắng Lâm Phùng bước đi không nhìn mà té ở trên thảm trải sàn như chó gặm xương: “…” 2
Đáng chết, Lâm tổng chúng tôi phát hiện mình càng không có cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu gì của cậu!
Ra khỏi văn phòng, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất.
Bốn phía chỉ có âm thanh thang máy nặng nề vận hành, bầu không khí có chút nghiêm nghị, Tô Cùng cúi thấp đầu, một thoại hoa thoại nói: “Tối hôm qua… Ngủ được có ngon không?”
Lâm Phùng trầm mặc một chút, âm thanh vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ: “Anh không ngủ được.”
Hắn sở dĩ sẽ thích Tô Cùng, một là xuất phát từ đau lòng trìu mến, bất quá càng nhiều hơn, là do Tô Cùng mặc dù khốn cùng, lại vẫn không tham lam, đơn độc tinh khiết, cùng với thà rằng chính mình chịu khổ cũng không liên luỵ người khác, đánh động. Bất quá đêm hôm qua sự tình làm cho Lâm Phùng không nhịn được hoài nghi tính chân thật của tất cả những thứ này.
Tự nhiên rõ ràng đã sớm biết, thậm chí còn lén lút sưu tập đồ của mình, tại sao còn muốn giả dạng không nhận biết?
Nghĩ tới đây, Lâm Phùng cắt đứt tâm tư, để Tô Cùng tự mình nói rõ trước, hắn không muốn đem ý nghĩ của hắn hướng sai chỗ.
Cửa thang máy mở, đi ra khỏi thang máy trước mặt chính là một phiến cửa kính hẹp, Lâm Phùng đẩy cửa ra, gió lạnh phả vào mặt mãnh liệt làm âu phục của hắn bay về phía sau, Lâm Phùng bước nhanh ra ngoài để cửa cho Tô Cùng đi ra, im lặng không lên tiếng dùng thân thể che khuất một phần gió thổi lên Tô Cùng.
“Có lời gì, nói đi.” Lâm Phùng đứng ở ngoài lề, đỡ rào chắn nhìn xuống.
Mùa đông thành thị thiếu rất nhiều màu xanh biếc, xe cộ trên đường chậm rãi bò sát, sắc trời âm trầm, giống như là tuyết sắp rơi, phóng tầm mắt nhìn tới, đập vào mắt đều là một mảnh tiêu điều nhạt nhẽo.
Tô Cùng hắng giọng một cái, nuốt ngụm nước miếng, như làm ra một quyết định trọng đại lên tiếng: “Kỳ thực em không phải là người.”
Lâm Phùng thoáng nhướn mi, thật giống có chút muốn cười.
Tô Cùng khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười yếu ớt nói: “Em là thần nghèo từ thiên đình hạ phàm.”
Lâm Phùng biểu tình nhất thời quỷ dị đến khó có thể dùng lời nói miêu tả:…
“Em biết anh sẽ không tin, ” Tô Cùng tiến lên một bước, duỗi ra một ngón tay trắng noãn dài nhỏ, quẹt một cái lên mí mắt trái của Lâm Phùng, lập tức dương tay chỉ về phương xa, giọng điệu mềm nhẹ dường như ảo mộng, “Xem.”
Lâm Phùng quay đầu, hướng theo ngón tay Tô Cùng nhìn sang ——