Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 108


Sau khi công bố vai nam chính, trong ngành lập tức nổi lên một luồng sóng lớn mênh mông. Tin tức cập nhật cực kỳ nhanh, bài đăng từ trang . lwχs520. com và trên các website lớn đều xuất hiện “Đạo diễn Tiền Ninh Khôn bắt đầu dùng người mới”, tên Lê Khải An lập tức được dân tình tìm kiếm, nhân khí tăng vọt đồng thời nghi ngờ cũng như thủy triều vọt tới, có người cảm thấy hắn rất phù hợp với hình tượng nam chính trong phim, cũng có người cảm thấy hắn tám phần mười là chỉ có thể diễn phim thần tượng bình hoa, còn có người nỗ lực soi ra kim chủ sau lưng Lê Khải An, bịa đặt chế ra như thật.

“… Em vẫn cảm thấy như nằm mơ.” Lê Khải An ngửa mặt nằm trên ghế sa lông, trên mặt thủ sẵn quyển ” Bồi dưỡng khả năng diễn xuất”, chỉ lộ ra nửa đoạn cằm tinh xảo.

Sở Dục ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, lấy điện thoại di động đọc bình luận trên weibo Lê Khải An: “Nam thần tôi biết anh làm được, vĩnh viễn ủng hộ anh! Còn có, hình tượng thật sự rất phù hợp a, Tiền Ninh Khôn rất tinh mắt, còn có…”

“Được rồi.” Lê Khải An đem sách lấy xuống, xoa bóp mặt Sở Dục, “Khẳng định cũng có người chê em, anh đều loại bỏ rồi sao?”

“Nhất định phải loại bỏ!” Sở Dục cây ngay không sợ chết đứng ưỡn ngực, “Bọn họ mù, không cần để ý đến bọn họ.”

Lê Khải An bị dáng dấp của hắn chọc phát cười, trong lòng ấm áp.

Hắn biết mình không phải chỉ có gương mặt, sau khi tiến vào cái ngành này hắn luôn luôn nỗ lực nâng cao năng lực của chính mình, nếu như chỉ có gương mặt như người ta nói, sau khi thử vai sẽ không đạt, được đạo diễn nổi danh tán thành làm niềm tin của hắn tăng nhiều, internet nói bóng nói gió đối với hắn cơ bản không tạo được tổn thương gì.

Sở Dục thấy hắn cười, liền tranh công nói rằng: “Anh còn đăng ký tài khoản đấu với bọn họ, mấy ngày nay còn không có thời gian se hồng tuyến, em xem anh có phải đặc biệt yêu em không?”

“Vâng, anh tốt nhất.” Lê Khải An cúi người hôn nhẹ Sở Dục, hôn xong liền khuyên lơn, “Bất quá khi nghệ sĩ bị khán giả nói hai câu rất bình thường, anh nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng vì em làm lỡ chính sự.”

Sở Dục không phục, bật thốt lên: “Nhưng còn có người bịa đặt em bị kim chủ bao dưỡng mới có cơ hội đóng phim! Anh đã đem bọn họ bỏ vào danh sách đen!”


Mỗi ngày theo dõi!

“Lời đồn bất hợp lý Hà Uy sẽ nghĩ biện pháp xử lý.” Lê Khải An ôm Sở Dục thân mật quơ quơ, “Anh đừng sinh khí, ngoan.”

Sở Dục đầu tiên là đáp lại, lập tức tức giận bất bình nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Nếu để cho anh biết ai tung tin đồn, anh liền đem hồng tuyến của hắn treo lên chân ghế…”

Lê Khải An dở khóc dở cười: “Không cho xằng bậy!”

Sở Dục: “Hừ.”

“Kim chủ đại nhân, giúp em rót cốc nước.” Lê Khải An sai hắn, “Cổ họng muốn khàn.”

Tiểu nãi cẩu nghiêm chỉnh lập tức để điện thoại di động xuống chạy như bay vào nhà bếp rót nước.

Phi thường thành công đổi đề tài!

Sau khi xác định nam chính, Lê Khải An mấy ngày nay cơ hồ không bước chân ra khỏi cửa ở nhà vùi đầu đọc kịch bản, Hà Uy cũng không cho hắn thêm công tác khác, toàn bộ công ty trên dưới đều hận không thể treo cái bảng “Nam chính được Tiền đại đạo diễn tự mình chọn lựa”.

Theo Hà Uy nói công ty bên này không chỉ có chuẩn bị cho Lê Khải An xe cộ đi lại, còn muốn thuê cho hắn một căn nhà, đãi ngộ bỗng nhiên tốt hù người, cùng trước đây so ra quả thực là khác biệt một trời một vực.

Ngày hôm nay Lê Khải An ở nhà học kịch bản, Sở Dục bỗng nhiên phong phong hỏa hỏa đi vào trong nhà, giày cũng không đổi, hai ba bước vọt tới trước ghế sa lon ngồi bên chân Lê Khải An, trong lồng ngực tiểu tâm dực dực ôm cái gì đó, kích động lộ rõ trên mặt.

Mỗi khi Sở Dục đặc biệt vui vẻ Lê Khải An đều hi vọng hắn có thể ló ra cái đuôi dài vẫy vẫy giúp hắn chia sẻ một phần kích động, thoạt nhìn quả thực muốn tại chỗ nổ tung!

“Em đoán trong lồng ngực anh là cái gì?” Sở Dục hai gò má hồng phác phác, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng.

“A…” Lê Khải An suy tư.

“Tăng tăng tắng tằng! Là chim liền cánh!” Lê Khải An còn chưa kịp mở miệng, Sở Dục liền vội vã không nhịn được mở vòng tay, dùng hai tay nâng một con chim non cho Lê Khải An xem, “Rốt cục nở ra rồi! Cục trường nói muốn anh tự nuôi, vật cưỡi tự tay nuôi lớn sẽ thân thiết với chủ nhân!”

“Oa!” Lê Khải An lấy làm kinh hãi, không chớp mắt nhìn chằm chằm con chim nhỏ nằm trong long Sở Dục.


Chim liền cánh so với Ma Tước không lớn hơn, cùng trong thần thoại giống nhau, có hai cái đầu, thân thể nho nhỏ dưới một tầng lông tơ nhuyễn vô cùng, màu lông từ giữa bắt đầu chia ra làm hai, nửa bên trái là màu da cam phấn hồng thay đổi dần đan xen, phân nửa bên phải là xanh biếc lạnh lùng. Nếu như không phải tận mắt thấy, Lê Khải An rất khó tin trên thế giới thật sự có sinh vật như vậy.

“Chết tiệt, thực sự là chim liền cánh a.” Lê Khải An tò mò thân thủ đụng đụng đầu chim bên trái, đầu bên trái dịu ngoan thu một tiếng, Lê Khải An liền đụng đụng đầu bên phải, nhưng đầu bên phải một mặt ghét bỏ tránh ra.

Lê Khải An: “…”

“Bên trái là mái, bên phải là trống, con trống tính khí không tốt lắm.” Sở Dục tràn đầy phấn khởi mà giải thích, “Anh đem tiên khí trên người chúng nó tản ra, không có tiên khí hộ thể, người phàm cũng có thể thấy chúng nó, thế nào? Có thích không?”

Lê Khải An cuồng gật đầu: “Thích lắm!”

Không chỉ có yêu thích mà mấu chốt là đặc biệt mới mẻ, chim liền cánh và vân vân quả thực quá thần kỳ, Lê Khải An cảm giác mình có thể nhìn chằm chằm chúng nó ba ngày ba đêm!

Sở Dục từ trên khay trà cầm hai viên anh đào đặt ở trong lòng bàn tay uy chim liền cánh ăn, hai cái đầu một bên một cái, mổ đến không còn biết trời đất ở đâu, Sở Dục mặt lộ vẻ từ ái: “Đừng xem hiện giờ tụi nó còn nhỏ, một khi nở ra liền lớn rất nhanh, nuôi hai ba năm là có thể cưỡi, lúc đó anh mang em bay.”

“Còn có thể chở hai người sao?” Lê Khải An thán phục.

“Đó là đương nhiên!” Sở Dục dương dương tự đắc, “Chúng ta cho chúng một cái tên đi.”

“Được a, để em nghĩ…” Lê Khải An đem kịch bản vứt qua một bên, nâng cằm suy nghĩ tên.

Sở Dục linh cơ hơi động: “Không bằng gọi Lạc Lạc và Nhạc Nhạc.”

Lê Khải An: “…” Chim uy vũ tại sao lại muốn loại tên này!


Sở Dục: “Vậy Chíp Bông cùng Đậu Đậu?”

Lê Khải An kéo dài không nói: “…”

Sở Dục: “Vượng Vượng cùng Cầu Cầu?”

Lê Khải An trầm thống nói: “Anh không cảm thấy giống như tên chó sao?”

Không hổ là Sở tiểu tử nãi cẩu!

Sở Dục một mặt mờ mịt: “Không cảm thấy a.” +

Sau mười phút, Lê Khải An cùng Sở Dục cũng nghĩ ra một cái tên, chim liền cánh huyễn khốc bất hạnh bị mệnh danh là Bối Bối cùng Tinh Tinh, vô cùng có một loại cảm giác phúc oa.

“Bối Bối Tinh Tinh.” Sở Dục thâm tình hô hoán, chỉ chỉ chính mình nói, “Ta là ba ba.” Dứt lời, vừa chỉ chỉ Lê Khải An, “Đây là ma ma.”

Lê Khải An lườm một cái, cũng không có phản bác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.