Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 9


Đọc truyện Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử – Chương 9

Tiếng súng liên tiếp
vang lên, Ngô Khiết Tào không quan tâm đến đám người vừa nãy còn hùng
hùng hổ hổ xông vào đây nữa. Cô dứt khoát xoay người, ngay cả mắt cũng
không chớp lấy một cái.

Mà những người đó, ngay cả vẻ mặt thống
khổ cũng chưa kịp biểu lộ ra, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn
đã phải rời bỏ thế giới này. Cho dù có khao khát sống sót đến thế nào,
bọn họ cũng không có cách nào chống lại vận mệnh bị giết chết.

Tất cả mọi việc đã xử lý xong, bây giờ chỉ cần làm nốt một chuyện nữa thôi.

—————–

Khác với vẻ ngoài tuấn mỹ bắt mắt của Triển Luật, các cánh cửa phòng trong
khu nhà của anh lại mang theo hơi hướng cổ điển, đầy cảm xúc.

Mỗi một cánh cửa được làm từ các chất liệu khác nhau, sau những cánh cửa đó là những gian phòng khác nhau, mỗi một gian phòng lại có một tác dụng
riêng.

Giống như lúc này, phía sau cánh cửa màu nâu đỏ là phòng thẩm vấn — chuyên được dùng để thẩm vấn những cấp dưới không nghe lời.

Triển Luật đang nghi ngờ cô.

Rũ mắt xuống, Ngô Khiết Tào không biết mình nên nói cái gì. Khi mở mắt ra
một lần nữa, sự chế nhạo trong ánh mắt đã được giấu đi, thay vào đó là
đôi mắt hết sức bình tĩnh.

Một khi đã bị chụp cái mũ gọi là “cấp
dưới của nhà họ Triển” thì tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với chủ nhân. Qua ánh mắt của Ngô Khiết Tào thì thế giới này là như vậy.

Tay nắm cửa khẽ xoay, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp Triển Luật đang nghiêng đầu.

Khoé miệng bên phải của anh hơi cong lên, không nói gì cả, cứ đứng như vậy mà nhìn cô.

Không khí cứng ngắc giống như có thể mài mòn các góc cạnh của tảng băng cứng.

Ngay khi Ngô Khiết Tào nghĩ rằng hôm nay Triển Luật đến đây chỉ tỏ ra vẻ
thần bí chứ quyết không mở miệng để giết thời gian, thì anh lại đột
nhiên ấn mạnh cô vào tường.

‘Rầm’ một tiếng, tiếng lưng va đập mạnh với vách tường vang lên.

Không để ý tới Ngô Khiết Tào vì đau đớn mà nhíu mày, tâm tình Triển Luật có
vẻ như rất tốt. Cũng không rõ hiện tại anh đang nghĩ cái gì, ngón tay
thon dài khẽ vuốt qua gương mặt cô. Đầu ngón tay khi nhấc lên đã dính
một chút máu đỏ — đó là máu của tên mặt thẹo bắn lên mặt Ngô Khiết Tào.

Sau đó, ở ngay trước mặt cô, Triển Luật chậm rãi đưa đầu ngón tay lên miệng.

Tựa hồ rất vừa lòng đối với “nhân viên cấp dưới” thấy biến mà không tỏ ra
sợ hãi, giọng điệu của anh có chút hòa hoãn: “Chuyện ngày hôm nay cô có ý kiến gì không?”

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Ngô Khiết Tào gần như có thể thấy rõ những sợi lông tơ ở trên mặt anh.


Tuy rằng người này có vô tình tàn nhẫn đến thế nào thì anh ta cũng chỉ là
một đứa trẻ. Ngô Khiết Tào tự nói với chính mình như vậy.

“Đám người kia thật ngu xuẩn.”

Triển Luật cười vui vẻ:“Ha ha……”

“Cô thành thực quá đấy.”

Đối với lời nói rõ ràng mang theo ý châm chọc này, Ngô Khiết Tào không lên tiếng trả lời.

Nhưng Triển Luật lại cố tính muốn thừa thắng xông lên, anh càng đưa sát mặt
lại, lúc này hai người gần như đã cảm nhận được hô hấp của đối phương:
“Cô biết tôi chưa bao giờ muốn cô nói đến những điều này.” Dùng giọng
điệu như nói với trẻ nhỏ, anh cười nhạt cảnh cáo: “Đúng chứ?”

Không tự chủ được chớp mắt, Ngô Khiết Tào trả lời: “Tôi không biết ngài đang nói đến cái gì, thiếu chủ.”

“Thái độ của cô như vậy thực khiến tôi khó xử đấy……”

“Là lỗi của tôi, thiếu chủ.”

Đột nhiên Triển Luật vung tay chống mạnh lên tường, động tác mang theo gió
sượt qua tai Ngô Khiết Tào, cô lập tức nhắm mắt lại theo phản xạ.

Vẫn là giọng nói triền miên đa tình trước kia, Triển Luật cố ý đè thấp
giọng xuống thật gợi cảm, anh nói: “Tôi không muốn chơi trò này với cô.”

“Tôi không biết ngài đang nói đến cái gì……”

“Đừng chọc tôi tức giận, cô biết tôi có thể giết cô dễ dàng như nghiền nát một con kiến.”

“Tôi biết ngài có thể giết tôi dễ dàng. Nhưng tôi là người do lão gia phái tới .”

“Cô đang uy hiếp tôi?”

“Ngài biết tôi không dám uy hiếp ngài.”

Nhẫn nại của Triển Luật đã đến cực hạn, tuy rằng vẫn là vẻ mặt ôn nhu quỷ dị đó, nhưng trong ánh mắt lại toát ra nguy hiểm muốn giết
người.

Nặng nề thở ra một hơi, Triển Luật bất ngờ thoải mái đứng lên: “Được rồi, chúng ta nói đến chuyện khác.”

“Động tác nhào về phía tôi hôm nay của cô cũng nhanh đấy nhỉ.”

“Bảo hộ an toàn cho ngài là sứ mệnh của chúng tôi, thiếu gia.”

“Phải vậy không? Trước kia tôi chưa từng thấy thuộc hạ nào của mình lại có sự ‘trung thành và tận tâm’, còn sẵn sàng chuẩn bị tinh thần che chắn cho
tôi trong thời khắc mấu chốt giống như cô đâu.”

Máy điều hòa
không khí trong phòng vận hành rất tốt. Lão gia của nhà họ Triển chỉ có

một đứa con bảo bối, vì vậy chưa bao giờ đối xử khắt khe với Triển Luật về mặt ăn ở, đi lại. Chưa kể nhà họ Triển hoàn toàn có khả năng cung
cấp một cuộc sống với điều kiện vật chất thoải mái nhất.

Bởi vậy
bất luận là chỗ nào, chỉ cần Triển Luật đến gần, thì điều hòa luôn để ở
mức khiến người ta cảm thấy dễ chịu nhất – 27 độ.

Căn phòng này cũng như thế.

Nhưng không hiểu tại sao, Ngô Khiết Tào lại thấy toàn thân rét run, cô bất giác khẽ rùng mình.

Để ý đến động tác nhỏ này của Ngô Khiết Tào, vẻ mặt của Triển Luật càng trở nên tà mị.

Mỗi một cái chớp mắt đều toát ra phong tình vô hạn, khóe miệng hơi cong
tràn ngập dụ hoặc, anh cười giống hệt một con hồ ly gian xảo. Nụ cười
kia xuất hiện trên gương mặt đẹp đẽ của anh tạo thành một hình ảnh vô
cùng đáng yêu lại giảo hoạt.

Một con hồ ly như anh — chỉ cần thật sự muốn đưa thuốc độc cho một người, thì tuyệt đối không có ai có thể
thoát khỏi cái bẫy do anh lơ đãng giăng ra.

Triển Luật giống như
một người thợ săn từ từ dụ dỗ con mồi đi về phía cái bẫy. Anh hơi mở to
mắt, ngay cả nói chuyện cũng toát ra vẻ gợi cảm khiến người khác bị mê
hoặc: “Nói cho tôi biết, vì sao cô lại che chắn phía trước tôi? Là vì
cái gì? Hửm? Chẳng lẽ cô cùng những kẻ đó…… đã thỏa thuận ngầm với nhau
cái gì rồi?”

“Không……” Ngô Khiết Tào hiển nhiên đã rơi vào bẫy, vẻ mặt hoảng hốt.

Độ cong bên khóe miệng của Triển Luật lại tăng thêm: “Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không tức giận. Thế nào?”

“Tôi……”

“Tôi……”

Nhìn khuôn mặt trước mắt, Ngô Khiết Tào hết khép nửa mắt lại trợn to, khép lại rồi trợn to……

Trong lúc đó, Triển Luật vẫn duy trì nụ cười mỉm ma mị.

Dường như lấy hết khí lực của bản thân, Ngô Khiết Tào rướn người phía trước,
hai gương mặt vốn đã cách rất gần lúc này như dán hẳn vào nhau: “Tôi
thích ngài!” Cô lớn tiếng nói ra.

Tình cảm đã thổ lộ, giờ phút
này đã có thể nói ra những lời được chôn sâu ở dưới đáy lòng, Ngô Khiết
Tào chỉ nói đơn giản như mở một cái máy hát: “Tôi thích ngài! Ngay từ
đầu đã thích.”

“Tôi dám khẳng định, tình yêu của cô Hạ Hạ tuyệt đối không hơn tình cảm của tôi dành cho ngài.”


“Vì ngài tôi mới ở lại nhà họ Triển. Tôi chỉ không hiểu, vì sao cô Hạ Hạ
không phải trả giá bất kỳ điều gì, chỉ cần tại thời khắc mấu chốt lộ ra
vẻ yếu đuối thì ngài lập tức tiến đến bảo hộ cô ấy.”

“Bởi vậy cô mới tìm người đến…… bắt cóc Hạ Hạ để uy hiếp tôi?” Triển Luật không lưu tình nói chen vào.

Ngô Khiết Tào tức khắc phá tan hình tượng băng sơn mỹ nhân bao lâu nay, vội vàng nói: “Không! Không phải…… Tôi thực sự không muốn làm cô ấy bị
thương, thật mà……”

“Làm ra chuyện mờ ám như vậy, kỳ thật tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thể sống sót nữa.”

“Tôi không cho rằng mình là người phụ nữ có thể đặt tình yêu lên trên tính mạng, nhưng sự thật lại chính là vậy……”

Ngô Khiết Tào hiểu được thế nào là chừng mực, thổ lộ tình cảm có thể tạo ra bước ngoặt, nhưng không hẳn sẽ là mấu chốt quyết định tình hình có
thành công hay không. Huống chi, một cô gái bình thường mang theo bộ mặt lạnh lùng không có khả năng trong nháy mắt bùng nổ thành một cô gái bởi vì cầu xin tình yêu không được mà đau khổ.

Vở diễn này tràn ngập sơ hở.

Cũng là tỏ tình, nhưng ở trong những tình huống khác nhau sẽ mang lại hiệu
quả khác nhau. Nếu cô lao ra che chắn cho Triển Luật lúc trước, khi
không có tình cảm thì đối với anh tất cả chỉ là âm mưu, bởi vậy bị giết
là điều hiển nhiên.

Nhưng cô đã thực hiện việc này sau, cho nên mọi chuyện sẽ có lời giải thích hợp lý của nó.

Lúc này Ngô Khiết Tào đang đánh cược, đặt cược vào khát vọng yêu và được yêu của Triển Luật.

Không khí thật yên lặng, Ngô Khiết Tào bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống. Cô
không nhìn thấy gì, cho nên thính giác trở nên cực nhạy bén.

Triển Luật đặt tay lên đầu cô, do dự vỗ vỗ hai cái. Xúc cảm trên đầu biến mất, bên tai truyền đến tiếng đóng cửa quen thuộc.

——— —————————

Hình thức sinh hoạt của hai người lại quay về điểm xuất phát.

Giống như chưa hề có gì phát sinh, Triển Luật làm việc, Ngô Khiết Tào đưa văn kiện. Anh đi xem Hạ Hạ, Ngô Khiết Tào đợi ở ngoài cửa. Anh không tao
nhã chút nào há mồm ra ngáp, Ngô Khiết Tào đưa lên một ly sữa ấm giữa
lúc nghỉ ngơi.

Mà không, có lẽ cuộc sống của hai người đã có sự
thay đổi, ít nhất cốc sữa này càng ngày Triển Luật uống càng thuần thục. Mới đầu chỉ uống vài ngụm, bây giờ uống một lần là hết. Mà hiện giờ đối mặt với Hạ Hạ suốt ngày nước mắt đầy mặt, cũng không thể nào sinh ra
cảm xúc thương tiếc đau lòng nữa.

Chuyển động chiếc bút máy trong tay, Triển Luật mặt không đổi sắc quan sát ánh sáng phản xạ từ nắp của
chiếc bút, vô thức với tay tìm cốc sữa ở trên bàn.

Nhưng không chạm được gì cả.

Càng ngày Triển Luật càng quen với sự tồn tại của Ngô Khiết Tào, đây không phải là một hiện tượng tốt.

Triển Luật ấn nút điện thoại nội bộ: “Ngô Khiết Tào đâu?”

“Lão gia đã gọi cô ấy đi rồi, thiếu chủ.”

Thả nút gọi ra, Triển Luật nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên bừng
tỉnh, anh đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng – anh biết có thể tìm thấy
cô ở chỗ nào.

Không ngoài dự đoán, khi Triển Luật tới nơi Ngô Khiết Tào đã sắp hấp hối.


Dưới tầng hầm ngầm quanh năm không thấy ánh mặt trời, ngay cả không khí cũng không sạch sẽ; khỏi phải nói đây là nơi nhà họ Triển chuyên dùng để
trách tội những thuộc hạ không nghe lời.

Nghe được tiếng bước
chân, cô gái đang hấp hối miễn cưỡng mở to mắt, thấy rõ người đang tới
thì cố sức mỉm cười. Cô há mồm tựa như muốn nói cái gì, nhưng môi lại
giật giật, không thốt được nên lời.

Chính nụ cười này lại khiến
Triển Luật chìm vào mê đắm, anh nói: “Em biết không? Ngô Khiết Tào, bộ
dáng hiện tại của em…… Chính là bộ dạng bị tàn phá này, rất đẹp.”

–[ Kiểm tra nhiệm vụ xác nhận mục tiêu Triển Luật đã tỏ tình lần một.]

[ Lời tỏ tình này không hợp với nhiệm vụ: Lấy được lời tỏ tình bình thường của Triển Luật. Người chơi còn ba lượt cơ hội.]

“Ngài muốn nhìn thấy tôi như vậy sao?”

“Đúng vậy, em như vậy, tôi rất muốn nhìn.”

Bởi vì có xúc động này nên mới sinh ra ý tưởng hủy diệt, giống như ý muốn nhốt lại Hạ Hạ trước kia.

“Ngài có thể thả Hạ Hạ ra không? Có tôi là đủ rồi.”

Đúng vậy, đã có vật thay thế thì món đồ chơi đã chơi chán kia giữ lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Triển Luật mê luyến nhìn vết máu trên người Ngô Khiết Tào một lượt: “…… Được.”

“Ngài thích tôi chứ?”

“Thích? Đúng vậy…… Thích.”

–[ Kiểm tra nhiệm vụ xác nhận mục tiêu Triển Luật tỏ tình lần hai.]

[ Lời tỏ tình này phù hợp yêu cầu:

Nhiệm vụ: Lấy được lời tỏ tình bình thường của Triển Luật ~ đã hoàn thành ~.

Đuổi vợ cả đi cũng không bị Triển Luật trách phạt ~ đã hoàn thành ~.

Nhiệm vụ ẩn: Lấy được sự thương tiếc của Triển Luật ~ đã hoàn thành ~.]

[ Điểm cộng cho nhiệm vụ lần này: 3500 điểm.

Trừ hai lần đọc lại dữ liệu: 1000 điểm.

Mua nước dùng xóa bỏ cảm giác đau đớn: 100 điểm.

Tổng điểm còn lại: 6200 điểm.]

[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Đối đãi với những kẻ biến thái thần kinh thế
này, hoàn toàn không thể sử dụng phương thức bình thường được.

Tại rất nhiều thời điểm, những điều ở trong mắt chúng ta là tốt đẹp thì đối với bọn họ lại là ghê tởm, chúng ta cho rằng nó ghê tởm thì đó thực sự
lại là điều tốt đẹp đối với bọn họ.

Những người bình thường như chúng ta…… mà từ từ đã, chúng ta có bình thường sao?

…… Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.