Đọc truyện Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử – Chương 15: Thế giới thứ tư (6)
Tận mắt nhìn thấy Ngô Khiết Tào bị một đám người mặc tây trang màu đen dẫn đi, Diệp Khải Nhạc liều mạng giằng co.
Nhưng sức lực của người đàn ông lực lưỡng khống chế cậu không phải là tầm
thường, Diệp Khải Nhạc vốn là dạng công tử bình thường không chịu rèn
luyện, dưới sự kìm kẹp của người kia có giãy dụa đến thế nào cũng vô
ích.
“Mau buông tôi ra!”
“Buông ra!!!”
……
Tận đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Khiết Tào nữa, Diệp Khải Nhạc mới buông xuôi chấp nhận. Cậu đột nhiên bình tĩnh lại, cả người có xu
hướng ngã khuỵu xuống.
“Còn giữ tôi làm cái gì hả?” Diệp Khải Nhạc chán nản hỏi.
Lúc này, người đàn ông mặc tây trang mới giảm lực đạo trên tay, anh ta đứng sừng sững ở chỗ đó, thân thể vững chắc cao lớn, vừa nhìn cũng biết là
người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Người đàn ông mặc tây trang nhìn bộ dạng ủ rũ của Diệp Khải Nhạc, ánh mắt mang theo một chút đồng tình.
Có lẽ anh ta cảm thấy thương hại cho Diệp Khải Nhạc nên chậm rãi nói:
“Tiểu thư ở nhà họ Trương sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.”
“Cái gì? Anh không nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy sao? Cậu ấy đang cầu cứu tôi đó! Ngô Khiết Tào chắc chắn không thích việc cứ như vậy mà bị bắt đi
đâu!”
“Tiểu thư không hề phản kháng, cậu hẳn phải hiểu, tiểu thư biết rằng chúng tôi sẽ không làm hại cô ấy.”
“Hừ, cũng giống như lúc tôi nói với mẹ, tiểu Khiết là một cô gái dịu dàng tốt bụng thôi, ai tin được chứ?”
Nói vỏn vẹn có hai câu, người đàn ông mặc tây trang coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta đeo kính lên, không để ý đến sự trào phúng trong lời nói của Diệp
Khải Nhạc, ngay cả quần áo cũng không cần chỉnh lại, nhấc chân bước đi
— mặc kệ Diệp Khải Nhạc ở phía sau quát tháo ầm ĩ thế nào cũng không có một chút ảnh hưởng.
Manh mối cuối cùng cũng chẳng còn.
Diệp Khải Nhạc đứng lẻ loi ở trên đường lớn, mấy học sinh đi qua nhìn thấy
bắt đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng chỉ trỏ về nơi vừa mới diễn ra một
hồi nhốn nháo. Bọn họ đang bàn luận cái gì, không cần nói cũng biết.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Ngô Khiết Tào thậm chí còn không có thời gian
để phản kháng, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không hề biết đến chuyện này, tựa như không hề có điều gì bất thường xảy ra.
— —— ———
“Bạn học Diệp Khải Nhạc, cháu nói đi, lần này hoa khôi của lớp bắt nạt cháu
như thế nào? Nghiêm trọng đến mức phải đến tìm dì vậy.”
Ngô Náo
Náo hiển nhiên còn chưa biết chuyện con gái bảo bối nhà mình bị người ta bắt đi, bà nhìn thoáng qua Diệp Khải Nhạc đang thở hổn hển, trêu chọc
một câu sau rồi lại tiếp tục cẩn thận để lưỡi kéo sát vào nụ hoa hồng
chớm nở.
……
“Ngô Khiết Tào, cậu ấy……”
Giọng
điệu hốt hoảng lạ thường của Diệp Khải Nhạc làm Ngô Náo Náo nhất thời
cảm thấy bất an, vội hỏi: “Tiểu Khiết nhà dì làm sao?”
“Cậu ấy bị một đám người bắt đi rồi.”
‘Tách’, tiếng kéo cắt lạnh như băng vang lên, nụ hoa màu đỏ kiều diễm mất đi sự sống rơi xuống mặt đất.
“…… Cháu nói cái gì?” Ngô Náo Náo lập tức ném cái kéo sang một bên, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Diệp Khải Nhạc nhắc lại một lần nữa: “Cậu ấy bị một đám người bắt đi.”
Nghe xong, Ngô Náo Náo cũng không có phản ứng quá khích nào, điều này nằm ngoài dự đoán của Diệp Khải Nhạc.
Ngô Náo Náo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Sau khi mở mắt ra, trên mặt bà đã không còn cảm xúc dao động gì. Nhặt cái
kéo lên, Ngô Náo Náo hết sức chuyên tâm chăm chút cho bình hoa, giống
như đối với bà, những bông hoa hồng đắt tiền trước mặt còn có vị trí
quan trọng hơn con gái mình.
“Dì, dì sao vậy?”
Thu hết
phản ứng của Ngô Náo Náo vào trong mắt, Diệp Khải Nhạc có thể khẳng định chắc chắn bà phải biết điều gì đó, nếu không thái độ của bà cũng không
thể nào bình tĩnh đến vậy được.
“Là nhà họ Trương……”
“Sao ạ?” Diệp Khải Nhạc nghe không được rõ lắm.
“Không có gì. Đây là lựa chọn của con bé.” Chỉ có những lúc như thế này, Ngô
Náo Náo mới giống một người mẹ có đứa con 16 tuổi. Nhẹ rũ mắt xuống, bà
hỏi: “Con bé có nói cái gì không?”
Diệp Khải Nhạc cảm thấy càng lúc càng không thể theo kịp suy nghĩ của Ngô Náo Náo.
Cậu đặt tay lên trên mặt bàn, lơ đãng di di ngón tay, trả lời: “Cậu ấy
nói…… Cậu ấy cảm thấy cái tên Ngô Khiết Tào dễ nghe hơn so với
Trương Khiết Tào.”
“Vậy ư…… Đứa nhỏ vô lương tâm, chỉ có những lúc này mới khiến cho mẹ già cảm thấy vui vẻ.”
— —— —— —–
“Tiểu thư, mời cô.”
Một cô gái mặc trang phục người hầu màu trắng đen, nở nụ cười không cao
ngạo cũng không xiểm nịnh, vô cùng chuẩn mực. Cô ta hơi nghiêng thắt
lưng, tay phải khép lại, đưa cánh tay về hướng mà Ngô Khiết Tào phải đi
qua.
Ngô Khiết Tào theo thói quen ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn nữ hầu một cái sau đó dứt khoát bước vào. Hai người rất nhanh đi đến đại
trạch chính được sơn toàn màu trắng.
“Tiểu thư, đã đến rồi.” Nụ cười tiêu chuẩn được công thức hóa của nữ hầu từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, nữ hầu cung kính cúi đầu, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên mới chậm rãi đứng thẳng người.
Cách một cánh cửa, một giọng nói mơ hồ truyền đến: “Rốt cuộc cháu cũng đến rồi.”
— —— —— —— —-
Bị thái độ không bình thường…… à không, phải nói là cực kỳ không bình
thường của Ngô Náo Náo làm cho bần thần cả người, Diệp Khải Nhạc chán
nản rời khỏi căn nhà đang ở tạm của mẹ con Ngô Khiết Tào.
Chuyện
gì đang xảy ra vậy? Phản ứng của cả Ngô Khiết Tào và dì Ngô đều thực
quái lạ! ‘Đây là lựa chọn của con bé’ là có ý gì? Còn cái gì mà nhà họ
Trương……
Nhà họ Trương? Từ từ, là nhà họ Trương!
Tựa như bất ngờ tìm được đầu nút trong mối buộc rối rắm, Diệp Khải Nhạc cảm thấy cái này chính là manh mối.
Vẫy một chiếc xe taxi, Diệp Khải Nhạc thấp thỏm bước lên xe.
— —— —— ——–
Vào phòng, Ngô Khiết Tào nhìn thấy ngay một ông lão ước chừng 70 tuổi.
Cô lén vân vê ngón tay ở phía sau, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế: “Hoa khôi của lớp……”
“Tiểu Khiết, ở trước mặt trưởng bối phải chú ý xưng hô.”
Ngô Khiết Tào sững người kinh ngạc nhưng lại không thể thốt lên được câu nào để phản bác.
Cắn môi một cái, cô mới mở miệng: “…… Cháu nói rồi, cháu đã tới đây thì sau này mọi người đừng động đến Ngô Náo Náo nữa!”
“Cháu là đại tiểu thư của nhà họ Trương, không thể để cho người khác biết mẹ ruột của cháu là người như thế nào được.”
Ông lão ngồi trên ghế thái sư, vững như thái sơn: “Dù sao cháu cũng là
huyết mạch duy nhất của nhà này. Ngày mai là sinh nhật của cháu phải
không? Tiệc sinh nhật ta đã cho người chuẩn bị rồi, đến lúc sẽ chính
thức giới thiệu cháu trước mặt mọi người.”
Ngô Khiết Tào bị đối phương cường thế chặn miệng, một câu cũng không nói nên lời.
— —— —— —— —— —-
Diệp Khải Nhạc đi xe taxi tới trước cổng một căn biệt thự lớn.
Lưu loát mở cửa xe nhảy xuống, cậu sải bước đi thẳng đến cổng chính.
“Này!!! Cậu còn chưa trả tiền đâu!”
……Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, Diệp Khải Nhạc ảo não quay đầu, ném ra
mấy tờ in hình Mao chủ tịch, có cảm giác kích động như học sinh tiểu học vừa nhận được giấy khen: “Không cần trả lại!”
Diệp Khải Nhạc khí thế ngút trời vọt vào biệt thự của Diệp Tử Ngôn.
“Chú nhỏ!!!”
Lúc này Diệp Tử Ngôn và Liễu Lâm đang cùng nhau xem tài liệu nấu ăn; nghe
thấy tiếng gọi ầm ĩ ở bên ngoài, Liễu Lâm hấp tấp cầm luôn cả cái nồi
chạy ra.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
Đây là chuyện có liên quan Ngô Khiết Tào, Diệp Khải Nhạc biết rõ mình không thể để cho thím nhỏ
biết được; vậy nên cậu nhìn lướt qua Liễu Lâm một cái rồi nhanh chóng
nhìn về phía Diệp Tử Ngôn, ra sức nháy mắt.
Diệp Tử Ngôn lập tức
hiểu ý. Tuy rằng chưa biết ý đồ của cháu mình là gì nhưng vẫn rất phối
hợp nói: “Em đi nấu cơm trước đi để anh tiếp Khải Nhạc cho.”
Đợi cho Liễu Lâm quay lại phòng bếp, Diệp Tử Ngôn mới cười hỏi: “Nói đi, có phải gây ra họa gì cần chú giúp hay không?”
— —— —— ———
“Nhớ kỹ thân phận hiện tại của cháu,” Bên trong lời nói của ông lão không
mang theo chút tình cảm nào: “Cháu nên vứt bỏ hết quá khứ, tiếp nhận
cuộc sống mới thuộc về cháu, cuộc sống của Trương Khiết Tào. Dù sao ta
cũng là ông nội của cháu, hơn nữa không phải cháu tự lựa chọn bỏ rơi mẹ
của mình hay sao?”
Ngô Khiết Tào hơi hơi nghiêng đầu, đuôi tóc
được Ngô Náo Náo buộc cho hồi sáng đã bị lỏng ra, cô dứt khoát tháo dây
buộc tóc xuống.
Vân vê chiếc dây buộc tóc trên tay, Ngô Khiết Tào hỏi: “Lúc trước ông cũng đã tính toán kỹ rồi đúng không ạ? Cho nên mới
chấp nhận điều kiện của Ngô Náo Náo sẽ không ép cháu quay về nhà họ
Trương trừ khi cháu đồng ý? Hừ, thật đúng là lão hồ li!”
“Cháu nên gọi ta là ông nội.”
— —— —— —— —-
“Chú nhỏ. Ngô Khiết Tào bị một đám người bắt đi rồi!” Diệp Khải Nhạc bước
nhanh tới nắm chặt lấy tay của Diệp Tử Ngôn, ánh mắt cơ hồ tóe ra lửa:
“Là người của nhà họ Trương!”
Nhà họ Trương? Diệp Tử Ngôn nhớ lại chuyện mình đã nhìn thấy ở siêu thị khi ngồi trong xe, nhà họ Trương
trong lời Diệp Khải Nhạc nói, hẳn là gia tộc của cha Ngô Khiết Tào.
Anh vội vàng trấn an Diệp Khải Nhạc: “Không có việc gì đâu.”
“Sao lại không có việc gì?” Dù bình thường rất thân thiết với Diệp Tử Ngôn
nhưng Diệp Khải Nhạc vẫn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân:
“Cậu ấy bị bắt đi! Cho dù an toàn thì sao chứ, cậu ấy không muốn thế
mà?”
“Hôm nay cháu cũng nói rõ cho chú biết…… Cháu thích cậu ấy.”
“Nhưng cậu ấy lại ngốc nghếch chỉ biết thích chú thôi.”
“Giờ cháu không biết mình phải làm như thế nào mới tốt nữa……”
“Ở trường, cháu có thể giả bộ như không biết chú, nhưng cậu ấy tuyệt đối
sẽ không làm vậy. Cậu ấy thích chú nhiều đến mức nào, không phải chú
không biết……”
“Cháu biết chú sẽ cảm thấy có gánh nặng, cũng
cảm thấy có lỗi với thím nhỏ, nhưng cháu xin chú, chú nhỏ, cháu xin chú
mà, chú mang cậu ấy về có được hay không?”
Nhìn thái độ của Diệp
Khải Nhạc biến đổi từ kịch liệt sang bình tĩnh, cuối cùng còn cầu khẩn,
Diệp Tử Ngôn rốt cục cũng mở miệng: “Nếu Ngô Khiết Tào mà biết cháu nói
con bé ngốc nghếch thì kiểu gì cũng tức giận cho xem.”
Thấy Diệp Tử Ngôn cầm di động lên, Diệp Khải Nhạc mới thầm cảm thấy vui mừng, nhen nhóm hy vọng.
“Alo? Ba, tiệc sinh nhật ngày mai là do nhà họ Trương tổ chức phải không ạ?”
“Vâng, nhưng hiện tại con quyết định đi.”
“Bởi vì con vừa mới biết, có một…… người quen của con sẽ xuất hiện ở đó.”
Mọi việc phát sinh quá nhanh, Diệp Khải Nhạc gần như không thể tin đây lại là sự thật.
Cậu nhìn màn hình di động của Diệp Tử Ngôn còn chưa kịp tắt, nói: “Chú nhỏ, chú đồng ý nhanh quá.”
“…… Làm cháu cảm thấy chú cũng thực để ý đến cậu ấy.”
Diệp Tử Ngôn dường như nhìn thấy bóng dáng cao ngạo Ngô Khiết Tào như ẩn như hiện trước mắt mình. Với câu nói của Diệp Khải Nhạc, anh không có ý
kiến gì.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Nếu theo góc độ thời gian mà nói, cảm tình phải là mưa dầm thấm lâu mới tốt.
Tình yêu xuất phát từ sự theo đuổi mãnh liệt, chưa chắc đã lâu dài, nhưng lại có sức dụ hoặc kinh người.
Đàn ông ấy mà, luôn có thói quen xem nhẹ thứ tình cảm “mưa dầm thấm lâu”
bên người mình, mà chỉ muốn có được sự theo đuổi mãnh liệt. Bởi vì “mưa
dầm” quá lâu sẽ làm giảm đi nhiệt tình của họ, mà sự theo đuổi mãnh liệt lại tạo cho bọn họ có cảm giác “kích tình” dâng trào.
Nếu muốn
đạt được mục đích trong thời gian ngắn, cái chúng ta cần chính là dùng
một ít mãnh liệt để che khuất đi ánh mắt ấm áp vẫn luôn dõi theo bên
người họ.
Nếu không có cơ hội để phát triển thành “kích tình” thì chính mình tự tạo ra cũng được.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.