Đọc truyện Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử – Chương 11: Thế giới thứ tư (2)
Một tuần sau sự kiện uy hiếp tự sát.
Tạm thời bỏ qua sự dây dưa của Ngô Khiết Tào vào lúc này, hay Diệp Tử Ngôn
làm cách nào để gạt sự “phiền toái” đó qua một bên, tuy rằng anh xử lý
vấn đề liên quan đến những người có tình cảm với mình còn nhiều thiếu
sót, nhưng không thể phủ nhận rằng anh là một người chồng tốt.
Giống như hôm nay, như thường lệ, sau khi tan làm, anh đi trực tiếp tới siêu
thị mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối rồi lái xe thẳng về nhà.
Kết hôn bao nhiêu năm Diệp Tử Ngôn cũng duy trì thói quen đó bấy nhiêu năm. Anh mua đồ ăn, vợ yêu nấu cơm, thỉnh thoảng cùng nhau đi xem nhạc hội,
cả hai thường dắt chó ra ngoài tản bộ…… Tất cả những điều này đều giống
như việc bỏ thêm một viên đường vào trong cốc café của anh, tập mãi cũng thành thói quen, nhưng mà vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Tuy nhiên, hôm nay xe của anh lại dừng ở trước bãi đỗ xe của siêu thị — bởi vì một người mà anh quen biết đang nháo loạn ầm ĩ tại đây.
“Rốt
cuộc thì con muốn thế nào?” Người phụ nữ có diện mạo tinh xảo, ngũ quan
đặc biệt trẻ trung khó nhìn ra tuổi thật dường như e sợ người ngoài nhận ra hành động bất nhã của mình, bà cố gắng đè thấp giọng, cúi đầu cảnh
cáo nói: “Ngô Khiết Tào, con nghe lời một chút có được hay không?”
“Không được!”
Người phụ nữ giữ chặt cánh tay Ngô Khiết Tào, ngăn cản không cho cô rời đi: “Rốt cuộc là con muốn thế nào hả?”
Ngô Khiết Tào nghiêng đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt cánh tay của mình kia, một lúc lâu sau mới lơ đãng trả lời: “Thật ồn ào…… Con không
muốn thế nào cả.”
“Vậy con theo mẹ về nhà.”
“Không về!”
“Vậy con nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”
“…… Chả xảy ra chuyện gì cả.”
“Thôi đi, con tưởng nói thế là xong à? Con cho rằng một mình mẹ nuôi con lớn
tới từng này tuổi dễ dàng lắm sao? Tiểu Khiết à, đừng không hiểu chuyện
như vậy mà, nha?” Ngô Náo Náo vẫn nắm cánh tay của Ngô Khiết Tào, bà
chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, giọng nói nhu hòa
hẳn đi: “Mẹ con mình nói chuyện nghiêm túc nhé, làm chuyện gì cũng cần
phải có lý do. Con không muốn về nhà thì cũng phải cho mẹ một lý do
chứ.”
Cái này giống như xích mích trong nội bộ gia đình, rất bình thường, cho dù nhân vật chính là học trò của Diệp Tử Ngôn thì cũng
không có gì đặc biệt cả. Anh nghiêng đầu nhìn chỗ rau dưa đặt bên ghế
lái phụ, định im lặng lái xe rời đi.
“Lý do? Rất đơn giản, người đàn ông kia cưỡng hiếp con.”
Một câu này khiến động tác của Diệp Tử Ngôn khựng lại, anh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hai mẹ con ở bên ngoài.
Cái gọi là xích mích gia đình ‘rất bình thường’ lại được tiếp tục.
“Con nói cái gì? Cưỡng hiếp?!” Ngô Náo Náo vừa nghe xong thì lập tức xù lông lên, bàn tay nhanh như chớp rờ lên rờ xuống kiểm tra toàn thân Ngô
Khiết Tào: “Chỗ nào? Là chỗ nào? Con nói mau đi……”
Chuẩn xác đánh một phát vào đôi tay đang hoạt động tích cực kia, Ngô Khiết Tào liếc
mắt một cái xem thường: “Mẹ dừng lại đi, hành động như mẹ mới là cưỡng
hiếp ấy.”
“Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với con mà, con nói nhanh lên.”
“Diện mạo của hắn ta ‘cưỡng hiếp’ con nghiêm trọng.”
“Hơ hơ……” Ngô Náo Náo lập tức thả lỏng thần kinh, vẫn duy trì tư thế nửa
đứng nửa ngồi, bà đập nhẹ vào bả vai Ngô Khiết Tào một cái: “Quả nhiên
không hổ là con gái của Ngô Náo Náo ta, cái lý do đặc sắc như vậy mà
cũng nói ra được.”
Ánh mắt Diệp Tử Ngôn vẫn luôn theo dõi chặt
chẽ động tĩnh của hai người kia, lúc này mới trở nên ôn hòa. Bất đắc dĩ
cười khổ một tiếng, anh nhẹ mở chai nước suối, uống một ngụm.
Cuộc đối thoại bên ngoài vẫn tiếp diễn.
“Ngô Náo Náo, thẩm mỹ của mẹ kém quá…… Loại đàn ông như hắn ta mẹ cứ cố bám
lấy không thả để làm gì? Hừ, có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như con chứng tỏ gien của mẹ cũng tốt đó chứ, con miễn cưỡng thừa nhận
trông mẹ vẫn còn rất đẹp, vậy cớ gì cứ phải bám lấy tên đàn ông kia?”
Ngô Khiết Tào lui về phía sau một bước, cao ngạo — được rồi, nếu cô lớn
thêm năm tuổi thì đúng là có thể coi đó là cao ngạo, nhưng sự thật thì
cô chỉ có 16 tuổi thôi, chỉ là một đóa hoa nhỏ, bởi vậy dáng vẻ cao ngạo ở trên khuôn mặt non nớt đó lại biến thành kiêu ngạo đáng yêu.
— Ngô Khiết Tào kiêu ngạo đáng yêu hất đầu lên, lùi nhanh về đằng sau, tránh khỏi phạm vi Ngô Náo Náo có thể chạm đến.
Ngô Náo Náo cũng không tức giận, bà híp mắt khẽ cười: “Đơn giản thôi, bởi vì hắn ta có tiền.”
Vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ mà mình tự cho là ‘cao ngạo’, Ngô Khiết Tào hừ lạnh một tiếng: “Hừm. Muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Chỉ cần mẹ
quay về nhà họ Trương, bọn họ đâu thể đưa cho mẹ ít tiền được?”
Nghe vậy, Ngô Náo Náo chỉ cười nhạt không nói gì. Nhưng nụ cười nhẹ kia lại
khiến Ngô Khiết Tào giật mình, nó dịu dàng tràn ngập tình mẫu tử, hoàn
toàn không phù hợp với hình tượng ngày thường của Ngô Náo Náo chút nào.
Yên lặng phủi đi chút bụi bẩn dính vào túi xách Chanel mẫu mới nhất, bà mới chậm rãi trả lời: “Bởi vì đó là nhà họ Trương, là nhà của ba con. Từ
sau khi ba con mất, mẹ cùng bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa
rồi, trừ con ra.”
“Con là minh chứng duy nhất của mối liên hệ
giữa mẹ và bọn họ, nhưng Tiểu Khiết à, con có biết quay về nhà họ Trương nghĩa là gì không? Nó đồng nghĩa với việc mẹ sẽ mất con.”
“Mẹ
yêu tiền, là vì mẹ muốn đảm bảo cuộc sống cho con. Nếu quay về nhà họ
Trương, đúng là mẹ sẽ có được một khoản tiền lớn, nhưng lúc đó đã không
còn con nữa thì mẹ cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Hiếm khi
nào Ngô Náo Náo nói chuyện cảm động được như hôm nay, Ngô Khiết Tào cũng không lên tiếng phản bác. Chỉ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, thậm chí khi Ngô Náo Náo sờ sờ đỉnh đầu, cô cũng không phản kháng – đây là lần đầu
tiên.
Tuy nhiên không khí cảm động này cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, không biết dây thần kinh nào của Ngô Náo Náo nối nhầm chỗ,
bà “gào khóc” ôm chầm lấy con gái, vừa hôn liên tiếp vừa nói: “Không hổ
là con gái của mẹ, dáng vẻ ngạo kiều này quả thật là đáng yêu quá đi.”
“Nếu con thật sự không muốn về nhà ăn cơm thì hôm nay mẹ cho con tiền ăn ở
bên ngoài.” Hai tờ in chân dung ông Mao Trạch Đông được dúi vào tay Ngô
Khiết Tào.
“Đêm nay mẹ già của con sẽ thu phục tên đàn ông có
diện mạo cưỡng hiếp con kia, sau đó sẽ nghỉ phép, chúng ta đi Hawaii
chơi nha ~”
“Oa oa oa ~ Hawaii nha ~”
“Về sau đừng có gọi thẳng tên mẹ ra nhé ~ Tiểu Khiết, mẹ là mẹ của con đấy!”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Ngô Khiết Tào trợn mắt há hốc mồm nhìn người
phụ nữ nói xong rồi mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ, cứ thế nghênh ngang mà đi, chỉ để lại một làn khói phả vào mặt cô.
……
Đem tất cả sự việc phát sinh thu vào mắt, Diệp Tử Ngôn khẽ cười khởi động xe.
Chậm rãi chạy xe đến bên cạnh chỗ Ngô Khiết Tào đang đứng, anh tự mình xuống xe mở cửa, vẫn duy trì nụ cười say lòng người, anh nói: “Nếu em không
ngại thì tới nhà của tôi dùng cơm đi.”
“Hửm,” Ngó lên ngó xuống
đánh giá “con ngựa” vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ của Diệp Tử Ngôn, Ngô Khiết Tào hất cằm lên, túm tóc đuôi ngựa ở phía sau lắc lư theo động
tác của cô: “Em nhớ là thầy đã đồng ý việc để hai chúng ta ‘tìm hiểu
nhau’, thì ra đúng là thầy chờ không kịp rồi.”
Đợi đến khi hai
người cùng ngồi yên vị ở trên xe, Diệp Tử Ngôn vừa nhấn ga vừa hỏi: “Mấy điều mà em hay nói đều học từ mẹ của em sao?”
“Mẹ em nói không
thể đem thông tin của bà nói cho người đàn ông của em biết, bởi vì nói
không chừng người đàn ông của em sẽ bị bà quyến rũ đi mất.”
“……”
Cảnh sắc ngoài cửa xe không ngừng lùi về phía sau, màu xanh biếc của cây cối nối tiếp nhau như tụ lại một chỗ. Lúc này Ngô Khiết Tào nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màu xanh trộn lẫn đó, thật lâu sau mới dùng giọng nói
thành thục không phù hợp với lứa tuổi lên tiếng: “Thầy không muốn hỏi
cái gì sao?”
Diệp Tử Ngôn chuyên tâm lái xe, giọng nói nhu hòa trước sau như một: “Nếu như em muốn nói…..”
“Dừng…… Thầy đúng là một người không thú vị.”
Tuy rằng ngoài miệng oán giận đối phương nhàm chán, nhưng cô vẫn không do dự mở miệng: “Bà ấy là mẹ em.”
“Ừ, tôi biết.”
“Thầy chen ngang vào làm gì!” Ngô Khiết Tào mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Diệp Tử Ngôn, lại bắt gặp nụ cười dịu dàng không đổi của anh, khó chịu lập
tức tan biến: “…… Em mang họ của mẹ. Là bà đã nuôi em lớn lên.”
Lần này Diệp Tử Ngôn không xen ngang nữa.
“Nói như thế nào nhỉ…… Tuy rằng trông bà có vẻ điên rồ, nhưng có những khi bà thực sự rất vất vả.”
“Em biết thầy nhìn không vừa mắt việc dựa vào đàn ông mà sống của bà, nhưng ngoài lựa chọn đó ra bà không còn cách nào khác để nuôi dưỡng em nữa.”
“Em chỉ là một gánh nặng mà thôi. Ngoài việc bám chặt lấy chân sau của bà thì chả có tác dụng gì.”
Diệp Tử Ngôn không thốt nên được câu nào.
Nhưng thái độ này lại khiến Ngô Khiết Tào bất mãn, cô lớn tiếng nói: “Sao
thầy không giống như bình thường mà nói vậy? Những người đàn ông khác sẽ lên tiếng an ủi em nha!”
Ngô Khiết Tào thật giống như một con mèo nhỏ, ngay cả xù lông cũng tương tự như thế.
Diệp Tử Ngôn dừng xe.
Có chút do dự, anh vươn tay đặt lên đầu Ngô Khiết Tào, làm dịu con mèo nhỏ đang xù lông này: “Không phải lỗi của em.”
“Đó là đương nhiên, em rất ngoan!”
“Ừ, em rất ngoan.”
Xe lại được khởi động.
Không khí tốt đẹp khiến cho người ta không nhịn được trầm mê vào trong đó.
Ngô Khiết Tào mím môi, tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng kỳ thực
Diệp Tử Ngôn vẫn nhận ra tầm mắt của cô lưu luyến không rời liếc nhìn
sườn mặt anh.
Thật đúng là một sườn mặt hoàn mỹ.
Khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa, tuy rằng tinh xảo nhưng không hề yếu đuối. Cũng không
biết vì sao, một người đàn ông như anh lại sở hữu làn da trắng nõn còn
đẹp hơn cả phụ nữ nữa. Khí chất ôn nhu kia cũng đủ để bất kỳ người phụ
nữ nào lâm vào mê muội.
Diệp Tử Ngôn tựa như vương tử sống trong thế giới cổ tích, nhưng hiện tại vương tử đã có công chúa của chính mình rồi.
Nhưng đâu có vấn đề gì.
Không muốn để không khí trong xe trầm xuống, Ngô Khiết Tào thanh thanh giọng, nói: “Sao hôm nay thầy lại muốn dẫn em về nhà để ‘tìm hiểu lẫn nhau’?
Em vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên nha. Cơ mà…… nếu như thầy muốn,
em vẫn có thể chấp nhận.”
Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Ngô Náo Náo hẳn là có thể nhận người con rể này.”
Hai tay Diệp Tử Ngôn nắm vững tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Thật xin lỗi. Tôi đã có gia đình.”
“Đã có gia đình thì làm sao? Cũng chưa có con mà, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn nha……”
“Tôi chưa có con, nhưng em lại chính là trẻ con đó.”
Ngô Khiết Tào ngoài dự kiến không lập tức lên tiếng cãi lại, Diệp Tử Ngôn
cũng không tiếp tục cuộc đối thoại khiến người ta phiền lòng này.
Không biết qua bao lâu, trong xe vang lên giọng nói nghẹn ngào của Ngô Khiết
Tào: “Em có thể chờ. Sớm hay muộn thì thầy cũng là của em.”
Diệp Tử Ngôn dùng sức nắm chặt tay lái.
“Đến rồi.” Anh nói.
Ngô Khiết Tào cuống quít lau khô nước mắt, giấu đầu hở đuôi nói: “Em không có khóc nha.”
Ngẩng đầu liền thấy một căn biệt thự được trang hoàng thật hoàn mỹ.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Đàn ông tốt ở trên thế giới này tuy nhiều, nhưng đàn ông xấu xa lại còn nhiều hơn.
Bởi vì đàn ông tốt rồi cũng sẽ trở nên đồi bại.
Có lẽ quá trình có chút gian nan, nhưng trên đời này không có người đàn
ông nào trời sinh đã xấu xa — bọn họ đều bị cuộc sống hoặc…… bị phụ nữ,
từng bước từng bước làm cho đồi bại.
Người đàn ông có tình nhân cũng như thế, nếu không bị quyến rũ, có lẽ bọn họ cũng không trở nên xấu xa.
Nhưng đó cũng chỉ là “có lẽ” mà thôi.
Việc chúng tôi phải làm, chính là dùng hạnh phúc và sự cảm thông, dần dần kéo mục tiêu xuống vực sâu.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.