Đọc truyện Tiểu Tam Anh Yêu Em – Chương 27: Bị Tát
Trịnh Mỹ Duyên mang chú chó đến giao cho một người yêu động vật đã đồng ý nhận nuôi nó.
Người chủ mới thân thiện ẵm lấy chú chó nhỏ, anh vui vẻ vuốt ve cái đầu của chú cún con.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn thấy anh ấy yêu quý nó thì trong lòng cô cũng an tâm.
Trịnh Mỹ Duyên lấy ra tấm phong bì, trong ấy có chứa một số tiền gửi cho anh chủ: Chút ít này mong anh nhận lấy.
Tuy không nhiều nhưng phần nào đó có thể giúp anh có thêm kinh phí để chăm sóc cho những con vật đáng thương ở đây.
Anh chủ đưa tay cầm lấy, rồi nói: Thay mặt các con tôi xin cám ơn lòng tốt của cô.
Trịnh Mỹ Duyên nhẹ giãn đôi môi, cô gật đầu.
Từ con mà anh chủ nói đến là các con vật mà anh ta đang nuôi và chăm sóc.
Trong đó chim có, chó có, cả mèo cũng có…chúng đều là những con vật tội nghiệp anh nhặt được hoặc là do người ta đem tới gởi cho anh giống như chú cún của Trịnh Mỹ Duyên.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn chú chó thầm nói trong tâm: Mạnh khỏe nhé cún con!
Trịnh Mỹ Duyên nói lời tạm biệt chú chó xong thì cũng rời đi.
Trâm đẩy xe cho cô chủ, chiếc xe lăn lăn trên mặt đất cát phát ra tiếng kêu sột soạt.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn về hướng thẳng, để lại đằng sau chú chó con ngoảnh nhìn theo cô.
Bất chợt chú chó sủa lên vài tiếng.
Có lẽ nó muốn cám ơn ân nhân của nó nhưng lại chẳng thể nói được.
Trịnh Mỹ Duyên nghe tiếng sủa thì mỉm cười nhẹ, tầm mắt vẫn hướng về đằng trước.
Trâm thì khác với cô chủ, Trâm có ngoảnh lại nhìn con chó.
Trâm nghĩ nó muốn theo cô vì nó biết chính cô là người đã cứu sống nó.
Nhưng chó con! Mày phải ở lại đây thôi! Bởi vì, ở nhà cậu Dương, cô chủ còn chưa ở nỗi thì làm sao mày ở nỗi đây? Cậu Dương sẽ kiếm chuyện gây sự, như thế khổ cho cô lắm! Mày thương cô thì ở đây và sống cho khỏe mạnh là tốt rồi! Trâm thầm nghĩ rồi thở dài một hơi.
________
Tại công ty, Dương Chấn Phong đang giao việc cho thư ký Hạnh thì điện thoại của anh rung lên.
Dương Chấn Phong bắt máy.
Thư ký Hạnh không biết là cuộc gọi đến ấy có việc gì quan trọng nhưng sếp Dương nghe điện thoại xong thì sắc mặt đổi hẳn sang một màu tối.
Lát nữa họp phải không? Dương Chấn Phong hỏi.
Thư ký Hạnh đáp: Dạ vâng, một tiếng nữa là họp với ban giam đốc thưa sếp.
Dương Chấn Phong suy nghĩ, anh khó chịu thở ra một hơi sau đó nói: Thông báo hủy đi, đổi lịch sang hôm khác! Nói là tôi bận việc không tham gia họp được.
Thư ký Hạnh: Dạ vâng.
Dương Chấn Phong đứng dậy, anh cài nút áo khoác: Tôi ra ngoài một lúc, có việc gì quan trọng thì gọi cho tôi!
Thư ký Hạnh cúi nhẹ đầu, cô đáp: Dạ.
Dương Chấn Phong lạnh lùng bước ra khỏi văn phòng CEO.
Thư ký Hạnh đi ra sau và đóng cửa lại.
Trong lúc này thì Trịnh Mỹ Duyên đã về đến nhà.
Nhưng vừa về đến nhà, Trịnh Mỹ Duyên đã bắt gặp sắc mặt nghiêm trọng của bà nội.
Trâm đứng cạnh cô thấy vẻ mặt của bà cụ thì cũng thoáng sợ.
Bà nội nhìn Trịnh Mỹ Duyên nói với giọng nặng nề: Vào phòng gặp nội!
Nội nói rồi quay lưng đi vào trong phòng.
Trịnh Mỹ Duyên chạy xe lăn đi theo nội.
Trâm đứng nhìn, cảm thấy có chút bất an cho cô.
Từ khi cô chủ về nhà này thì Trâm chưa bao giờ thấy bà cụ tỏ vẻ khó chịu với cô.
Nhưng hôm nay thì nhìn mặt bà sợ ghê! Chả biết là đã xảy ra cái chuyện gì nữa!
Trâm đứng ngoài đợi, tầm 15 phút sau thì Trâm nhìn thấy cậu Dương hấp tấp chạy về nhà.
Cậu đi nhanh vô phòng của nội, Trâm cũng vội né qua một bên cho cậu đi vô.
Chuyện gì vậy nhỉ? Trâm khẽ nói
Bỗng cô Bơm giúp việc đi tới gần Trâm, hỏi: Đứng đây chi vậy?
Trâm nâng mắt nhìn Bơm.
Con nhỏ này thường theo hầu bà cụ, khá là nghe lời bà nhưng tính khí của nó thì cứ khùng khùng thế nào ấy.
Trâm là Trâm không ưa nó rồi đó, nhỏ hơn người ta mà ăn nói thì cộc lốc.
Chẳng biết hồi nhỏ ba má có cho đi học không nữa.
Bơm không thấy Trâm trả lời thì phán một câu: Bị nặng tai rồi!
Trâm bực cái mình, muốn tán nó ghê nhưng thôi cô chủ Trịnh bảo phải kìm chế.
Bây giờ cô đang căng thẳng trong phòng mình không thể nào lại gây chuyện ngoài này được.
Không được nóng giận, Trâm ơi! Không được nóng giận! Kìm xuống, kìm xuống! Trâm hít vào thở ra bằng miệng giống như đang luyện khí công.
Bên trong phòng của bà nội, hiện tại có mặt của Trịnh Mỹ Duyên, Dương Chấn Phong, bà nội và một người nữa đó chính là mẹ của Dương Chấn Phong bà Trúc Anh.
Bà nội cầm tờ giấy trên tay, vẫy vẫy trước mặt Dương Chấn Phong nói: Cái này là do con kêu luật sư soạn đúng không?
Dương Chấn Phong nhìn nội rồi hạ mắt xuống tờ giấy nội đang cầm.
Vâng.
Dương Chấn Phong đáp.
Bà nội mím chặt miệng, mũi thở ra làn hơi nóng.
Bà quay sang hỏi Trịnh Mỹ Duyên: Nó bắt con phải ký, hay là tự con cũng muốn ký?
Trịnh Mỹ Duyên mắt hạ thấp…cô nói: Là con tự muốn ký!
Trên tay bà nội là tờ đơn ly hôn mà Dương Chấn Phong đã nhờ luật sư chuẩn bị cho anh.
Nhưng Dương Chấn Phong không hề lường trước được là Trịnh Mỹ Duyên lại muốn ký vào đơn và bảo luật sư mang đến tận nhà cho cô ta.
Ác nữ này! Cô ta đang muốn giở trò gì đây?
Bà nội nghe xong thì quát lên: Tại sao con muốn ký?
Dương Chấn Phong chau mày nhìn qua Trịnh Mỹ Duyên.
Trịnh Mỹ Duyên vẫn hạ thấp mắt, cô trả lời với nội: Vì anh Phong không có tình cảm với con, con cũng không thể ép anh ấy phải thương con! Vậy nên, con đã không còn cách nào khác thưa nội!
Bà nội vẻ mặt tức giận nhưng đôi mắt thì xót xa, bà hạ giọng xuống nói: Nó có thương con! Nội là nội của nó nên nội biết! Nó có thương con nhưng nó vẫn chưa biết cách để thương con thôi!
Dương Chấn Phong sững sờ, anh thật không hiểu nỗi cái định nghĩ như thế nào là thương yêu của nội nữa.
Bực bội và khó chịu nên Dương Chấn Phong đã thốt lên: Con không thương yêu gì cô ta hết! Nội hãy dừng lại việc gượng ép tình cảm của chúng con đi! Nếu Mỹ Duyên đã muốn ký thì nội nên để cho cô ấy ký mới đúng!
Bà nội quay qua, mặt hầm hầm nhìn Dương Chấn Phong: Không duyên, không nợ thì sẽ không có thành vợ thành chồng.
Mỹ Duyên nó đã là vợ của con, là cháu dâu của nội.
Con không thể vì cái sự ích kỷ của con mà muốn ly hôn là ly hôn được.
Trong cái nhà này, trừ khi nội chết thì nội không bao giờ cho phép con bỏ vợ.
Dương Chấn Phong nhíu sâu hàng chân mày, anh bức xúc nói: Con chẳng duyên nợ gì với cô ta, con cũng chẳng nghĩ mình ích kỷ! Nếu mẹ không bị nhà họ Trịnh lừa thì con có cưới cái đồ què này về không?
Dương Chấn Phong to tiếng nói với nội.
Nhưng khi vừa dứt lời thì anh liền ăn một cái bạt tai đau điếng người của nội vào mặt.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn qua Dương Chấn Phong với một ánh mắt ngỡ ngàng và lo lắng.
Cô không ngờ là nội lại tức giận đến mức tát anh ta.
Mẹ của Dương Chấn Phong thì rất xót cho con, nhưng mẹ chồng đang dạy cháu bà không thể can dự được.
Tay nội run, mắt nội rưng nhưng nội vẫn cứng rắng ở sắc mặt để răng dạy đứa cháu: Có ăn, có học mà ăn nói lỗ mãng.
Cái đồ què là từ để một thằng chồng gọi vợ hả? Bà dạy mày như thế sao? Hay là mẹ mày dạy?
Giọng nội nâng cao hơn: Lớn rồi! Làm giám đốc rồi kia mà! Ăn nói phải khác cái thằng vô học chứ? Cây gậy theo lời nói dộng xuống đất cụp cụp.
Dương Chấn Phong bị ăn tát tức muốn điên người lên, mắt cũng đỏ lên.
Anh không muốn đứng đây chịu đựng nữa, cũng chẳng muốn nghe nội nói.
Dương Chấn Phong bỏ đi ra khỏi phòng, cửa bị mở ra và đóng lại một cái RẦM.
Trâm đứng bên ngoài, hai tay che lên tim khi cậu Dương đi ra.
Mẹ của Dương Chấn Phong chạy theo con trai gọi: Phong à! Phong!
Mẹ chạy theo một hồi thì cũng đuổi kịp, bà nắm lại tay Dương Chấn Phong, nói: Con đứng lại cái nào!
Dương Chấn Phong thở ra từng hơi bực dộc, nước mắt muốn ứa ra vì hết chịu nổi sự vô lý của bà nội.
Bà Trúc Anh sờ tay lên má con trai trong khi Dương Chấn Phong thì cứ muốn né đi.
Con biết tính bà nội mà! Bà giận quá mới lỡ tay tát con.
Nhưng mẹ biết trong lòng thì bà nội vẫn rất thương con! Con thôi thì vì nội già rồi mà hãy chịu khó nhịn nội một chút! Như vậy mới gọi là hiếu con à!
Dương Chấn Phong nhìn mẹ, anh nói: Con có thể cố gắng nhẫn nhịn tuổi già của nội, nhưng con không muốn phải sống theo ý nội cả đời.
Con muốn ly hôn là quyền chính đáng của con, tại sao nội lại cứ muốn ép con chứ?
Nếu nội thích cô ta như vậy thì nội cứ giữ cô ta bên cạnh đi! Cái nhà này con chẳng muốn về nữa.
Dương Chấn Phong vừa nói vừa chỉ tay vào trong nhà.
Phong à! Sao cứ phải thế hả con?
Dương Chấn Phong không muốn nói nữa.
Anh mặc kệ mẹ mà bỏ đi.
Nhưng bà Trúc Anh lại không muốn cho anh đi, bà giữ cánh tay con trai: Đừng có đi mà con!
Dương Chấn Phong giật tay thì mẹ anh cứ túm cứ ôm lại, nhất quyết không cho anh đi.
Cậu ơi! Cậu! Tiếng của quản gia Khiêm bỗng thốt lên từ hướng cửa lớn.
Dương Chấn Phong ngoảnh lại nhìn.
Quản gia Khiêm chạy ra kêu lớn: Bà cụ ngất rồi! Cậu ơi! Bà chủ ơi!
Hả!? Bà Trúc Anh sửng sốt khi nghe quản gia nói bà nội bị ngất.
Hàng chân mày mũi kiếm của Dương Chấn Phong nhíu xuống, anh vội vã chạy vô nhà.
___
.