Đọc truyện Tiểu Tam Anh Yêu Em – Chương 1: Ngày Đầu Nhận Việc
Hôm nay là ngày đầu tiên mà Nguyễn Thùy Lâm Chi nhận việc.
Cô thức dậy từ sớm, chuẩn bị ngoại hình thật chỉnh chu để đến cửa hàng.
Lâm Chi mặc bộ đồng phục được cấp bởi công ty, chiếc váy đen ngắn trên đầu gối và chiếc áo sơ mi trắng, trên áo lại có một chiếc nơ nhưng cũng là màu trắng.
Trang phục tuy đẹp nhưng điều đặc biệt khiến Lâm Chi mỉm cười đó lại là chiếc bảng tên được cài lên ngực của cô.
Lâm Chi ngắm mình trong gương, màu son cô tô hơi đậm những Lâm Chi thích như thế.
Với dung mạo này thì trang điểm đậm một chút cô lại càng thêm cuốn hút và xinh đẹp.
Lâm Chi lái chiếc xe máy đến nơi làm việc, vì váy khá ngắn nên Lâm Chi có quấn thêm một chiếc váy chống nắng để lịch sự hơn khi ra đường.
Đến nơi, Lâm Chi cất xe, tháo mũ bảo hiểm, chỉnh lại tóc rồi bắt đầu bước vào bên trong.
Cô dùng tay đẩy cửa kính thì đã có một nhân viên bước đến mở ra giúp cô, Lâm Chi mỉm cười cám ơn đồng nghiệp rồi bước vào.
Ngày đầu tiên làm việc Lâm Chi cứ nghĩ là sẽ cố gắng hòa đồng và làm việc thật vui vẻ nhưng ai ngờ ngay khi vừa bước vào Lâm Chi đã bị phó quản lý dằn mặt.
Lâm Chi đi vào phòng riêng trong cửa hàng.
Và phó quản lý thì đứng đối diện cô, hai tay anh ta chắp lại, chưa nói gì mà đôi mắt đã tỏ ra sự khó chịu: Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Lâm Chi ngờ ngợ một chút sau đó cô nhìn đồng hồ trên tay của anh ta rồi nói: Đúng 7h30.
Phó quản lý tên là Trịnh Hải, anh ta liền cười một cái, cười như khinh Lâm Chi khi cô trả lời: 7h30 mà cô đến 7h29 phút hả? Cô có biết toàn bộ nhân viên ở đây đều phải đến sớm trước 15p để mà chuẩn bị cho công việc mở cửa hay không?
Tôi không biết điều này, đã không có ai nói cho tôi cả.
Lâm Chi vừa mới dứt lời thì Trịnh Hải đã lớn giọng với cô: Làm gì mà không có ai nói, ngay từ khi được nhận thì nhân sự đã gọi báo cho cô những việc cần biết để đi nhận việc.
Cô đừng có mà đứng đây để nói xạo với tôi.
Kể từ ngày mai cô mà còn không tuân thủ giờ giấc làm việc thì ở nhà luôn đi nha! Còn nữa, tôi ghét nhất là nhân viên ăn nói cộc lốc, tôi là cấp trên của cô chứ không phải là cấp dưới đâu đấy! Coi lại cách nói năn với người hơn quyền mình đi ha.
Anh ta nói một hơi rồi bỏ đi, Lâm Chi như đứng hóa đá cho anh ta mắng vậy.
Cái gì vậy chứ? Rõ ràng là họ không hề thông báo cho cô việc phải đi sớm 15p kia mà, thế này là thế nào? Không biết cũng thành có tội ư? Đã vậy còn nói cô là ăn nói cộc lốc nhưng cô cộc ở cái chỗ nào chứ? Chẳng lẽ vì cô không gọi hắn ta bằng anh sao? Nhưng sao phải gọi là anh khi mà hắn nhỏ hơn cô tới ba tuổi nhỉ?
Lâm Chi đi ra với tâm trạng bực tức, cô biết Trịnh Hải nhỏ tuổi hơn mình cũng là do lúc phỏng vấn hắn có giới thiệu tên tuổi với cô.
Cái tên này cũng ỷ thế hiếp người thật, nhưng có lẽ cô muốn làm việc ở đây thì phải nhẫn nhịn hắn mà thôi.
Người ta thích gọi bằng anh thì cô sẽ gọi bằng anh vậy, dù sao gọi như thế cũng là người kia già hơn cô.
Lâm Chi nghĩ vậy lại mỉm môi cười thầm, thế này lại giúp cô giải tỏa tâm trạng một chút.
Lâm Chi chỉ mới vui vẻ lên một xíu thì đã nghe đồng nghiệp xì xầm nói xấu, thậm chí là còn không ngại để cô nghe thấy.
Nhìn cô ta xem, chẳng có cái chút kinh nghiệm nào mà cũng được nhận.
Trong khi bạn tôi ưu tú thế mà lại bị đánh rớt mới đau chứ? Cô A nói.
Cô B cười cười, liếc mắt nhìn Lâm Chi một cái rồi quay sang cô A: Cô ta không có kinh nghiệm nhưng được cái có nhan sắc, đẹp như hoa hậu còn gì?
Cô A bỉu môi: Đẹp thôi thì làm ăn được gì?
Cô B: Ai nói không được, cứ đợi rồi xem.
Họ nhìn nhau rồi cười hú hí, Lâm Chi rất tức giận, tức đến phải cố gắng hết sức để kiềm nén bản thân của mình không lao đến chỉ thẳng tay vào mặt bọn họ mà chửi.
Nhưng mà cô mới nhận công việc này, không lẽ vì bọn họ lại từ bỏ như vậy.
Lâm Chi xin việc ở nhiều nơi nhưng đa số lương không cao.
Với ngoại hình xinh đẹp Lâm Chi chỉ yêu thích công việc bán hàng, muốn tìm một việc lương kha khá thì đẹp thôi chưa đủ vì cần phải biết ngoại ngữ, hoặc là phải có bằng cấp.
Lâm Chi thì không có hai thứ đó, nên cô chỉ có thể làm một nhân viên bình thường, và công việc cô đang làm là nhân viên tư vấn sản phẩm smartphone.
Tuy lương không quá cao nhưng cũng tạm đủ cho Lâm Chi sống, nếu bán được nhiều hàng thì sẽ có thêm tiền doanh thu, Lâm Chi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một chút.
Lâm Chi nghĩ vậy nên thôi, cho dù lợi thế của cô là dung mạo nhưng thời buổi này tìm việc cũng không phải dễ, cô không thể vì những hiềm khích nhỏ này mà từ bỏ công việc được.
Lâm Chi bắt đầu được xếp cho đứng ở khu linh kiện phụ tùng, cô sẽ quản lý khu này và đứng đấy để tư vấn khách hàng khi khách cần hỏi.
Ngày đầu của Lâm Chi không mấy suông sẻ, cô liên tục gặp năm vị khách khó chịu.
Họ phàn nàn về các mặt hàng, kêu là rẻ tiền, xuất xứ Trung Quốc là họ muốn bỏ xuống ngay.
Lâm Chi giới thiệu các sản phẩm khác thì họ lại nói là giá quá đắt, đúng là khách hàng chín người mười ý không biết phải chiều lòng họ như thế nào.
Trịnh Hải nhân cơ hội này lại giáo huấn Lâm Chi, anh ta đổ hết mọi lỗi lên cô.
Lỗi cô tư vấn không tốt, lỗi cô chưa hiểu hết tính chất và công dụng của sản phẩm còn đòi sẽ báo lên quản lý trưởng để cho cô đi training lại, không thì sẽ không ký hợp đồng với cô vì dù sao cô cũng chỉ đang là một nhân viên thử việc.
Lâm Chi không cãi lại vì cô biết con người này ngang ngược, lại đang cố tình gây khó dễ cho cô nhưng cô sẽ không dễ bị nản trí đâu.
Cô nhất định phải giữ được công việc này.
Lâm Chí tiếp tục cố gắng hơn để thuyết phục khách mua hàng.
Và cuối cùng Lâm Chi cũng cảm thấy cố gắng của mình đã có một kết quả tốt khi vị khách thứ sáu này của cô đang rất chăm chú lắng nghe cô tư vấn.
Ông khách này còn tỏ ra khá hài lòng và chấp nhận mua hàng.
Vậy mời chú ra quầy thu ngân thanh toán nhé!
Lâm Chi cầm cái hộp tai phone mà ông này mua xoay người lại để mang đến quầy thu ngân, nhưng khi cô vừa vay lại thì ông này đã đụng tay vào mông cô, còn bóp một cái.
Đụng chạm khá mạnh nên Lâm Chi liền nhạy cảm và quay người lại, cô nhíu mày thay đổi cả thái độ niềm nỡ khi nãy: Này chú! Chú vừa làm cái gì vậy?
Nét mặt Lâm Chi tức giận trông thấy, ông khách kia thì cười khẩy: Có làm gì đâu.
Lâm Chi thêm tức giận, cô nói: Này chú! Ở đây có camera đấy! Chú nên ý tứ một chút đừng để tôi phải gọi công an.
Khi Lâm Chi nóng nảy như vậy ông khách liền tỏ thái độ khó chịu lại với Lâm Chi: Ê! Tao đã làm cái gì mà mày lên giọng gắt vậy hả? Bố đây còn đẻ được mày nhá! Mày đừng có mà láo với tao!
Ông ta gay gắt và nói rất lớn, Trịnh Hải quan sát thấy liền chạy đến: Xin lỗi quý khách!
Này! Cô vừa làm gì thế hả? Tiêu chí số 1 của cửa hàng là gì cô chưa được học à?
Lâm Chi ngỡ ngàng, Trịnh Hải cái gã này có quá đáng lắm rồi không? Hắn còn chưa rõ sự tình đã quay sang mắng cô tơi tả.
Mau xin lỗi khách hàng ngay!
Lâm Chi từ khi bước vào cửa hàng này đã uất ức khá nhiều, giờ lại thêm uất ức này nữa.
Thật quá đáng lắm rồi, cô không chịu nỗi nữa, không nhịn được nữa.
Lâm Chi mắt ửng hồng, cô nói: Tại sao tôi phải xin lỗi?
Trịnh Hải: Tôi bảo phải xin lỗi!
Khi tức giận và uất ức đến mức cao độ thì tay cô sẽ run rẩy, cũng không biết vì nguyên do hay là một căn bệnh nào nhưng bây giờ tay cô đang run lên cầm cập.
Mặc cho vậy Lâm Chí cũng không muốn nhẫn nhịn: Tôi nói tại sao tôi phải xin lỗi?
Lâm Chí lớn giọng với Trịnh Hải làm anh ta nóng lên, thế là quát mắng lại càng thêm quát mắng: Không xin lỗi thì đi về nhà luôn đi!
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay ra hướng cửa nhưng ngón tay ấy của anh ta lại bỗng dưng bị một người nắm lấy.
Đôi mắt của Lâm Chi, Trịnh Hải và những người đang có mặt ở đây đều nhìn về hướng người đó.
Ôi! là ông chủ! Một nhân viên bỗng thốt lên.
Dương Chấn Phong – 30 tuổi Ông chủ công ty thế giới smartphone A, công ty gồm 10 chi nhánh lớn nhỏ.
Là người nắm trong tay nhiều khối bất động sản, kinh doanh sang cả lĩnh vực resort nhà nghỉ.
Trịnh Hải thảng thốt khi nhìn thấy Dương Chấn Phong, cánh tay muốn thu về cũng hơi khó vì Dương Chấn Phong giữ chặt.
Một vài giây sau anh ta mới thả tay của Trịnh Hải.
Dương Chấn Phong liếc mắt với Trịnh Hải sau đó nhìn ông khách kia: Ở đây chúng tôi buôn bán và phục vụ các sản phẩm của smartphone chứ không phải là quán bar hay vũ trường.
Vậy nên, quý khách đụng chạm nhân viên chúng tôi là rất phản cảm.
Tôi nghĩ quý khách nên đến những chỗ phù hợp với nhu cầu của mình sẽ tốt hơn.
Ông khách hùng hổ: Nè cậu ăn nói cho cẩn thận đó! Ngậm máu phun người à? Tôi chẳng hề làm gì nhân viên của cậu cả, vu khống là tôi kiện các người đấy!
Dương Chấn Phong nở nụ cười hào sảng: Lời nói có lẽ cảnh sát họ sẽ không tin, nhưng check cam và bằng chứng từ cam có thể thay thế hẳn được mọi lời nói.
Dương Chấn Phong nói xong thì đánh mắt sang Trịnh Hải: Check cam lại quá trình từ khi vị khách quý này bước vào đây cho đến bây giờ.
Rồi thì chuyển qua cho công an phường đi.
Trịnh Hải bị gọi thì lớ ngớ nhưng sau đó cũng nhanh chóng tiếp nhận chỉ thị của ông chủ: Dạ em làm ngay.
Trịnh Hải chuẩn bị chạy đi check cam thì ông khách đã lộ ra sự bối rối, ông ta không còn mạnh miệng mắng chửi nữa mà tỏ ra yếu thế hơn: Làm gì mà căng vậy, cũng chỉ là sờ mông có một cái.
Cùng lắm, tôi xin lỗi cô ta là được chứ gì?
Ông ta quay sang Lâm Chi miễn cưỡng nói: Xin lỗi.
Xong thì bỏ đi.
Trịnh Hải cất giọng hỏi sếp lớn: Vậy có cần check cam nữa không ông chủ?
Dương Chấn Phong nhìn Trịnh Hải với một ánh mắt của bầu trời sắp có mưa bão: Cậu vào phòng gặp tôi, cả cô ta nữa.
Dương Chấn Phong đánh mắt sang Lâm Chi.
Cửa hàng như mang nặng một màu sát khí, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
.