Đọc truyện Tiểu Tà Thần – Chương 16: Tá nhân chi thủ
Ba người chia tay tại đây.
Tiểu Linh và Tiểu Thất cho xe ngựa hướng về Khai Phong còn Tiểu Tà thì chạy bộ vào một con đường núi.
Tiểu Tà mải suy nghĩ không biết bọn Hắc y sát thủ và Thần Võ môn có quan hệ như thế nào.
Sở dĩ có thắc mắc như vậy là vì trước đây Tiểu Tà đã giết Ma Cốc Thần Huyết Gấu, mà Thần Huyết Gấu là một nhân vật quan trọng của Hắc y sát thủ.
Trong bọn Hắc y sát thủ, Thần Huyết Gấu là người không bịt mặt, chứng tỏ địa vị của hắn trong tổ chức không phải nhỏ.
Nhưng Thần Võ môn tại sao lại phải làm tay sai cho Thần Huyết Gấu?
Tiểu Tà có cảm giác Thần Huyết Gấu tuy ở trong tổ chức sát thủ, nhưng cũng có giao tình với Thần Võ môn, nếu không, thì em của Thần Huyết Gấu là Thần Huyết Sói cũng có quan hệ với người của Thần Võ môn.
Đó là điểm then chốt mà Tiểu Tà muốn thực hiện kế hoạch “Mượn tay giết người, dùng thù diệt địch” cần phải hiểu rõ. Nếu không kết quả ngược lại không lường được.
Suy đi nghĩ lại một lúc, Tiểu Tà quyết định:
– Dù chúng hai bên có quan hệ ra sao thì quan hệ này cũng rất lỏng lẻo. Bởi lẽ:
Thần Huyết Gấu là nhân vật võ lâm nổi danh giang hồ từ xa xưa. Hắn là đệ nhất Cửu Ma thì đâu cần phải ép mình trong tổ chức sát thủ này. Dù cho có làm sát thủ thì cũng bị người khác lợi dụng mà thôi. Vậy thì cái chết của Thần Huyết Gấu nhất định có kẻ khác phục thù. Đây là điều mà lâu nay ta bị bọn sát thủ theo dõi, truy sát.
Hắc y sát thủ thì dùng tiền mua chuộc. Ngay cả thân nhân của họ cũng bị tổ chức này giết hại. Chúng đặt tiền bạc lên trên đạo nghĩa làm người. Chuyện này Thần Võ môn hiểu rất rõ. Thần Võ môn chỉ cần có tiền là tận dụng được bọn sát thủ. Chúng đồng lõa làm chuyện phi nhân?
Cứ xét về các yếu tố trên đây thì lần này Thần Võ môn theo truy sát Tiểu Tà nhất định là để trả thù cho Thần Huyết Gấu, người mà Thần Võ môn đã mua chuộc, lợi dụng, chứ không phải do bọn sát thủ tìm thù.
Nhưng xét cho cùng thì kế hoạch của Tiểu Tà sắp thực hiện tùy thuộc vào sự giao tình của Thần Võ môn với Hắc y sát thủ.
Nếu sự giao tình giữa hai bên không có gì sâu đậm thì Tiểu Tà sẽ thành công, còn ngược lại, Tiểu Tà sẽ dấn thân vào chỗ nguy hiểm, nếu hai bên bắt tay nhau cùng lúc chĩa mũi nhọn vào gã.
Tiểu Tà quyết định phải dẫn địch vào đấu trường lúc đêm khuya, và kích động cho hai bên hăng máu giết người trước khi lâm chiến.
Mọi việc không đơn giản mà phải có cơ mưu, trí tuệ.
Bản tánh Tiểu Tà xưa nay thích cờ bạc thuộc hàng đệ nhất giảo hoạt. Đây là một môn sát phạt mà kẻ chiến thắng cũng phải dầy công tính toán rất tỷ mì. Tiểu Tà đã quen việc tính toán này và đem áp dụng khả năng của mình vào công việc thắng bại ở chiến trận.
Trong lúc suy tính, Tiểu Tà đã đi đến một thôn trang gần chân núi.
Đến nơi đây, mục đích Tiểu Tà không phải để dụ địch, mà đi tìm vài con chó đen. Vì hắn nghĩ rằng ăn thịt chó phục hồi công lực rất nhanh.
Tiểu Tà lại nghĩ rằng tai mắt bọn sát thủ rải khắp mọi nơi, nếu lựa nơi hẻo lánh để dụ địch thì rất nguy hiểm. Vì vậy, Tiểu Tà lựa hai nơi là ngoài sơn khu Lang Châu Thành và ngoài sơn lâm Khai Phong.
Một ngày …
Hai ngày …
Đã qua hai ngày mà không thấy một chút động tĩnh.
Hắc y sát thủ mọi nơi đều có chi nhánh. Chỉ cần đến các nơi lân cận Tiểu trấn chạy ngược xuôi vài vòng là kiếm thấy ngay. Sở dĩ Tiểu Tà chưa tìm ra địch thủ là vì gã chưa thấy gấp.
Tiểu Linh và Tiểu Thất muốn đến Thất Linh Cảm cũng phải mất một thời gian. Trong thời gian đó Tiểu Tà cũng còn phải chờ bọn Thần Võ môn hay tin bố trí người phục kích, nếu dẫn bọn Hắc y sát thủ đến sớm e hỏng việc.
Nhưng hôm này thì đã gấp rồi, Tiểu Tà phải hành động. Trước tiên, Tiểu Tà làm cho mọi người để ý bằng cách giả điên khùng, vừa ca hát vừa ném đá lung tung. Gặp chó thì ném chó, gặp người thì ném người.
Quả nhiên không lâu đã có người theo dõi.
Từ sáng đến chiều, từ Khai Nguyên đến Khai Phong chỉ trên bảy mươi dặm, Tiểu Tà chỉ chạy một lúc đã đến nơi, cho nên khi Tiểu Tà đến trấn Khai Nguyên thì dừng lại, vào quán mua vài cái bánh bao ăn no rồi tìm một ngôi miếu hoang nghĩ ngơi Gã đã làm cho bọn Hắc y sát thủ để ý phục kích. Nhưng gã dự liệu phải làm cho bọn này hăng say chiến đấu trước khi dẫn chúng đến chiến trận tại chùa Phong Thiền.
Để chuẩn bị việc này, trong khi tạm trú tại miếu hoang, Tiểu Tà lấy phi đao ra tập luyện, đồng thời luyện môn “Đại Bi Chưởng” thật nhuần nhuyễn.
Khi đã mãn ý, Tiểu Tà kiên nhẫn đợi chờ.
Đêm đó vừa lúc canh hai …
– Vèo! Vèo …
Hai mươi mấy tên Hắc y sát thủ giống như những con cú khổng lồ xâm nhập vào miếu hoang. Chúng rất cẩn thận sợ bị Tiểu Tà phát hiện.
Tiểu Tà đâu có ngủ …
Gã theo dõi bước chân từng người.
Bỗng một bóng đen bước vào. Tiểu Tà lập tức phóng phi đao xé gió bắn ra ngoài. Đồng thời phóng mình lên nóc miếu, cười hì hì:
– Huynh đệ! Đừng có gấp! Mọi lần tiểu gia cũng bị các ngươi truy sát rất gấp, mất mặt mất mày … Hôm nay tiểu gia sẽ cho chúng bay một lần quyết toán.
Tiếng nói chưa dứt, thân mình Tiểu Tà đã nhanh như luồng gió phóng về hướng một tên Hắc y bịt mặt, đánh trúng cằm đối phương, rồi phóng chạy về hướng Khai Phong.
Có tiếng quát lớn:
– Đuổi theo!
Bọn Hắc y sát thủ cũng đã mấy lần đối diện với Tiểu Tà, nên không dám coi thường.
Một tiếng hạ lệnh, hơn hai mươi bóng người đã đuổi theo. Cứ nhìn về sau lưng họ cũng biết được bọn Hắc y sát thủ này toàn là cao thủ võ lâm.
Tiểu Tà mục đích dụ địch, nên vừa chạy vừa làm trò chọc giận, để đưa chúng đến đấu trường giết bọn đệ tử Thần Võ môn.
Không lâu, cách chùa Phong Thiền còn độ mười dặm, Tiểu Tà tính toán thời gian cũng đã đến canh ba, trăng đã chìm về hướng Tây.
Tiểu Tà hét:
– Bọn khốn kiếp! Các ngươi như bầy ong bám theo hũ mật, cứ chạy đuổi theo ta.
Vừa nói, hai cây phi đao đã phóng ngược lại, hướng vào hai tên Hắc y chạy trước, làm cho chúng nó dùn lại.
Tiếp đó, Tiểu Tà xuất chiêu đánh tới tấp về phía sau đồng thời cứ hướng về chùa Phong Thiền chạy tới.
Vừa đến nơi, đã thấy Thất Linh Cảm đứng sừng sững trước mặt.
Tiểu Tà hét lên, ý muốn báo cho bọn đệ tử của Thần Võ môn biết.
Tiếng hét liên tiếp không ngừng, miệng la to:
– Bọn Thần Võ môn nghe đây! Ta đến rồi! Chúng bay vẫn còn núp lén làm gì? Ta hôm nay dẫn thêm hai mươi mấy người bằng hữu, để xem ai thắng ai bại.
Gã hướng vào bóng tối phóng tới.
Quả nhiên, nơi đây có rất nhiều người đang núp trong đó.
Tiểu Tà gặp ai đánh nấy, không cần hỏi một tiếng.
Một người trong bóng tối hét to:
– Tiểu quỷ! Ngươi còn muốn chạy đâu? Huynh đệ! Mau giết nó!
Một tràng tiếng hét nổi lên một lúc, lập tức xuất hiện ba bốn mươi bóng người. Người nào cũng cầm vũ khí sáng chói, bao vây Tiểu Tà.
Tiểu Tà nhận thấy đại kế đã thành, lập tức phóng ra một loạt phi đao, đồng thời quay ngược lại, chạy về phía sau, kêu lớn:
– Các ngươi là bọn ác quỷ, hôm nay ta phải cho chúng bay một trận phục kích.
Có tiếng hét trong bóng tối:
– Mau đuổi theo!
Cùng với tiếng hét, mấy chục bóng người đã đuổi theo Tiểu Tà.
Bây giờ thế cuộc là hai con cọp đói đang đối mặt nhau, diễu võ dương oai, uy dũng vô cùng.
Dương Tiểu Tà đã đem hai con cọp tới, mà Dương Tiểu Tà là con mồi. Chỉ cần con mồi biến mất thì hai con cọp đói sẽ xé xác nhau.
Tiểu Tà chạy rất lẽ. Loáng mắt đã chạy cách xa bọn Thần Võ môn độ bốn trăm bước, nhưng trước mặt bọn Hắc y sát thủ đang ùa tới.
Tiểu Tà kêu to:
– Bọn bịt mặt hèn hạ! Các ngươi chết chắc rồi. Các ngươi có hiểu được tiểu gia đây là người của Thần Võ môn không? Hôm nay ta xem các ngươi trốn vào đâu?
Nói xong, hai tay phóng phi đao ra, nhắm vào bọn Hắc y sát thủ, đồng thời cũng quay thân về hướng Thần Võ môn.
Như vậy là hai bọn Vong mạng và Sát thủ lầm kế rồi.
Người của Thần Võ môn thì tưởng Tiểu Tà dùng tiền mua chuộc được bọn Hắc y sát thủ làm tay sai, còn bọn Hắc y sát thủ thì tưởng Tiểu Tà là người của Thần Võ môn.
Tiếng quát tháo, tiếng kêu la, tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng chưởng phong ào ào … như trời long đất lở trong đêm tối.
Chiến trận đã làm cho đấu thủ hai bên tay đứt, chân lìa, máu rơi đầy đất, thi thể ngổn ngang. Thật không thể tưởng tượng nổi …
Trong số người đang chiến đấu, có một người hét to:
– Ta là Càn Khôn quần chủ Trương Giản không phải dại khờ …
Vừa nói vừa công tới Tiểu Tà một chiêu.
Tiểu Tà cười lớn:
– Trương Giản! Ngươi là cao thủ thuộc phái nào? Ngươi giết được Bang chủ của ta rồi mới nói!
Vừa nói, Tiểu Tà vừa vung tay phóng phi đao ra, nhằm vào ngực Trương Giản. Đồng thời né mình chạy khỏi trận chiến.
Một bên là Vong mạng võ lâm Hắc y sát thủ, một bên là Hồn xưng thiên hạ Thần Võ môn. Cả hai đang lúc khí giận bốc cao, mà toàn là người thiện chiến, nên có thể gọi là kỳ phùng địch thủ.
Nhưng trận đấu này với mục đích gì đây? Cả hai bên đều hi sinh chém giết, nhưng không ai hiểu rõ mục đích của nó.
Chính chúng nó đã lao vào cái bẫy giết người.
Tiểu Tà bay ra khỏi trận chiến, hướng về Thất Linh Cảm thì gặp được Tiểu Thất cũng đang tham chiến.
Tay Tiểu Thất đang cầm bảo đảm, xông vào đám người, chém giết.
Tiểu Tà cười một tiếng, phóng mình đến kéo Tiểu Thất chạy về phía rừng, nói:
– Tham chiến làm gì?
Tiểu Thất như đang hăng say, nói:
– Giết! Giết rất sướng tay.
Tiểu Tà cười nói:
– Giết cái gi? Tiểu Linh đâu?
Tiểu Thất đưa tay chỉ vào Thất Linh Cảm.
Nơi đây có một bóng trắng đứng trên đài, chính là Tiểu Linh.
Tiểu Thất nhìn thấy yên tâm:
– Tiểu Thất! Huynh gấp làm gì? Cứ để cho chúng chém giết nhau, chờ một lúc chúng ta xem tên nào còn sống sót thì giết nốt. Người của Thần Võ môn tuy đông, nhưng Hắc y sát thủ võ công cao hơn. Bây giờ chưa phân định được thắng bại.
Qua một lúc, trên đấu trường đã đầy thi thể và máu.
Bên Hắc y sát thủ chỉ còn độ bốn người, bên Thần Võ môn thì còn độ mười ba người. Cuộc chiến dịu dần, thì bỗng nhiên bên Hắc y sát thủ bắn lên không trung một tên lửa sáng rực.
Thấy vậy, bên Thần Võ môn, Trương Giản cũng bắn một tín hiệu lên trời.
Quả nhiên, không bao lâu, ở phía Nam chân núi một tràng tiếng hét vang dội.
Một số bóng đen đã phóng tới hơn bốn năm chục người.
Với số đông này, bất thần bọn Hắc y sát thủ đã bao vây Thần Võ môn.
Trương Giản nhìn thấy cao thủ của mình vẫn chưa tới, bèn bắn tiếp một tín hiệu nữa để cầu viện.
Tín hiệu này là loại hỏa cấp của Thần Võ môn, nên trong bọn thuộc hạ bất kỳ ai trông thấy cũng phải chạy tới.
Quả nhiên, cao thủ của Thần Võ môn chạy tới trên hai mươi người, không nói năng gì, cứ việc xông vào trận chiến.
Chỉ chốc lát, có hơn ba trăm đệ tử của Thần Võ môn, tiếp tục tràn vào chiến trận.
Lần này thế cuộc rất khẩn trương. Nhưng Hắc y sát thủ cũng đã từng trải giang hồ, chỉ biết giết người mà không được chạy thoát.
Theo nội quy của tổ chức Hắc y sát thủ thì chuyện không thành chỉ có chết chứ không được trốn tránh do đó các cao thủ Hắc y chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
Chính vì sự liều mạng đó đã tạo ra một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Đệ tử Thần Võ môn tuy tiếp viện khá đông, nhưng không thắng nổi bọn Hắc y sát thủ.
Thời gian càng kéo dài thì thi thể càng chồng chất lên nhau.
Tiểu Tà theo dõi trận đấu đến lúc này liền nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Xem kìa! Người của Thần Võ môn đã chết rất nhiều, gần một trăm người. Nhưng Hắc y sát thủ cũng chết rất đông, chỉ còn lại độ hai mươi người.
Nếu tiếp tục giao tranh thì người của Thần Võ môn sẽ đắc thế. Chờ một lúc, nếu có gì không xong thì chúng ta mau chạy trốn …
Tiểu Thất gật đầu:
– Cũng được!
Chiến cuộc kéo dài, Hắc y sát thủ dần dần yếu thê.
Bỗng từ mé rừng phía Tây tăng cường mười tên Hắc y bịt mặt. Chỉ một loáng, mười tên Hắc y này đã phóng vào đấu trường.
Những người này không thở mạnh, thân không run, công lực rất cao siêu, ai thấy cũng đều kinh hãi.
Mười tên Hắc y này xâm nhập đấu trường, tay cầm đại đao tung hoành như vào chỗ không người, giống như cọp vào chuồng dê.
Nhưng chuyện lạ đã phát sinh, thay vì chúng nó giết người của Thần Võ môn, thì chúng nó lại giết bọn Hắc y sát thủ.
Mặc dù quần áo, khăn bịt mặt và vũ khí không khác gì bọn Hắc y sát thủ cả.
Như vậy là nguyên do gì đây? Tiểu Tà đứng trố mắt nhìn, không hiểu gì cả.
Không lâu, đệ tử của Thần Võ môn chỉ còn lại hơn hai mươi tên, nhưng tất cả đều đã bị thương.
Bọn Hắc y sát thủ thì chết hết không còn một mạng.
Lúc này vẫn còn có một đám người chạy tới. Những người này không ai lạ, chính là Phi Long Bảo bảo chủ Vĩ Diệt Huyền và thủ hạ Ngũ đại cao thủ cũng với Bạch Kỳ quần chủ.
Vĩ Diệt Huyền nhìn qua chiến trận hét lớn:
– Dừng tay!
Cùng với tiếng hét, thân mình đã bay đến, hướng về mười tên Hắc y sát thủ đến sau.
Tiểu Tà nhìn thấy, nói:
– Cơ hội đến rối.
Lập tức phóng tới hét to:
– Tiểu Thất! Hãy xông vào giết Thần Võ môn.
Hai người cười hí … hí xông vào đám người Thần Võ môn đánh giết một hồi, làm cho đệ tử Thần Võ môn người nào cũng tàn phế.
Cho đến lúc Thần Võ môn chỉ còn lại có một mình Trương Giản thì Tiểu Tà và Tiểu Thất mới chịu dừng tay.
Nhưng Tiểu Tà lại la lớn:
– Tiểu Thất! Hãy coi chừng Trương Giản, đừng để hắn chạy thoát.
Tiểu Thất nghe theo, canh giữ Trương Giản không rời một bước.
Tiểu Tà lại thấy đám người Vĩ Diệt Huyền đang giao tranh với bọn Hắc y sát thủ. Câu chuyện thật lạ lùng.
Tiểu Tà nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Vĩ Diệt Huyền và Ngũ đại cao thủ của Phi Long Bảo đều bao vây bọn Hắc y sát thủ, nhưng mười tên Hắc y sát thủ vẫn không bối rối, vẫn hùng dũng giao tranh.
Tiểu Tà xem xét kỹ, thấy võ công của mười tên Hắc y sát thủ này rất khác thường, không giống như người Trung Nguyên, mà giống như người bên sa mạc.
Hắn quay lại bảo Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Huynh dùng bản lãnh chuyên môn bắt chúng. Mười tên Hắc y này võ công rất quái dị, không rõ chúng là người gì. Nếu không chúng ta chạy không thoát chúng.
Tiểu Tà muốn Tiểu Thất dùng lỗ mũi đánh hơi, để phân định số người này là ai, vì Tiểu Thất có cái tài đặc biệt đó.
Tiểu Thất liền rút bảo đao chạy tới bọn Hắc y sát thủ, vừa chém vừa đâm …
Qua một lúc, Tiểu Thất lợi dụng sơ hở của một tên Hắc y sát thủ đâm một nhát đao vào xương sống. Tên Hắc y sát thủ này vì bận chống đỡ với các cao thủ Phi Long Bảo, nên không để ý Tiểu Thất đâm sau lưng.
Hắn bị thương, té nằm dưới đất.
Chỉ phút chốc, bọn Hắc y sát thủ bị thương bỏ chạy. Nhưng trước khi chạy có một tên Hắc y sát thủ chặt đầu đồng bọn vừa bị thương đang nằm dưới đất ôm đi.
Cả bọn chạy thoát vào rừng.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Như vậy là bọn này không muốn để lộ tung tích của đồng bọn.
Trăng đã gần lặn …
Bầu trời sao thưa …
Bên ngoài gió rít từng hồi …
Bốn bề lặng lẽ …
Trên mặt đất xác chết nằm ngổn ngang …
Máu tanh bốc lên muốn nghẹt thở.
Tiểu Tà bước đến nói với Vĩ Diệt Huyền:
– Bảo chủ có khỏe không? Đã lâu không gặp.
Tiểu Tà không cần chạy trốn, vì lúc này không còn gì để sợ hãi nữa.
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Dương thiếu hiệp! Ái nữ của ta báo cho ta biết là ngươi gặp nạn, nên ta lập tức đến đây giải cứu cho ngươi. Nhưng ngươi vẫn bình an vô sự là quá tốt rồi.
Tiểu Tà vẫn biết rằng Vĩ Diệt Huyền đang nói chuyện mơ hồ, nên giả bộ cười:
– Đa tạ Bảo chủ đến đây giải cứu, nhưng dù Bảo chủ không đến đây chúng cũng không làm gì được tôi. Có đúng không?
Vĩ Diệt Huyền gật đâu:
– Rất đúng! Rất đung! Dương thiếu hiệp công lực hơn người, lão phu rất cảm phục. Đồng thời lão phu cũng muốn thỉnh cầu Dương thiếu hiệp một lời, không biết có được không?
Tiểu Tà nói:
– Có chuyện gì xin cứ nói! Không cần kéo dài.
Vĩ Diệt Huyền chỉ vào thi thể các cao thủ võ lâm xung quanh nói:
– Số người này đã chết rồi, ân oán chưa biết ra sao. Dương thiếu hiệp có thể nể mặt lão phu tha cho Trương Giản được không?
Tiểu Tà nhìn ngay Trương Giản ngẫm nghĩ một hồi, nói:
– Cũng được! Tôi cùng Thần Võ môn cũng chẳng có đại thù đại hận, đâu cần cố chấp.
Tiểu Tà lập tức bảo Tiểu Thất thả Trương Giản ra.
Trương Giản quay thân hướng về Vĩ Diệt Huyền chắp tay nói:
– Đa tạ Bảo chủ! Ân đức này chết cũng không quên.
Vĩ Diệt Huyền vẫy tay:
– Đừng khách sáo. Người mà ngươi mang ơn chính là Dương thiếu hiệp, chứ không phải là ta.
Trương Giản nói:
– Dương Tiểu Tà là kẻ thù của Thần Võ môn. Chính hôm nay hắn đã giết sạch người của Thần Võ môn. Lão phu cũng vì hắn mà giao đấu. Hôm nay hắn không giết lão phu thì lão phu sẽ tạo cơ hội giết hắn sau này. Lão phu đâu cần cảm ơn.
Giọng nói của Trương Giản rất căm hận.
Tiểu Tà nghe xong, biết việc tha người rất tai hại, nhưng một lời nói ra không phải chuyện đùa, liền đưa chân đá vào mông Trương Giản hét:
– Mau cút đi! Đừng có nói nhiều! Ta sẵn sàng chờ đợi các người trả oán. Ta là Thông Thực Tiểu Bá Vương, chưa hề sợ ai. Mau cút đi!
Trương Giản không dám nói, hướng vào Vĩ Diệt Huyền bái một bái, rồi phóng vào rừng.
Vĩ Diệt Huyền cười nói:
– Đa tạ Dương thiếu hiệp nể mặt ta mà tha chết cho hắn.
Dương Tiểu Tà cười hì hì:
– Đâu có! Đâu có! Bảo chủ! Ông là người chính phái. Bây giờ ông thấy thế nào? Mấy hôm trước tôi ở Trường An có mượn một số tiền xài, không biết ông lúc nào cần tôi trả lại.
Vĩ Diệt Huyền lắc đầu:
– Dương thiếu hiệp đừng khách sáo. Chút đỉnh tiền bạc đâu cần nhắc đến.
Sau này nếu thiếu hiệp cần tiền chỉ cần nói một tiếng, Phi Long Bảo bất cứ một phân sở nào, người cứ đến lấy, không cần nói câu thứ hai.
Vĩ Diệt Huyền có ý định dùng tiền bạc thu phục Tiểu Tà.
Tiểu Tà cười nói:
– Như vậy thì cảm ơn Bảo chủ nhiều lắm! Bảo chủ! Ông có muốn nói chuyện bí mật không?
Tiểu Tà cũng biết Vĩ Diệt Huyền dụng ý nói xa xôi, nhưng muốn nói chuyện bí mật thì không tiện ở đây.
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Dương thiếu hiệp! Lâu nay chúng ta không gặp nhau, đương nhiên có nhiều chuyện đáng bàn. Nếu muốn bàn chuyện thì chúng ta lựa một nơi khác.
Lão đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, rồi chỉ về phía trước mặt nói:
– Chúng ta đến khu rừng ngoài kia được không?
Vĩ Diệt Huyền không muốn để việc này cho thuộc hạ biết. Vả lại đi vào rừng Vĩ Diệt Huyền vẫn có cơ hội giết được Tiểu Tà nếu cần.
Tiểu Tà là người khôn khéo, làm sao không hiểu được dụng ý của Vĩ Diệt Huyền, nên ôn tồn nói:
– Không cần phải đi xa! Bảo chủ cứ ra lệnh cho thuộc hạ rút lui là được rồi.
Còn người anh em của tôi đây thì không nghe rõ tiếng nói, vả lại ông cũng không sợ hắn nghe.
Vĩ Diệt Huyền gật gù:
– Rất đúng!
Liền quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ rút lui.
Hồng Anh chắp tay:
– Thuộc hạ tuân lệnh.
Hắn dẫn năm người chạy vào rừng.
Vĩ Diệt Huyền thấy thuộc ha đi rồi, nói với Tiểu Tà:
– Mạng của thiếu hiệp rất lớn. Từ chỗ cao nhảy xuống Hoàng Hà mà vẫn không sao. Lão phu rất khâm phục.
Tiểu Tà nói:
– Đại Bảo chủ quá khen rồi! Đúng ra tôi không muốn nhảy, mà bị áp bức phải thí mạng mà thôi. May trời còn cho tôi sống.
Vĩ Diệt Huyền cười nói:
– Đó cũng là ý trời.
Tiểu Tà nói:
– Bảo chủ! Tôi hỏi ông mười người Hắc y sát thủ vừa tiếp viện đến sau, có phải ông muốn giết bọn họ không?
Vĩ Diệt Huyền đáp:
– Không sai!
Tiểu Tà hỏi:
– Như vậy bọn họ là ai? Tại sao họ giết đồng bọn của họ? Bên trong chuyện này chắc có một nguyên do. Phải chăng chúng nó giả mạo người của Hắc y sát thủ?
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Không sai! Chúng nó có một vài người công phu rất giỏi. Như vậy chuyện này không có liên hệ đến lão phu.
Tiểu Tà hỏi:
– Như vậy bữa nay Bảo chủ đến đây không phải để giải cứu tôi sao?
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Không phải! Ta thấy mười tên Hắc y sát thủ xuất hiện nên mới đến đây, nhưng chậm một bước.
Tiểu Tà cười nói:
– Như vậy ông muốn âm thầm điều tìm hiểu lai lịch của bọn Hắc y sát thủ vừa rồi sao? Ngoài mặt người ta tưởng ông đến đây cứu tôi và Thần Võ môn, nhưng bên trong thì lại có chủ mưu. Ông đã làm được một điều chính nghĩa rồi.
Vĩ Diệt Huyền mỉm cười:
– Ngươi quả thật lợi hại! Tương lai sẽ quấy động võ lâm không ít. Lão phu muốn giết ngươi.
Tiểu Tà thản nhiên:
– Bảo chủ! Tôi biết rằng ông không muốn giết tôi, chỉ muốn lợi dụng thôi.
Bây giờ tôi đã cùng với Thần Võ môn kết oán rồi. Như vậy không phải ông đang ở trong cái thế ngư ông đắc lợi sao? Hiện tại, bọn Hắc y sát thủ lạ mặt vừa xuất hiện, ông có nghĩ rằng chúng nó với tôi là đồng bọn không? Nếu không phải, ông sẽ mua chuộc chúng đến đây đối phó với tôi có phải không?
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Hoàn toàn chính xác. Chỉ cần Thần Võ môn có một người cộng tác với Phi Long Bảo, thì Phi Long Bảo sẽ thu đoạt thiên hạ rồi. Đồng thời Phi Long Bảo cũng là chính phái trong chính phái. Như vậy có phải thiên hạ thái bình không?
Trong ý tưởng của Vĩ Diệt Huyền cho rằng việc làm đó là hợp đạo lý.
Tiểu Tà cười khinh:
– Không sai! Mua chuộc được Thần Võ môn thì Phi Long Bảo to lớn rồi.
Nhưng Thần Võ môn cũng có chút đỉnh chính phái.
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Ngươi nói đúng.
Tiểu Tà hiểu được thâm tâm của Bảo chủ Phi Long Bảo, nên giả cách:
– Nếu vậy ông không sợ tôi dẫn Thần Võ môn đến đối phó với ông sao?
Vĩ Diệt Huyền giật mình:
– Chuyện này ta chưa nghĩ tới. Cũng may chỉ cần Phi Long Bảo cùng Thần Võ môn hòa đàm, chúng ta sẽ trở thành bạn hữu, như hôm nay ta xin tha cho Trương Giản vậy.
Tiểu Tà cười hì hì:
– Được rồi! Ông tạm thời không giết tôi cũng khá lắm. Người tính không bằng trời tính. Hi vọng ông vĩnh viễn tính toán không sai. Hi vọng ông cũng là chính phái trong chuyện này.
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Chúng ta hẹn tái ngộ! Hi vọng chúng ta còn gặp lại.
Tiểu Tà hỏi:
– Tôi có một người bạn, ông có biết lai lịch không?
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Có! Có! Cô ta là Công chúa Cái bang.
Tiểu Tà hỏi:
– Như vậy ông đối xử với cô ta ra sao đây?
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Dù bang phái nào trong võ lâm, nếu động chạm đến ta thì ta nhất định phải đối phó. Ngươi quan tâm đến cô ta lắm sao?
Tiểu Tà nói:
– Đúng vậy! Tôi rất quan tâm đến cô ta. Xin hẹn tái ngộ.
Nói xong, Tiểu Tà kéo Tiểu Thất đến chùa Phong Thiền tìm Tiểu Linh.
Vĩ Diệt Huyền cùng năm đại cao thủ rời khỏi Thất Linh Cảm, hướng về phía Nam phóng đi.
Trận chiến chấm dứt, nhưng đem đến cho Tiểu Tà rất nhiều rắc rối về sau.
Còn Vĩ Diệt Huyền đến đây không phải ngẫu nhiên. Dương Tiểu Tà qua cuộc đấu khẩu với Vĩ Diệt Huyền cũng làm cho Vĩ Diệt Huyền có rất nhiều lo lắng.
Vĩ Diệt Huyền không khả năng dấu kín việc này trước mặt Tiểu Tà, cũng như trước mặt thuộc hạ Phi Long Bảo.
Tiểu Tà về đến Thất Linh Cảm, đã thấy Tiểu Linh chạy ra đón, hỏi:
– Tiểu Tà sao rồi! Huynh có bị thương không?
Tiểu Linh đã hồi hộp chờ đợi Tiểu Tà suốt hai canh, không thấy bóng Tiểu Tà nên Tiểu Linh rất lo lắng, bản thân muốn chạy ra tham chiến, nhưng thấy thây người chồng chất cộng với tiếng la hét, làm cho nàng sợ hãi.
Tiểu Tà đắc ý:
– Bị thương? Cô tưởng tôi thua trận sao? Khi Gia Cát Lượng bày kế làm sao thua được?
Tiểu Linh nói:
– Huynh đã giết quá nhiều người! Rất tàn nhẫn.
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:
– Đàn bà thì nói vậy. Tôi chết rồi thì bạn hữu tôi có ai nói tôi tàn nhẫn không? Được rồi. Tàn nhẫn thì tàn nhẫn miễn tôi không chết là được.
Tiểu Linh thở dài:
– Muội nghe nói trận chiến chết rất nhiều người, trong lòng muội cảm giác bất an, nên nói như vậy thôi.
Sự thật, Tiểu Linh chỉ muốn Tiểu Tà được thiện lương mà thôi.