Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 99: Tiến về phong quốc (3)


Đọc truyện Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương – Chương 99: Tiến về phong quốc (3)

Editor: Mộc Du

Hoa Khóc Tuyết yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài, Đúng vậy a, không có ngộ nhỡ, Mộ Lương rất lợi hại a, làm sao có thể xảy ra chuyện gì……

“Chàng nếu thật lợi hại như vậy thì máu này là cái gì!” Hoa Khóc Tuyết hung tợn nhìn hắn chằm chằm, một màn hộc máu vừa rồi của hắn vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, hiện tại nhớ lại trái tim vẫn cảm thấy một hồi đau đớn.

Trong mắt Mộ Lương tràn đầy ý cười, nhìn A Noãn giống như một con mèo nhỏ xù lông, bất đắc dĩ thở dài: “Không phải nàng nói, nếu trong vòng một ngày ta luyện xong thì nàng mới tha thứ cho ta sao? Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ?”

Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, xen lẫn bất đắc dĩ cùng dịu dàng, Hoa Khóc Tuyết muốn tức cũng không tức giận được, thôi được rồi đều là do nàng.

“A Noãn, tha thứ cho ta rồi sao?” Mộ Lương nhẹ nhàng vuốt ve tay của nàng, động tác kia, giống như là vuốt lông cho con mèo nhỏ, giọng nói vô cùng cưng chiều.

Hoa Khóc Tuyết mấp máy môi, vẫn là nghẹn ra một chữ “Ừm”, nàng không thể nói mà không giữ lời.

Hai mắt Mộ Lương sáng lên, động tác nhanh chóng từ trong bồn nước leo ra ngoài, nhìn nàng với ánh mắt viết đầy khát vọng, hắn đã lâu không có thỏa mãn……

Hoa Khóc Tuyết nhìn cơ thể hắn còn ướt nước, toàn thân cao thấp không có một tí thịt dư, vóc người cân xứng không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, da cũng là bóng loáng như ngọc, lại thêm khí chất cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cho người phẫn hận kia……

Hoa Khóc Tuyết hơi đỏ mặt nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nỉ non:” Mộ Lương, cái người này thật đúng là nghiệt chướng……”

[email protected]&.q#y.d%n

“Ha ha, vậy A Noãn của ta chính là tiểu yêu tinh.” Mộ Lương tà khí cười một tiếng, một tay ôm ngang nàng lên, đi về chiếc giường lớn của bọn họ, lụa đỏ đã được thay, hiện tại ở mặt trên được phủ lên một tầng tơ lụa màu tím.

Mộ Lương nhẹ nhàng đẩy nàng lên trên giường, tà ác cười một tiếng, bổ nhào tới.

Ba ngày sau.

Trạch Lương và Trạch Hàn thì ở lại thành Dương Châu trông coi Thánh vương phủ.

Mộ Lương dẫn theo Hoa Khóc Tuyết, Trạch Linh, Bạch Thánh Vũ, hai vợ chồng Hoa Trảm Lãng chuẩn bị tiến về đô thành của Phong Quốc, Phong Đô.

“Tuyết Tuyết, những thứ này đều là đồ ăn vặt mà ngươi thích ăn, ta không thể đi theo ngươi nên ngươi phải tự mình làm một chút thức ăn, chớ có cảm thấy khó ăn rồi lại không chịu ăn biết không?”

Bạch Thánh Diêu ở một bên lôi kéo Hoa Khóc Tuyết thao thao bất tuyệt, nàng thân là hoàng hậu, không thể đi theo đám người bọn họ, không ai giúp Tuyết Tuyết làm này làm kia, cũng không biết Tuyết Tuyết có quen ăn thức ăn của người khác làm hay không.


“Ai yêu, Thánh Diêu a, Hoàng thúc sẽ chăm sóc cho Hoàng thẩm mà, nàng không cần phải lo lắng như thế.” Mộ Lê có chút ghen tỵ, thê tử của hắn đối với Hoàng thẩm còn tốt hơn nhiều so với mình, việc này làm cho trong lòng hắn rất khó tiếp thụ.

[email protected]&.q#y.d%n

“Nói thì nói như thế……”

“Thánh Diêu.” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn nàng nói: “Không cần phải lo lắng cho ta, ngươi chuyên tâm phụ tá Mộ Lê là được.”

“Ta có thể giúp hắn cái gì?” Bạch Thánh Diêu có chút không hiểu, nàng không thể vào triều hoặc là giúp hắn phê chuẩn tấu chương.

“Mấy ngày này, chỉ sợ là Vân Tự sẽ có động tác, chính ngươi phải cẩn thận một chút.” Mộ Lương đem bọc quần áo bỏ lên xe ngựa, chậm rãi đi tới, ôm chầm lấy Hoa Khóc Tuyết.

Mộ Lê hạ mắt suy nghĩ một chút, liền gật đầu.

Mộ Lương thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt có chút thâm thúy, giọng nói không giống với sự trêu chọc thường ngày: “Lê, hoàng thúc không thể giúp ngươi cả đời, có một số việc, ngươi phải tự mình đối mặt.”

“Mặc dù giang sơn này là Hoàng thúc cưỡng ép giao cho ta, nhưng kỳ thực Hoàng gia gia đã đem nó giao lại cho ta, vậy nên ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, huống chi hiện tại ta còn có người phải bảo vệ.”

Mộ Lê trịnh trọng gật đầu, ngay sau đó dịu dàng nhìn về phía Bạch Thánh Diêu.

Bạch Thánh Diêu lại không có ý định cùng hắn nùng tình mật ý, khẩn trương nhìn Mộ Lương hỏi: “Vương gia, ta phải cần chú ý những gì?”

“Thánh Diêu, ngươi chú ý cho kỹ việc ăn uống thường ngày của hắn, đừng để cho người khác hạ độc hắn.” Hoa Khóc Tuyết lạnh nhạt nói.

“Còn nữa không?” Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, khuôn mặt ảo não: “Ngươi dạy cho ta nửa ngày huyễn thuật, lúc nhanh lúc chậm, cũng chỉ mới đột phá có tầng bảy huyễn thuật, ta không bảo vệ cho Mộ Lê được……”

“Nha đầu ngốc, ta sẽ bảo vệ nàng.” Mộ Lê vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ.

“Ảnh.” Mộ Lương thản nhiên lên tiếng.

“Vương gia.” Âm thanh của Ảnh vang lên.

Mộ Lương nhàn nhạt nhìn phương xa, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm: “Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi hãy bảo vệ hoàng thượng cho thật tốt, nếu hắn có nửa phần không may, đưa đầu tới gặp ta.”

“Vâng”


“Hoàng thúc.” Trong mắt Mộ Lê tất cả đều là cảm động.

Mộ Lương thấy vậy, cười nhạo nói: “Chớ mà xảy ra chuyện gì, nếu không ta lại phải tiếp quản ngôi vị hoàng đế.”

“Thôi đi, ta nếu thật gặp chuyện không may, không phải còn có Tứ Hoàng thúc sao?” Mộ Lê cũng cùng hắn cười nhạo nói.

Mộ Lương vừa nghe trong miệng Mộ Lê câu “Tứ Hoàng thúc”, hơi ngẩn ra, Tứ ca…… Đã năm năm hắn chưa từng thấy qua hắn tứ ca.

Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn hắn rồi tựa như là đang nhớ lại cái biểu tình gì đó, ánh mắt giật giật, lại không nói gì.

[email protected]&.q#y.d%n

“Tuyết Tuyết, Mộ Lương, mau tới đây, chuẩn bị lên đường (1) rồi!” Hoa Trảm Lãng hướng bên này hô.

“Cũng không phải là chém đầu, thượng cái gì lộ (2)……” Mộ Lê lầm bầm đôi câu, cũng thúc giục: “Hoàng thúc, Hoàng thẩm, phải tự chăm sóc tốt cho mình nha.”

(1) trong bảng gốc thì ghi là thượng lộ từ này cũng có nghĩa là chết nên ở (2) Mộ Lê mới dùng câu “thượng cái gì lộ” ý muốn bắt bẽ Hoa Trảm Lãng trên mặt chữ nhưng (1) để “ thượng lộ” thì không hợp nghĩa nên mình chuyển thành “lên đường”.

“Ừ.” Hoa Khóc Tuyết gật đầu một cái, cùng Mộ Lương đi về phía xe ngựa.

“Hoàng huynh, gặp lại sau!” Mộ Hỏa Nhân chui ra xe ngựa, hướng Mộ Lê phất tay một cái, Hoa Trảm Lãng nhìn thấy động tác của nàng, một hồi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo nàng vào trong lòng, nhỏ giọng khiển trách.

Mộ Hỏa Nhân chỉ lè lưỡi.

Xe ngựa này rất rộng rãi, tám người ngồi cũng không cảm thấy chật, trên nhuyễn tháp trải chăn bông thật dày, ngồi ở phía trên căn bản không cảm thấy chấn động.

Nghe được tiếng ngựa hí ở bên ngoài, xe ngựa chậm rãi di chuyển, Đại Hoa không đi cùng đường với bọn họ, mà là đi từ trong núi rừng, chờ đến lên thuyền thì hội hợp.

Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nghiêng nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng có chút lo lắng, trực giác cảm thấy trong khoảng thời gian này, chỉ sợ sẽ không còn được bình thường gió êm sóng lặng như vậy.

Mà bọn họ không biết là, tại trên tường thành, có một người đưa mắt nhìn bọn họ đi xe ngựa ra khỏi thành, người này chính là Vân Tự.

Vân Tự nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa, lạnh lùng nở nụ cười, Mộ Lương, ngươi chọn vào lúc này mà đi, thật coi như là đã giúp cho ta đại ân.


“Ha ha, Lương nhi, ngươi có biết hay không, từ Liệt Viêm bí quyết đến cuộc chiến Kim ghềnh, đều là do một tay biểu cữu bày kế?” Vân Tự đột nhiên điên cuồng nở nụ cười, toàn thân bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy.

Một hồi lâu, hắn dừng cười lại, nhìn về phía phương xa ánh mắt trở nên phức tạp, có yêu, có hận, có si, có oán…… Cuối cùng, chỉ còn lại nồng nặc hận ý cùng ngoan độc.

“Lương nhi, chớ có trách ta, tất cả chuyện này, đều là do các ngươi ép ta……”

Trên xe ngựa.

“Tại sao năm nay lại diễn ra ở Phong Quốc, thật xa.” Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, không nhịn được oán trách.

Bạch Thánh Vũ liếc mắt: “Nếu như hai năm trước ngươi tham gia ở Tước Quốc đoạt hạng nhất thì hiện tại cũng không cần ở đây mà oán trách á.”

“Không phải ngươi cũng không tham gia sao?” Hoa Trảm Lãng híp mắt, ai mà rãnh rỗi tham gia cuộc tranh tài nhàm chán này, còn không bằng đi uống một chút rượu hoa, dĩ nhiên, đó là hắn trước kia.

“Ngươi nghe thấy ta oán giận à?” Bạch Thánh Vũ liếc hắn một cái, hừ nhẹ.

“Mọi người không cảm thấy rất kích động, rất chờ mong sao?” Lưu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là chờ mong, cuộc so tài tranh bá này, nàng từ nhỏ đã nghe nói, không nghĩ tới bây giờ có thể chính mắt đi xem một chút.

“Muốn tham gia?” Cảnh Duệ bật cười: “Chút bản lãnh kia của ngươi, vừa đi lên thì liền phải xuống lại.”

“Ai nói ta muốn tham gia, ta chỉ là muốn đi xem một chút!” Lưu Nguyệt bĩu môi một cái, bất mãn nói.

Cảnh Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, trong mắt xẹt qua nhu quang.

Trạch Linh tướng ánh mắt theo từ ngoài cửa sổ thu hồi lại, gương mặt nhàm chán:”Theo tốc độ này, đoán chừng sáu ngày sau cũng không đến được Phong Đô.”

[email protected]&.q#y.d%n

“Hỏa Nhân có thai, không thể đi quá nhanh.” Hoa Trảm Lãng lập tức cảnh giác nhìn hắn, nếu hắn dám yêu cầu đi nhanh, hắn lập tức đá hắn xuống xe ngựa.

“Ngươi khẩn trương cái gì.” Trạch Linh không nói nhìn hắn: “Ta cũng biết rõ cách chăm sóc nữ tử có thai.”

“Nào có khoa trương như vậy, Trảm Lãng, chúng ta đi nhanh một chút đi, sớm một chút đến nơi còn có thể chơi nhiều một lát.” Khuôn mặt Mộ Hỏa Nhân hưng phấn.

Hoa Trảm Lãng nghe vậy, trong nháy mắt giận tái mặt, nàng rốt cuộc có tự giác của người mang thai hay không!

“Hỏa Nhân, thi đấu xong rồi chơi cũng chưa muộn.” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn nàng một cái, trong mắt xẹt qua bất đắc dĩ.

“Được rồi.” Mộ Hỏa Nhân bĩu môi, Tuyết Tuyết cũng nói như vậy rồi, nàng còn có thể thế nào.


“Ưmh.” Hoa Khóc Tuyết đột nhiên rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, đưa tay đè xuống bụng của nàng.

“A Noãn, nàng làm sao vậy?” Mộ Lương sắc căng thẳng, gấp gáp nhìn nàng, cầm tay của nàng lên bắt mạch cho nàng.

Mọi người trên xe cũng khẩn trương nhìn sang.

“Các ngươi đi trước.” Sắc mặt Mộ Lương thay đổi liên tục, rất cổ quái, cầm lên một bọc đựng quần áo, ôm Hoa Khóc Tuyết bay ra ngoài.

Mộ Lương ôm Hoa Khóc Tuyết bay đến một mảnh rừng, tìm cho nàng tảng đá, để cho nàng ngồi ở phía trên.

Hoa Khóc Tuyết nhìn thấy trên quần trắng nhiễm một mảng vết máu, rất là xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rần.

“Khụ khụ, A Noãn, ta nhớ là vẫn chưa có tới ngày……” Mộ Lương lúng túng ho khan một tiếng.

“Ta cũng không biết làm sao lại có trước……” Hoa Khóc Tuyết ngập ngừng nói, kinh nguyệt của nàng luôn có rất đúng lúc.

Chủ tử! Người là bởi vì chỉ mới tu luyện có một nửa pháp quyết mà ta nói cho người biết, cho nên khí huyết vận chuyển có chút hỗn loạn, chờ người tu luyện toàn bộ, là có thể khôi phục bình thường rồi! Đúng rồi, chủ tử, trong khoảng thời gian này, người sẽ có chút khổ sở, chỉ là không quan trọng nha, qua được là tốt rồi……

Âm thanh của Thiêu Hồng giòn giã vang lên.

“Khụ, hoá ra là như vậy.” Mộ Lương cười gượng hai tiếng, đi lên phía trước.

Hoa Khóc Tuyết quẫn bách nhìn hắn: “Làm sao bây giờ?” Váy cũng dơ rồi.

“Còn có thể làm sao.” Mộ Lương bất đắc dĩ cười, ở bốn phía tạo nên một cái kết giới, lúc này mới đưa quần áo trong tay cho nàng: “Mau thay thôi.”

[email protected]&.q#y.d%n

“Ừ.” Hoa Khóc Tuyết gật đầu một cái, nhìn hắn: ” Mộ Lương, chàng xoay qua chỗ khác đi.”

“Cũng không phải là chưa có nhìn qua.” Mộ Lương nhíu mày, ôm cánh tay dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

Mặt Hoa Khóc Tuyết trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn, người nào đó lúc này mới tự giác xoay người sang chỗ khác.

Âm thanh huyên náo qua đi, Hoa Khóc Tuyết đã đổi xong y phục, vận khởi huyễn lực liền đem này quần áo dơ tiêu hủy.

“Nha đầu phá của này.” Mộ Lương thấy vậy, cười nói.

“Dù sao thì chàng cũng có nhiều tiền.” Hoa Khóc Tuyết hừ nhẹ: “Chúng ta đi thôi.”

Mộ Lương gật đầu một cái, đang chuẩn bị thu kết giới, lại phát hiện người bên cạnh đột nhiên sắc mặt trắng bệch, khổ sở ôm chặt bụng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.