Đọc truyện Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký – Chương 52: Bộc lộ tài năng
Từ Ngưng Ngọc cung đi ra, Dự vương vẫn nắm tay Diệp Thiên không buông, hắn không sợ bị người khác nhìn thấy, dù sao hắn vốn không phải là một người sống gò bó theo khuôn phép, hơn nữa, tiểu nha đầu bây giờ vẫn còn nhỏ, còn chưa tới lúc phải cẩn thận, tị hiềm, hắn vẫn còn có thể tranh thủ dắt tay nàng thêm hai ba năm nữa.
Còn chưa đi được mấy bước, đã đụng phải Thụy vương đang đi đến. Diệp Thiên vội vàng khụy gối hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Thụy vương xua xua tay, hòa nhã thân thiện nói, “Nghe nói phụ thân của tứ đệ muội đã bình an trở về, đây thật sự là một chuyện thật đáng vui mừng.”
Diệp Thiên lại rất quy củ đáp lại, “Đa tạ Thụy vương điện hạ quan tâm.”
Nội tâm Dự vương cảm thấy rất buồn cười, vị nhạc phụ này của hắn xem ra còn có mặt mũi thể diện hơn so với hắn rất nhiều đây, Thiên Thiên vừa mới tiến cung, những người nắm được tin tức đạt đều luân phiên xuất hiện, không nhìn thấy thái tử cũng đang từ góc xa xa bên kia cũng đến đây sao. Chẳng qua chỉ sợ là phải làm bọn hắn thất vọng rồi, nhạc phụ hiện tại lại không có ý định quay lại triều đình.
Thái tử từ đằng xa đã nhìn thấy Thụy vương và Dự vương đang đứng chung một chỗ, bước chân lập tức tăng nhanh hơn, hiện tại hắn đã liên thủ với Khang vương, cũng chỉ là có ưu thế hơn một chút so với Thụy vương thôi, nhưng nếu như Thụy vương quay sang liên hợp với Dự vương, thì cục diện hiện tại sẽ không nhất định có thể duy trì được, nhất là khi người nhạc phụ tài hoa hơn người kia của Dự vương đã trở về.
Nhớ tới Tế Bình hầu, trong lòng thái tử bỗng có chút ít tiếc nuối, vì sao Diệp Phù cũng là nữ tử của hầu phủ nhưng lại là nữ nhi nhị phòng, mà không phải là nữ nhi của Tế Bình hầu chứ? Vì sao nữ nhi kia của Tế Bình hầu, hứa gả cho ai không hứa lại được hứa cho lão tứ đâu? Ai, nếu như có thể đổi lại với nhau thì tốt biết bao nhiêu, không nói đến Diệp Thiên có một phụ thân tài giỏi, năng lực hơn người, chỉ với cái dáng vẻ nhỏ nhắn, khả ái kia thôi cũng đã dễ dàng khiến cho người ta phải động tâm rồi, từ thời điểm lão tứ tuyển phi trong bách hoa yến tính tới giờ cũng đã trôi qua gần một năm rồi, nàng lại lớn thêm một tuổi, chiều cao cũng gia tăng thêm một chút, đợi đến sang năm, sẽ đúng lúc bước vào độ tuổi như đóa hoa vừa mới chớm nở minh diễm, động lòng người nhất thôi.
Tâm tư của thái tử bỗng chốc liền trở nên sai lệch sang hướng khác, ánh mắt cũng rơi vào trên người Diệp Thiên, Dự vương từ sớm đã lưu ý đến mọi hành động cử chỉ của hắn, ngay lúc này đôi chân khẽ động, vừa vặn ngăn chặn ánh mắt không ý tốt kia của thái tử.
“Nhị đệ cùng tứ đệ đang đến nói chuyện gì đó?” Thái tử cuối cùng cũng đi tới trước mặt bọn họ lên tiếng hỏi.
Dự vương tùy tiện chắp tay đáp, “Đang muốn xuất cung, trùng hợp gặp được nhị ca. Đại ca, nhị ca, vậy chúng ta liền đi trước đây.” Hắn cũng không đợi thái tử trả lời mà nhanh chóng lôi kéo tay Diệp Thiên rời đi.
Thái tử và Thụy vương liếc nhìn nhau, hư tình giả ý (*) hàn huyên cười nói với nhau mấy câu, sau đó cũng tự mình rời đi.
(*) Hư tình giả ý虛情假意: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.
Sau đó không đến mấy ngày, hoàng thượng liền cho triệu kiến Tế Bình hầu. Tế Bình hầu thuận dịp báo lên thân thể của hắn từ khi bị trọng thương sau đó một mực vẫn chưa dưỡng tốt lên được, mặc dù rất muốn sớm ngày trở lại triều đình, ra sức vì nước, nhưng chỉ tiếc là lực bất tòng tâm (**), cầu xin hoàng thượng để cho mình tiếp tục tĩnh dưỡng thêm mấy năm nữa.
(**) Lực bất tòng tâm 力不从心: là “sức không theo lòng”. Ý của câu thành ngữ này là chỉ người không đủ sức làm công việc mà mình mong muốn
Hoàng thượng vốn cũng không hi vọng thế lực của Dự vương ngày một lớn mạnh hơn, cho nên nghe thấy vậy thì vô cùng hài lòng, đương nhiên là liền thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý với mong muốn của Diệp Thừa Nguyên. Ban đầu hắn cũng có chút hoài nghi, không biết lão tứ đây là vận khí tốt, hay là đã sớm có dự mưu, nếu Tế Bình hầu đã muốn an nhàn tĩnh phú ở nhà, vậy thì cũng không còn gì cần phải nghi ngờ nữa. Xem ra, lão tứ quả nhiên đã bị hắn dưỡng thành một kẻ bất tài, vô dụng chỉ biết ăn chơi rồi, hiện tại ở bên cạnh đã có sẵn một người tài hoa, có thẻ dùng được cũng không biết lung lạc kéo về phe cánh của mình, có điều, phải là như vậy mới tốt, lão tứ vẫn chỉ cần tiếp tục làm một vương gia nhàn tản, thích hưởng thụ, chơi bời lêu lổng là được rồi.
…
Bước vào tháng ba, xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, trăm hoa khoe sắc, tất cả các cử nhân đã thi đậu cống sinh lại chuẩn bị tiếp tục nghênh đón kỳ thi đình, hơn nữa khoa thi võ cử đã nhiều năm không mở cũng sắp bắt đầu một lần nữa tổ chức khảo thí, Diệp Lệ đấm đấm hai nắm tay, tự tin mười phần mong muốn sớm được vận dụng thân thủ.
Đối với việc này, nhị lão gia Diệp Thừa Hồng cùng tam lão gia Diệp Thừa Xương đều không cho là đúng, nhắm mắt khinh thường, nhà bọn hắn vốn là dòng dõi thư hương, thi thư gia truyền, trong nhà đều là văn nhân, loại chuyện múa đao lộng thương này coi như là sở thích còn tạm chấp nhận được đi, nhưng nếu thật sự trông cậy vào cái này đi tranh lấy chút tiền đồ, chắc chắn là không thể rồi. Đương nhiên, bọn hắn cũng sẽ không ngăn trở, chỉ cần ngồi xem kịch vui chờ chế giễu là được rồi.
Diệp Sở cũng khịt mũi coi thường, hắn mới vừa thi đậu tú tài, tiếp theo phải thi đậu kỳ thi hương nữa mới là cử nhân, rồi lại thi qua kỳ thi hội mới trở thành cống sinh, từ cống sinh lại phải trải qua thi đình nữa mới có thể trở thành tiến sĩ, ở trong lòng hắn, vị trí trạng nguyên vẫn còn cách xa vạn dặm đâu, có thật nhiều người mãi cho đến lúc chết vẫn chỉ có thể là một tú tài mà thôi. Diệp Lệ này thì hay rồi, tranh thủ lợi dụng sơ hở, không hảo hảo học tập chuẩn bị cho khoa cử, ngược lại đi vọng tưởng ở trong kỳ thi võ cử tranh giành nổi bật. Phải biết rằng, để có thể đánh bại rất nhiều cao thủ của Đại Tề nhất cử thành danh, nói dễ hơn là làm rất nhiều?
Nội tâm của Tế Bình hầu thật sự có chút hụt hẫng khó chịu, bản thân hắn là từ khoa cử nhập sĩ, năm đó còn là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất, vì sao đến phiên nhi tử lại không có thừa kế gia nghiệp của cha, mà hết lần này tới lần khác lại đi thích múa đao lộng thương chứ? Chẳng qua, hắn cũng không oán hận hay phàn nàn gì, dù sao từ lúc nhi tử mới chỉ vừa lên bảy hắn đã rời đi rồi, không có gánh vác trọng trách dạy dỗ nhi tử, đương nhiên bây giờ cũng không thể khoa tay múa chân đối với con đường mà nhi tử của hắn đã tự lựa chọn rồi, chỉ có thể yên lặng ủng hộ mà thôi.
Mạnh thị cùng Diệp Thiên thì luôn lo lắng không thôi, ở khoa thi võ cử trước tiên phải tỷ thí so tài về kỹ năng, thân thủ, sau đó mới đến binh pháp mưu lược, vừa nghĩ tới Diệp Lệ phải cùng nhiều người như vậy đối chiến bằng đao bằng kiếm, trong lòng hai mẹ con thật sự có chút sợ hãi, lúc này cũng không giống với việc luận bàn cùng nhóm người Trịnh Hàn, bởi vì khi đó đối phương chắc chắn sẽ không tổn thương hắn, hiện tại tất cả các đối thủ cũng giống như hắn, đều muốn đi tranh vị trí võ trạng nguyên kia, làm sao có thể thủ hạ lưu tình (***) được?
Thủ hạ lưu tình [手下留情]: Tình [情]: Tình cảm. Lúc ra tay chừa chút tình cảm. Ý nói xử lý (giải quyết) chuyện nào đó không nên quá hà khắc.
Diệp Thiên lôi kéo tay ca ca, bên trong đôi mắt hạnh to tròn tràn đầy quan tâm, lo lắng, “Ca ca, huynh nhất định phải cẩn thận một chút, đao kiếm không có mắt, huynh cũng không nên quá mức liều mạng, nếu như không được, phải lập tức vứt bỏ vũ khí đầu hàng, tuyệt đối đừng cứng đối cứng, liều mạng chống đỡ nha.” Nàng đã nghe Dự vương nói qua, trong các khoa mục khảo thí có một hạng mục gọi là thương kỵ binh, nghĩa là phải ngồi trên lưng ngựa sử dụng trường thương cùng người khác đối chiến.
Diệp Lệ bị nàng chọc cười, gõ gõ trán nàng, “Thiên Thiên, người khác đều là ra sức cổ vũ, động viên thí sinh gành chiến thắng, đến muội vì sao… ca ca còn chưa có đi tỷ thí đâu, muội ở đây đã bắt đầu bàn tới chuyện đầu hàng rồi.” Hắn biết muội muội không phải cố nói lời không may mắn, mà là thật sự quan tâm, lo lắng cho mình mà thôi.
Diệp Thiên biết nghe lời liền vung vung nắm tay nhỏ hai lần, hô lớn: “Ca ca cố gắng! Ca ca đã từng so chiêu cùng trưởng thị vệ của Dự vương phủ, nhất định có thể chiến thắng, đem bọn họ đều đánh cho hoa rơi nước chảy! Ca ca nhất định có thể thi đậu võ trạng nguyên! Cha là trạng nguyên, ca ca cũng là trạng nguyên!”
Diệp Lệ có chút buồn cười nhìn muội muội đang nghiêm túc phồng miệng nói lời cổ vũ, động viên, “Thiên Thiên cười một cái cho ca ca xem nào.”
Miệng nhỏ phấn hồng của Diệp Thiên cố gắng kéo ra một nụ cười hơi bị khó coi.
Diệp Lệ bất đắc dĩ, đem nàng ôm vào ngực, ngón tay nhẹ nhàng di động trên lưng nàng, rồi đột nhiên cào cào một chút, cả người Diệp Thiên liền cứng ngắc. Hắn lại cào thêm mấy cái nữa, Diệp Thiên nhịn không được cười phá lên, “Ha ha… Ca ca… Ha ha…dừng…mau dừng!”
Nàng liên tục lắc lắc eo mập, trốn tránh ngón tay của ca ca, Diệp Lệ thấy nàng cười đến nước mắt đều muốn chảy ra lúc này mới dừng lại, ngón tay chạm nhẹ vào lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt nàng, “Ở đây đều là may mắn, phúc khí, ca ca lây dính phúc khí của Thiên Thiên, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành, lông tóc vô thương.”
Mặc kệ Mạnh thị cùng Diệp Thiên lo lắng đến thế nào thì võ cử vẫn đúng hạn bắt đầu.
Giám khảo đều là quan viên, những người không phận sự dĩ nhiên không có khả năng vào trong xem náo nhiệt, ngày đầu tiên là thi bắn cung, bao gồm ba hạng mục cưỡi ngựa bắn cung, đứng tại chỗ bắn bia và, bắn mục tiêu di động.
Từ thuở nhỏ Diệp Lệ đã thường xuyên luyện tập bắn cung, năm ngoái sau khi được chứng kiến Trịnh Hàn một lần bắn hai tên, thì đã vô cùng hâm mộ, tự mình khổ luyện nhiều ngày. Trịnh Hàn nhìn ra hắn thật sự yêu thích, liền đích thân dạy dỗ hắn, trải qua một phen khổ luyện, kỹ thuận bắn cung của hắn đã được nâng cao không ít. Cho nên, mấy hạng mục này Diệp Lệ rất có lòng tin.
Mạnh thị cùng Diệp Thiên từ sớm đã chờ ở bên ngoài, các nàng ngồi trong xe ngựa, Diệp Thừa Nguyên cũng đang ở đây. Một lát sau, xe ngựa xa hoa của Dự vương cũng đến, lại đem Diệp Thiên tiếp vào xe ngựa của hắn.
“Thiên Thiên đừng lo lắng.” Dự vương nhìn thấy đôi tay nhỏ của Diệp Thiên đang nắm thật chặt nhẹ giọng an ủi, “Mấy hạng mục bắn cung này, bắn là bắn vào bia ngắm, cũng không phải bắn tên đối chiến với người khác, cho nên không có gì nguy hiểm cả, A Lệ sẽ không bị thương đâu. Hơn nữa, kỹ thuật bắn cung của A Lệ ta đã kiến thức quá, rất là cao siêu, người có thể vượt qua hắn rất ít.”
Diệp Thiên gật gật đầu, hai mắt vẫn tiếp tục xuyên thấu qua tầng sa mỏng manh kia nhìn chằm chằm bên ngoài.
Từ xa xa, Diệp Thiên đã phát hiện những người đang tụ tập nơi cửa trường thi cửa ồn ào, náo nhiệt hẳn lên, đã có người ra. Diệp Thiên sốt ruột đứng dậy, Dự vương vội vàng giữ nàng lại, “Thiên Thiên trước hết đừng đi, người ở chỗ này hiện giờ nhiều lắm, ta sẽ phái người đón A Lệ lại đây.” Hắn thật sự không yên tâm để cho tiểu vương phi của mình chen lấn vào giữa đám người đang náo động.
Diệp Thiên nghe lời không nhúc nhích nữa, ngón tay nho nhỏ vén màn cửa sổ, kích động nhìn chằm chằm bên ngoài, vừa trông thấy thân ảnh của Diệp Lệ, vội vàng đứng lên.
Dự vương nhảy xuống xe ngựa, vừa quay người lại đã thấy Diệp Thiên hướng về phía hắn vươn hai tay, Dự vương liền đem nàng ôm xuống.
Diệp Lệ nhanh chân bước lại đây, trên khuôn mặt tràn đầy vui sướng cùng hưng phấn. Thị vệ mà Dự vương phái đi tiếp Diệp Lệ cũng đang rất cao hứng, “Vương gia, thế tử bắn cung được hạng nhất, cả ba hạng mục đều là hạng nhất!”
“Ca ca thật là lợi hại!” Diệp Thiên vui vẻ nhảy cẫng lên. Khuôn mặt Mạnh thị cũng tràn đầy vui mừng, chỉ có Diệp Thừa Nguyên là hơi chút kinh ngạc, trong mấy tháng vừa về nhà này, hắn cũng nhìn được nhi tử chăm chỉ, khắc khổ đến cỡ nào, nhưng thật không nghĩ tới hắn có thể đạt được thành tích cao như vậy, cả ba hạng mục đều là hạng nhất, thật không đơn giản.
Khang công công ném cho thị vệ kia một thỏi bạc lớn, hắn cầm trong tay ước lượng, lại lên tiếng cười nói: “Đa tạ vương gia, thuộc hạ cũng dính dính được chút phúc khí của thế tử gia.”
“Phúc khí ở đây này!” Diệp Lệ một lần nữa chạm chạm vào lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt Diệp Thiên, “Ta là dính phúc khí của chỗ này, mới có thể thi đạt được hạng nhất.”
Diệp Thiên vui vẻ cười khanh khách không ngừng, lúm đồng tiền nhỏ kia lại càng thêm rõ ràng.
“A, thật vậy sao? Vậy ta cũng phải dính chút phúc khí mới được.” Dự vương vừa nói, ngón tay như bạch ngọc liền chạm lên gò má còn lại của nàng.
Diệp Thiên cười một tay nắm chặt ngón tay ca ca, một tay giữ lấy ngón tay Dự vương, “Ca ca lợi hại như vậy, phải tổ chức tiệc mừng cho ca ca mới được.”
Dự vương tán thành: “Thiên Thiên nói rất đúng, ta đã định sẵn một nhã gian ở Thiên Hương lâu, bây giờ chúng ta đến đó ăn mừng một phen, có điều, ngày mai còn phải tiếp tục thi tiếp, cho nên A Lệ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta chỉ đến dùng cơm, sẽ không uống rượu, A Lệ cũng phải chú ý, đừng ăn quá no.”
Một đoàn người cùng nhau rời khỏi trường thi, di chuyển đến Thiên Hương lâu.
Diệp Thiên cùng Dự vương ngồi xe ngựa xa hoa rộng rãi, Mạnh thị ngồi xe ngựa nhà mình, Diệp Thừa Nguyên, Diệp Lệ cưỡi ngựa đi bên cạnh. Ở kinh đô tin tức lan truyền cực nhanh, trên đường đi đều có người hâm mộ vây nhìn hai cha con, còn có người từ trong các hàng quán bên đường chạy ra xem Tế Bình hầu cùng thế tử. Năm đó Tế Bình hầu đã là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ liền thi đỗ trạng nguyên, là quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất. Hiện tại nhi tử chỉ mới mười lăm tuổi, ở trong trận võ cử trận đầu tiên bộc lộ tài năng, nếu như lại đỗ võ trạng nguyên, thì sẽ trở thành võ trạng nguyên trẻ tuổi nhất, đến lúc đó sẽ là hai phụ tử một văn một võ song trạng nguyên!
Tế Bình hầu cùng nhi tử cưỡi ngựa sánh vai đi cạnh nhau, bị người trên đường vây xem và tán thưởng làm cho hắn nhớ tới cảnh tượng khi xưa đỗ trạng nguyên cũng đã cưỡi ngựa dạo phố, bây giờ mặc dù không thể so sánh với khi đó, nhưng hắn vẫn cảm nhận được vinh quang thuộc về nhi tử.
Diệp Thiên ở trên đường đi nghe mọi người nghị luận, tán thưởng, khóe miệng cười không hề thuyên giảm, Dự vương mỉm cười nhìn dáng vẻ cao hứng của nàng, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Một đời này cùng kiếp trước đã không đồng dạng, nàng mẫu thân hiện tại rất khỏe mạnh, tốt đẹp, phụ thân cũng đã sớm trở về, ca ca cũng không có bị hại chết. Hắn cũng không phải cần đến nhạc phụ cùng đại cữu ca trợ lực, mà là hi vọng tiểu vương phi của mình không phải lưu lạc đến số phận thê lương mồ côi, cô độc, trừ hắn ra, vẫn còn có người nhà của nàng yêu nàng thương nàng, thủ hộ bên cạnh nàng.