Đọc truyện Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký – Chương 138: Điểm tâm của Bình quận vương phi
Đêm đó, Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên cùng nhau ở lại Hoàng Cung, chẳng qua là hai người bọn họ cũng không có ở Càn Thanh cung và Khôn Trữ cung của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, mà chọn ở lại Dưỡng Tâm điện và Phượng Nghi cung.
Diệp Thiên đi một vòng quan sát đánh giá Phượng Nghi cung từ trước ra sau, từ này về sau nơi này chính là chỗ ở của nàng, rồi lại chạy tới nhìn qua Dưỡng Tâm điện một lần, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, “Ngôn ca ca, về sau huynh sẽ ở lại chỗ này sao?” Diệp Thiên rất tiếc nuối, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều phân biệt nhau mỗi người ở một cung điện riêng, so ra nàng vẫn thích cả hai ở cùng một chỗ với nhau giống như khi ở vương phủ vậy.
“Không, ta ở Phượng Nghi cung với Thiên Thiên, nơi này để làm thư phòng là được rồi, về sau có việc cũng có thể triệu các quan viên, thần tử đến nơi này bàn luận chính sự.” Tiêu Ngôn Phong kéo tay nàng nói, “Thiên Thiên có thí Phượng Nghi cung không?”
Diệp Thiên gật gật đầu, “Thích, Ngôn ca ca, chỗ này là không phải cách Ngưng Ngọc cung khá gần sao, chúng ta đi thăm mẫu thân đi?”
Tiêu Ngôn Phong cũng đang có ý này, thế là hai người tay trong tay cùng nhau đến Ngưng Ngọc cung, dọc theo đường đi, tất cả các cung nữ và thái giám đều đồng loạt quỳ xuống đất, có vài cung nữ lớn mật lặng lẽ đưa mắt nhìn lén theo bóng dáng trẻ trung anh tuấn của Hoàng Đế, lại đập vào mắt chính là cảnh tượng bàn tay đẹp đẽ của Hoàng Đế đang kề cận nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu Hoàng Hậu, hai người ở cạnh nhau hài hòa thân thiết như thế, dường như căn bản là không thể chứa chấp thêm nổi người nào khác nữa.
An Mi đang thương nghị với ma ma thân cận của mình về sự tình kế tiếp, thấy hai người đến đây, lập tức phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra, rồi tươi cười nói: “Thiên Thiên mau tới cứu ta, mấy chuyện xảy ra liên tiếp mấy ngay nay đều muốn khiến đầu ta phình to như quả bóng rồi đây.” Nếu không có ma ma ở bên cạnh giúp đỡ, nàng còn không biết bản thân sẽ làm ra sai lầm sơ sót gì đâu.
Diệp Thiên cười với nàng, “Mẫu thân chưa từng xử lý qua mấy chuyện thế này, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, không quen, không có việc gì, còn có con mà, kể từ sáng mai, truyền cho các nàng đem mọi chuyện cần xử lý đều chuyển về Phượng Nghi cung đi.” Nàng hiện tại đã là Hoàng Hậu, tiếp nhận sự vụ của hậu cung cũng là hợp với lẽ thường tình.
An Mi kéo Diệp Thiên lại ngồi bên mình, “Thiên Thiên đã phải quỳ cả một ngày rồi, có mệt mỏi không?”
“Không sao ạ, con vẫn thường chạy đến thiên điện nghỉ ngơi một lúc rồi mới trở lại, cũng không ai dám quản con.” Diệp Thiên hết nhìn đông lại nhìn tây một phen rồi hỏi, “Mẫu thân, chẳng lẽ một khối điểm tâm cũng không có sao? Con đói bụng…” Tuy rằng phải nhịn ăn ba ngày, nhưng những lúc không có ai cũng có thể vụng trộm lén ăn một chút, bằng không vừa quỳ vừa khóc ba ngày trời, ai mà có thể kiên trì chịu đựng cho nổi chứ. Thật ra Diệp Thiên cũng không đói bụng cho lắm, chỉ là nàng lo lắng An Mi sẽ thật nhịn không ăn cái gì mà thôi.
“Có chứ, ta sợ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên mới không đưa lên đây.” Nói xong, nàng đứng dậy đi ngoài cửa, rất nhanh sau đó đã bưng một mâm điểm tâm đi vào, bên trên toàn là những thứ mà Diệp Thiên thích ăn, bánh đai ngọc, hạt dẻ xốp giòn…
Diệp Thiên vui vẻ hớn hở vươn móng vuốt bốc lấy hạt dẻ, “Ngôn ca ca, mẫu thân, chúng ta cùng nhau ăn, coi như là bữa tối đi.”
Tiêu Ngôn Phong và An Mi đều biết rõ ý tứ của nàng, ba người ngồi bên cạnh bàn, mỗi người cầm lấy một khối điểm tâm, chậm rãi ăn.
Tiêu Ngôn Phong nói với Ngọc Phi, “Mẫu thân, hiện tại chỉ có người và Tuyết Tần có phân vị cao nhất trong Hoàng Cung này, Tuyết Tần lại là người do con đã sắp xếp vào, con dự định chuẩn bị cho nàng giả chết bỏ trốn, bên ngoài lấy danh nghĩa là quá đau thương cho nên chủ động xin được tuẫn táng, thực tế là âm thầm thu xếp cho nàng rời khỏi đây. Về phần mẫu thân, người muốn như thế nào cũng được, mọi chuyện đều sẽ theo ý của người, người có thể ở lại Hoàng cung làm Thái Hậu cao cao tại thượng, con sẽ thu xếp cho Ngụy thúc vào cung làm Đại tổng quản ở lại bên cạnh người, hoặc cũng có thể giả chết giống như Tuyết Tần, sau đó người muốn đi đâu đều có thể tự do, không cần lo nghĩ đi đến đó, con sẽ phái riêng một đội thân vệ cho hai người, chịu trách nhiệm bảo hộ an toàn cho hai người.”
An Mi do dự một lát rồi nói với hắn, “Ta không muốn ở lại Hoàng Cung…” Ngưng Ngọc cung này nàng sống đã quá đủ rồi, cũng không muốn làm Thái Hậu, Thái Phi gì cả, nàng chỉ một lòng ngóng trông có thể cùng Ngụy Tễ tự do tự tại sống tiếp quãng đời còn lại, chỉ là trong lòng nàng có chút luyến tiếc không nỡ xa con trai và con dâu mà thôi.
Tiêu Ngôn Phong gật đầu, “Vậy con sẽ thu xếp cho mẫu thân diễn một trận đau lòng không chịu nổi mà ngã bệnh, trở thành tâm bệnh không thể trị dứt mà buông tay rồi đi vậy, từ hôm nay trở đi mẫu thân có thể ngã bệnh được rồi, không bao lâu sau sẽ có thể rời khỏi Hoàng cung.”
Diệp Thiên nhìn An Mi, “Một khi mẫu thân giả chết rời đi rồi, sẽ không thể quay về Hoàng cung được nữa, mẫu thân, con sẽ rất nhớ người. Người có thể… có thể tìm một tòa nhà ở ngay kinh đô hay không, những lúc mẫu thân và Ngụy thúc có ở kinh đô, con và Ngôn ca ca còn có thể đến đó để gặp hai người.”
Đôi mắt An Mi sáng ngời, nàng vốn cũng rất luyến tiếc con trai và con dâu, an bài như thế quả thật vô cùng thích hợp, có lẽ nàng và Ngụy Tễ sẽ rời kinh đo đi ngao du khắp bốn phương, chẳng hạn như đi Giang Nam thăm thú một chút, đi Hàng Châu ngắm cảnh… nhưng sẽ có ngày quay trở về đây. Bởi vì nếu từ nay về sau hoàn toàn không gặp được A Ngôn và Thiên Thiên nữa, nàng thật sự không cách nào chấp nhận được.
Diệp Thiên lại nhìn nhìn về phía Tiêu Ngôn Phong, “Con và Ngôn ca ca có thể ra khỏi cung trở về Dự vương phủ, sau đó thay đổi một cỗ xe ngựa khác rồi đi đến nơi mẫu thân ở, hẳn là sẽ không bại lộ tung tích đâu, hơn nữa, hiện tại Ngôn ca ca đã là Hoàng Thượng, còn con là Hoàng Hậu, cả nhà chúng ta đều là người có thân phận tôn quý nhất Đại Tề, còn có ai chán sống mà dám gây phiền toái cho chúng ta nữa chứ?”
Tiêu Ngôn Phong tươi cười sờ sờ đầu nàng, tiểu Hoàng Hậu của hắn thật đúng là thông minh, “Mẫu thân, như vậy đi, ngày mai con sẽ đưa Ngụy thúc vào cung, hai người thương lượng chi tiết cẩn thận rồi sau đó lại quyết định cũng không muộn.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Ngôn Phong đã đưa Ngụy Tễ cải trang thành một thái giám đưa vào Ngưng Ngọc cung, Diệp Thiên cũng không theo lại đây, lúc này nàng đang vô cùng bận rộn, cũng may là nàng đã có kinh nghiệm xử lý sự vụ của hậu trạch rồi, lại có thêm Phùng ma ma cùng Bạch Trân và Lục Phỉ giúp đỡ, bận rộn suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng đem lượng công việc của một ngày an bài thu xếp hoàn tất, sau đó tạm thời bỏ bụng vài khối điểm tâm, rồi lại bắt đầu xách làn váy đi quỳ khóc nức nở.
Quỳ đủ một canh giờ, Diệp Thiên mới đứng dậy đến thiên điện, đang định cho người đi mời mẫu thân đến trò chuyện tâm sự một lát, lại có cung nữ đến bẩm báo, “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Bình quận Vương phi cầu kiến.”
Bình quận Vương phi? Diệp Thiên vừa định nói không gặp, đột nhiên lại hơi do dự sau đó sửa miệng nói, “Để nàng vào đi.”
“Thiếp thân xin thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an.” Khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Bình quận Vương phi nhìn đến cực kỳ dịu dàng, ôn nhu, nàng khụy gối hành lễ với Diệp Thiên, trong lòng lại thầm nghĩ nhất định Diệp Thiên sẽ nói “Người một nhà không cần phải giữ lễ tiết!” hay mấy câu tương tự như thế, không nghĩ tới Diệp Thiên lại không hề mở miệng, nàng đành phải hành lễ trọn vẹn theo đúng quy củ, lễ nghĩa, lúc này mới nghe được giọng nói của Diệp Thiên vang lên, “Bình quận Vương phi đứng lên đi, không biết là có chuyện gì vậy?”
Nụ cười nhẹ, yếu ớt trên gương mặt của Bình quận Vương phi gần như không thể giữ nổi, người bình thường không phải đều trước hết hỏi han tâm sự vài câu sau đó mới chậm rãi tiến vào chủ đề chính sao, ở đâu lại có vụ vừa hành lễ xong đã hỏi ngay có chuyện gì chứ, nghe giống như đang hạ lệnh đuổi khách vậy, huống chi, nàng cũng coi như là đường tẩu của Diệp Thiên, quan hệ giữa hai người cũng không tính là quá xa xôi. Cũng có thể là do Diệp Thiên vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên mới không hiểu hết những đạo lí đối nhân xử thế, vì vậy mới có thể hành xử như thế đi.
Có điều chuyện này cũng không có quan hệ gì, nàng không biết cách dẫn chuyện hỏi han, thì chính mình bắt đầu trước là được.”Nghe nói Hoàng Hậu nương nương đã tiếp nhận xử lý sự vụ trong cung rồi, chuyện này tốn không ít thời gian và tâm sức đâu, thế mà còn phải đến đây quỳ khóc, nhất định là rất vất vả rồi?” Bình quận Vương phi dịu dàng hỏi thăm.
Diệp Thiên nói: “Vẫn ổn.”
Khóe miệng Bình quận Vương phi khẽ giật, quyết định vẫn nên buông tha cho vụ hỏi han, quan tâm này đi, mau mau tiến vào chủ đề chính cho rồi, “Tuy rằng nói phải nhịn ăn ba ngày, nhưng mà Hoàng Hậu nương nương vẫn còn nhỏ, lại còn vừa phải lo liệu xử lý tất cả sự vụ trong cung nữa, nếu như thật sự không ăn chút gì, sẽ không thể chịu đựng nổi đâu. Không dối gạt Hoàng Hậu nương nương làm gì, thiếp thân cũng là một người có tâm hồn ăn uống, buổi sáng tới đây có lén mang theo một ít điểm tâm, vốn nghĩ thừa dịp không ai chú ý sẽ vụng trộm ăn một ít lót bụng, lại đột nhiên nghĩ đến chắc hẳn là Hoàng Hậu nương nương còn mệt mỏi, đói bụng hơn mình nhiều, cho nên mới đánh bạo đem đến tặng cho ngài một phần, tốt xấu gì cũng có thể làm ấm bụng, vượt qua cơn đói khát mệt mỏi.”
Nàng ta vừa nói vừa lấy trong người ra một bao giấy dầu, bên trong xếp mấy khối điểm tâm nhìn cực kỳ ngon mắt, chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết, làm vô cùng tinh xảo đáng yêu, mang theo một mùi hương thơm ngát.
Ánh mắt của Diệp Thiên dừng lại trên mặt chỗ khối điểm tâm này một lát, nhưng cũng không có nhận lấy, mà ngồi ở đó dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, cười nói: “Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, Bình quận Vương phi mau thu điểm tâm lại, chúng ta đến Phượng Nghi cung ngồi tâm sự sau.”
Ý của nàng là sợ ăn ở đây sẽ bị người khác nhìn thấy đây mà! Bình quận Vương phi mừng rỡ, mình hẳn là vị khách đầu tiên của Phượng Nghi cung đây, trong lòng nghĩ như thế nàng ta ập tức cẩn thận thu lại điểm tâm, đi theo Diệp Thiên ra khỏi thiên điện.
Phượng Nghi cung nằm ở phía sau ở Dưỡng Tâm điện, lúc đi đến Dưỡng Tâm điện, Diệp Thiên dừng bước, nghĩ nghĩ rồi nói, “Đã đến đây rồi hay là Bình quận Vương phi theo ta đi gặp Hoàng Thượng một lát trước đi.”
Nàng nhấc chân đi vào Dưỡng Tâm điện, tuy rằng Bình quận Vương phi không rõ ý tứ của nàng, nhưng mà có thể gặp tân Đế hẳn cũng không sai, vì thế không hề lo nghĩ mà đi theo sau nàng đi vào Dưỡng Tâm điện.
Ngay lúc này Tiêu Ngôn Phong hiển nhiên cũng không có mặt ở Dưỡng Tâm điện, Diệp Thiên đã sớm biết chuyện này, nàng không chút hoang mang lo nghĩ mà ngồi vào chỗ, phân phó với các cung nhân: “Đi mời Hoàng Thượng và Bình quận vương lại đây, Bình quận Vương phi, mời ngồi, chúng ta cùng chờ trong chốc lát.”
Bình quận Vương phi đoan trang ngồi vào ghế, nàng ta đưa mắt nhìn vị tiểu Hoàng Hậu xinh đẹp mới mười năm tuổi đang thản nhiên nâng ly thưởng thức trà, không biết vì sao, đáy lòng dâng lên một nỗi lo lắng bất an không lý giải được, nàng lo lắng không yên nắm vạt áo mở miệng nói, “Hoàng Thượng tram công ngàn việc, hiện tại lại đang là thời điểm rối ren, phức tạp, thiếp thân thật không nên quấy rầy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương thôi.”
“Có gì phải gấp?” Diệp Thiên thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây rồi, Bình quận Vương phi vẫn nên an tâm mà chờ một chút đi.”
Bình quận Vương phi tất nhiên không dám trực tiếp đứng lên xách váy chạy lấy người, nàng như đang ngồi trên đống lửa, nỗi khủng hoảng trong lòng chậm rãi lan tràn khắp cơ thể, không đúng, có chuyện gì đó không thích hợp, Diệp Thiên cho người mời Hoàng Thượng về đây, có thể là do nàng có việc muốn trao đổi với Hoàng Thượng mà thôi, nhưng mà nàng còn cho mời cả quận Vương gia đến đây làm gì?
Chẳng lẽ nàng đã biết mình động tay động chân trong chỗ điểm tâm này? Ý niệm này vừa sinh ra trong đầu đã bị Bình quận Vương phi phủ định, không, không có khả năng, chuyện này được nàng giữ kín như thế, ngay cả quận vương cũng không hay biết chút gì, làm sao Diệp Thiên có thể biết được chứ?
Bình quận Vương phi đắn đo lo nghĩ chưa được bao lâu, Tiêu Ngôn Phong đã trở về rồi, hắn một đường lướt đi như gió, sải bước chân thật lớn, người không biết chuyện còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm. Hiện tại hắn quả thật vô cùng sốt ruột, tiểu nha đầu của mình chưa từng cho người đi tìm hắn ở những thời điểm phức tạp rối ren nhiều việc thế này, tuy rằng đã nghe thái giám truyền lời thuật lại tình hình của Dưỡng Tâm điện lúc này rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, lo lắng.
Chỉ đến khi đi vào đại điện rồi, tâm tình của hắn mới dần bình tĩnh lại, Diệp Thiên đang ngồi trong điện chậm rãi uống trà, Bình quận Vương phi thì cố tỏ ra trấn định ở vị trí bên dưới tay nàng, hiển nhiên là tiểu Hoàng Hậu của hắn vẫn bình yên vô sự.
Bình quận vương đi theo phía sau hắn đặc biệt thở hổn hển, vỗ vỗ ngực thông khí, rồi mới mới tiến lên hành lễ, “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Bình quận vương xin đứng lên đi.” Diệp Thiên nhìn Tiêu Ngôn Phong nói, “Bình quận Vương phi tặng ta một phần điểm tâm, hương vị hình như rất tốt, ta chỉ là muốn mời Hoàng Thượng cũng đến nếm thử một chút mà thôi.”
Vừa nghe nàng nói thế trái tim của Bình quận Vương phi lập tức nảy lên, Bình quận vương lại ngây người cảm thấy kỳ lạ, Hoàng Thượng từ khi sinh ra đã mang thân phận kim tôn ngọc quý, có cái gì chưa từng được nếm qua, chỉ là mấy miếng điểm tâm thôi mà, lại đáng giá nàng phải huy động nhân lực, lãng phí thời gian mà đem Hoàng Thượng mời về ăn thử sao, chẳng qua là, tại sao Vương phi của mình lại mang theo điểm tâm tiến cung, lại còn đưa cho Hoàng Hậu?
Sắc mặt Tiêu Ngôn Phong hơi thay đổi, Khang công công cũng không trấn định được như chủ nhân của mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, lần trước tiểu Hoàng Hậu của bọn họ đến Đông Cung, mang về điểm tâm mà Bình quận Vương phi đặc biệt đưa đến, bên trong còn bỏ thêm mấy thứ yêu ma quỷ quái độc hại, hắn vẫn còn nhớ rõ đấy!
Bình quận Vương phi thì lại có loại cảm giác đại họa sắp giáng xuống đầu, hiện tại đang trước mắt bao nhiều người nàng cũng không có biện pháp che giấu, cho nên đành phải đem chỗ điểm này ra, tay lại âm thầm dùng sức, cho nên lúc đem bao giấy dầu mở ra, mấy khối điểm tâm bên trong đã muốn nát bấy. Nàng cố tỏ ra xấu hổ cười cười, “Ây da, sao lại vỡ vụn hết rồi thế này, như vầy thì không thể ăn được rồi, chờ ngày mai thiếp thân sẽ làm một phần khác đưa vào cung mời Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương nếm thử vậy.”