“Thứ đã suy vong sẽ lại trở nên vĩ đại.”
Nasus là Thể Thăng Hoa oai vệ mang đầu chó rừng của Shurima cổ, một hình mẫu anh hùng được dân sa mạc coi như bán thần. Vô cùng thông thái, ông là người canh giữ tri thức và là chiến thuật gia có một không hai. Trí tuệ của ông đã dẫn dắt đế chế đến với sự huy hoàng trong nhiều thế kỷ. Sau khi nó sụp đổ, ông tự lưu đày bản thân và nhòa dần theo dòng truyền thuyết. Giờ, khi thành phố cổ trỗi dậy thêm lần nữa, ông đã trở lại, kiên quyết đảm bảo nó sẽ không bao giờ suy tàn.
Tài năng của Nasus đã được người khác biết đến từ khi còn trẻ, rất lâu trước ngày ông được chọn gia nhập hàng ngũ Thể Thăng Hoa. Là một học giả uyên bác, ông đã đọc, ghi nhớ, và phê bình những tác phẩm vĩ đại nhất về sử học, triết học, và hùng biện trong Thư viện Mặt trời khi còn chưa qua mười mùa hè. Niềm đam mê nghiên cứu ấy không được di truyền cho cậu em Renekton, người nhanh chóng thấy nó quá nhàm chán và dành thời gian đánh lộn cùng lũ trẻ trong làng. Hai anh em rất thân thiết, Nasus luôn để ý bảo vệ em trai, đảm bảo cậu không gặp quá nhiều rắc rối. Tuy nhiên, chuyện đó không kéo dài lâu khi Nasus phải rời nhà đến Học viện Mặt trời để theo đuổi sự nghiệp hàn lâm của mình.
Dù luôn đam mê theo đuổi tri thức, khả năng chiến thuật của Nasus đã giúp ông trở thành tướng lĩnh trẻ nhất trong lịch sử Shurima. Tuy là một chiến binh đáng gờm, tài năng thiên bẩm của ông không nằm ở việc giải quyết các trận chiến, mà nằm ở việc lên kế hoạch cho chúng.
Tầm nhìn chiến lược của ông đã trở thành huyền thoại. Trong chiến tranh, ông luôn đi trước kẻ địch đến mười bước, ông có thể tiên đoán hướng di chuyển và phản ứng của chúng, cũng như tính toán thời điểm chính xác để tiến công hay rút lui. Là một người cực kỳ có trách nhiệm, ông luôn đảm bảo các chiến binh được cung cấp đầy đủ, trả lương đúng lúc, và đối xử công bằng. Mỗi một sinh mạng mất đi đều khiến ông đau đớn, và ông thường không chịu nghỉ ngơi để lên đi lên lại từng kế hoạch đến lúc nó hoàn hảo. Ông được yêu mến và kính trọng bởi tất cả những người trong quân đoàn, và dẫn dắt họ tới vô vàn thắng lợi. Em trai Renekton luôn đi ở tuyến đầu, và cả hai nhanh chóng được bao quanh bởi vầng hào quang bất bại.
Dù đạt được nhiều chiến tích, Nasus không hề thích chiến tranh. Ông hiểu rõ tầm quan trọng của nó – ít nhất là trong lúc này – để đảm bảo sự phát triển của đế chế, nhưng luôn tin rằng đóng góp vĩ đại nhất cho Shurima nằm trong những tri thức ông thu thập cho thế hệ tương lai.
Theo lời kêu gọi của Nasus, mọi quyển sách, cổ thư, bài học và sách sử của các nền văn hóa bị ông đánh bại được bảo tồn trong các thư viện trên khắp đế chế. Thư viện lớn nhất mang tên của chính ông. Niềm khao khát tri thức không phải vì lý do ích kỷ, mà để chia sẻ với toàn Shurima, để tăng cường sự hiểu biết về thế giới và khai sáng cho đế chế.
Sau nhiều thập kỷ phục vụ mẫn cán, Nasus bị một căn bệnh bí ẩn quật ngã. Có người nói ông đã gặp phải Amumu, một vương tử đã chết từ lâu mang trong mình lời nguyền khủng khiếp; người khác tin rằng ông bị giáo chủ Icathia dùng ma thuật ếm hại. Dù sự thật có là gì, ngự y của chính hoàng đế đã tuyên bố, với trái tim trĩu nặng, rằng không thể chữa trị cho Nasus, và ông sẽ qua đời trong vòng một tuần.
Cư dân Shurima than khóc, bởi Nasus là ngôi sao sáng được tất cả yêu quý. Bản thân hoàng đế cũng cầu xin các tư tế một điềm báo. Sau một ngày đêm liên lạc cùng thần linh, các tư tế tuyên bố thần mặt trời muốn Nasus được ban phước bởi nghi thức Thăng Hoa.
Renekton, giờ đã trở thành một chiến tướng vĩ đại, lao về kinh đô để ở bên anh trai. Bệnh tình đã đến hồi nguy kịch, và Nasus chỉ còn da bọc xương. Thịt đã tiêu biến, xương giòn như thủy tinh. Ông yếu đến mức, khi ánh sáng vàng của đĩa mặt trời phủ xuống Đài Thăng Hoa, Nasus không thể leo lên bậc thang cuối cùng và bước vào đó.
Tình yêu của Renekton với anh trai mạnh hơn tất cả, ông mang Nasus lên đài. Bỏ qua mọi lời phản đối của anh trai, ông sẵn sàng chấp nhận cái chết để cứu Nasus. Tuy nhiên, Renekton không bị tiêu diệt như dự kiến. Khi ánh sáng nhạt dần, hai Thể Thăng Hoa xuất hiện trên Shurima. Cả hai anh em đều tỏ ra xứng đáng, và chính hoàng đế cũng quỳ xuống để cảm tạ thần linh.
Nasus giờ là một sinh vật khổng lồ đầu chó rừng, với sức mạnh vĩ đại và đôi mắt lấp lánh trí tuệ, trong khi Renekton biến thành một sinh vật đầy cơ bắp trông giống cá sấu. Họ đạt đến vị trí của các Thể Thăng Hoa Shurima, và trở thành người bảo hộ cho nó.
Renekton luôn là một chiến binh mạnh mẽ, và giờ ông gần như bất khả chiến bại. Nasus cũng được ban tặng sức mạnh vượt quá hiểu biết của người phàm. Và món quà lớn nhất của Thăng Hoa – cuộc sống bất tử – cho phép ông có thời gian nghiên cứu và nghiền ngẫm. Sau khi Shurima sụp đổ, nó cũng chính là lời nguyền đáng sợ nhất của ông.
Một phản ứng phụ của nghi thức khiến Nasus khó chịu là sự cuồng bạo ngày càng tăng trong người em trai. Giữa lúc máu lửa nhất trong cuộc vây hãm Nashramae, thứ cuối cùng đã khiến thành phố này nằm dưới sự cai trị của Shurima, Nasus chứng kiến các chiến binh chiến thắng tàn sát mọi người họ gặp và thiêu rụi tất cả. Renekton dẫn đầu cuộc thảm sát, và chính tay đốt cháy đại thư viện Nashramae, tiêu hủy vô số cuốn sách không thể thay thế trước khi Nasus có thể ngăn lại. Hai anh em thân thiết đối đầu với nhau, đứng giữa trung tâm thành phố, giương cung bạt kiếm. Dưới cái nhìn thất vọng của anh trai, cơn khát máu của Renekton tan biến, và ông quay người bước đi trong tủi hổ.
Nhiều thế kỷ sau, Nasus nỗ lực hết sức để học hỏi mọi thứ có thể, tìm kiếm các cổ vật và tri thức cổ xưa ở khắp nơi trên sa mạc. Cuối cùng, ông đã khám phá ra Lăng mộ các Hoàng đế huyền thoại ẩn sâu dưới kinh đô Shurima.
Nasus và Renekton đều bị dụ đi chỗ khác khi Azir thực hiện nghi thức Thăng Hoa bất thành do sự phản bội của cố vấn thân tín, pháp sư Xerath. Hai anh em quay lại nhanh hết mức có thể, nhưng dã quá trễ. Azir băng hà, cùng với hầu hết cư dân trong thành phố. Cuồng nộ và buồn đau dâng trào, Nasus cùng Renekton đánh lại thực thể năng lượng tà ác mà Xerath đã biến thành.
Không thể tiêu diệt Xerath, họ tìm cách phong ấn hắn trong một cái rương ma thuật, nhưng ngay cả nó cũng không đủ sức giữ vững. Renekton, có lẽ tìm cách chuộc lại lỗi lầm ở Nashramae nhiều năm trước, đã túm lấy Xerath và lôi hắn vào trong Lăng mộ các Hoàng đế, cầu xin Nasus nhốt luôn cả hai trong đó. Nasus từ chối và tuyệt vọng tìm cách khác, nhưng không hề có. Trái tim trĩu nặng, ông đóng lăng mộ lại, để cả hai chìm trong bóng tối vĩnh hằng.
Đế chế Shurima sụp đổ. Kinh đô của nó trở thành tàn tích, và đĩa mặt trời thần thánh rơi xuống khỏi bầu trời, bị ma thuật của Xerath hút hết sức mạnh. Không còn nó, dòng nước thần thánh chảy quanh thành phố khô cạn, đem đến chết chóc và đói kém trên toàn Shurima.
Mang trên mình gánh nặng tội lỗi vì đã giam em trai trong bóng tối, Nasus đi lang thang khắp sa mạc với bóng ma quá khứ đồng hành. Kẻ u sầu này đi qua từng thành phố chết của Shurima, nhìn chúng từ từ bị cát nuốt mất, than khóc cho đế chế và những cư dân đã mất. Ông trở thành một kẻ lữ hành đơn độc mà người ta chỉ có thể thoáng thấy trước khi biến mất trong bão cát hoặc nắng mai. Ít người tin vào câu chuyện đó, và Nasus dần biến thành truyền thuyết.
Nhiều thế kỷ trôi qua, và Nasus đã quên hết cuộc đời cùng mục đích cũ, cho đến lúc Lăng mộ các Hoàng đế đã bị chôn vùi được khai quật. Khi phong ấn bị vỡ, ông biết Xerath đã tự do.
Nhiệt tình lại cháy lên trong lồng ngực, khi Shurima trỗi dậy từ lòng cát, Nasus đi qua sa mạc tiến về hướng thành phố mới tái sinh. Dù ông biết mình sẽ lại phải đối đầu cùng Xerath, nhưng lần đầu tiên trong nhiều thiên niên kỷ, hy vọng đã trở lại với ông. Không chỉ cho bình minh của một đế chế Shurima mới, mà còn để hội ngộ với em trai yêu quý của mình.
OUROBOROSOUROBOROS
Nasus đi trong đêm. Ông không muốn bị ánh mặt trời chiếu vào. Thằng nhóc đi ngay sau ông.
Nó đã ở đó bao lâu rồi?
Những kẻ phàm tục mới thoáng nhìn thấy ông đã bỏ chạy, tất cả trừ thằng nhóc ấy. Cả hai cùng nhau đi qua Shurima. Sự cô lập bao trùm lấy ý thức của Nasus. Gió sa mạc gào thét quanh thân thể đói khát của họ.
“Nasus, nhìn kìa, phía trên biển cồn cát đó,” đứa trẻ nói.
Những vì sao dẫn lối cả hai qua vùng đất khô cằn. Con chó rừng đã cởi bỏ bộ giáp của Thể Thăng Hoa. Những công trình bằng vàng đã bị quá khứ chôn vùi. Giờ chỉ còn một kẻ ẩn dật mặt bộ áo rách rưới gãi gãi bộ lông trước khi chầm chậm ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm.
“Người Thổi Sáo,” Nasus nói, giọng ông trầm trầm. “Mùa sẽ sớm đổi thôi.”
Nasus đặt tay lên vai thằng nhóc và nhìn xuống khuôn mặt rám nắng của nó. Ông nhìn thấy những đường nét mềm mại của dòng dõi Shurima, nay đã có chút uể oải sau một hành trình dài.
Từ khi nào lại đến lượt mi phải lo lắng? Chúng ta sẽ sớm tìm cho mi một ngôi nhà. Lang thang giữa những tàn tích của một đế chế đã sụp đổ không phải cuộc sống dành cho một đứa trẻ.
Đây là bản chất của vũ trụ này. Những khoảnh khắc ngắn ngủi mở ra trong vòng đời vô tận. Những triết lý đè nặng lên vai ông, nhưng đó chỉ là một viên đá nữa thêm vào đĩa cân tội lỗi ông tự đặt cho mình. Quả thật, thằng nhóc sẽ không tránh khỏi bị thay đổi nếu Nasus cho phép nó đi theo. Sự hối hận như một đám mây đen bủa vây quanh Nasus. Đồng hành cùng đứa trẻ đã thỏa mãn một thứ gì đó sâu trong tim người anh hùng cổ xưa.
“Chúng ta có thể đến Tháp Thiên Văn trước bình minh. Nhưng chúng ta sẽ phải leo lên đó,” thằng nhóc nói.
****
Tòa tháp ở rất gần. Nasus trèo lên vách núi, đứa bé ở ngay bên cạnh ông, linh hoạt bám vào những vết nứt trên bề mặt.
Chuyện gì sẽ xảy ra với đứa trẻ ngây thơ này nếu ta lùi bước trước cái chết? Ý nghĩ đó khiến Nasus bối rối.
Sương mù cuộn quanh đỉnh vách núi, chúng luồn qua những tảng đá như những con đường mòn nhỏ xíu. Thằng nhóc leo vội lên trên trước, Nasus theo sau.
Ở phía xa, có tiếng kim loại va vào đá, và trong tấm màn mờ ảo đó, Nasus nghe thấy một phương ngữ khá thân thuộc. Nasus giật mình khỏi dòng suy tưởng.
Giếng nước tại Tháp Thiên Văn thỉnh thoảng cũng thu hút dân du mục, nhưng vào lúc xuân phân thế này thì chưa từng. Thằng nhóc sợ hãi đứng im.
“Lửa ở đâu vậy?” nó hỏi.
Tiếng ngựa hí xuyên qua màn đêm.
“Ai đến vậy?” đứa bé lại hỏi. Những từ ngữ chìm vào đêm tối.
Lồng đèn chợt sáng lên, chiếu rọi một nhóm kỵ sĩ. Lính đánh thuê. Kẻ cướp.
Đôi mắt chó rừng mở to.
Ông thấy bảy tên. Lưỡi đao cong vẫn nhét trong bao, nhưng cái nhìn từ đôi mắt nói lên rằng chúng đã được huấn luyện kỹ càng.
“Người gác đâu?” Nasus hỏi.
“Ông và vợ đang ngủ rồi. Đêm lạnh đã khiến họ nghỉ sớm,” một kỵ sĩ đáp lại.
“Chó già, tên ta là Malouf,” một kỵ sĩ khác nói. “Chúng ta được Hoàng đế cử đến.”
Nasus bước lên trước, cố che giấu sự giận dữ.
“Ông tìm kiếm tri thức? Thế thì để ta nói cho. Không có hoàng đế nào trong thời gian suy vong này.”
Thằng nhóc cũng bước lên trước, vẻ thách thức. Lũ sứ giả lùi xa khỏi cây đèn lồng. Những cái bóng dài lộ vẻ đề phòng.
“Gửi thông điệp rồi đi đi,” đứa bé nói.
Malouf xuống ngựa và bước lên trước. Ông cho bàn tay chai sần vào trong áo và lấy ra một tấm bùa đen được nối vào một sợi xích dày. Hình ảnh trên mặt kim loại gợi lên ký ức về ma thuật và hủy diệt trong tâm trí Nasus.
“Hoàng đế Xerath đưa ra đề nghị. Chúng ta là bề tôi của người. Người hoan nghênh ngươi đến kinh đô mới Nerimazeth.”
Những lời của tên lính đánh thuê đập vào tai Nasus như búa đập vào thủy tinh.
Thằng nhóc quỳ xuống và nhặt lên một tảng đá.
“Chết đi!” nó hét lớn.
“Bắt nó!” Malouf nói.
Đứa bé ném tảng đá theo một đường vòng cung hoàn hảo, đe dọa đập gãy xương tên đánh thuê nếu trúng phải.
“Renekton, không!” Nasus gầm lên.
Đám kỵ sĩ từ bỏ vẻ hòa hiếu giả tạo của mình. Nasus biết vợ chồng người gác đã chết rồi. Xerath chỉ có thể đón mừng kẻ khác bằng thép lạnh. Sự thật bắt đầu che phủ ảo giác.
Nasus với tay tới chỗ thằng nhóc. Đứa trẻ tan ra thành những bóng đen ký ức tiêu biến dần trên mặt đất phủ ánh sao.
“Tạm biệt, người anh em,” Nasus thì thầm.
Đám sứ giả của Xerath quay thành vòng, ngựa của chúng gõ móng và khịt mũi ầm ĩ. Thể Thăng Hoa bị bao vây ba mặt. Malouf không do dự, hắn rút đao ra và đâm vào sườn Nasus. Cơn đau nhói lên trong cơ thể của nhà thông thái cổ đại. Tên kỵ sĩ định rút vũ khí ra, nhưng không được. Một bàn tay đầy vuốt đã nắm chặt lấy lưỡi đao, khiến nó chôn chặt trong da thịt của Thể Thăng Hoa.
“Các ngươi nên để những bóng ma của ta giải quyết ta thì hơn,” Nasus nói.
Nasus giằng lấy thanh đao khỏi tay Malouf, bẻ gãy những ngón tay của hắn.
Vị bán thần lao bổ vào kẻ tấn công. Malouf khụy xuống trước sức nặng của con chó rừng khổng lồ.
Nasus nhảy đến tên tiếp theo, lôi hắn xuống ngựa và hạ gục ông chỉ trong hai cú đánh. Con ngựa bỏ chạy vào trong sa mạc.
“Hắn điên lên rồi!” một tên kỵ sĩ kêu lên.
“Không lâu nữa đâu,” Nasus vừa tiến lại gần tên thủ lĩnh vừa nói.
Một mùi hương kỳ lạ ngập tràn không khí. Hoa chết xoáy vòng theo những sợi chỉ màu oải hương sau lưng ông. Malouf nằm co quắp trên nền đất, người đẫm mô hôi.
Hoảng loạn bao trùm khắp đám lính đánh thuê còn lại. Chúng cố gắng kiểm soát đám thú cưỡi để có thể chạy trốn. Thi thể của Malouf bị bỏ mặc đó trên nền cát.
Nasus quay sang hướng Đông về phía tàn tích của Nerimazeth.
“Bảo hoàng đế của ngươi vòng đời của ông sắp chấm dứt rồi.”