Hầu hết mọi người sẽ nói rằng cái chết là một điều cần phải sợ hãi; nhưng Olaf không nằm trong số họ. Cuộc sống của Chiến Binh Điên Cuồng chỉ để dành cho tiếng hét xung trận và tiếng thép chạm nhau trên chiến trường. Được cơn khát vinh quang và lời nguyền về cái chết trong quên lãng tiếp sức, Olaf lao vào mọi cuộc chiến bằng sự liều lĩnh. Để cho sự khát máu sâu trong tâm chiếm hữu, Olaf chỉ thực sự cảm nhận được hơi thở cuộc sống khi đang đứng trước bờ vực của cái chết.
Vùng duyên hải Lokfar là một trong những địa điểm khốc liệt nhất Freljord. Ở đó, cơn thịnh nộ là ngọn lửa duy nhất sưởi ấm trước cái lạnh thấu xương, máu là thứ chất lỏng duy nhất có thể chảy mà không bị đông cứng, và không có định mệnh nào tồi tệ hơn là trở nên già cỗi, yếu đuối, và chìm trong quên lãng. Olaf là một chiến binh của Lokfar với vô số vinh quang và cũng không ngần ngại chia sẻ chúng với những chiến binh đồng loại. Một tối nọ, khi đang khoe khoang với những người cùng bộ tộc trên một ngôi làng bị tàn phá còn chưa tắt lửa; một chiến binh cao tuổi cảm thấy chán những trò khoe mẽ của Olaf. Ông già đã khích Olaf, rằng hãy đọc những dấu tiên tri và xem xem tương lai của hắn có thực sự như hắn khoe khoang hay không. Bị thách thức, Olaf nhạo báng sự ghen tức của lão chiến binh và quăng xương khớp của một con thú đã chết từ lâu vào lửa; để tiên đoán đỉnh cao vinh quang của hắn khi giã từ cuộc sống. Và cuộc vui tan biến trong phút chốc khi mọi người đọc điềm xấu: mẩu xương cho thấy một cuộc sống dài mòn mỏi và một cái chết trong câm lặng.
Giận dữ, Olaf lao vào đêm tối, quyết tâm chứng minh rằng định mệnh đã sai bằng cách tìm giết con Băng Xà khủng khiếp của Lokfar. Con quái vật này đã nuốt chửng hàng ngàn người cũng như thuyền bè từ khi sinh ra tới giờ, và cái chết khi đối mặt nó là một kết cục có hậu với bất kỳ chiến binh nào. Khi Olaf liều mình trước bóng tối của cổ họng con mãng xà khủng khiếp, hắn chìm vào bóng tối của chính tâm trí hắn. Và khi làn nước buốt giá đánh thức hắn dậy từ trong bóng tối, chỉ còn lớp vảy tan nát của con mãnh thú nổi bồng bềnh bên cạnh hắn. Bị thương nhưng chưa gục ngã, Olaf tiếp tục tìm đến mọi thể loại mãnh thú với nanh vuốt, với hy vọng rằng trận chiến tiếp theo sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn. Nhưng mỗi lần hắn liều lĩnh đối mặt với cái chết cận kề; cơn cuồng chiến trận đến mất trí của hắn lại giữ mạng sống cho Olaf.
Olaf kết luận rằng không con mãnh thú nào có thể cho hắn một cái chết của một chiến binh đích thực. Hắn chọn giải pháp khác: tấn công bộ tộc đáng gờm nhất Freljord – tộc Vuốt Đông. Sejuani tỏ ra thích thú trước lời thách thức của Olaf trước đoàn quân của cô; nhưng sự liều lĩnh của hắn không mang lại cho hắn chút tha thứ nào. Sejuani ra lệnh tấn công bằng một nhóm quân của cô để áp đảo Olaf. Từng người một ngã xuống, cho đến khi Olaf lại để cơn say máu chiếm hữu; cho hắn sức mạnh để cắt xuyên qua hàng quân Vuốt Đông đến thẳng với vị nữ thủ lĩnh. Khoảnh khắc vũ khí của cả hai chạm nhau là lúc mặt đất băng giá rung chuyển trước sức mạnh kinh hoàng của họ. Cho dù có vẻ như Olaf đã là không thể cản phá, Sejuani vẫn chiến đấu với hắn cho đến lúc cả hai bất động với đôi vũ khí khóa chặt vào nhau. Trong tư thế đó, ánh mắt của Sejuani đã xuyên thủng cơn cuồng nộ của Olaf bằng một cách không vũ khí nào có thể bì được. Ánh mắt đó cho cô đủ thời gian để cô đề nghị với Chiến Binh Cuồng Nộ một điều: cô thề rằng cô sẽ tìm thấy cái chết vinh quang của Olaf nếu hắn đồng ý tham gia chiến dịch chinh phục của cô. Trong khoảnh khắc đó, Olaf đã thề rằng hắn sẽ khắc tên mình vào lịch sử của chính Freljord.
Khi ngươi gặp lại tổ tiên mình, bảo chúng rằng Olaf tiễn ngươi tới.
— Olaf