“Tôi không phải anh hùng. Chỉ là một Yordle cầm cây búa.”
Runeterra không hề thiếu các anh hùng dũng cảm, nhưng có rất ít người ngoan cường như Poppy. Mang theo cây búa dài gấp đôi mình, cô nàng Yordle kiên quyết này đã dành không biết bao năm để tìm kiếm “Anh hùng xứ Demacia,” một chiến binh huyền thoại được truyền tụng là chủ nhân của thứ vũ khí cô đang nắm giữ.
Truyền thuyết miêu tả rằng, vị anh hùng này là người duy nhất có thể giải phóng hoàn toàn sức mạnh của cây búa và đưa Demacia đến thời đại huy hoàng. Dù Poppy đã đến tận những vùng xa xôi nhất của vương quốc, nhưng sứ mệnh của cô vẫn chưa có chút kết quả nào. Mỗi lần cô định đưa cây búa cho một anh hùng tiềm năng, những gì xảy ra sau đó đúng là thảm họa, và thường khép lại bằng cái chết của “người được chọn.” Người khác thì đã từ bỏ nhiệm vụ này từ lâu, nhưng người khác thì đâu có được sự can trường và kiên định như vị nữ anh hùng bất khuất của chúng ta.
Poppy từng là một Yordle rất khác biệt. Từ lúc nhận thức được, cô đã tìm kiếm một mục đích. Xa cách với những Yordle ồn ào xung quanh, cô thích sự ổn định và những công trình to lớn. Ý thích này đã đưa cô đến với khu định cư của con người ở phía tây Valoran, nơi cô kinh ngạc khi nhìn thấy những đoàn lữ hành bất tận. Nhiều người trong số họ trông rách rưới và mệt mỏi, nhưng họ vẫn lê bước tiến lên để theo đuổi cuộc sống tươi đẹp phù hoa có thể đang nằm bên kia đường chân trời.
Đến một ngày, một đoàn lữ hành khác đi qua. Không giống trước đây, những người trong đó dường như đang di chuyển với mục đích nào đó. Buổi sáng, họ dậy vào một giờ cố định theo tiếng tù và của người canh gác. Họ ăn cùng một giờ, và luôn kết thúc nó chỉ trong vài phút. Họ cắm và nhổ trại với tốc độ đáng ngạc nhiên.
Trong khi Yordle dùng ma thuật bẩm sinh để tạo ra những thứ phi thường, những con người này đạt được điều tương tự nhờ phối hợp và kỷ luật. Họ hoạt động như bánh răng trong một cỗ máy, trở thành một thứ to lớn và mạnh mẽ hơn bất kỳ một cá nhân đơn lẻ nào có thể trở thành. Với Poppy, đây là thứ kỳ diệu hơn mọi ma thuật trên đời.
Khi Poppy quan sát khu trại từ chỗ ẩn nấp an toàn, cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh chiếu ra từ trong lều. Đó là sĩ quan chỉ huy của nhóm, đang mặc một bộ giáp bằng thép sáng ngời và hoàn hảo. Tên ông là Orlon, và sự hiện diện của ông thắp lên ngọn lửa tinh thần cho mọi người. Nếu có ai nản chí, ông có mặt để nhắc nhở họ lý do phải cố gắng. Nếu có ai kiệt sức gục ngã, ông giúp họ đứng dậy. Điều đó gợi cho Poppy về một số bùa phép của Yordle, dù lại một lần nữa, không có ma thuật.
Poppy len lén tiến vào để nhìn gần hơn. Cô thấy mình đi theo viên chỉ huy, như thể bị số mệnh thu hút. Cô nhìn Orlon hướng dẫn những người lính tập luyện. Ông ta không cao lớn, nhưng vẫn vung búa với sự linh hoạt đáng ngạc nhiên. Đến tối, Poppy nghe trộm ông thảo luận với những người khác trong trại. Họ đang lên kế hoạch đi về phía tây để xây một khu định cư lâu dài.
Tâm trí Poppy ngập tràn những câu hỏi. Orlon sẽ đi đâu? Ông đến từ đâu? Làm thế nào ông tập hợp được một đoàn lữ hành như thế này, và liệu có chỗ cho một Yordle trong đó? Lúc ấy, cô đưa ra quyết định quan trọng nhất trong đời mình: lần đầu tiên, cô lộ diện trước mặt con người, vì cũng là lần đầu tiên, cô thấy mình có một mối liên hệ với họ.
Cuộc gặp mặt hơi bất ngờ, vì Orlon đặt ra cho Poppy không ít câu hỏi hơn so với cô đặt ra cho ông, nhưng cả hơi sớm trở nên không thể tách rời. Ông trở thành người thầy của cô, và cô trở thành người học trò trung thành của ông. Trên sân tập, Poppy là một bạn đấu vô giá – thành viên duy nhất trong đoàn không e sợ gì khi tấn công ông. Cô không bao giờ tỏ ra khúm núm, cô tranh luận về những quyết định của ông với sự ngây thơ con trẻ, cứ như thể cô không biết mình phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh. Cô đi cùng ông tới khu định cư mới – một quốc gia đầy tham vọng được gọi là Demacia, nơi mọi người đều được chào đón, không kể đến địa vị hay xuất thân, chừng nào họ còn đóng góp cho lợi ích chung.
Orlon là hình tượng được dân chúng cả vương quốc yêu mến. Dù rất ít người thấy ông cầm cây búa, nhưng ông luôn mang nó trên lưng, và thứ vũ khí đó nhanh chóng trở thành biểu tượng được tôn sùng của quốc gia đang phát triển này. Mọi người rỉ tai nhau rằng nó có sức mạnh san bằng núi non và chia đôi mặt đất.
Orlon trao cây búa cho Poppy khi qua đời, cùng với nó là hy vọng về một vương quốc trường tồn. Chỉ lúc đó ông mới kể cho cô câu chuyện về sự ra đời của thứ vũ khí này, và làm sao ông chưa bao giờ thực sự cầm nó trên tay. Ông giải thích cho Poppy rằng cây búa được dành cho Anh hùng xứ Demacia – người duy nhất có thể giữ vững Demacia. Khi người bạn trút hơi thở cuối cùng, Poppy thề với ông sẽ tìm ra vị anh hùng đó và đặt cây búa vào tay anh ta.
Nhưng dù Poppy có được sự kiên định, cô lại thiếu tự tin, và chưa bao giờ nhận ra rằng cô có thể là vị anh hùng Orlon đã nói.
Thợ Săn Quái Vật
Poppy chẳng là gì so với con sói, ngoài việc nó sắp đập cô tơi bời. Mõm nó vẫn còn nhuộm máu của kẻ vừa bị ăn thịt, và cô Yordle không muốn là người kế tiếp. Cô đang sốt sắng tìm theo dấu vết của một thợ săn quái vật nổi tiếng, và cô không có ý định chết trước khi tìm ra người cô cho là xứng đáng.
“Ngươi nên lùi lại. Ngươi sẽ không qua được đâu,” Poppy bảo con sói, giơ cao cây búa để ngăn nó.
Nhưng con sói không nản chí. Nó sải bước về phía cô, bị thúc đẩy bởi một khao khát cô không thể xác định được. Rồi cô nhận ra đều đó ở khóe miệng nó. Con vật không bị cơn đói hay bản năng bảo vệ lãnh thổ dẫn dắt. Nó đang đau đớn, và muốn được giải thoát. Con sói nhảy bổ vào cô, như thể nó đã quyết định hành động tiếp theo của mình sẽ là tiêu diệt hoặc bị tiêu diệt.
Poppy vung búa, dồn từng phân sức mạnh của mình để khiến thứ vũ khí nặng nề đó chuyển động. Cú đánh của cô đập vào con thú, chấm dứt cơn thống khổ của nó. Poppy chẳng vui vẻ gì với chuyện này, nhưng đó là kết cục tốt nhất, cho cả cô lẫn con sói.
Cô Yordle nhìn quanh bãi cỏ trông, nhưng không thấy dấu vết của thợ săn quái vật cô đang tìm kiếm. Cô đã lang thang khắp nơi theo những tin đồn, hy vọng tay thợ săn thần bí này là vị anh hùng trong truyền thuyết. Nhưng đến giờ, cô chỉ thấy có sói và rồng và kẻ cướp, và cô phải hạ gục hầu hết chúng để tự vệ.
Cô đã dành nhiều tuần đi hết nơi này đến nơi khác ở Demacia. Cô đi nhanh hết mức sải chân ngắn ngủi của mình cho phép, nhưng tay thợ săn quái vật luôn trước cô một bước, không để lại gì ngoài câu chuyện về những chiến công ông vừa thực hiện. Với một Yordle, thời gian không có nghĩa lý gì, nhưng ngay cả với Poppy, cô cũng bắt đầu thấy cuộc tìm kiếm này kéo dài.
Một ngày, đúng lúc cô bắt đầu nghi ngờ bản thân và sứ mệnh của mình, cô nhìn thấy một thông báo đóng trên cây cột ven đường:
“Mọi người đều được mời đến Lễ hội Thợ Săn!”
Đó là bữa tiệc để vinh danh vị thợ săn quái vật Poppy đang tìm kiếm. Nếu có hy vọng gì để tìm ra anh hùng, cô chắc chắn sẽ tìm thấy nó ở đây. Anh ta sẽ xuất hiện, và cô sẽ có thể đánh giá xem anh ta có xứng đáng được trao cho cây búa của Orlon không. Viễn cảnh đó làm cô phấn chấn hơn hơn, và cô chạy vội đến bữa tiệc.
Poppy thấy hồi hộp khi đến được ngôi làng, với những biểu ngữ sặc sỡ báo hiệu một ngày tiệc tùng. Lý tưởng đấy, cô nên đến sớm trong một sự kiện thế này và giành một chỗ bên rìa đám đông để không thu hút quá nhiều sự chú ý. Nhưng khu chợ chính đã đầy người, và Poppy thấy khó có thể chen qua. Cô bị ép chặt giữa chân dân làng, đa số người trong họ đều quá say xỉn để nhận thấy cô.
“Tôi sẽ mời anh ta một cốc nếu anh ta ở đây,” một giọng nói lè nhè phía trên đầu cô. “Cứu cả đàn dê của tôi khi hạ con quái vật đó.”
Tim Poppy đập như như mỗi lần cô nghe thấy câu chuyện về người thợ săn.
Nếu hóa ra anh ta là người được chọn thì sao? cô nghĩ.
Nhưng sâu trong lòng, Poppy lại có một câu hỏi khác. Cô sẽ làm gì khi trao cây búa này cho người đó? Liệu cô có thể tìm thấy một mục đích hoàn toàn mới không? Một Yordle mà không có nó thì thật là thảm hại. Cô ngừng suy nghĩ lung tung và quay lại với nhiệm vụ của mình.
Nàng chiến binh nhỏ bé cuối cùng cũng có thể vòng ra phía sau chợ. Cô tìm thấy một cột đèn cao dễ trèo và cũng khuất sau tầm mắt của đám đông. Cô leo lên đủ cao để nhìn khắp xung quanh.
Vừa đúng lúc. Xa xa phía bên kia, một diễn giả đang đứng trên bục cùng nhiều quan chức Demacia, phía sau ông ta là thứ gì đó cao lớn bị ẩn sau một bức màn.
Ngay cả với giác quan nhạy bén của Yordle, Poppy cũng gần như không thể nghe rõ người đàn ông đó nói gì. Hình như là về thợ săn quái vật, anh ta đã cứu biết bao nông trại và làng mạc khỏi rồng, sói, và đạo tặc. Ông ta nói dù vị chiến binh đã chọn không tiết lộ danh tình, nhưng điều đó cũng không ngăn họ kỷ niệm những chiến công của anh ta. Người thợ săn xuất hiện nhiều tuần trước gần thành phố Uwendale, nơi những nhân chứng lần đầu nhìn thấy anh ta. Sau đó, diễn giả kéo tấm màn để lộ ra bức tượng đá.
Poppy háo hức khi thấy chân dung của người thợ săn. Anh ta là một chiến binh Demacia kiểu mẫu – cao hơn hai mét, mặc giáp nặng, và cuồn cuộn cơ bắp. Dưới chân ông là xác con sói vừa bị hạ gục.
Khi hình ảnh đó đang ngập tràn tâm trí Poppy, cô nghe thấy giọng trẻ con cách đó không xa..
“Nhìn kìa. Là thợ săn! Người trong bức tượng kìa!” cô bé mắt to thốt lên.
Poppy thấy cô bé chỉ về hướng mình. Cô ngó quanh để xem người thợ săn có đứng sau mình không. Nhưng không ai ở đó cả.
“Không phải đâu, con yêu,” cha cô bé nó. “Không phải thợ săn quái vật đâu. Quá nhỏ bé.”
Cô bé và cha quay đi và nhập hội với dân làng trong bữa tiệc vui vẻ.
Khi đám đông trước bức tượng tản đi, Poppy đến gần để nhìn rõ hơn. Giờ cô có thể thấy chi tiết bức tượng cẩm thạch của người thợ săn. Tóc anh ta dài và buộc sang hai bên. Tay anh ta chai sần vì chiến trận, và trong đó là một cây búa chiến khổng lồ giống hệt thứ Orlon đã trao cho cô. Cô chưa từng thấy ai giống một anh hùng chân chính của vương quốc hơn anh ta.
“Anh ta phải là người đó,” Poppy nói. “Hy vọng mình không quá trễ.”
Cô quay đi và rời lễ hội nhanh nhất có thể, trên con đường ngắn nhất để tới Uwendale.