“Nếu muốn tỏa sáng như mặt trời, đầu tiên bạn phảicháy rực như nó đã.”
Mang trong mình ngọn lửa mặt trời, Leona là chiến binh thánh chiến của Hội Solari, người đã bảo vệ Núi Targon bằng Thiên Đỉnh Kiếm và Khiên Mặt Trời. Làn da cô lấp lánh ánh tinh hỏa, còn đôi mắt rực sáng với sức mạnh của Thượng Giới. Khoác bộ áo giáp vàng cùng một lượng tri thức cổ xưa khổng lồ, Leona đem đến giác ngộ cho một số người, và cái chết cho một số kẻ khác.
Cuộc sống trong những vùng đất quanh ngọn núi Targon sừng sững thật gian khổ. Tuy nhiên, việc nhiều người vẫn sẵn lòng làm thế đã chứng minh rằng sức mạnh tinh thần của con người có thể chịu đựng bất kỳ điều gì để tìm kiếm ý nghĩa và mục đích cao cả hơn. Dưới chân núi đã khắc nghiệt vậy, nhưng nó chẳng là gì khi so sánh với những ai sống ngay trên chính ngọn núi cả.
Tại núi Targon, ở trên cao đồng nghĩa với nguy hiểm. Khi màn sương lung linh quấn quanh đỉnh núi tràn xuống, nó không bao giờ đến một mình. Đủ loại sinh vật từ thế giới khác bị bỏ lại sau khi nó rút đi; những sinh vật tỏa sáng rực rỡ và hung bạo, thì thầm những bí mật không thể nói thành lời có thể khiến người phàm phát điên.
Sống nhờ cây cỏ trên núi và đàn gia súc quý giá, tộc Rakkor chính là giới hạn tột độ cho sức chịu đựng của con người; họ mài giũa sức mạnh cho cuộc chiến ngày tận thế. Rakkor có nghĩa là Bộ tộc của Mặt trời Cuối cùng, họ tin rằng trước đây đã có rất nhiều thế giới tồn tại, và chúng đều bị phá hủy bởi một thảm họa kinh hoàng. Các nhà tiên tri trong tộc truyền dạy rằng khi mặt trời bị phá hủy, tất cả sẽ chấm dứt, nên các chiến binh phải sẵn sàng đọ sức với những kẻ đang mưu đồ dập tắt ánh sáng của nó.
Với tộc Rakkor, chiến trận là một hành động thành kính, một sự hiến dâng để giữ cho mặt trời tỏa sáng. Mọi thành viên trong tộc đều sẵn sàng chiến đấu không khoan nhượng, không do dự, và Leona cũng không phải một ngoại lệ. Cô đã học làm chiến binh từ lúc biết đi, sử dụng kiếm và khiên thành thạo một cách dễ dàng. Cô bị mê hoặc bởi màn sương quấn quanh đỉnh núi và thường thắc mắc thứ gì nằm phía sau nó. Tuy nhiên, sự mê hoặc này cũng không ngăn cô đánh bại mọi quái vật dữ dằn, mọi thực thể phi nhân loại và mọi ác quỷ vàng vọt không mắt mũi tràn xuống ngọn núi.
Cô hạ gục chúng như được chỉ bảo cho đến một ngày cô nàng Leona trẻ tuổi gặp một cậu bé da màu hoàng kim với sừng và cánh dơi đang đi lang thang trên sườn núi. Cậu không nói được ngôn ngữ của cô, nhưng rõ ràng là cậu đang lạc lối và sợ hãi. Làn da lung linh với ánh sáng nhè nhẹ, và dù mọi điều cô từng được dạy từ khi sinh ra thôi thúc cô tấn công, Leona cũng không thể buộc mình sát hại một kẻ vô hại đến vậy. Thay vào đó, cô dẫn cậu bé theo đường mòn lên đỉnh núi, nhìn cậu đi vào trong tấm màn ánh sáng và biến mất.
Khi trở lại với bộ tộc, cô thấy mình bị kết tội không hoàn thành nhiệm vụ với mặt trời. Một thanh niên tên Atreus đã thấy cô đưa một sinh vật trên ngọn núi đến nơi an toàn thay vì tiêu diệt nó. Atreus bảo với cha mình việc Leona đã làm và ông lên án cô là một kẻ dị giáo khi đi ngược lại tín ngưỡng của dân tộc. Leona không tranh cãi gì, và trong luật Rakkor chỉ có một hình phạt cho tội lỗi này – thử thách trong chiến đấu. Leona sẽ đối mặt với Atreus trên đấu trường dưới mặt trời giữa trưa, và ánh sáng của nó sẽ đưa ra lời phán quyết. Leona và Atreus là một cặp đấu ngang tài ngang sức; kỹ năng của cô rất đáng sợ, nhưng Atreus cũng chưa bao giờ ngừng theo đuổi con đường của một chiến binh hoàn hảo. Leona chọn kiếm và khiên, Atreus chọn giáo dài, và không một ai có thể dự đoán trước kết quả trận đấu.
Leona và Atreus giao đấu dưới ánh nắng gay gắt, và dù trên người cả hai đều mang hàng tá vết thương, không ai đủ sức tung ra một đòn chí mạng. Khi vầng dương dần khuất sau đường chân trời, một trưởng lão của Hội Solari bước vào nơi tộc Rakkor cắm trại cùng ba chiến binh mang giáp vàng và kêu gọi ngừng trận đấu. Hội Solari là những môn đồ của một giáo phái thờ mặt trời, giáo lí của họ bao trùm khắp mọi cư dân sống quanh và trên Núi Targon. Vị trưởng lão được một giấc mơ dẫn lối đến Rakkor, theo một lời tiên tri cổ của hội về một chiến binh với ngọn lửa cháy sáng hơn cả mặt trời, người con gái của đỉnh Targon có thể thống nhất đến với Thượng Giới. Trưởng lão tin rằng Leona chính là người đó và sau khi biết sự thật về tội lỗi của cô, niềm tin của ông càng được củng cố.
Nhà tiên tri của bộ tộc cảnh báo về việc can thiệp vào trận đấu, nhưng vị trưởng lão rất kiên quyết; Leona phải đi cùng ông và trở thành thành viên của Hội Solari, để được dạy dỗ với tín ngưỡng của họ. Tộc Rakkor sống rất độc lập, nhưng ngay cả họ cũng phải lưu ý đến thánh chỉ của hội. Các chiến binh đưa Leona mình đầy thương tích ra khỏi đấu trường và đưa cô đến với cuộc sống mới.
Ngôi đền của Hội Solari là một thành lũy cao ngất ở sườn đông Núi Targon, được xây từ đá cẩm thạch vân vàng và đá hoa cương sáng bóng. Tại đây, Leona học tập theo con đường của hội – cách họ thờ phụng mặt trời như cội nguồn của mọi sự sống và khẳng định mọi dạng ánh sáng khác đều là sai trái. Điều luật của hội là tuyệt đối và cứng rắn, nhưng tin tưởng vào lời tiên tri, Leona nổi bật lên trong môi trường kỷ luật này, ngấu nghiến những tri thức về tín ngưỡng mới như một người chết khát giữa sa mạc lao tới nguồn nước lành. Mọi ngày, Leona tập luyện cùng đội chiến binh của Hội Solari, Ra-Horak – một danh hiệu của Rakkor có nghĩa là Cảnh binh của Đường chân trời – rèn giũa kỹ năng vốn đã đáng sợ của mình với kiếm thành một thứ siêu phàm hơn. Đến đúng thời điểm, Leona đứng lên chỉ huy đội Ra-Horak, nổi danh khắp Núi Targon như một bầy tôi tận tụy và nhiệt thành của Mặt Trời.
Cuộc đời cô đã vĩnh viễn thay đổi khi được gọi hộ tống một thành viên trẻ của Hội Solari đến trung tâm ngôi đền. Mái tóc cô ta có màu trắng thuần khiết và một cổ ấn tỏa sáng mờ ảo trên trán. Tên cô ta là Diana, một kẻ chuyên gây rắc rối mà Leona đã nghe tiếng từ lâu qua những lời than phiền của các trưởng lão. Diana mất tích nhiều tháng trước, nhưng giờ đã trở lại, mang trên mình bộ áo lấp lánh ánh bạc lạ kỳ. Diana bảo mình mang theo những tin tức quan trọng, những thứ khi tiết lộ sẽ làm rung chuyển cả nền móng của Hội Solari, nhưng cô ta sẽ chỉ nói chúng cho các trưởng lão.
Leona đưa Diana vào. Cô vũ trang đầy đủ, bởi bản năng chiến binh trong cô cảm thấy có gì đó không ổn trong cử chỉ của cô gái này. Đứng trước các trưởng lão, Diana nói về Hội Lunari, một tín ngưỡng cổ xưa và đã bị ngăn cấm tôn thờ mặt trăng, và tuyên bố mọi chân lý của Hội Solari là chưa hoàn thiện. Cô ta miêu tả về một vùng đất phía trên đỉnh núi, một nơi mà mặt trời và mặt trăng không phải kẻ đối địch, một nơi mà những chân lý đem đến cái nhìn hoàn toàn mới với thế giới. Leona thấy cơn giận dâng trào với mỗi lời Diana nói ra, và khi các trưởng lão bác bỏ lời nói của cô ta và gọi cô ta là kẻ báng bổ, Leona biết chính lưỡi kiếm của mình sẽ kết thúc cuộc sống của ả dị giáo này.
Leona thấy cơn cuồng nộ của Diana trước sự phủ nhận của các trưởng lão, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, cô gái với mái tóc trắng đó đã vọt lên trước. Ánh sáng chói mắt nổ tung ra từ cánh tay giang rộng của Diana, và những quả cầu lửa bạc thiêu các trưởng lão thành tro bụi trong nháy mắt. Ngọn lửa trắng bùng lên thành một cơn lốc và hất văng Leona ra khỏi căn phòng. Khi phục hồi ý thức, cô thấy Diana đã bỏ đi, để lại Hội Solari không còn ai lãnh đạo. Khi các thành viên còn lại vẫn ngơ ngác trước vụ tấn công vào nơi thiêng liêng nhất của họ, Leona biết mình chỉ còn lại một con đường. Cô sẽ săn đuổi và hủy diệt kẻ dị giáo Diana vì đã sát hại các trưởng lão Hội Solari.
Dấu vết của Diana rất dễ tìm. Từng bước chân của cô ta sáng lên như thủy ngân trong mắt Leona, dẫn cô lên cao hơn trên sườn núi Targon. Leona không nản chí, cô băng qua quang cảnh xa lạ, như thể con đường cô đang tiến theo chưa từng tồn tại cho đến thời điểm này. Mặt trăng và mặt trời lướt trên đầu như một vệt mờ, như thể vô số ngày đêm đã qua trong mỗi hơi thở của cô. Cô không dừng lại, không ăn uống, cơn thịnh nộ đã giúp cô vượt quá mọi khả năng của con người.
Cuối cùng Leona cũng lên được đỉnh núi, kiệt sức, đói lả, trong đầu không còn suy nghĩ gì khác ngoài việc trừng phạt Diana. Ở đó, cô ngồi trên một tảng đá, trên đỉnh ngọn núi mà khi còn bé cô đã tha mạng cho đứa trẻ với làn da màu hoàng kim. Đằng sau cô, bầu trời rực cháy với ánh sáng chói lòa, một cực quang đầy những màu sắc kỳ lạ và ẩn hiện một thành phố uy nghiêm của vàng và bạc. Trên những ngọn tháp, Leona thấy vọng lại sự huy hoàng của ngôi đền Hội Solari và ngã khuỵu xuống.
Cậu bé với làn da màu hoàng kim nói với cô bằng giọng Rakkor cổ, bảo rằng cậu đã chờ cô đi theo mình kể từ ngày đó, và cậu hy vọng rằng vẫn chưa quá trễ. Cậu đưa tay ra và nói sẽ cho cô thấy được những điều kỳ diệu và biết được tâm ý của thần linh.
Leona cầm lấy tay cậu bé khi cậu mỉm cười và dẫn cô đi vào trong ánh sáng. Một cột sáng rọi xuống từ thiên đường và bao trùm lấy Leona. Cô thấy tứ chi mình tràn đầy sức mạnh khủng khiếp và những tri thức đã bị quên lãng từ lâu. Bộ giáp và vũ khí của cô cháy thành tro trong luồng lửa và tái sinh thành một chiến giáp, một tấm khiên vàng sáng ánh mặt trời và một thanh kiếm mang theo ánh bình minh.
Người chiến binh đi xuống từ ngọn núi nhìn giống hệt như người đã leo lên đó, nhưng tận sâu bên trong, Leona đã thay đổi. Cô vẫn có những ký ức và suy nghĩ của mình, vẫn làm chủ cơ thể mình, nhưng một phần của thứ gì đó to lớn và phi nhân loại đã chọn cô làm nơi ẩn náu. Nó ban tặng cho cô những quyền năng không thể tin nổi cùng một thứ tri thức ám ảnh đôi mắt cô và đè nặng lên linh hồn cô; thứ tri thức cô chỉ có thể chia sẻ cùng một người.
Giờ, hơn mọi lúc nào hết, Leona biết mình phải đi tìm Diana.
NGƯỜI MANG ĐẾN ÁNH SÁNGNGƯỜI MANG ĐẾN ÁNH SÁNG
Lũ cướp tấn công trước bình minh; năm mươi tên mặc áo giáp dài gắn lông thú và cầm theo những cây búa xỉn màu tro. Chúng mau lẹ tiến vào khu định cư dưới chân núi. Chúng là những kẻ đã chiến đấu như anh em trong nhiều năm, những kẻ sống trong lằn ranh giữa sự sống và cái chết. Một chiến binh mang bộ giáp lưới, gác ngang cây cự kiếm trên vai, dẫn đầu. Ẩn dưới cái mũ trụ hình rồng là khuôn mặt thô kệch và đầy râu ria, cháy nắng bởi cả một đời chinh chiến dưới ánh mặt trời khắc nghiệt.
Những khu định cư trước bị san bằng dễ dàng; một thách thức cỏn con với những kẻ dạn dày trận mạc. Chiến lợi phẩm không nhiều cho lắm, nhưng tại một vùng đất lạ, người ta buộc phải lấy mọi thứ có thể thôi.
Chỗ này cũng sẽ không khác gì.
Bất chợt, ánh sáng bừng lên phía trước, những tia nắng rực rỡ.
Vô lý. Còn hơn một tiếng nữa mới mặt trời mới ló rạng.
Tên thủ lĩnh giơ bàn tay chai sần lên khi thấy một hình bóng đơn độc đứng giữa đường. Khi thấy đó là một cô gái, hắn cười. Cuối cùng cũng có một thứ đáng để cướp. Ánh sáng bao phủ quanh người cô, và nụ cười tuột khỏi gương mặt khi hắn tiến lại và thấy cô đang khoác một bộ chiến giáp lộng lẫy. Mái tóc hung đỏ đổ xuống từ một vòng khuyên nhỏ bằng vàng. Tia mặt trời lấp lánh trên tấm trọng khiên và thanh kiếm lưỡi dài của cô.
Thêm nhiều chiến binh nữa đổ ra đường, dàn hàng đứng hai bên của cô gái, mỗi người đều mang giáp vàng và cầm giáo dài.
“Nơi này nằm dưới sự bảo hộ của ta,” cô nói.
Leona giơ kiếm lên, mười hai chiến binh của đội Ra-Horak tạo thành một mũi nhọn với cô ở vị trí trung tâm. Mỗi bên sáu người, họ đồng loạt dộng mạnh khiên xuống đất. Leona lùi lại và trám khiên vào đỉnh của đội hình. Cô xuyên thanh kiếm qua vòng mặt trời trên tấm khiên, mũi kiếm hướng về phía kẻ địch.
Tay cô xiết chặt quanh lớp da của chuôi kiếm, cảm thấy dòng sức mạnh đang cuộn lên trong người. Một ngọn lửa sôi sục đang muốn được phóng thích. Leona giữ nó lại, để nó tan dần trong từng thớ thịt. Đôi mắt cô điểm những vệt như than hồng và trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Thứ đã kết hợp cùng cô trên đỉnh núi đang khao khát nhấn chìm những kẻ kia trong luồng lửa thanh tẩy.
Mũ trụ rồng chính là chìa khóa. Hạ gục hắn và lũ còn lại sẽ chùn bước ngay.
Một phần trong Leona muốn để quyền năng trong mình tự do ngự trị, muốn thiêu đám cướp thành tro bụi. Chúng đã sát hại biết bao người vô tội sống trong vùng đất quanh Núi Targon. Chúng đã làm vấy bẩn những chốn thiêng liêng của Hội Solari, xô đổ những cột đá mặt trời thần thánh và làm ô uế những dòng suối trên núi bởi đống rác rưởi chúng thải ra.
Mũ trụ rồng bật cười và vung mạnh thanh cự kiếm đang vác trên vai. Đám thủ hạ lùi ra xa khỏi hắn. Để chiến đấu với một thứ vũ khí khổng lồ cỡ này cần phải có không gian. Hắn hét lên câu gì đó trong cổ họng, nghe giống tiếng kêu của thú vật hơn là con người, và lũ tay chân gầm lên hưởng ứng.
Toán cướp xung kích, nước bọt chúng văng đầy bộ râu rậm khi hò la lao vào đội Ra-Horak. Leona để ngọn lửa ngấm vào máu, cô cảm thấy tinh hoa của sinh vật cổ xưa kia càng thêm hợp nhất với mình. Nó trở thành một giác quan của cô và cho cô những nhận thức không thuộc về thế giới này.
Thời gian như chậm lại với Leona. Cô thấy được luồng sáng phấn khích trong tim mỗi tên địch và nghe được tiếng đập như trống trận trong huyết quản của chúng. Người chúng mờ đi trong ánh lửa đó của sự thèm khát chiến trận. Mũ trụ rồng nhảy tới trước, thanh kiếm bổ vào khiên của Leona như nắm đấm của một tên khổng lồ đá. Va chạm thật dữ dội, nó khiến lớp kim loại oằn đi và đẩy lùi cô lại cả thước. Đội Ra-Horak cũng lui về sau, giữ cho bức tường khiên không bị phá vỡ. Tấm khiên của Leona chói sáng và lớp lông thú trên giáp tên thủ lĩnh cháy rụi trong ngọn lửa nóng như nung. Mắt hắn mở to kinh ngạc, hắn thu thanh kiếm lại để tung ra một đòn đánh khác.
“Giữ vững và đâm!” cô hét lên khi lũ cướp còn lại đã đến gần. Mười hai ngọn giáo vàng đâm thẳng ra và những kẻ tấn công đầu tiên gục ngã dưới mũi thép. Chúng bị đám đồng bọn phía sau xéo lên để tiếp tục cuộc xung kích.
Bức tường khiên có chút dao động, nhưng vẫn được giữ vững. Bọn cướp cố gắng phá vỡ hàng phòng thủ, gân xanh chúng nổi lên và cổ họng chúng gầm gừ khi bổ búa xuống. Leona đâm kiếm vào một tên với vết sẹo chạy dài trên mặt từ trán cho đến cằm. Hắn gào lên và gục xuống. Cô đập khiên vào mặt tên đứng ngay sau hắn, loại thêm một kẻ địch ra khỏi vòng chiến.
Hàng ngũ của đội Ra-Horak lại oằn mình chống chịu một nhát kiếm kinh hoàng của mũ trụ rồng, lần này nhắm vào người chiến binh đứng cạnh Leona. Anh ta ngã xuống với một vết thương lớn trên người.
Leona không cho mũ trụ rồng cơ hội tấn công lần thứ ba.
Kiếm của cô xuyên qua hắn. Ánh sáng rực rỡ bùng lên từ chỗ vết thương. Ngọn lửa trắng nóng bỏng bao trùm lấy mũ trụ rồng, thiêu cháy lông tóc và nung chảy bộ giáp của hắn. Cơn đau khủng khiếp làm tên tướng cướp rú lên, và Leona cảm thấy sức mạnh thần bí trong cô đang hân hoan trước nỗi thống khổ của hắn. Hắn loạng choạng bước ra sau, không hiểu sao vẫn còn có thể sống sót mà gào thét trong lúc bị lửa ăn mòn xương thịt. Đám thủ hạ ngừng công kích khi thấy hắn gục xuống trong cột lửa.
“Tiêu diệt chúng!” Leona thét vang, và đội Ra-Horak lao tới. Những cánh tay mạnh mẽ vung giáo lên với sự chính xác đến tàn nhẫn. Đâm vào, xoắn vặn, rồi rút ra. Cứ liên tục liên tục như những cánh tay không ngơi nghỉ của một cỗ máy đập lúa. Đám cướp, khiếp sợ trước số phận của tên thủ lĩnh, quay lưng bỏ chạy. Giờ chúng chỉ còn biết có việc tìm đường thoát thân.
Tại sao và làm thế nào những tên cướp kia đến Núi Targon, chuyện đó vẫn còn là một bí ẩn. Rõ ràng là chúng không đến để chiêm ngưỡng ngọn núi hay leo lên trên đó. Chúng là chiến binh, không phải người hành hương, và nếu để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục tụ tập lại để cướp bóc.
Leona không thể cho phép điều đó xảy ra. Cô chống mũi kiếm xuống đất, tìm kiếm tại nơi sâu thẳm trong mình để giải phóng nguồn sức mạnh to lớn của vương quốc trên ngọn núi. Mặt trời dâng lên từ phía sau những đỉnh núi cao nhất khi Leona đưa tay vào trong luồng sáng.
Cô quỳ trên một chân và đấm mạnh xuống mặt đất.
Và hỏa nhật tuôn xuống như mưa từ trên bầu trời.