hanh nhẹn, chết chóc, Evelynn là một trong những sát thủ đắt giá và đáng giá nhất toàn cõi Runeterra. Có thể tùy ý hòa mình trong bóng tối, ả kiên nhẫn rình rập con mồi, chờ đúng thời điểm để hạ thủ. Rõ ràng Evelynn không hoàn toàn là con người, đến cả thân thế ả cũng chẳng ai nắm được. Tuy nhiên, nhiều kẻ tin rằng ả đến từ Quần Đảo Bóng Đêm – dù mối liên hệ giữa ả với nơi hắc ám này vẫn còn nằm trong tấm màn bí ẩn.
BÓNG ĐÊM VẪY GỌI
Saito Takeda chống tay lên mặt bàn sơn bóng, lớp da dày của đôi găng kêu ken két khi lão duỗi thẳng ngón tay ra. Dù những cơ bắp cuồn cuộn chắc nịch đã dần bị mỡ thay thế suốt nhiều năm qua, nhưng lão vẫn là một kẻ to lớn đáng sợ. Ánh nhìn thật khó dò, bởi đôi mắt lão từ lâu đã bị cặp kính đen vô hồn che mất.
Hai vệ sĩ vũ trang đầy đủ đứng hai bên lão. Thứ tốt nhất tiền có thể mua được, cơ thể chúng đã được biến đổi thành những cỗ máy hóa-kỹ tàn bạo dưới bàn tay của tên bác học tài năng mà loạn trí Singed.
Tham vọng và tính bạo lực cố hữu của Takeda đã giúp lão đi lên từ địa vị hèn mọn để làm một trong những hóa-chủ quyền lực nhất Zaun, những kẻ cai trị lừng danh trong thành phố ngầm. Hôm nay, lão đã lên kế hoạch để lật đổ thêm một đối thủ khác.
“Đưa cô ta vào đi, Ortos,” lão thở ra một đám mây khói và nói.
Những sợi xích không ai thấy kêu loảng xoảng và kéo căng, mở ra cánh cửa dẫn tới thư phòng lão. Thêm hai vệ sĩ nữa đứng lên dẹp bớt sự chú ý bên ngoài. Cẩn thận không bao giờ thừa. Khó khăn lắm Takeda mới học được điều đó, sau khi đã nhận vô số vết sẹo.
Gã quản gia đầu cạo nhẵn thín của Takeda, Ortos, bước vào, theo sau là một hình dáng nhỏ bé.
Bóng tối quấn chặt lấy ả, khiến khó ai có thể nhìn thấy rõ, dù Takeda thoáng bắt được màu da xanh xỉn cùng cặp mắt của thú săn mồi phản chiếu ngọn đèn hóa-hỏa trong phòng. Lão cảm thấy run rẩy lạ lùng khi biết đến sự hiện diện của cô ta, nhưng gạt nó sang bên. Lão là một trong những người đáng sợ nhất ở Zaun. Có lý do gì khiến lão thấy không thoải mái trong chính nhà mình chứ?
“Quý cô Evelynn,” Ortos thông báo.
Takeda phẩy tay, Ortos lui xuống, cửa đóng sập lại sau lưng hắn. Evelynn nhàn nhã bước từng bước đầy thanh thoát lại gần, tiếng gót giày vang lên nghe rõ mồn một.
Ả ngừng lại phía bên kia bàn làm việc rộng rãi của Takeda, tay chống nạnh. Lão có thể nhìn thấy ả rõ hơn khi bóng tối rút về phía bốn góc phòng.
Thân thể mảnh dẻ quấn trong bộ áo da đỏ lấp lánh, đôi mắt màu vàng hình hạnh nhân, y như mắt mèo. Mái tóc rối đỏ thẫm bao quanh khuôn mặt, đôi môi hé nở nụ cười châm biếm, để lộ răng nanh sắc nhọn.
“Tôi từng được gọi là nhiều thứ lắm,” ả lên tiếng, “nhưng quý cô à? Cái này mới đấy.”
Takeda dựa lưng ra sau, đánh giá ả. “Quanh đây, đa số gọi cô là Kẻ Làm Ra Góa Phụ.”
Evelynn nhún vai. “Ít nhất thì cũng chính xác.”
“Ta chưa kết hôn,” Takada nói. “Nhưng cái tên ta muốn cô thủ tiêu, Hóa-Chủ Artega Holt, thì có. Hai người nữa kia, và một đám nhân tình.”
“Nghe nói ông ta cực kỳ quyến rũ. Chắc họ sẽ nhớ ông ta nhiều lắm,” Evelynn kêu gừ gừ. “Tôi sẽ rất hân hạnh được làm quen với ông ta.”
“Trước khi giao nhiệm vụ cho cô, ta cần thứ gì đó đảm bảo,” Takeda nói tiếp.. “Làm sao ta biết cô có phải là người hợp với việc này không?”
“Ngài muốn tôi tự chứng tỏ bản thân như mấy tay sát thủ tầm thường à?” ả hỏi lại, giọng hơi có chút tức giận. “Đã bao lâu tôi chưa đặt chân đến Zaun đến nỗi phải diễn thử cho người khác xem thế này?”
“Thỉnh thoảng ta cũng có nghe đến một số chiến tích của cô. Tay hiệp sĩ chỉ huy Demacia bị ám sát năm ngoái; là cô làm đúng không?”
Evelynn khẽ gật đầu. “Đúng.”
“Và người thừa kế Gia tộc Kozari ở Piltover tuần trước?”
Evelynn đanh mặt lại.
“Không phải,” ả đáp. “Đó là Quý Cô Xám.”
“À,” Takeda trầm ngâm. “Thú vị đấy. Ta đoán là không bao giờ nên thực sự dựa vào danh tiếng hay tin đồn cả. Ta sẽ tin tưởng những gì tận mắt chứng kiến hơn.”
“Thế tôi e là sẽ phải làm ngài thất vọng,” Evelynn rít lên.
Nữ sát thủ da xanh lùi lại một bước và ngay lập tức tan biến vào bóng tối. Đám vệ sĩ của Takeda lộ vẻ căng thẳng, chúng khó chịu co duỗi hai cánh tay được cường hóa. Takeda nhìn trái liếc phải, cố gắng phán đoán vị trí của Evelynn. Chẳng có gì cả. Ả chỉ đơn giản biến mất, hoàn toàn biến mất, như thể bị màn đêm nuốt chửng.
“Không tệ,” lão nói. Tất nhiên lão đã nghe về năng lực của ả, nhưng những thứ như vậy thường hay bị phóng đại. Trong trường hợp này, lão thấy hài lòng vì các tin đồn là thật.
Một bàn tay chộp vào sau lưng hắn, móng vuốt đỏ máu đâm sâu vào da thịt khi Evelynn đột ngột xuất hiện. Ả mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều, nhẹ nhàng vặn một cái đã khiến đầu lão ngửa ra sau, để lộ cần cổ. Người ả lạnh như băng, tựa hồ máu nóng đã rút hết khỏi huyết quản. Cặp răng nanh sắc nhọn chỉ cách tĩnh mạch cổ lão có vài phân.
Bọn vệ sĩ quay ngoắt lại, xông tới định bảo vệ ông chủ, nhưng Takeda giơ tay lên ra hiệu cho chúng dừng bước. Chúng quá chậm nếu ả thực sự muốn kết liễu mạng lão.
“Ngài nghĩ sao?” Evelynn nói qua kẽ răng, hơi thở buốt giá mơn trớn trên cổ lão. “Đủ ấn tượng chưa?”
Takeda khịt mũi.
“Không tệ chút nào,” lão nói. “Phải, cô sẽ rất được việc. Giờ, hãy thảo luận giá cả đi.”
“Hy vọng ngài đủ tiền trả,” ả siết chặt hơn, và ghé sát hơn. “Tôi không muốn ngài làm phí thời gian của tôi đâu.”
Takeda nuốt khan. “Ta không nghĩ sẽ có rắc rối gì đâu,” lão nói.
Evelynn khẽ đẩy lão ra rồi ngồi trên mép bàn. Ả duỗi người như con mèo, hoàn toàn thoải mái.
“Ngài còn chưa hỏi giá mà,” ả bảo.
“Giá cao đến đâu ta cũng trả được.”
“Tôi chẳng thích thú gì với tiền đâu, Saito,” ả bĩu môi.
Takeda nhíu mày. “Thế cô muốn gì?”
“Nhiều hơn những gì ngài có thể đưa ra, tôi nghĩ vậy,” ả trả lời. “Nhưng tôi tin ngài sẽ lo được thôi.”
“Ở đây mọi việc không diễn ra như thế,” Takeda gầm gừ. “Ta sở hữu quận này. Không ai dám yêu cầu ta gì cả.”
“Ngài mới chỉ thấy được một phần khả năng của tôi đó,” Evelynn nhẹ giọng. Ả ngả người ra sau, mỉm cười. “Tôi đang ở một vị trí hoàn hảo để đưa ra vài yêu cầu.”
Takeda không nói gì. Cả người lão căng lên. Lão mở miệng định cất tiếng nhưng Evelynn đã giơ một ngón tay ra ngăn lại.
“Đừng nói gì mà không suy nghĩ, ngài thân mến,” ả trêu chọc. “Ngài sẽ chết trước khi những lời đó thoát khỏi miệng đấy.”
Takeda nhìn ả chăm chăm, đờ người ra vì do dự.
“Thông minh lắm,” Evelynn chờ một chút rồi lên tiếng. Ả đứng dậy, đi vòng quanh bàn rồi sải bước ra cửa.
“Artega Holt sẽ chết trước bình minh,” ả nói mà không cần ngoảnh lại. “Tôi sẽ liên lạc với ngài khi cần thanh toán lần đầu.”
“Thanh toán lần đầu?”
“Lần đầu của rất nhiều lần,” ả ngừng lại nhìn lão. “Hãy nhớ tôi có thể ra tay ở bất kỳ đâu có bóng tối. Còn Zaun thì vốn u ám lắm.”
Ả hất đầu ra phía cửa, nhướn mày lên. Takeda hét lên ra lệnh, và cánh cửa bật mở. Trước khi rời đi, Evelynn nháy mắt với lão.
“Đừng lo lắng quá,” ả an ủi trong lúc tan vào màn đêm. “Chừng nào ngài còn chưa chọc giận tôi, mối quan hệ hợp tác của chúng ta còn tốt đẹp chán.”
Takeda ngồi một mình trong im lặng. Vài phút sau, gã quản gia ngó vào phòng.
“Tôi mang cho ngài thứ gì nhé, thưa ông chủ?” Ortos dò hỏi.
“Không,” Saito Takeda nghiến răng ken két. Lão dộng tay xuống bàn. “Để ta yên. Tất cả các ngươi. Và đốt lửa lên. Trong này tối quá…”