“Hãy nói lại cho ta xem, Cừu bé nhỏ, ta được lấy những gì?”
“Tất cả, Sói thân mến.”
Độc lập nhưng không bao giờ tách rời, Kindred đại diện cho hai phần của cái chết. Cây cung của Cừu nhanh chóng đưa những người chấp nhận số phận của họ ra khỏi thế giới trần tục. Sói săn đuổi những kẻ chạy trốn khỏi định mệnh, mang đến cho chúng kết thúc dữ dội trong bộ hàm khủng khiếp của nó. Dù những lời giải thích về bản chất của Kindred biến đổi trên khắp Runeterra, mọi phàm nhân đều phải lựa chọn cái chết cho mình.
Kindred là vòng tay vô hình của hư không, là cái nghiến răng giận dữ của bóng tối. Người chăn cừu và tên đồ tể, nhà thơ và kẻ hoang dã, chúng là một và cũng là cả hai. Khi đứng trên lằn ranh sinh tử, vang vọng hơn bất kỳ tiếng tù và nào, chính mạch đập dồn dập nơi cổ một người kêu gọi Kindred bước vào cuộc săn. Hãy đứng lên đón chào cây cung bạc của Cừu và những mũi tên của nó sẽ cho bạn một cái chết nhanh chóng. Nếu bạn từ chối, Sói sẽ dẫn bạn vào cuộc săn vui vẻ của nó, nơi mỗi lần rượt bắt đều dẫn đến một cái kết bạo tàn.
Kể từ khi con người biết đến cái chết, Kindred đã có mặt ở Valoran. Khi thời khắc cuối cùng đến, có lời đồn rằng một người Demacia chân chính sẽ biến thành Cừu và cầm lấy mũi tên, trong khi Sói đi săn giữa những con phố tối tăm của Noxus. Trong gió tuyết của Freljord, trước khi vào trận chiến, nhiều kẻ “hôn Sói,” thề vinh danh cuộc săn của nó bằng máu kẻ thù. Sau mỗi ngày Hội Ma, cả thành phố Bilgewater tụ tập lại để ăn mừng cho những kẻ sống sót và vinh danh những người được Cừu và Sói ban tặng cái chết.
Phủ nhận Kindred chính là phủ nhận trật tự tự nhiên. Chỉ có vài kẻ khốn khổ từng trốn tránh bộ đôi thợ săn này. Những kẻ đào thoát ngoan cố đó chẳng có chốn dung thân, mà chỉ có ác mộng. Kindred chờ đợi những kẻ đó bị giam trong hình hài xác sống trên Quần Đảo Bóng Đêm, vì chúng biết cuối cùng tất cả sẽ ngã xuống trước cây cung của Cừu và nanh vuốt của Sói.
Người ta biết đến sự hiện diện của Thợ Săn Vĩnh Hằng sớm nhất là qua bộ đôi mặt nạ cổ xưa, không biết được ai khắc lên bia mộ của những người đã bị quên lãng từ lâu. Nhưng đến tận ngày nay, Cừu và Sói vẫn gắn liền với nhau, và chúng luôn là Kindred.
Máu đổ từ trận chiến như một bữa tiệc bày ra trước mắt chúng. Sự sống mới ngon lành làm sao—có quá nhiều kẻ để giết, có quá nhiều tên để săn! Sói bước từng bước trên tuyết trong khi Cừu uyển chuyển nhảy múa từ lưỡi gươm này sang mũi giáo kia, cuộc tàn sát đẫm máu không hề vương chút nào lên tấm áo choàng mờ ảo của nó
“Ở đây có cả sự can đảm lẫn nỗi đau, Sói ạ. Nhiều người sẽ vui mừng đón nhận kết thúc của họ.” Cừu giương cung lên và vạch ra một đường cong dứt khoát.
Người lính trút hơi thở cuối cùng khi tấm khiên bị một cây rìu bổ nát. Cắm trong tim anh ta là một mũi tên bạc, lờ mờ thứ ánh sáng siêu hình.
“Lòng can đảm khiến ta chán muốn chết,” con sói đen to lớn càu nhau khi đi trên lớp tuyết. “Ta đang đói và rất muốn đi săn đây.”
“Kiên nhẫn nào,” Cừu thì thầm vào cái tai lông lá của nó. Lời vừa nói, đôi vai của Sói căng ra và phục người sát xuống đất.
“Ta ngửi thấy sự sợ hãi,” nó nói, run lên vì kích động.
Phía bên kia bãi tuyết lầy lội, một tùy tùng—còn quá trẻ để chiến đấu, nhưng vẫn phải cầm kiếm trên tay—nhìn thấy thứ Kindred đã đánh dấu khắp thung lũng.
“Ta muốn thằng nhóc kia. Nó có thấy chúng ta không, Cừu?
“Có, nhưng nó phải lựa chọn. Để Sói ăn, hay chào đón ta.”
Trận chiến xoay mũi nhọn của nó sang phía cậu tùy tùng. Cậu nhìn chằm chằm vào cơn thủy triều hỗn độn của dũng cảm và tuyệt vọng đang tràn đến. Đây sẽ là buổi bình minh cuối cùng cậu được nhìn thấy. Trong khoảng khắc đó, cậu nhóc đã lựa chọn. Cậu sẽ không tự nguyện ra đi. Cậu sẽ chạy đến hơi thở cuối cùng.
Sói táp vào không khí và dụi mặt xuống tuyết như một chú cún con.
“Phải, Sói thân mến.” Giọng Cừu vang vọng như như một chuỗi chuông ngọc. “Bắt đầu cuộc săn đi.”
Chỉ chờ có thế, Sói chạy băng qua chiến trường, đuổi theo cậu nhóc, tiếng tru như sấm sét vang khắp thung lũng. Thân thể xám xịt của nó lướt qua xác những kẻ mới chết và đống vũ khí gãy nát vô dụng của chúng.
Cậu tùy tùng quay lưng bỏ chạy vào rừng, lách qua những thân cây to lớn. Cậu tiếp tục chạy, không khí lạnh cóng ùa vào buồng phổi. Cậu quay đầu lại nhìn kẻ săn đuổi, nhưng chẳng thấy gì ngoài cây cối. Bóng đêm khép chặt vòng vây quanh người cậu và cậu chợt nhận ra không có lối thoát nào cả. Hình thù đen tối của Sói ở khắp nơi. Cuộc rượt đuổi đã đến hồi kết. Sói cắm phập hàm răng sắc nhọn của nó vào cổ cậu tùy tùng, xé nát từng mảnh của sự sống trong đó.
Sói thích thú trước tiếng hét của cậu nhóc và tiếng xương vỡ vụn. Cừu dạo bước đằng sau, bật cười trước trò giải trí này. Sói quay lại và hỏi bằng một giọng như tiếng gầm gừ, “Đây là âm nhạc, phải không Cừu?”
“Dành cho ngươi thôi,” Cừu trả lời.
“Lại đi,” Sói liếm chút nhựa sống cuối cùng của cậu nhóc còn vương trên mép. “Ta muốn rượt đuổi tiếp, Cừu bé nhỏ ạ.”
“Luôn luôn có thêm con mồi mà,” Cừu thì thầm. “Cho đến ngày chỉ còn Kindred tồn tại.”
“Lúc ấy ngươi sẽ chạy trốn ta chứ?”
Cừu quay lại với trận chiến. “Ta sẽ không bao giờ chạy trốn ngươi, Sói thân mến.”