“Một đời sống trong cảnh nô lệ đã giúp ta sẵn sàng làmchủ đến muôn đời.”
Xerath là Pháp Sư Thăng Hoa của Shurima cổ đại, một thực thể năng lượng huyền bí bị giằng xé trong những mảnh vỡ của một quan tài ma thuật. Trong hàng thiên niên kỷ, hắn mắc kẹt dưới lớp cát, nhưng khi Shurima trỗi dậy, hắn được giải thoát. Bị sức mạnh làm cho điên loạn, giờ hắn tìm cách chiếm đoạt tất cả những gì hắn tin là của mình và thay thế những nền văn minh đang hiện diện trên thế giới bằng thứ hắn tưởng tượng ra.
Cậu bé sau này mang tên Xerath vốn là một nô lệ vô danh ở Shurima hàng ngàn năm trước. Con của một học giả bị tù đày, cuộc đời trước mắt cậu chỉ có những tháng năm phục dịch dài dằng dặc. Mẹ dạy cậu biết mặt chữ và mặt số, trong khi cha kể cho cậu truyện kể về lịch sử, hy vọng những kỹ năng này sẽ giúp cậu có một cuộc sống tốt hơn. Cậu bé thề sẽ không sống cúi mình chịu đựng roi vọt như bao nô lệ khác.
Khi cha cậu bị thương trong lúc đào móng cho đài kỷ niệm con chiến mã yêu thích của Hoàng Đế, ông bị bỏ mặc đến khi chết. Sợ con trai sẽ gặp số phận tương tự, mẹ cậu bé cầu xin vị kiến trúc sư xây hầm mộ dẫn cậu theo làm học việc. Ban đầu ông miễn cưỡng chấp nhận, nhưng rất nhanh đã thấy ấn tượng trước sự tỉ mỉ và kiến thức của cậu bé về toán học và ngôn ngữ. Cậu bé không bao giờ còn gặp lại mẹ nữa.
Ông chủ gần như ngày nào cũng bảo cậu bé đến Đại Thư Viện Nasus để tìm kiếm tài liệu và bản vẽ chuyên ngành. Một lần, cậu gặp Azir, đứa con thất sủng của hoàng đế. Azir đang cố đọc một đoạn cổ văn khó, và, dù biết có nguy cơ mất mạng khi nói chuyện với hoàng tộc, cậu bé vẫn dừng lại để giúp vị hoàng tử trẻ với những cấu trúc ngữ pháp phức tạp kia. Đúng thời khắc đó, tình bạn đã chớm nở, và ngày càng bền chặt hơn trong những tháng tiếp theo.
Nô lệ bị cấm có tên, Azir vẫn ban danh cho cậu bé. Ngài gọi cậu là Xerath, có nghĩa là người chia sẻ, và chỉ dùng giữa hai người với nhau. Azir sắp xếp để Xerath được làm nô lệ riêng, và biến cậu thành phụ tá. Họ cùng chia sẻ đam mê với kiến thức, ngấu nghiến từng cuốn sách trong thư viện và gần gũi chẳng khác nào anh em. Xerath là bạn đồng hành trung thành của Azir, học hỏi tất cả từ văn hóa, sức mạnh và tri thức. Cuối cùng, cậu đã dám mơ đến một ngày Azir sẽ trả tự do cho mình.
Trong chuyến tuần du hàng năm của hoàng đế, đám thích khách tấn công cả đoàn khi họ nghỉ đêm trên ốc đảo. Xerath cứu Azir thoát khỏi lưỡi đao sát thủ, nhưng các anh em của ngài đều bị sát hại, khiến vị hoàng tử trẻ chỉ còn cách ngai vàng của Shurima trong gang tấc. Là nô lệ, Xerath chẳng mong được thưởng gì từ hành động của mình, nhưng Azir hứa một ngày họ sẽ trở thành anh em.
Sau cuộc hành thích, Shurima trải qua nhiều năm trong kinh hoàng với cuộc báo thù của hoàng đế. Xerath biết đủ về lịch sử và hoạt động của triều đình Shurima để hiểu rằng tính mạng Azir chỉ như chỉ mành treo chuông. Người kế vị ngai vàng chẳng là gì cả, bởi hoàng đế căm ghét Azir khi ngài sống còn những anh em được sủng ái khác thiệt mạng. Nguy hiểm hơn, hoàng hậu vẫn còn trẻ và vẫn có thể sinh con. Khi một hoàng tử khác ra đời, Azir coi như cầm chắc cái chết.
Dù Azir vốn là một học giả, Xerath vẫn thuyết phục ngài rằng, để sống sót, ngài phải học cách chiến đấu. Azir làm theo, đổi lại ngài bảo Xerath phải tiếp tục học hỏi những gì còn dang dở. Cả hai đều tỏ ra vượt trội, và Xerath sớm cho thấy mình là một học sinh xuất sắc, tận hưởng mọi kiến thức thu được. Xerath trở thành cánh tay phải của Azir, một vị trí chưa từng có đối với một nô lệ. Vị trí này cho cậu tầm ảnh hưởng cực lớn – thậm chí là thái quá – đối với hoàng tử trẻ, người càng ngày càng tin tưởng đánh giá của Xerath.
Xerath dùng mọi nỗ lực để tìm kiếm tri thức ở mọi nơi, bằng bất kỳ giá nào, từ bất kỳ nguồn nào. Cậu mở khóa những thư viện bị niêm phong, lùng sục những kho tàng bị quên lãng và truy tầm những điều thần bí ẩn sâu dưới lớp cát; tất cả chỉ để tăng thêm hiểu biết, và cả tham vọng. Mỗi khi lời đồn đại trong triều về công việc của cậu trở nên quá lớn, Xerath sẽ khéo léo tìm ra cách làm họ im miệng. Với Xerath, việc Azir không bao giờ nhắc đến chuyện này được xem như là một lời chấp thuận ngấm ngầm.
Năm tháng trôi qua, Xerath ngày càng dấn sâu vào bóng tối. Hắn sử dụng khả năng ma pháp của mình để ngăn hoàng hậu hạ sinh thành công. Không có đối thủ tranh chấp ngai vàng, Azir sẽ được an toàn. Khi tin đồn về một lời nguyền nổi lên, Xerath sẽ đảm bảo chúng không bao giờ còn lan truyền nữa, và ai mang trong mình mối nghi ngờ đều biến mất không dấu tích. Đến lúc đó, khao khát thoát khỏi xiềng xích nô lệ của Xerath đã trở thành tham vọng cháy bỏng đạt được quyền lực, dù hắn tự bao biện rằng mỗi hành động sát nhân kia chỉ là để giữ cho bằng hữu sống sót.
Mặc cho mọi cố gắng của Xerath, một hoàng tử mới vẫn ra đời. Ngay trong đêm đó, Xerath dùng hết ma lực để triệu hồi các nguyên tố tinh linh ẩn sâu trong sa mạc và tạo ra một cơn bão khủng khiếp. Sấm sét dội từng cơn xuống căn phòng của hoàng hậu, thiêu cháy cả bà lẫn đứa con mới chào đời. Hoàng đế vội vã chạy đến nơi, và bắt gặp Xerath đứng đó, hai tay rực sáng sức mạnh huyền bí. Và đến lượt ngài cùng đội cận vệ biến thành những bộ xương cháy đen. Xerath đổ tất cả tội lỗi cho các pháp sư của một lãnh địa đã bị chinh phục, và hành động đầu tiên khi lên ngôi của Azir là thực hiện một chiến dịch báo thù tàn bạo chống lại những kẻ đó.
Azir làm chủ đế chế Shurima cùng với Xerath, cậu bé vốn chỉ là một nô lệ vô danh. Xerath đã mơ đến giờ phút này từ lâu, và mong đợi Azir chấm dứt chế độ nô lệ ở Shurima trước khi gọi hắn là anh em. Azir không làm gì cả, ngài tiếp tục mở rộng biên cương và lảng tránh những đề nghị của Xerath về việc giải phóng nô lệ. Với hắn, đây là bằng chứng nữa cho sự thối nát của Shurima, và sự thất hứa của Azir càng làm hắn điên tiết. Azir nổi giận và nhắc cho Xerath rằng hắn chỉ là một nô lệ và hắn nên nhớ vị trí của mình. Hôm ấy, có thứ gì đó đã chết trong lòng Xerath, nhưng hắn vẫn cúi mình chấp nhận quyết định của Azir. Trong lúc Azir tiếp tục cuộc chinh phạt, Xerath vẫn ở cạnh ngài, nhưng hắn cẩn thận sắp xếp mọi hành động để tăng tầm ảnh hưởng lên đất nước mà hắn sẽ tự mình đoạt lấy. Đây không phải việc nhỏ nhặt, và Xerath biết hắn cần thêm sức mạnh.
Huyền thoại về Thăng Hoa của Renekton đã cho thấy một người thường có thể tự mình biến hóa mà không cần phải được các Tư Tế Mặt Trời lựa chọn. Xerath âm mưu đánh cắp sức mạnh Thăng Hoa. Chưa một nô lệ nào từng đặt chân lên Đĩa Mặt Trời, nên Xerath nuôi lớn sự tự đại của Hoàng đế, lấp đầy tâm trí ngài với những hình ảnh không tưởng về một đế chế trải rộng khắp thế giới. Nhưng giấc mơ đó chỉ có thể thành hiện thực nếu Azir Thăng Hoa như những anh hùng vĩ đại trước kia của Shurima. Sự bền bỉ của Xerath đã được đến đáp, Azir tuyên bố mình sẽ thực hiện nghi thức Thăng Hoa để có quyền đứng cạnh Nasus và Renekton. Các Tư Tế Mặt Trời phản đối, nhưng Azir buộc họ tuân phục bằng tra tấn và tử hình.
Ngày Thăng Hoa đã tới và Azir bước lên Đài Thăng Hoa cùng với Xerath. Nasus và Renekton vắng mặt, bởi Xerath đã làm suy yếu phong ấn của một hầm mộ ma thuật canh giữ con quái thú lửa. Khi nó thoát ra, chỉ có Renekton và Nasus là những chiến binh đủ khả năng đánh bại. Thế là, Xerath đã tách rời Azir khỏi hai người duy nhất có thể cứu ngài khỏi điều sắp tới.
Đúng giây phút các tư tế bắt đầu nghi thức, một chuyện Xerath không dự kiến trước đã xảy ra. Hoàng đế quay sang hắn và tuyên bố giờ hắn đã là người tự do. Hắn và toàn thể nô lệ Shurima được giải thoát khỏi xiềng xích. Ngài ôm Xerath, gọi hắn là anh em. Xerath choáng váng. Hắn đã có tất cả những gì mình khao khát, nhưng sự thành công của kế hoạch dựa hoàn toàn vào cái chết của Azir và chẳng gì ngăn được hắn hành động. Quá nhiều việc đã xảy ra và Xerath cũng đã hy sinh quá nhiều để quay đầu – dù cho hắn có muốn đi chăng nữa. Những lời nói của hoàng đế xuyên qua trái tim cay đắng của Xerath, nhưng nó đã chậm một thập kỷ. Không biết đến âm mưu đó, Azir bảo các tư tế cử hành nghi thức và gọi xuống năng lượng khủng khiếp của mặt trời.
Bằng một tiếng gầm xen lẫn giữa giận dữ và đau buồn, Xerath hất văng Azir khỏi đài. Qua hàng nước mắt, hắn nhìn người bạn cũ cháy thành tro bụi. Xerath đứng vào vị trí của Azir và ánh sáng mặt trời tràn ngập hắn, biến đổi hắn thành Thể Thăng Hoa. Nhưng năng lượng của nghi thức không phải dành cho hắn, và hậu quả của hành động phản bội thật đáng kinh hoàng. Năng lượng mặt trời hủy diệt hoàn toàn Shurima, phá sập các điện thờ và cả thành phố. Người dân của Azir bị lửa nuốt chửng khi sa mạc trỗi dậy bao trùm lấy kinh đô. Đĩa Mặt Trời tan biến và một đế chế bao thế hệ bỏ công xây dựng đã suy tàn chỉ trong một ngày.
Giữa lúc thảm họa diễn ra, Xerath vẫn trói chặt các tư tế mặt trời bằng ma thuật, ngăn họ kết thúc nghi thức. Năng lượng chứa trong hắn quá lớn, hòa trộn cùng thuật phù thủy hắc ám để tạo nên một sức mạnh không tưởng. Càng nhiều năng lượng chảy vào, cơ thể trần tục của hắn càng biến đổi trong một luồng xoáy huyền bí.
Khi hành động phản trắc của Xerath đã lộ ra, Renekton và Nasus vội vã đi tới trung tâm cơn bão ma thuật đang tàn phá thành phố. Họ mang theo phong ấn đang giam giữ linh hồn của ngọn lửa bất diệt. Hai anh em đến được Đài Thăng Hoa vừa đúng lúc Xerath rơi xuống khỏi vầng hào quang chết chóc đang nuốt trọn thành phố. Trước khi Pháp Sư Thăng Hoa kịp phản ứng, họ lôi tuột hắn vào trong phong ấn, trói chặt hắn bằng những sợi xích thần thánh và những dấu hiệu hùng mạnh.
Nhưng thế là chưa đủ. Khi còn là người thường Xerath đã rất mạnh rồi – kết hợp với những gì Thăng Hoa ban tặng – hắn là bất khả chiến bại. Hắn đập nát phong ấn, dù những mảnh vỡ và xiềng xích vẫn gắn chặt vào cơ thể. Renekton và Nasus cố hết sức cũng chỉ đánh ngang cơ hắn. Trận chiến tàn khốc diễn ra giữa lúc thành phố đang sụp đổ. Hai anh em dụ được Xerath đến gần Lăng Tẩm Các Hoàng Đế, hầm mộ lớn nhất Shurima, một nơi không ai có thể phá vỡ và chỉ đáp trả dòng máu của các hoàng đế. Renekton lôi Xerath vào trong và bảo Nasus đóng nó lại. Nasus làm theo với trái tim trĩu nặng, ông biết rằng đó là cách duy nhất ngăn Xerath trốn thoát. Renekton và Xerath cùng rơi vào bóng tối vĩnh hằng, và kẹt lại đó trong một cuộc đấu kéo dài vô tận.
Biết bao thế kỷ đã trôi qua, đã đến lúc ngay cả sức mạnh của Renekton cũng giảm sút, khiến ông bị Xerath ảnh hưởng. Những lời dối trá và ảo giác độc địa đã khiến Renekton loạn trí, gieo mầm thù hận với Nasus vào trong ông. Theo những gì Xerath bịa đặt ra, anh trai Renekton đã bỏ rơi ông từ rất lâu trước đó.
Khi Lăng Tẩm Các Hoàng Đế được Sivir và Cassiopeia khám phá ra giữa sa mạc, cả Xerath lẫn Renekton đều được tự do. Cảm nhận được anh trai vẫn còn sống, Renekton lao khỏi tàn tích, sự điên cuồng đã khiến ông chẳng khác gì dã thú. Trong lúc Shurima tái sinh, Xerath thấy một linh hồn khác đang quay lại trần thế, một người hắn tưởng đã chết từ lâu. Azir cũng đã trở thành Thể Thăng Hoa, và Xerath biết sẽ không thể có hòa bình nếu cả hai cùng tồn tại trên cuộc đời này.
Xerath lùng sục khắp sa mạc để lấy lại sức mạnh và tìm hiểu những thay đổi trong mấy nghìn năm qua. Quyền năng bị đánh cắp ngày một tăng thêm, và cả thế giới đang bày ra trước mắt hắn để chinh phục, một thế giới đầy những kẻ phàm tục sẵn sàng thờ phụng dưới chân vị thần mới.
Nhưng, sau tất cả những thứ đó, dù hắn cách xa cậu bé nô lệ vô danh kia bao nhiêu, một phần của Xerath biết rằng hắn vẫn bị trói buộc.
CỞI BỎ XIỀNG XÍCHCỞI BỎ XIỀNG XÍCH
Khoảnh khắc này là đây.
Chỉ một khoảnh khắc nhưng mất cả đời bày mưu tính kế. Gã vua con bù nhìn cùng đế chế tha hóa của gã rồi sẽ bị phải bị hủy diệt bởi chính thứ biểu tượng mặt trời rỗng tuếch chúng hằng thờ phụng. Chiếc chìa khóa dẫn tới sự bất tử, canh giữ cẩn mật và tồn tại như chẳng hề tồn tại, đã bị đánh cắp trước bàn dân thiên hạ. Một khoảnh khắc báo thù hoàn hảo sẽ giải phóng trọn vẹn tên nô lệ Xerath.
Chiếc mặt nạ kim loại của chủ nhân hắn vẫn toát lên vẻ vô hồn và lạnh lẽo như mọi khi, nhưng Xerath nào bận tâm, hắn cười thẳng vào gương mặt con ưng sa mạc đấy, và hắn cảm thấy thật sung sướng vì điều đó. Cả cuộc đời vừa cúc cung phục vụ từ tên vua cha điên rồ cho đến tên vua con rỗng tuếch, vừa lén lút thao túng vương quyền khống chế ngai vàng, một hành trình đày đọa hòng truy cầu những kiến thức thất lạc đã lắm lúc khiến hắn muốn khuỵu ngã – tất cả đều chỉ vì một sự giả dối lố lăng mang danh Thăng Hoa.
Hắn sẽ chẳng ngại ngần phun ra những lời cay độc đã tích tụ bấy lâu: Chúng ta sẽ Thăng Hoa, còn ngươi sẽ bị xích lại trên những tảng đá để dòng cát thời gian nuốt chửng tất cả. Không, chẳng còn và không bao giờ nữa. Những kẻ thống trị hoàng kim được chọn sẽ chẳng còn được tắm trong ánh mặt trời để phong thần nữa. Một tên nô lệ sẽ thực hiện điều này; một tên nô lệ tầm thường, một chàng trai đã từng bất hạnh thay khi lỡ tay giúp một đứa bé quý tộc thoát chết khỏi sa mạc.
Và chính vì tội lỗi này, Xerath đã bị trừng phạt bởi một lời hứa điên rồ khủng khiếp: sự tự do. Mơ mộng hão huyền. Cấm ngôn. Ngay cả nếu ý nghĩ đó dù chỉ thoáng qua trong tíc tắc, tử tội là điều hiển nhiên, bởi các Thể Thăng Hoa có thể nhìn xuyên người ngươi, đọc được những điều thầm kín nhất trong linh hồn ngươi, để moi móc ra những suy nghĩ phản bội dù chỉ là nhỏ nhất. Dẫu vậy, việc đã rồi há có thể vãn hồi, vị hoàng tử trẻ mà hắn đã cứu thoát chết khỏi vòng tay sa mạc; Azir, Mặt Trời Hoàng Kim, đã thề rằng ngài sẽ giải phóng vị cứu tinh và cũng là người bạn mới này của mình.
Một lời hứa hão huyền mãi đến tận ngày nay. Những lời lẽ ngây thơ của một đứa trẻ hàm ơn, nào có hay đến tác động khủng khiếp nó mang lại. Làm sao Azir có thể chối bỏ hàng ngàn năm luật lệ của vương triều. Làm sao ngài có thể chống lại truyền thống, chống lại vua cha, chống lại định mệnh?
Cuối cùng vị hoàng đế trẻ tuổi sẽ phải đánh mất tất cả bởi một thệ ước bội tín.
Rồi Xerath được giáo dục và cất nhắc, dần dần thăng tiến nhanh chóng trở thành cánh tay phải của Azir – nhưng vẫn chẳng bao giờ biết đến mùi tự do. Lời hứa năm nào đã gặm nhấm mất nhân tính hắn từng sở hữu, và làm biến chất con người hắn có thể sẽ trở thành. Chối bỏ quyền lợi cơ bản nhất, quyền được sống một cuộc sống, Xerath quyết chiếm hết mọi thứ, mọi thứ đã bị tước đi khỏi hắn, mọi thứ mà hắn xứng đáng được sở hữu: đế chế, sự Thăng Hoa, và sự tự do tự tại theo đúng nghĩa nguyên thủy của nó.
Bước đi đầy kính cẩn ngay sau vị hoàng đế với hai bên hông là những quân lính bảo vệ Shurima, càng tiến đến gần Bệ Đài Thăng Hoa vĩ đại, Xerath lại càng cảm thấy bất ngờ bởi sự nhẹ nhõm chợt ùa đến. Liệu đây có phải là sự vui sướng? Phục thù mang lại vui sướng sao? Sự tác động của nó khiến hắn suýt bộc lộ cảm xúc.
Ngay khoảnh khắc đó, bộ giáp hoàng kim đầy cầu kì phía trước chợt đứng khựng lại. Gã, kẻ đã hành hạ hắn biết bao lâu nay, quay mình, rồi bước dần về phía Xerath.
Hắn biết rồi ư? Làm sao hắn có thể biết được? Thằng nhóc kiêu căng tự phụ này mà biết sao? Tên hoàng đế công chính, đạo đức giả với đôi bàn tay đẫm máu chẳng kém gì Xerath? Mà ngay cả hắn có biết, thì chuyện cũng đã rồi.
Xerath đã hối lộ, thủ tiêu, thao túng, và mưu toan cả thập kỉ – hắn thập chí còn lừa được cả hai anh em quái vật Nasus và Renekton tránh xa ra khỏi nghi lễ này – nhưng đúng là không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Vị hoàng đế của Shurima, Mặt Trời Hoàng Kim, Con Cưng của Mẫu Thân Sa Mạc, người sắp được Thăng Hoa, gỡ chiếc mặt nạ để lộ đôi lông mày kiêu hãnh cùng đôi mắt tươi vui, nhìn vào người bạn tín cẩn và lâu bền nhất của mình. Ngài cất lời nói về tình anh em, tình bạn bè, về những chiến thắng gian nan và những mất mát của các gia đình, của tương lai, và cuối cùng là về… sự tự do.
Lời nói vừa thốt ra, các quân lính bên hông Xerath lập tức tiến đến và rút gươm.
Thật là hoàng đế liệu việc như thần, kế hoạch của Xerath đã bị phát hiện sao?
Nhưng lũ binh lính ngốc nghếch lại khom người cúi chào. Chẳng phải thanh trừng, chúng đang vinh danh hắn.
Vì hắn đã được tự do.
Vị chủ nhân hắn luôn căm hờn vừa giải phóng hắn – ngài đã giải phóng tất cả. Sẽ chẳng còn tộc nhân Shurima nào phải sống trong gông cùm xiềng xích. Hành động cuối cùng của Azir khi còn là nhân loại chính là sự giải phóng cho thần dân của ngài.
Tiếng hoan hô vang trời của đám đông bên dưới át hẳn tất cả những gì Xerath có thể thốt ra. Azir mang lại chiếc mặt nạ rồi sải bước về Bệ Đài, tất cả đều chú mục vào một sự kiện phong thần sẽ chẳng bao giờ diễn ra.
Xerath đứng trong bóng râm của chiếc Đĩa Mặt Trời đúc bằng đá tảng, biết rõ rằng số phận huy hoàng của đế chế vĩ đại này đã sắp đến hồi kết.
Đã quá trễ, người bạn của ta. Đã quá trễ, người anh em ạ. Đã quá trễ cho tất cả.