Lẽ sống của một mũi tên là để phóng đi, không có gì quan trọng ngoài mục tiêu và hướng đi.
Với những kĩ năng hơn người trong sử dụng cung tên và ý thức về danh dự của mình, Varus được chọn làm người trông coi một ngôi đền thiêng liêng ở Ionian. Ngôi đền được xây dựng để giữ một cái hố cổ đại, chứa đầy sức mạnh tha hóa mà các bô lão ở Ionian sợ rằng nó có thể bao bọc cả hòn đảo trong bóng tối. Varus rất tự hào về vị trí của mình, bởi lẽ chỉ có những chiến binh đặc biệt và tinh nhuệ nhất Ionia được lựa chọn cho vị trí này. Anh sống một cuộc đời lặng lẽ cùng gia đình ở một ngôi làng gần đó cho đến khi lực lượng của Noxus xâm lược Ionia. Quân đội của Noxus phá hủy mọi thứ trên đường đi và ngôi đền cũng không phải một ngoại lệ. Varus phải đưa ra quyết định của mình. Bị ràng buộc bởi danh dự, Varus muốn ở lại và cố thủ tại ngôi đền đến cùng. Nhưng vắng mặt anh, những người dân làng sẽ không thể chống đỡ trước sức mạnh tàn bạo của Noxus. Cuối cùng, Varus lựa chọn hoàn thành nghĩa vụ của mình như một người coi đền, cái hố mục rữa phải được giam giữ cẩn thận.
Cùng với những mũi tên của mình, Varus đã bảo vệ được ngôi đền khỏi sự phá hoại của Noxus. Tuy nhiên khi trở lại làng mình, anh chỉ nhận ra một nghĩa trang đang âm ỉ cháy. Hối hận và căm thù, Varus thề sẽ giết tất cả những kẻ xâm lược từ Noxus, nhưng đầu tiên anh cần trở nên mạnh mẽ hơn. Varus quyết định tìm đến cái hố trong ngôi đền, sử dụng sức mạnh đen tối để báo thù cho mọi người. Cái hố của sự tha hóa đó nuốt chửng anh, như một ngọn lửa nuốt chửng que củi mong manh, nhưng sức mạnh ghê tởm của nó bừng cháy trong anh cho tới khi lịm đi. Đây là một con đường độc đạo không cách nào quay đầu lại. Với quyết tâm sắt đá, anh gieo mình vào ngọn lửa đen, nhận lấy nguồn năng lượng tà ác gắn vào da thịt mình… và đi cùng với nó là viễn cảnh của một sự hủy diệt. Anh rời đi, quyết tâm bắt mọi tên Noxus có dính líu tới cuộc xâm lược phải trả giá, một nhiệm vụ nhọc nhằn mà cuối cùng đưa anh đến trước kẻ thủ ác khét tiếng nhất của cuộc xâm lược.