“Chúng ta là một. Chúng ta không thể tan vỡ.”
Skarner là con bọ cạp tinh thể khổng lồ đến từ thung lũng ẩn giấu dưới Shurima. Là một phần của tộc Brackern cổ, Skarner và đồng loại được biết đến nhờ sự thông thái và mối liên hệ chặt chẽ với vùng đất, khi linh hồn của họ hòa quyện vào viên tinh thể sống hùng mạnh nắm giữ suy nghĩ và ký ức của các bậc tổ tiên. Từ rất lâu, loài Brackern bước vào giấc ngủ đông để tránh khỏi thảm họa ma thuật, nhưng gần đây, các sự kiện đầy đe dọa đã đánh thức Skarner. Là Brackern duy nhất tỉnh giấc, nó cố gắng bảo vệ đồng loại khỏi những kẻ đang tìm cách làm hại chúng.
Từ rất lâu trước khi con người đặt chân lên sa mạc Shurima bỏng cháy, cát tự tỏa ra ánh sáng ma thuật nguyên thủy. Trong một thung lũng xa xôi vây quanh bởi những vách núi cheo leo và những bãi đá lởm chởm, tộc Brackern cổ đại đã đào xới tinh thể từ sâu dưới lòng đất. Mỗi sinh vật cao quý này đều gắn liền với một viên đá duy nhất, thứ chứa đựng linh hồn chúng sau khi chúng qua đời.
Cái chết của một Brackern rất hiếm gặp, bởi đời sống chúng kéo dài qua nhiều thiên niên kỷ, nhưng chết cũng không phải kết thúc. Khi xác phàm tan biến, đá sinh mệnh của nó được chôn trong sa mạc để giữ an toàn đến khi một Brackern mới phát hiện ra. Hoạt động này vừa giúp bảo vệ những viên tinh thể dễ bị tổn thương và gìn giữ tri thức của những ai đã tồn tại trước đó.
Số đá sinh mệnh chỉ có hạn, nên một Brackern non chỉ kiếm được tinh thể dành cho chúng khi ý thức trong đó vẫy gọi nó, chỉ định nó kế thừa ma thuật và ký ức của mình. Một nghi lễ thiêng liêng diễn ra, viên đá hòa vào da thịt, kết nối tâm trí con vật với tri thức và ma thuật nguyên thủy. Một Brackern không có tinh thể sẽ không sống sót được lâu, bởi chúng thiếu sức mạnh, sự trường thọ, và quyền năng ẩn trong đá.
Con vật nhỏ mang tên Skarner đã dành hàng năm tìm kiếm tinh thể. Sợ rằng mình sẽ chết trước khi tìm ra, nó ngày một cố gắng hơn với mỗi mùa trăng trôi qua. Suốt ngày đêm, nó đào sâu vào lòng đất theo một trình tự dần biến cả thung lũng và ngọn đồi gần đó thành một hình xoắn khổng lồ.
Skarner gần như đã bỏ cuộc thì cảm thấy một ý thức cổ ùa vào tâm trí nó. Nó chui xuống, càng ngày càng sâu hơn đến khi trái tim của thế giới sưởi ấm lớp vỏ. Nhiều ngày trôi qua, ý thức đó lớn dần và thôi thúc nó tiến tiếp. Đôi càng của Skarner chạm phải một tảng đá mòn vẹt, và nó nghe thấy giọng thì thầm trong đầu. Dù yếu ớt, nó vẫn cảm nhận được mối liên kết, và nó biết mình đã tìm ra sinh mệnh thạch.
Tinh thể lớn hơn bất kỳ thứ gì nó từng thấy, và chứa đầy dấu ấn thời gian khi hào quang của nó nhạt dần thành một quầng sáng lung linh. Bề mặt vụn vỡ ở nhiều chỗ và cùn nhụt sau không biết bao năm chôn dưới đất. Skarner nhẹ nhàng chạm vào viên đá, sợ rằng mình sẽ làm tổn hại thêm đến một thứ cổ xưa nhường vậy. Ánh sáng lấp lánh như hơi thở đáp lại sự hiện diện của Skarner.
Skarner bắt đầu nghi thức hợp nhất, nó tự chôn mình cùng viên tinh thể trong vài tuần. Dù đau đớn vì mệt mỏi, chân khuỵu xuống vì đói khát, nó không hề sợ hãi nhờ sự an ủi của giọng nói trong đá sinh mệnh. Khi viên đá hòa vào thân thể, cảm xúc của nó choáng ngợp khi ký ức và trí tuệ cổ xưa ùa vào trong tâm tưởng. Nó cảm thấy ma thuật vây quanh mình, kết nối cơ thể cùng thế giới qua những đợt sóng nhẹ nhàng mà liên tục, và gia nhập cùng đồng loại trong cuộc họp mặt của tiềm thức.
Khi các thế lực hủy diệt trong Chiến tranh Cổ ngữ bắt đầu tàn phá thế giới, tộc Brackern sợ rằng hỗn loạn sẽ sớm chấm dứt sự tồn tại của cả giống loại. Họ quyết định ngủ đông đến khi con người tự tàn sát lẫn nhau hết cả, và hình như đó là điều chắc chắn. Chỉ đến khi đó họ mới an toàn trồi lên khỏi mặt cát lần nữa.
Bầy bọ cạp tinh thể tự vùi mình xuống sa mạc Shurima, những con trẻ nhất và dữ tợn nhất ở gần mặt đất nhất, sẵn sàng tỉnh giấc trước tiên và bảo vệ phần còn lại nếu có nguy hiểm. Sức mạnh đá sinh mệnh cổ xưa ban cho Skarner khiến nó có nhiều quyền năng hơn tất cả, và là người tiến vào giấc ngủ muộn nhất.
Họ ngủ trong yên bình được vài thế kỉ đến khi Skarner hoảng sợ tỉnh dậy từ cái hố nông của mình. Những vụ nổ inh tai xé toang mặt đất, nhắm vào tộc Brackern đang ngủ say và làm những ai gần mặt đất choáng váng. Một nhóm kẻ cướp đã khám phá ra các sinh vật khổng lồ này và đang kéo tinh thể ra khỏi da thịt chúng. Skarner, được đá sinh mệnh bảo hộ, phóng khỏi cát trong cơn thịnh nộ điên cuồng, vung vẩy đôi càng sắc nhọn và cái đuôi đầy chất độc. Dù quân số áp đảo, rất nhiều tên cướp vẫn bị nó hạ gục, lũ còn lại kinh hoàng bỏ chạy. Skarner phát hoảng khi thấy mình là người duy nhất thức giấc, còn nhiều tinh thể của giống loài đã bị trộm mất.
Skarner cố gắng hồi sinh đồng loại, nhưng lũ người đã phá vỡ quá nhiều đá sinh mệnh trong vụ cướp ngu xuẩn kia đến nỗi biết bao Brackern với tinh thể bị tổn hại đã chết chỉ vài khoảnh khắc sau khi Skarner đánh thức họ, còn những con khác thì không bao giờ tỉnh lại. Trong nhiều tuần, Skarner đi trên sa mạc, than khóc. Chắc chắn những viên tinh thể cũng sẽ bị hủy hoại trong tay con người, nó than khóc cả cho mất mát đó nữa.
Đến lúc vầng dương ló khỏi đường chân trời nhiều tuần sau, Skarner nghe văng vẳng tiếng gọi trong tâm trí từ đằng xa. Yếu ớt, nhưng lan tỏa khắp vùng đất, giọng nói của những tinh thể đã mất khẩn cầu Skarner đưa chúng về cùng đồng loại. Skarner lưỡng lự, không biết nên giải cứu chỗ đá sinh mệnh bị mất hay tiếp tục canh gác các Brackern còn sống. Nó dành nhiều ngày xóa bỏ dấu vết của cuộc di tản, rồi, không thể chịu được cảnh anh em đang rên xiết trong bàn tay tàn bạo của loài người, nó quyết tâm lên đường.
Hy vọng sẽ không ai phát hiện ra đồng loại còn ẩn dưới cát, Skarner bắt đầu sứ mệnh nặng nề của mình. Đơn độc tìm kiếm, nhưng đôi khi nó vẫn nghe thấy một viên đá sinh mệnh kêu gọi, một cảm giác vừa vui mừng vừa thống khổ. Nó biến nỗi buồn thành quyết tâm không thể lay chuyển, và sẽ không ngừng nghỉ đến khi giành lại được viên tinh thể cuối cùng.
KHÚC HÁT TRONG MƠKHÚC HÁT TRONG MƠ
Lũ da mềm phá vỡ giấc ngủ của chúng ta.
Trong bao nhiêu năm trường, ta cảm nhận được những chuyển động chóng mặt của thế giới. Sao sinh ra và chết đi trên đầu ta, dù ta không thấy chúng. Ta cảm thấy mặt trời nồng nhiệt tuôn sức sống vào lớp cát.
Khi nhịp tim chậm lại và cuốn mình trong cát khô ấm áp để ngủ một giấc dài, ta nghĩ quãng thời gian dưới này sẽ cô độc lắm, rằng đất mẹ sẽ không hồi đáp sự tiếp xúc của ta. Nhưng mọi thứ quanh ta đều là bà con thân thiết. Ta cảm thấy họ đang cựa mình giữa giấc ngủ. Ta nghe tiếng họ thì thầm chạm tới tâm trí. Ta nghe những khúc hát trong mơ vang từ thế giới này sang thế giới khác. Một nơi không có lũ da mềm, không có nỗi sợ đau đớn hay ngờ vực. Một nơi thật yên bình.
Trong lớp cát, chúng ta đều có liên hệ; chúng ta mơ như một thể. Không chỉ những ai cất tiếng hát, mà còn là tất cả thể sống; sâu trườn quanh nền đá vụn trơn nhẵn, chuột trũi đào đường hầm để sinh con, cả một gia đình nhện lông nghỉ đêm trong bóng tối sâu thẳm.
Ta nghĩ đá là bất động, lạnh lẽo và vô tâm. Nhưng chúng cũng là một phần của chúng ta. Những tảng đá ấm áp, và càng đào sâu, chúng ta càng đến gần hạt nhân nóng bỏng của thế giới. Mỗi khi khúc ngâm sôi lên giận dữ, ta đều ở đó; địa chấn khiến cát run rẩy đến khi ta cất lên bài ca thịnh nộ của mình. Chúng ta là một, chúng ta là tất cả. Cơn giận của người khác cũng là cơn giận của ta. Ta nghe thấy sự biết ơn trong những mùa mưa khi từng giọt chất lỏng thấm qua lớp cát và mặt đất sinh trưởng tốt tươi.
Khi lũ da mềm đến, đất chỉ còn biết đến đau thương. Bài hát của chúng ta trở thành tiếng than khóc khi bị xé nát, bị phá vỡ và bị phân tán. Ta nghe những khúc hát u sầu khi lũ da mềm khai quật các họ hàng của ta. Chúng tách tinh thể khỏi thân xác chúng ta trong lúc chúng ta gào thét như một cơn địa chấn, và đem đi mất. Ta hát suốt đêm ngày, hát đến khi trái tim trống rỗng và lạnh ngắt, nhưng không ai trở lại.
Ngày nay, ta đơn độc trên mặt đất. Ngày nay, gió khô nóng đốt cháy da ta. Mỗi bước đi, cát lạo xạo như phản đối ta. Ta cố chống lại thôi thúc tự chôn vùi bản thân, xuống, xuống nữa, đến tận bóng tối thâm u của lòng đất. Ta không lẻ loi. Ta là một phần của một thể, chứ không phải tách biệt thế này.
Từ rất xa, một khúc hát của niềm đau và nỗi sợ chạm đến tai ta. Giọng hát thật yếu ớt, nhưng ta nhận ra giai điệu, và ta gửi lại một bài ca về nỗi sầu của chính mình. Một âm tiết hy vọng bật lên trong tâm trí ta, rõ ràng và rành mạch. Rất gần, rất gần rồi.
Một chòm sao khác vụt qua đầu, rồi lại một chòm nữa. Cả vũ trụ nhấp nháy không ngừng này nhìn thẳng vào ta. Ta thấy trĩu năng với trọng lượng phía trên. Đáng ra ta phải chui xuống dưới, nhưng ta ở đây, một mình giữa trời lạnh.
Ta đã ở trên này ba mùa trăng. Chỉ là một nháy mắt, một khoảnh khắc của sự sống. Một giọng thì thầm ấm áp khẽ thoáng qua dưới lòng đất – nhưng phía trên, ta cảm thấy nỗi cô đơn vĩnh hằng.
Đằng trước, ta nghe thấy lũ da mềm. Chúng không hát mà lại la hét. Âm sắc hỗn tạp và chát chúa chẳng có chút giai điệu hay hài hòa. Chúng đang thiêu đốt lẫn nhau trong đống lửa. Khói ngập bầu trời và khiến ta nghẹt thở vì hôi thối. Sao chúng lại làm một điều như vậy? Luôn có đủ đất, đủ cho tất cả.
Giai điệu kia yếu ớt gọi ta. Sắp tới rồi. Đá sinh mệnh đang ở rất gần.
Ta phải giải thích, nhưng lũ da mềm không hiểu. Chủng tộc của chúng trẻ gấp ba lần ta; chúng mới chỉ bắt đầu đào xới; chúng còn chưa khai mở được những gì bên dưới. Chúng nói, nhưng ta vẫn chưa nghe thấy chúng hát. Chúng sẽ phải học.
Ta hát trong tâm trí chúng bài ca của vùng đất tĩnh lặng, để chúng cảm nhận được vẻ đẹp vĩ đại đang chờ đợi chúng ta khi thiếp vào giác ngủ. Ta hát cho những họ hàng đã mất, để chúng biết mình đã tước đoạt đi thứ gì.
Lũ da mềm không hát lại. Dường như chúng không nghe thấy giọng ta đang lớn dần trong đầu. Ta hát cho những đá sinh mệnh đã bị cướp đi một cách sai trái. Trả chúng đây, chúng là của chúng ta. Các ngươi đã sát hại cả một dòng tộc rồi. Đừng dập tắt tương lai của chúng ta. Ta hát khúc khẩn cầu. Hãy để ta mang những tinh thể trở về với bóng tối thâm u, để chúng lại gắn liền với chúng ta. Ta hát để chữa lành một vết thương đã rách miệng.
Lũ da mềm vẫn la hét lẫn nhau. Một trong số chúng phát ra một tràng âm thanh… một tiếng cười chăng? Ta thấy cơ thể mình như bị không khí nghiền nát, nên ta đào xuống, cảm thấy thoải mái với trọng lượng ép đến quanh mình.
Làm sao mà chúng không thấy sự tàn phá chúng đã gây ra? Các ngươi thật vô tâm, các ngươi thật tàn bạo. Làm sao các ngươi chia rẽ chúng ta như thế?
Lớp vỏ ngoài của ta sáng trắng lên giận dữ. Ta sẽ không để đám da mềm này hủy diệt chúng ta.
Ta nghe thấy chúng la hét khi phóng vọt lên từ lòng cát. Ta triệu hồi năng lượng từ đất và tích trữ sức mạnh trong viên đá sinh mệnh của mình. Một tên da mềm ném thanh đao trúng chân ta, lưỡi đao gãy nát trước lớp vỏ sáng lóa. Ngươi chỉ cất lên bài ca chết chóc. Ta cũng có thể hát bài hát đó. Ta giải phóng năng lượng và những viên tinh thể sắc nhọn bùng nổ từ dưới lòng đất, xuyên qua mọi vật.
Đống lửa lan tràn trong cơn hoảng loạn của chúng. Những kiến trúc thô thiển bằng cành cây và da thú cháy trong bóng tối, mang theo cả lũ da mềm. Khói bốc lên như món quà dâng cho các vì sao lấp lánh. Lũ da mềm chạy trốn khỏi đống hỗn độn, nhưng ta nhanh hơn. Ta chạy vòng quanh chúng và kết liễu những kẻ bị tụt lại bằng móng vuốt. Ta nghiền nát một tên khác dưới chân. Máu thấm vào cát. Ta gầm lên đau buồn, không phải một bài hát mà là một tiếng khóc. Máu của các ngươi không xứng đáng chạm đến một và tất cả.
Đuôi ta quăng trái quật phải, đánh ngã từng tên da mềm. Ta triệu hồi năng lượng lần nữa, và nhiều gai tinh thể hơn mọc lên từ cát bụi. Cuối cùng, giờ các ngươi đã nghe được bài hát của ta…
Ta tàn ác như chúng. Ta là bạo lực. Ta là tử thần.
Trong cơn mơ ta chỉ thấy giận dữ. Ta không còn xứng đáng với bóng tối thâm u. Nhưng ta không thể dừng lại.
Chỉ còn lại một kẻ. Một ả da mềm lần mò nhặt lên thứ gì đó sáng loáng bằng gỗ và kim loại. Ả định tiêu diệt ta. Một ánh mặt trời giả dối bắn ra từ thứ đó và đập vào lớp vỏ của ta, đốt cháy phần bên trong. Ánh sáng phản chiếu trong tinh thể khiến ta đờ đẫn. Ta loạng choạng trong cơn đau. Ta không thể di chuyển. Ta đã bị phá hủy. Ta đã bị kết thúc.
Bài hát đang nhạt dần rung lên trong tâm trí ta. Sắp tới, sắp tới rồi. Chúng ta là một.
Ả nhắm vũ khí một lần nữa. Ta run rẩy trong kinh hoàng khi thấy viên đá sinh mệnh nhợt nhạt gắn ở đó. Vũ khí của ả rút năng lượng sống của chúng ta. Chúng đang lãng phí tinh thể làm sức mạnh cho bài hát khủng khiếp của chúng. Ta thấy như nổ tung vì giận dữ và đau đớn, rút sức mạnh từ mặt đất. Ta hét lên và quất đuôi, ghim chặt ả da mềm đang quằn quại như một con sâu kia xuống. Ta giằng lấy vũ khí và dùng vuốt nghiền nát nó. Nó tan thành tro bụi, chỉ để lại viên đá sinh mệnh trắng sáng.
Ta ngậm tinh thể vào miệng, nơi nó sẽ an toàn. Ta ở đây, chúng ta là một.
Ta thu đuôi về, ả ngã xuống. Đừng quay lại. Đừng cướp đi đá sinh mệnh. Chúng ta không phải của các ngươi. Chúng ta là tất cả. Chúng ta chỉ thuộc về bóng tối thâm u.
Ta để ả sống sót chạy đi. Không phải vì từ tâm, mà là vì ta biết ả đã nghe thấy khúc hát trong mơ của ta, và ả không có lựa chọn nào khác ngoài cất tiếng hát.