“Những vũ khí tốt nhất rất chi là đẹp.”
Taric là Thượng Nhân Bảo Hộ, sử dụng sức mạnh khó tin của mình để gìn giữ cho cuộc sống, tình yêu và cái đẹp ở Runeterra. Hổ thẹn sau một lần xao lãng trách nhiệm và bị trục xuất khỏi quê nhà Demacia, Taric leo lên Núi Targon để tìm kiếm sự chuộc tội. Tại đây, anh khám phá ra tiếng gọi từ những vì sao trên bầu trời cao vời vợi kia. Mang trong mình quyền năng của Targon cổ đại, Tấm Khiên Valoran giờ là một cảnh binh miệt mài chống lại sự thối nát xảo quyệt của Hư Không.
Được kỳ vọng phục vụ như một người hộ vệ can đảm của Demacia, cuộc đời Taric là hình mẫu cho sự cống hiến trung kiên, quên mình cho lý tưởng của nhà vua và đất nước. Dù luôn coi mình là người bảo hộ, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy cần phải xác định rõ ràng xem ai và cái gì anh đang bảo vệ-nó là một lý tưởng, một tác phẩm nghệ thuật, hay sinh mạng một người xa lạ. Mọi thứ đều được coi là đáng giá. Mọi thứ đều được coi là đẹp đẽ.
Hầu hết những người cùng thời với Taric đều chú tâm vào những nguyên tắc chiến trận (thứ đến với anh thật tự nhiên và chẳng mất chút công sức). Thay vào đó, chàng chiến binh trẻ tuổi lại bị thu hút bởi những kỳ quan mong manh đem lại ý nghĩa cho đời, chứ không phải những cuộc tranh giành tàn bạo cho cờ hiệu hay ngai vàng.
Triết lý này tiềm tàng nguy cơ phản nghịch, đặc biệt là với một người có địa vị và vai trò như Taric trong hàng ngũ quân đội Demacia, nhưng anh đã chọn dành hết sức mình để thấu hiểu những chân lý giản đơn của tình yêu, cái đẹp, và cuộc sống, để có thể trở thành nhà vô địch của chúng. Được mọi người ngưỡng mộ, Taric sử dụng phong thái ôn hòa và sự nồng hậu bẩm sinh của mình để vượt qua mọi chướng ngại. Còn trong vài dịp hiếm hoi mà những thứ kia thất bại, kỹ năng của anh với búa và kiếm có thể được sử dụng để giải quyết mọi việc.
Khi đòi hỏi về hiểu biết ngày càng tăng, Taric vắng mặt ở những buổi huấn luyện trận mạc để lang thang trong rừng, hy vọng thoáng thấy một động vật quý hiếm, bỏ bê những buổi diễu hành để ngồi trong quán ăn thưởng thức một bản ballad nhẹ nhàng mà ám ảnh, và quên đi những buổi gặp mặt giữa các chỉ huy để cưỡi ngựa quan sát màn đêm phủ xuống đồng quê. Theo cách của riêng mình, Taric biết rằng anh đang luyện tập chăm chỉ và chú tâm không kém gì các đồng hương Demacia khác, nhưng cấp trên của anh thì lại không thấy vậy.
Taric, với bản tính tùy tiện, coi thường mệnh lệnh, và không quan tâm đến tiếng gọi của lòng ái quốc, cuối cùng bị coi là một kẻ lạc loài với gần như tất cả mọi người trong giới quý tộc-gia đình, nhà vua, và đặc biệt là người bạn lâu năm Garen. Trong khi bình dân coi Taric là một anh chàng lang thang đầy quyến rũ, Garen nhận thấy con người thực sự của anh-một người có tiềm năng trở thành một trong những anh hùng vĩ đại nhất xứ Demacia. Việc Taric dường như quay lưng lại với định mệnh cũng như đất nước mình đã khiến Garen nổi giận.
Rốt cuộc, đến cả người bạn cũ cũng không còn bảo vệ nổi anh, và con đường binh nghiệp của Taric bắt đầu sụp đổ. Hàng loạt những lần giáng cấp đã đẩy Taric ra xa khỏi trung tâm Demacia, cho đến khi anh trở thành chỉ huy của một đội tân binh nhỏ lãnh nhiệm vụ bảo vệ thành lũy đổ nát ngoài biên giới hoang vu. Sau nhiều tuần lễ đứng trong mưa bùn theo lệnh mà không có bằng chứng cho mối hiểm họa nào, Taric quyết định cho mọi người đi ngủ trong lúc anh thơ thẩn dạo bước đến một điện thờ gần đó để xem xét kiến trúc khổng lồ của nó.
Khi ánh ban mai chiếu lên hành lang phủ đầy dây leo của điện thờ, Taric quay lại kiểm tra thuộc hạ của mình. Một cảnh tượng đau lòng chờ đón anh. Toàn đội đã bị hạ sát trong giấc ngủ, trên thi thể của họ mang dấu hiệu đặc trưng của lũ quái vật Hư Không.
Taric đã thất bại trong sứ mệnh bảo vệ thuộc hạ, đất nước, và đau đớn nhất, là lời thề che chở sinh mạng.
Trở lại Demacia trong tủi hổ, Taric bị tước bỏ chức vụ và bị Garen xử hình phạt “Ngai Vàng Đá,” một nghi thức yêu cầu những người lính mất đi danh dự leo lên Núi Targon. Đây chẳng khác nào một án tử, bởi ít người trần nào có thể sống sót qua thử thách đó.
Những kẻ ô danh thường dùng hình phạt này để chạy trốn khỏi Demacia và gây dựng một cuộc sống mới trong cảnh lưu đày. Taric thì khác, anh quyết định chuộc lại sai lầm của mình và bắt đầu hành trình chinh phục những vách đá sừng sững của Núi Targon.
Chuyến leo núi gần như tước đi của anh mọi thứ, cả thể xác lẫn tâm hồn, không biết bao nhiêu lần, nhưng Taric đã vượt qua nỗi đau, vượt qua những ký ức về lỗi lầm, những bóng ma của thuộc hạ đã mất, và vô số thử thách khác mà ngọn núi trút xuống đầu anh.
Khi lên đến đỉnh núi, Taric trải qua những hiện thực mâu thuẫn với nhau kéo dài tưởng như vô tận, mỗi cái lại đem đến một cảnh tượng mới đầy kinh hoàng. Taric đã nghiệm được số phận dài dằng dặc có thể ập xuống đầu ai không có người bảo hộ trong thời kỳ khủng hoảng. Anh thấy Thư viện Alabaster chìm trong biển lửa, và lao vào trong hỏa ngục cuộn trào đó để cố cứu lấy tập thơ của Tung. Anh thét gào cuồng nộ khi lũ Băng Vệ ném con tuần lộc cuối cùng xuống vách núi âm u, để rồi nhảy xuống trong nỗ lực tuyệt vọng để cứu nó. Trước cánh cổng tang tóc của Noxus, Taric khuỵu xuống khi thấy thi thể Garen treo trên đó, như một lời cảnh báo. Giữa Taric và người bạn cũ là toàn thể quân lực của Noxus. Dù thế, Taric không hề lưỡng lự, anh nâng tấm khiên lên và bước tới. Hạ Garen xuống khỏi cánh cổng, chàng chiến binh trẻ tuổi trở về Demacia, gánh nặng trĩu trên vai, biết rõ rằng lần quay lại này đồng nghĩa với một cuộc hành quyết. Trên đường đi, Taric ngước lên-và những cánh đồng đẫm máu của Noxus đã nhường chỗ cho bầu trời đầy sao phía trên Núi Targon. Thử thách đã hoàn thành, thoát khỏi mọi ảo giác, Taric thấy mình nằm trên đỉnh núi, và anh không ở một mình.
Đứng trước mặt anh, khoác trên mình tấm áo choàng của màn đêm, một hình bóng giống người đang đứng đó. Trên người nó, những ngôi sao lấp lánh tô điểm. Taric kinh ngạc trước sự quen thuộc đến lạ lùng của nó.
Giọng nói vang lên như hàng ngàn tiếng thầm thì, tràn qua người Taric như gió núi. Dù anh không nghe nổi một từ nào rõ ràng, nhưng anh hiểu ý định của nó, tuyệt đối rõ ràng.
Nó tự gọi mình là “Người Bảo Hộ.”
Ấn tượng trước sự kiên định không thể lay chuyển của Taric, sinh vật đến từ ngoài thế giới này coi vị anh hùng sa ngã của Demacia như một người đại diện xứng đáng, truyền cho anh sức mạnh siêu thực. Người Bảo Hộ nói về những chân lý Taric đã hướng tới suốt cuộc đời mình, và rằng mỗi quyết định của anh đều vô tình được chuẩn bị cho cái ngày anh leo lên đỉnh núi này.
Khi những lời thì thầm của Người Bảo Hộ nhạt dần, Taric nhận được cảnh báo cuối cùng: Anh sẽ trở thành Tấm Khiên Valoran, nhưng sẽ phải đương đầu với một làn sóng điên cuồng, một đại dương đầy nanh vuốt muốn cắn nuốt tất cả, một nỗi khủng bố sinh ra từ Hư Không.
Được tái sinh với quyền năng mới và mục đích mới, Taric vui lòng chấp nhận thử thách dường như bất khả thi đó. Giờ anh cống hiến không mệt mỏi cho trách nhiệm của mình-người bảo vệ vững vàng cho toàn thế giới.
VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI
Tôi nhìn qua cánh đồng từng một thời màu mỡ, giờ đã tan tác và tiêu điều sau trận chiến.
Những sinh mạng đã mất đi thật không thể kể xiết, nhưng tôi không thể cứu người tự đi tìm cái chết được. Những đứa con, những người cha, những tương lai đã tiêu tan. Dân Demacia và Noxus, luôn luôn xâu xé lẫn nhau, bị lôi kéo bởi những điều còn thấp kém hơn cả hai.
Những người phòng thủ tồn tại cho lý tưởng của họ, và họ đều đứng trên đường tôi, gần như vui sướng khi được tàn sát nhau vì một vùng đất khô cằn, mà chẳng ai biết đến tầm quan trọng thực sự của nó. Hai đạo quân xoắn vào nhau trong màn khiêu vũ diệt vong.
Tôi có thể thử nói lý lẽ với họ, yêu cầu họ dời cuộc đánh lộn này đi đâu đó, nhưng những đồng hương trước đây giờ đã coi tôi như thứ gì đó xen giữa một kẻ phản bội và một vị thần phẫn nộ, còn dân Noxus… à, dân Noxus có ít kiên nhẫn lắm.
Những vũ khí tôi thường dùng-thông minh, quyến rũ, và nồng nhiệt-hoàn toàn vô dụng giữa cái vạc dầu tuyệt vọng này. Do đó, tôi gạt sang bên những kẻ sẽ làm mình chậm lại, và vượt qua những kẻ sẽ cản đường tôi. Đủ loại nỗi sợ mà một linh hồn có thể gây ra cho một linh hồn khác tràn lên khi tôi lại gần mục tiêu của mình.
Và ở đó, trung tâm của trận chiến khốc liệt, một màu sắc rực cháy vẫy gọi tôi-một sinh mạng sắp chết ngộp giữa đống bùn-và những đôi ủng giẫm đạp khắp nơi. Can đảm đứng đó, không chịu cúi đầu trước những cú nện như búa bổ của đám hung ác xung quanh, vẻ đẹp của nó lấp lánh như một cái chuông bằng pha lê. Bông hoa cuối cùng của giống loài này. Nếu nó mất đi, sẽ không còn đóa nào nở nữa. Tôi không thể cho phép nó tiêu biến.
Hai viên chỉ huy đối địch ngừng lại khi tôi tiến đến gần, một vị khách không mời trong thời khắc cuối cùng của họ. Họ quay lại nhìn tôi, bất ngờ liên kết với nhau trước sự xâm nhập của tôi.
Tôi đứng trong ánh nhìn của cả hai đội quân. Dường như vòng tay lạnh lẽo của tử thần sẽ đón chào tôi từ mọi hướng. Nhưng không giống những kẻ đang dè chừng bước về phía tôi, tay cầm kiếm run rẩy, tôi biết vì sao mình chiến đấu.