Bạn đang đọc Tiểu Soái Ca Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi FULL – Chương 140
Ngôn Hạ đang ôm Giang Ngôn lúc này đã bị tác dụng của thuốc làm cho mơ hồ.
Anh dán chặt vào người cô, hết hôn rồi lại cọ, hết cọ rồi lại cắn.
Trong nháy mắt Tuyết Y xông đến, Ngôn Hạ không biết cô muốn đâm ai, không kịp phản ứng.
Chỉ có thể theo bản năng kéo Giang Ngôn qua 1 bên, ôm lấy.
Bản thân cô thu thế không kịp, chỉ có thể vươn cánh tay chống đỡ.
Lưỡi dao xẹt 1 cái, sắc bén lướt qua tay cô, máu tươi nháy mắt tuôn trào.
– A…
– Bảo bối!!!
Giang Ngôn lơ mơ bị cô kéo, định thần nháy mắt tràn đầy khẩn trương nắm lấy cánh tay cô.
Giang Ngôn chóng đỡ thân thể, 1 cước không chút lưu tình tràn đầy hận ý đạp vào bụng Tuyết Y, cô ta bị đạp mạnh té nhào xuống đất.
Đập vào chân bàn , trên trán tuông máu.
– Bắt cô ta lại!!!
Anh giận giữ gầm lên, rồi loạng choạng ngồi xuống ôm lấy tay cô.
– Bảo bối!!! Em …!sao em không tránh? Kéo anh làm gì???
– Không sao!!!
Ngôn Hạ khẽ cau mày.
Cô nhìn anh 1 chút, khẽ thỡ dài.
Vệ sĩ bắt Tuyết Y lại, nhưng Ngôn Hạ lại bảo thả cô ta đi, cô tự có cách giải quyết.
Chuyện này không thể náo động quá lớn.
Càng không thể báo cảnh sát.
Vệ sĩ đưa Giang Ngôn và Ngôn Hạ ra xe, đi bệnh viện.
Ngôn Hạ 1 đường đỡ anh từ khách sạn xuống hầm xe.
– Tách….!tách….
Tiếng máy chụp ảnh đâu đó trong tầng hầm vang lên.
————-
Ánh mắt Tần Diệp tối sầm lại, cô gái trước mặt anh không lộ ra nữa phần vui tươi , nhường nhịn , chiều chuộng anh như anh từng biết.
Ánh mắt cô nhìn anh lạnh băng, như thể muốn nhấn chìm anh trong đó.
Anh thấy được trong mắt cô, sự thất vọng:
– Thật sự là anh??? Ngôn Hạ lạnh nhạt.
Nhịp tim Tần Diệp bổng như ai bóp lấy, nghẹn ứ.
Run rẫy…
– Tiểu Hạ , anh…!anh xin lỗi, anh không muốn mất em!!!
Đáy lòng Ngôn Hạ bị câu nói kia của anh làm đau nhói.
Im ắng lạnh lẽo bao trùm cả không gian.
Trái tim như bị ai kiềm kẹp,
– Tần Diệp, Tôi thật sự quá thất vọng về anh!!!
Tần Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng, týc giận của Ngôn Hạ, anh thẩn thờ như người mất hồn.
Ngôn Hạ lách mình , vượt qua Tần Diệp muốn đi ra khõi phòng.
Trái tim anh vì câu nói của cô mà đau nhói.
Anh hoảng loạn bước bước lớn vượt lên trước mặt cô, ôm chầm lấy cô, nước mắt vô thức không thể khống chế rơi xuống.
– Tại sao…!tại sao không thể là anh??
Bầu không khí căng thẳng đến ngạt thỡ.
Tần Diệp ôm xiết cô mạnh tay khiến vết thương trên cánh tay vốn đã băng bó bị rách ra, máu tươi mau chóng thấm ướt tay áo sơmi của cô, dính cả vào tay anh.
Ngôn Hạ bị đau khẽ A 1 tiếng.
– Tiểu Hạ???
Vòng tay xiết chặc của Tần Diệp hoảng loạn buông cô ra.
– Em bị thương??
– Buông ra!!! Ngôn Hạ tức giận , hất anh ra.
1 cước đạp tới.
Tần Diệp bị cô đạp loạng choạng té ngả xuống đất.
Thống khổ, đau đớn.
Từng cơn, tuông trào trong lòng ngực.
Tần Diệp đứng lên bước đến gần cô, cũng mặc kệ cô tức giận động thủ đánh anh, miệng chỉ luôn nói 2 từ xin lỗi.
Hơi thở của sự đau khổ tràn ngập trong căn phòng.
Ngôn Hạ quay lưng rời đi , chỉ để lại 1 câu.
– Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!!!
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(245)
Giang Ngôn vì tác dụng mạnh của thuốc , cộng với vết thương chảy máu khá nhiều nên bác sĩ yêu cầu ở lại 1 đêm theo dõi.
Ban đêm, Ngôn Hạ ở lại bên cạnh anh.
Cha Giang và mẹ Giang vào phòng, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh cô cũng bị thương, cánh tay đang băng bó nắm chặt tay anh,khuôn mặt mang biểu cảm trống rỗng của cô đang nhìn anh chằm chằm.
– Tiểu nha đầu !!! Mẹ Giang gọi 1 tiếng.
– Cô ?
Ngôn Hạ ngước mắt, đôi mắt đỏ hoe.
Mẹ Giang vổ vổ vai cô.
– Con về nghĩ ngơi đi! Thằng nhóc này, Không sao đâu!
– Không cần đâu cô! Con muốn ở đây với anh ấy !!
Mẹ Giang cùng cha Giang nhìn cô, rồi nhìn Giang Ngôn đã ngủ say trên giường bệnh khẽ thỡ dài.
Suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu:
– Vậy vất vã cho con rồi!!!
3 người hàn huyên chốc lát , rồi ba mẹ Giang rời đi.
Ngôn Hạ quay về ghế ngồi.
Tiếp tục thẩn thờ nhìn anh.
Đáy lòng vừa đau xót vừa chua chát.
Mưa bên ngoài mỗi lúc 1 to.
Khóe môi Ngôn Hạ bị cô cắn đến trắng bệch.
Cô cảm thấy trái tim mình nhói buốt.
1 loại dự cảm…….
————
Thân thể Tần Diệp ướt đẩm chìm trong bồn nước đỏ thẩm, mái tóc nâu mềm mại ướt sũng rối tung rủ xuống trán.
Đôi mắt nhắm nghiền.
Khuôn mặt trắng bệt, bờ môi cũng dần mất mất đi huyết sắc.
Trên cổ tay anh là 1 vết cắt sâu hoắm vẫn không ngừng chảy máu.
Buốt lạnh.
Trống rỗng.
Tuyệt vọng.
1 nổi sợ hãi và thống khổ từ trong xương tủy anh kéo ra, nhấn chìm anh, rút cạn anh.
Bên ngoài là gió mưa ầm ầm gào thét.
Bên trong nhà là tiếng nước rĩ rã không ngừng tràn ra từ bồn máu đõ thẩm.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(246)
Điện thoại trong túi xách của Ngôn Hạ rung lên từng hồi, cô lười biếng với tay ấn mở.
– Tiểu Hạ, Tần Diệp cắt tay tự tữ, đã hôn mê rồi!!! Em mau vào bệnh viện K đi!!! Khoa cấp cứu !!!
Ngôn Hạ thất kinh , suýt chút làm rơi điện thoại.
Gịong nói run rẩy nghẹn ứ của quản lý từ bên kia truyền đến như lây lan sự sợ hãi , run rẫy cho cô.
Lòng cô thắt lại, rồi sau đó đau như bị kim châm, nổi đau trống rỗng.
Sắc mặt Ngôn Hạ trắng bệch, sự lạnh buốt chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu, buốt dại.
Hô hấp cũng giống như từ từ đông cứng lại , ngạc thỡ.
Cô run rẩy :
– Chị…!chị …nói cái gì???
Người phía bên kia điện thoại lập lại lần nữa , cả người Ngôn Hạ tê dại, máy móc run rẩy cất điện thoại vào túi xách.
Nức nỡ nghẹn ngào kẹt lại nơi cổ họng.
Ngôn Hạ run cầm cập đứng lên, cô gọi y tá đến trông chừng Giang Ngôn.
Rồi lảo đảo chạy ra ngoài, sắc mặt trắng bệch không còn 1 gịot máu.
Thần trí cô hoảng loạn, bước vội.
Đôi chân mỗi lúc 1 nhanh..
càng lúc càng nhanh, cuối cùng là lao ra ngoài , cắm đầu chạy đến khoa cấp cứu.
———
2h sáng.
Xuyên qua màn mưa.
Cánh tay Ngôn Hạ lạnh đến trắng bệt , đẩy cửa hành lang khoa cấp cứu.
– Chị…!Chị Trân !!! Ngôn Hạ gọi người quản lí.
Trong hành lang dài đằng đẳng, ánh đèn neong sáng choang đến chói mắt, mùi thuốc sát trùng phiêu phiêu vờn quanh trong không khí.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước.
Từng hạt mưa ầm ầm dội lên mái nhà , cũng như dội vàng lòng ngực cô , ầm ầm chấn động.
Như thể có gì đó muốn nhảy vọt ra ngoài.
Đôi mắt Ngôn Hạ đỏ hoe, ướt đẩm.
Cô hình như sai rồi, là cô dùng lời lẽ , hành động quá khích.
Là cô hại Tần Diệp.
Là cô hại anh rồi.
Quản lí nhìn thấy cô , cũng hoảng loạn cuống cuồng hoảng loạn :
– Em tới rồi, Tiểu Hạ…!làm sao bây giờ…!lúc nảy…!Tần Diệp…!lúc nảy…!chảy rất nhiều máu…
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của bệnh viện.
2 cô gái run rẩy dựa vào nhau, sắc mặt trắng bệch lạ thường , không còn 1 gịot máu.
Toàn thân run bần bật như không còn hồn vía.
– Em..
đừng hoảng!!! Anh ấy sao rồi???
Phòng cấp cứu tắt đèn, cô y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Dáng vẽ trầm tĩnh trấn an .
– Không sao…!không sao rồi!!! Bệnh nhân đã ổn rồi!! 2 người không cần lo lắng quá.
Chỉ là mất máu quá nhiều thôi!!!
Ngôn Hạ nghe thấy lời y tá,bàn tay vẫn cứng đờ giá lạnh.
Người quản lý thì thỡ phào , kích động:
– Không sao…!không sao rồi!!! Em nghe thấy không.
Không sao rồi!!!
– Đã …!đã ổn rồi sao??
Ngôn Hạ bị người quản lí kích động lắc điên cuồng 1 lúc lâu mới hồi thần trỡ lại.
– Anh ấy..
tỉnh lại chưa?? Ngôn Hạ hõi y tá .
– Vẫn chưa đâu!! Nhưng bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
Mọi người đừng lo lắng quá!!!
Trong phòng hồi sức.
Tần Diệp nằm im lìm trên giường bệnh, ánh sáng choang choáng soi lên mặt anh trắng bệch.
Hàng mi dài khép lại.
Khuôn mặt đẹp đẽ yêu mị nhìn như 1 chàng hoàng tữ trong truyện cổ tích đang say ngủ.
Ngôn Hạ cứng đờ đứng bên cạnh giường bệnh nhìn anh.
Trái tim lại thắc chặt, 1 nổi sợ hãi không tên..