Bạn đang đọc Tiểu Soái Ca Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi FULL – Chương 117
Phòng nghĩ sau sân khấu.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khiến người ta nghẹt thở.
Trái tim Tần Diệp âm ỉ đau nhói , không nói nổi.
Cũng không biết phãi nói như thế nào.
Anh ngẩn ngơ ngồi trên ghế trang điểm như người mất hồn.
Những ngón tay Ngôn Hạ xiết chặc , cô quay đầu tránh né ánh mắt như thiêu đốt của anh.
Rất lâu mới có thể mở lời:
– Vì sao…!không nói trước với em?
Ngôn Hạ bối rối, Tần Diệp nghẹn ngào:
– Cái gì gọi là “không nói trước”? Em đến bây giờ, vẫn đang nghĩ anh chĩ …
Từng cơn , từng cơn đau đớn len lõi trong mọi ngóc ngách tế bào của anh.
Khiến anh không nói nên lời.
Ngôn Hạ nhìn Tần Diệp đau khổ u uất , suy sụp mà lòng ngực nhức nhói.
Tần Diệp bất ngờ ôm chầm lấy cô, gắt gao xiết chặc, gịong anh nghẹn ngào:
– Anh đã giữ lời hứa! Anh đã cố gắng! Anh đã trở thành kẻ mạnh !!! Em ở lại bên cạnh anh đi, được không??? Anh thật sự…!thật sự yêu em!!!
Giọng Tần Diệp vang vọng trong căn phòng, thanh âm mềm mại chọc người thương xót.
Lòng Ngôn Hạ đau nhói.
Nhưng cô theo bản năng cựa quậy, muốn thoát khõi tay anh.
Vòng tay Tần Diệp ôm chặt lấy cô, như cô là khúc cây duy nhất nổi trên mặt nước lúc anh sắp chìm.
Ngôn Hạ nhìn vào đôi mắt Tần Diệp , cô sợ hãi nhận ra trong mắt anh tràn đầy sự yếu đuối , ngoài yếu đuối còn có bất lực ,sợ hãi và căng thẳng.
Anh nhìn cô , ánh mắt thiêu đốt như muốn đốt cháy cô, nhưng vòng tay lại siết chặc như sợ vuột mất đi thứ gì rất quan trọng.
Ngôn Hạ lặng im, không nói thành lời.
Tần Diệp từ từ hướng đến đôi môi cô.
Khi đôi môi anh càng lúc càng kề sát, khi Ngôn Hạ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Cô đột nhiên nhắm mắt nghiêng đầu né tránh ,cô tránh đi nụ hôn của anh.
Nét mặt Tần Diệp hiện rõ sự đau khổ và u uất trong lòng.
Anh thất thần.
Ngôn Hạ gạt tay anh ra, bước lui về sau 2 bước chĩ nghẹn ra được 2 chữ xin lỗi rồi quay đầu bỏ chạy.
Cô từ chối anh, Nhưng chính khuôn mặt đau khổ của Tần Diệp lại làm cô đau nhói, nước mắt cô tuông rơi.
Nhưng giờ phút này, cô đã hiểu rõ trái tim cô hướng về ai !
Ngôn Hạ không muốn Tần Diệp đau khổ nên cô không thể để anh tiếp tục lún sâu.
Tần Diệp sững sờ đứng yên tại chổ nhìn bóng lưng cô, anh đờ đẫn ngồi xuống nền nhà , sau đó rúc đầu vào 2 đầu gối, cứ vậy toàn thân co tròn , co tròn lại.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(200)
Ngôn Hạ đầu óc rối bời bước ra khõi phòng nghĩ, cô không gọi người quản lí và trợ lí của mình mà 1 mình đi lang thang .
Đi không mục đích chán chê , Ngôn Hạ lại vào 1 quán ăn gọi rượu.
Nói Ngôn Hạ là 1 cô gái máu lạnh vô tình cũng được, không tim không phổi cũng không sai.
2 tiếng trước, cô gái này vẫn còn một bộ dáng đau lòng vì Tần Diệp , thì 2 giờ sau say rượu đã thành 1 bộ dạng tìm đường đi đùa giỡn trai nhà lành.
Lá gan cũng không nhỏ.
Sau khi ăn no uống say, lá gan Ngôn Hạ đúng là càng to ra rất nhiều.
A..
không đúng, lá gan cô vẫn luôn lớn mà!
Chỉ là lúc đầu khi quay về cô vẫn còn hiểu lầm anh, vẫn luôn bài xích anh thôi.
Chứ kỹ năng tán tỉnh của cô đã sớm thành tinh mịe rồi, định mệnh .
======
Giang Ngôn về nhà, thất hồn lạc phách mở đèn lên.
Ánh đèn sáng lên, anh ngồi bệt xuống nền nhà.
Trong tay anh là sợi dây chuyền và chiếc nhẩn cô bỏ lại 6 năm trước.
anh từ từ ngẩng mặt lên dựa đầu vào tường, khuôn mặt không chút cảm xúc đã đầy nước mắt.
Tic Tic Tic Tic….
Âm thanh hộp khóa từ vang lên,cánh cữa nhà anh đột nhiên bật mở.
Giang Ngôn cảm thấy giống như là ăn trộm vào nhà.
Nhưng bây giờ anh lại không muốn động đậy chút nào, muốn trộm thì cứ trộm đi.
Có tiếng bước chân bước đến bên cạnh anh, có 1 người ngồi xuống trước mặt anh.
Mùi thơm này….
Lúc này Giang Ngôn như bừng tỉnh,anh bỗng nhiên ngẩn mặt lên nhìn người trước mặt.
Hô hấp của anh dồn dập,cũng không biết bản thân đang tỉnh hay mơ.
Ngôn Hạ đột nhiên ôm chầm lấy anh, Giang Ngôn cứng đờ cả người trân trối nhìn vào hư vô,trái tim anh như ngừng đập.
Ngôn Hạ ôm eo anh, hơi thở gần kề kéo khuôn mặt đẹp đẽ của anh đến gần, khẽ mút cánh môi anh.
Hô hấp của hai người giao hòa.
Nóng bỏng lại mập mờ.
Giang Ngôn sững sờ, dường như quên cả phản ứng.Hai tay anh chống ở hai bên người , ngồi yên bất động nhìn cô hôn anh.
– Ưm…!sao em ….
Giang Ngôn vừa nói chuyện, đầu lưỡi Ngôn Hạ liền thuận thế trượt vào, quấn lấy lưỡi anh không buông.
Trong miệng cô còn mang theo mùi rượu thoang thoảng làm lòng người ngứa ngáy.
Mùi thơm kẹo sữa của cô dần dần tràn ngập đến hơi thỡ anh.
– Ngoan, đừng khóc.
Em về rồi!!!.