Bạn đang đọc Tiểu Soái Ca Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi FULL – Chương 104
Ngôn Hạ 1 tay kẹp cổ Tần Diệp đang giảy dụa , 1 tay nghe điện thoại.
– Anh em à, cậu bây giờ là đại minh tinh rồi thì không muốn tụ tập nữa phãi không??? Gịong Tạ Ân vang lên hờn trách bên kia điện thoại.
– uầy, sao cậu biết??? Ngôn Hạ bật cười trêu lại.
– Cậu…!đáng chết! Bọn tôi đang tụ tập ở Moon, cậu cùng Diệp Tử qua đây! Tạ Ân hừ hừ lên gịong.
– Tới ngay!! Ngôn Hạ tắt điện thoại, nhìn người bị mình kẹp cổ lúc này đang rất ủy khuất nhìn cô.
– Tha cho anh vậy, đi.
Tỷ đây dẩn anh đi bay!!! Ngôn Hạ buông Tần Diệp ra , chạy về khóa cữa thay đồ.
Tần Diệp nhìn theo bóng lưng cô , khẽ cười.
Vành tai ửng đỏ.
Không khí xung quanh anh dường như vẫn còn ngưng đọng mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra từ cô.
Moon.
– Ngày mai anh sẽ cưới em, giao thông mỗi ngày phiền toái như vậy.
Cưới em về thì không cần sợ kẹt xe nữa!!! Tạ Ân ngồi cạnh ôm cổ Cẩm Nhi không nghiêm túc trêu cô.
– Cái gì …!cái gì mà ớn lạnh vậy!!! Ngôn Hạ đẩy cửa vừa vào đã nghe Tạ Ân lên tiếng.
– Ồ, Tiểu Hạ Hạ và Diệp Tử nha!!! Bây giờ 2 người nổi tiếng rồi thì không nhận người qquen phãi không?? Về mấy ngày cũng không tìm bọn tôi! Tạ Ân đứng lên đi về phía 2 người.
Tần Diệp cười cười ,cầm lấy chai rượu .
– Bây giờ chẳng phãi đã tìm rồi sao? Nào..
tôi uống với cậu!!
Tạ Ân cũng cầm lấy 1 chai rượu, cụng với Tần Diệp.
– Nào, chào mừng cậu đến Trung Quốc của tôi!!!
Ngôn Hạ nhìn 2 chàng trai cụng rượu thì mỉm cười đi về phía Hoa Y và Cẩm Nhi.
Khoảng thời gian Tạ Ân vì cô mà đau buồn , do có Cẩm Nhi bên cạnh nên dần dần bình thãn lại.
Cẩm Nhi cũng đã thích Tạ Ân 1 thời gian dài, nhưng vì anh thích cô nên Cẩm Nhi không nói ra.
Sau này trải qua nhièu việc lại biết được tâm ý của Cẩm Nhi nên khiến cho Tạ Ân cảm động.
Hại người họ cứ vậy nhẹ nhàng đến với nhau.
Còn Hoa Y…!Ngôn Hạ nhìn người đang ngồi cạnh , đút thức ăn cho Hoa Y mà giật mình.
Thế quái nào lại là Tiêu Viển vậy???
Cô bước đến , ngồi xuống bên cạnh Hoa Y.
– Bạn yêu dấu , có phãi chúng ta đã quên nói với nhau chuyện gì không?? Cô cười cười.
Hoa Y mỉm cười ngượng ngùng,
– Thì ..
thì là vậy đó!!!
Ngôn Hạ bật cười thành tiếng.
– Ồh…!Giả vờ thẹn thùng gì chứ, thật là..
– Nếu cậu biết hôm nay Ân Ân và Tiêu Viển gọi ai đến thì cậu không cười được nữa đâu!!! Cẩm Nhi nhoài người đưa cho cô 1 ly bia.
Vừa lúc đó , cữa phòng mở ra.
Cả Ngôn Hạ lẫn Tần Diệp có chút ngoài ý muốn.
Ngôn Hạ sững sờ, Người bước vào chính là Giang Ngôn.
Hoa Y ho khan 2 tiếng, nhìn Ngôn Hạ.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên quỷ dị.
– Tôi đến muộn , mọi người không giận chứ? Anh nói.
– Không..
không sao!! Đông đủ rồi!! Ngồi đi…!ngồi đi !!!
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(175)
Tiêu Viển là bạn thân của Giang Ngôn , nên tất nhiên anh ta sẽ giúp Giang Ngôn, Tạ Ân thì sau khi đi dụ học về nghe được không ít chuyện hiểu lầm của 2 người.
Rồi lại nghe được 1 số tin bên ngoài, anh đã tìm cô vất vã như thế nào.
Vậy nên Tạ Ân dù sao cũng không bài xích anh.
Cho nên cậu chỉ mang tâm lí xem kịch vui.
Tiêu Viển kéo Giang Ngôn đến ngồi kế cô, còn Tạ Ân cũng lại đẩy Tần Diệp ngồi cạnh cô.
Ngôn Hạ thầm khóc trong lòng, tình huống này có chút quen nha.
Cô vậy mà lại 1 lần nữa bị kẹt ở giữa 2 chàng trai.
Tần Diệp vừa ngồi xuống đã ngay lập tức kề tai cô thì thầm to nhỏ.
– Anh cảm thấy hôm nay em sẽ không thể ăn ngon rồi!!!
Ngôn Hạ nhíu mày liếc liếc Tần Diệp,
Giang Ngôn ngồi bên cạnh nhìn 2 người tụm đầu to nhỏ thì cau mày.
Anh cảm thấy hình ảnh này rất ngứa mắt nha.
Giang Ngôn tâm trạng cực kém nhưng phãi cố gắng áp chế , trong mắt anh có vài tia ánh sáng u ám lưu chuyển.
Phục vụ mang trái cây và thức ăn vào phòng, Tần Diệp lên tiếng hõi cô,
– Em ăn gì không?
– Để tự em lấy!!
Tiêu Viển bên này thấy bầu không khí kì dị thì lên tiếng,
– Mọi người sao vậy?? Mau ..
mau chọn bài hát đi!
Mọi nguời trong phòng chọn bài , rồi hát hò vui vẽ.
Ngôn Hạ vươn tay lấy 1 trái quýt bóc vỏ ra thì Tần Diệp bên cạnh bật cười trêu cô.
– bóc cho sạch nhé! Anh không ăn dính vỏ đâu!!
– Em có nói em bóc cho anh à? Ngôn Hạ cười cười liếc cậu.
Thế nhưng khi cô bóc xong vỏ lại đưa trái quýt đó cho Tần Diệp.
Giang Ngôn nhíu mày không vui.
Tần Diệp chỉ tiện miệng nói đùa trêu cô thôi, chứ không hề thật sự nghĩ cô bóc vỏ quýt cho mình vì bình thường toàn là anh bóc cho cô.
Bằng không cô thà không ăn.
Nhìn bàn tay trắng nỏn xinh đẹp đang cầm trái quýt đưa về phía mình, Tần Diệp bị dọa cho ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô bóc vỏ trái cây cho anh.
Đây chắc là điển hình của Thụ Sủng Nhược Kinh.
Tần Diệp vừa nhận lấy trái quýt từ tay Ngôn Hạ thì bên kia đột nhiên Giang Ngôn vươn tay bắt lấy tay cô.
Anh lấy 1 tờ khăn ướt trong hộp ra lau tay cho cô.
– Giang tiên sinh, anh làm gì thế??? Ngôn Hạ kinh ngạc nhìn anh.
Giang Ngôn trầm mặc vài giây rồi tiếp tục cẩn thận lau tay cho cô.
– Gọi anh là Tiểu Ngôn ! Giang Ngôn thông thã trả lời cô.
Lau sạch 1 tay xong anh ngước mắt lên nhìn cô ,- Tay kia!!
– Giang tiên sinh, như này thì không tốt lắm!
Ngôn Hạ rút tay về thì bị Giang Ngôn ấn lấy bàn tay kia của cô :
– Hôn cũng hôn rồi.
Chỉ nắm tay thì không tốt thế nào !?
Bốn chữ anh nói ra nhẹ nhàng đập ở bên tai Ngôn Hạ, giống như từng đợt thủy triều đập mạnh.
Cả căn phòng KTV vì câu nói của anh mà nhất thời im bặt.
Ngôn Hạ sững sờ trầm mặc mấy giây , rồi khuôn mặt rất nhanh lộ ra một chút ửng đỏ.
Ngôn Hạ có thể cảm nhận được Giang Ngôn đang cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay cho cô.
Có lẽ do Ngôn Hạ nghĩ đến chuyện lúc trước, cùng với đầu ngón tay anh thỉnh thoảng cọ qua tay cô, mang theo cảm giác nhột nhạt nên màu đỏ ửng trên mặt cô càng lúc càng nhiều.
– Ngôn Ngôn! Lát nữa đi với anh đến 1 nơi!!! Giang Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Ngôn Hạ sững sờ.
Rất lâu rồi cô mới nghe lại cái tên Ngôn Ngôn này.
1 lúc lâu sau mới phản ứng:
– Đi đâu???.