Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 70: Trời quả báo
Tích tố và Đàm Anh mỗI ngườI đứng một nơi, còn Nguyên Thông thì phi thân vào ngăn cản Nhất Quái và nói:
– Mời ông lui sang bên để Nguyên Nhi đối phó với y cho .
Nhất Quái trợn mắt đáp:
– Vừa rồi y đã tự nhận ám hại ta, khiến ta phải bị giam giữ trên núi Huyết Thạch mười năm năm trời, mối hận này thể nào phải trả mới được cháu hãy đứng sang một bên .
Ông ta nhất định không cho Nguyên Thông xen tay vào .
Đàm Anh đứng ngoài lớn tiếng nói:
– Mối hận mười lăm năm giam trên núi của ông, bằng sao được mối thù giết cha của Nguyên đại ca .
Nhất Quái nghe Đàm Anh nói như vậy thở dài một tiếng lui sang bên .
Chỉ trong nháy mắt có rất nhiều người tới. Những người đó hoặc bị Lý Thành Luân bắt ép theo y hoặc gia quyến bị giết hại, ai ai cũng chỉ muốn xé xác Thành Luân làm muôn mảnh mơi hả dạ.
Thành Luân tự biết mình đã sa chân vào chỗ chết, y đưa mắt nhìn bốn chung quanh với hy vọng tìm một lối thoát
Nguyên Thông quát lớn:
– Lão ma đầu ngươi còn nói năng gì nữa không ?
Thành Luân vẻ mặt hung hăng nhưng sự thật trong lòng đã hoảng sợ khôn tả, vội đáp:
– Lấy nhiều thắng ít như vậy lão phu không thèm nói chuyện với ngươi. Dù ngươi có giết chết được lão phu cũng không phải là anh hùng.
Nguyên Thông cười như điên đáp:
– Hay lắm để ta xem phút cuối cùng của ngươi, ngươi sẽ dở những trò hề gì ra.
Thành Luân đáp:
– Lão phu với ngươi chỉ đấu một trận thôi, ai chết cũng không oán thán hết.
Đàm Anh không đợi Nguyên Thông trả lời, đã lớn tiếng đáp:
– Y là kẻ địch chung của mọi người, Nguyên đại ca không nên tự mình quyết định.
Nguyên Thông nhận thấy lời nói của Đàm Anh rất có lý, ngẩn người ra không biết nói thế nào cho phải.
Thành Luân thấy Nguyên THông có vẻ do dự, liền nói khích:
– Đấy, lão phu nói có đúng không ?
Y vừa nói dứt trong đám đông đã có người lớn tiếng nói:
– Thù hận của chúng tôi tuy lớn thật, nhưng chúng tôi còn có ngày hôm nay là nhờ Thẩm thiếu hiệp ban cho hết, vậy tất cả mọi việc do thiếu hiệp chủ trương chúng tôi không phản đối nửa lời, không biết các vị nghĩ sao ?
Tất cả mọi người đồng thanh đáp:
– Việc ngày hôm nay do Thẩm thiếu hiệp toàn quyền quyết định.
Thành Luân đắc ý cười thầm nói tiếp:
– Người ta đã coi trọng ngươi như vậy, lão phu không dám khinh thường ngươi. Bây giờ chúng ta đấu với nhau mười hiệp, để quyết định sinh tử tồn vong, bất cứ ngươi sống chết ra sao cũng để cho lão phu rời khỏi nơi đây.
Nguyên Thông đáp:
– Có phải ngươi muốn uống Kháng Nguyên đơn rồi đấu với ta đấy không.
Thành Luân hỏi lại:
– Có phải ngươi đã hoảng sợ rồi không ?
– Dù ngươi có uống Kháng Nguyên đơn đi chăng nữa, thì sức ngươi cũng không bằng Điền Dương Tứ Ác, như vậy ta sợ gì ngươi.
Thành Luân lấy ra 2 viên Kháng Nguyên đơn uống luôn, rồi lại lấy một cái lọ ngọc nho nhỏ ra định đổ hết thuốc đó vào trong mồm. Bỗng có một mũi tên bạc nhắm tay y bắn tới trúng ngay cái lọ ngọc.Thành Luân vội rụt tay và giở thế Phong Hổ Vân Long ra hất người đó bắn ra ngoài xa hơn trượng.
Người đó ngã xuống, mồm hộc máu tươi nhưng vẫn cố nói:
– Đó là Thiên Nhất Chân Thủy..
Y vừa nói tới đó đã ngã lăn ra.
Thì ra người đột kích chính là Thiết Tâm Tú Sĩ Tăng Bật.
Nguyên Thông cũng chẳng cần để ý đến chuyện Thành Luân uống thuốc Thiên Nhất Chân Thủy hay không, chỉ mải ra tay điểm các đại huyệt cho Tăng Bật rồi Nhược Hoa với Lý Kiến Trung đỡ Tăng Bật ra ngoài.
Thành Luân cười ha hả, giơ cái bình ngọc lên bảo với Nguyên Thông rằng:
– Lão phu nuốt đây, ngươi có cam tâm không ?
Nguyên Thông nghe thấy lão ma đầu nói như vậy, tức giận đến hai mắt nổ lửa không nói được nửa lời.
Thành Luân muốn uống hết hai chai Thiên Nhất Chân Thủy thật, vì trận thắng bại ngày hôm nay rất quan trọng cho y, vì vậy Thành Luân muốn nhờ Thiên Nhất Chân Thủy trợ giúp công lực tăng lên và đỡ bị Kháng Nguyên đơn làm hại. Nhưng lúc ấy bỗng có một ông già mặt rất đểu giả một tay có sáu ngón cầm đủ các thứ đồ ở trong đám đông lớn tiếng nói:
– Lão ma đầu ngươi đứng có nằm mơ nữa ngươi thử xem Thiên Nhất Chân Thủy của ngươi có phải là thứ thật hay không ?
Lúc ấy mọi người mới nhìn kĩ ông già đó là Đa Chỉ Thần Thông Thất Thất. Không hiểu ông ta đã lên núi Vạn Dương này từ lúc nào ?
Thành Luân kinh ngạc vô cùng, ngừng uống Thiên Nhất Chân Thủy và nhìn cả vào tay Thần Thâu.
Ứng Thành Luân biến sắc mặt vì thấy trên tay Thần Thâu có một cái lọ Thiên Nhất Chân Thủy giống hệt lọ của Thành Luân, trên tay ông ta còn có xá lợi tử màu đỏ của y lấy trộm được ở chùa Thiếu Lâm và m Dương song ngọc bối của Đàm Anh lấy trong người cô bé.
Mấy báu vật này này lão ma đầu quý nhất nên giấu rất kín đáo, không hiểu tại sao lại lọt vào tay Thần Thâu như vậy.Y thắc mắc vô cùng liền giương ngược đôi mắt lên nói:
– Lão già trộm cắp kia ! Ngươi dùng thủ pháp lấy giả loạn chân sao mà lừa dối được lão phu.
Thần Thâu trương đôi mắt nhỏ như mắt chuột lên đáp:
– Lão phu nếu không có tài ba dọ thám được bí mật của ngươi làm sao mà xưng là Đệ Nhất Thần Thâu, đừng nói chỗ giấu các vật của ngươi không kín đáo hơn người mà dù ngươi có nuốt trong bụng lão phu muốn lấy vẫn có cách lấy được.
Những lời của ông không thể làm cho Thành Luân tin được.
Đa Chỉ Thần Thâu vẫy tay gọi một người đứng gần đó bảo:
– Có cao tăng của phái Thiếu Lâm ở tại đây xin đến lấy lại Xá Lợi tử vật báu của quí phái.
Người chưởng môn của Thiếu Lâm phái không tới dự hội, chỉ sai Trí Nhân đại sư phu trách La Hán đường tới dự thôi. Người ấy đã thấy Xá Lợi tử của phái mình trong tay Thần Thâu, nhưng vì thận trọng nên không lên tiếng hỏi. Bây giờ thấy Thần Thâu vẫy tay gọi, Trí Nhân đại sư vội phi thân tới chắp tay chào và nói:
– Tệ chùa chưa hề mất Xá Lợi tử, nên không dám nhận vật ở trong tay Thất hiệp, nhưng dù sao cũng xin cho bần tăng giám sát.
Thần Thâu vừa cười vừa hỏi:
– Xin hỏi đại sư khắp thiên hạ này có bao nhiêu hạt Xá Lợi tử màu đỏ ?
Trí Nhân đại sư nghiêm nghị đáp:
– Ngoài một hạt của tệ chùa ra thì ở Phật Tổ thánh địa bên Tây Vực còn sáu hạt.
Thần Thâu lại hỏi tiếp:
– Chẳng hay đại sư có hay tin gì về Phật Tổ thánh địa có mất mát Xá Lợ tử hay không ?
Trí Nhân đại sư lắc đầu đáp:
– Phật Tổ thánh địa kiên cố như một thành trì khi nào lại mất Xá Lợi tử được.
– Có thật quí phái không mất hạt Xá Lợi tử màu đỏ này không ?
Thấy Thần Thâu hỏi một cách nghiêm nghị, Trí Nhân đại sư hơi biến sắc mặt vội trả lời:
– Hiện tại tệ chùa chưa phát hiện việc mất Xá Lợi tử màu đỏ này, vậy có mất thật hay không bần tăng chưa rõ. Thất đại hiệp hỏi như thế, bần tăng cũng không dám xác định vì vật báu này không đến ngày Phật Đản thì không bao giờ đem ra cúng bái nên bây giờ cũng không thể chứng thật là có mất hay không ?
Thần Thâu gật đầu vừa cười vừa nói:
– Đại sư nói rất phải. Đây xin đại sư hãy thu hồi vật báu này đã.
Nói xong ông ta hai tay bưng hạt Xá Lợi đưa trả Trí Nhân đại sư để tỏ vẻ tôn kính chùa Thiếu Lâm.
Trí Nhân đại sư cung kính đỡ lấy Xá Lợi tử rồi chắp tay vái để cảm tạ Thần Thâu.
Thành Luân mấy lần muốn xông lại cướp giựt, nhưng vì thấy Nguyên Thông cứ nhìn chằm chạp vào mặt mình, y đành mím môi nén giận chứ không dám xông ra cướp.
Các người khác vì để ý đến sự chú ý của Trí Nhân đại sư sau khi nhận đuợc Xá Lợi tử, chứ không để ý đến chuyện khác.
Trí Nhân đại sư đỡ lấy Xá Lợi tử rồi xem đi xem lại rất cẩn thận, sau cùng ông ta khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, rồi chắp tay chào Thần Thâu thêm một lần nữa, tỏ vẻ cảm ơn rồi nói:
– Phái Thiếu Lâm chúng tôi rất cảm ơn thịnh đức của Thất đại hiệp. Bần tăng xin cáo từ trở về chùa trước.
Nói xong Trí Nhân đại sư dẫn bốn đệ tử cáo biệt đi luôn.
Tuy Trí Nhân đại sư chưa nói rõ hạt Xá Lợi tử ấy có phải là của Thiếu Lâm không, nhưng trông sắc mặt lão hòa thượng quan trọng như vậy ai cũng biết đó là thật chứ không phải giả.
Năm hòa thượng của phái Thiếu Lâm đi rồi, Đàm Anh liền ra chỗ Thần Thâu lấy lại m Dương Ngọc Bối nàng hớn hở nói:
– Đây chính là Ngọc Bối của chúng tôi, cám ơn Thất lão nhiều.
Thần Thâu nhìn nàng cười và nói bỡn rằng:
– Đâu đến thứ cô được gọi mỗ là Thất lão như thế.
Đàm Anh lấy m Dương Ngọc Bối rồi vội quay lại đi tới trước Võ Lâm Nhất Quái, nhưng nàng vừa đi vừa ngoái cổ cãi Thần Thâu
– Nguyên đại ca gọi là lão Thất được, sao Đàm Anh này lại không gọi được.
Thần Thâu thấy Đàm Anh ranh mãnh một cách đáng yêu như vậy cũng phải bật cười.
Không để cho Thần Thâu cười dứt, Thành Luân đã lên tiếng hỏi:
– Ttrong tay ngươi còn một bình Thiên Nhất Chân Thủy vậy ngươi định giải thích ra sao ?
Thành Luân lầm lỳ hỏi tiếp:
– Tại sao ngươi lại cho ta biết như vậy ?
Thần Thâu thấy y hỏi cứ ngẩn người ra chưa kịp nghĩ ngợi thì Thành Luân đã nhạo báng nói tiếp:
– Ngươi định tâm lấy trộm Thiên Nhất Chân Thủy của lão phu, cho nên mới đặc biệt chế một cái lọ giống hệt, để mong đánh lừa lão phu nhưng tiếc thay lão phu phòng bị rất nghiêm mật, nên ngươi không sao lấy được phải không ? Bây giờ ngươi thấy lão phu uống Thiên Nhất Chân Thuỷ sợ Nguyên Thông không địch lại lão phu, nên mới cố ý làm ra như vậy để lừa dối lão phu chứ gì ?
Thành Luân nói trúng mưu kế của Thần Thâu, nên Thần Thâu đứng yên nhìn y chứa không cãi được nữa.
Vô Hình kiếm Tôn Hoán Nhiên thở dài và nói:
– Với tài trí của Thành Luân, y thật là một nhân tài hiếm có của võ lâm, nhưng tiếc thay y lại đi vào con đường tà.
Nhất Tâm cư sĩ Vương Hoán vừa cười vừa hỏi lại Hoán Nhiên:
– Có phải vì Tôn huynh làm phó Chính Nghĩa Chi Cung, nên huynh đã cảm tình với y chăng ?
Hoán Nhiên vội đáp:
– Tiểu đệ cứ theo việc luận người, việc làm của y ở Chính Nghĩa Chi Cung khiến tiểu đệ kính phục khôn tả. Nếu y không bị lột mặt ra chưa chắc Nguyên nhi đã khiến quần hùng thiên hạ tin y là Vạn Vương sơn chủ ác độc như thế này được.
Hai người nói chuyện với nhau rồi lắc đầu thở dài.
Lúc ấy Thành Luân lại mở nút lọ, trứoc khi uống y còn ngẩng mặt lên cười tỏ vẻ đắc ý khôn tả.
Cười xong y giơ bình lên dốc nước uống. Ngờ đâu nứoc trong bình đỏ vào miệng y một thứu gì cay đắng vô cùng.Y biến sắc mặt không dám uống nữa, biết Thiên Nhất Chân thuỷ trong bình đã biến chất. y gầm lên một tiếng ném bình ngọc xuống đất vỡ tan tành. Nước trong bình lan ra trên mặt đất có khói bốc lên, lúc ấy y mới biết đó là thuốc độc.
Thành Luân tức giận khôn tả, nhảy xổ tới trước mặt Thần Thâu định chộp kẻ thù.
Tất nhiên, Đa Chỉ Thần Thâu địch sao nổi Thành Luân. Ai cũng yên chí ông ta chết dưới tay ác ma. Nhưng Nguyên Thông chỉ nhún vai một cái đã nhanh như điện chớp tới trước mặt Thần Thâu giơ tay tấn công Thành Luân một chưởng. Thế công của chàng mạnh tuyệt luân.
Thành Luân tức giận quát tháo vang trời:
– Quí hồ lão phu một ngày không chết, tên trộm Thất Thất kia cũng đừng hòng sống.
Thần Thâu nghiên nghị đáp:
– Thất lão thân này bình sinh dám làm dám chụi. Ai sợ gì ngươi nhưng thị phi thì phải phân minh, đúng như ngươi đã nói, lão phu chưa hề đụng chạm vào bình nước ấy bao giờ, vì ngươi giữ nghiêm mật như thế thì lão phu lấy sao được ?
– Không phải Đa Chỉ Thần Thâu lấy thì ai đã đánh tráo thuốc vào đó ?
Người nào người ấy đều nghĩ như thế và không hiểu nguyên nhân ra sao.
Thành Luân vội hỏi:
– Nếu vật người nào đã ra tay thế ?
Thât Thất cười đáp:
– Chính ngươi cũng không biết thì còn ai biết được.
– Chính ta đây !
Bỗng Ngải Chiêm, một người trong nhóm Kính Môn Song Anh ở trong mọi người bước ra hậm hực nói như vậy.
Thành Luân ngập ngừng hỏi:
– Là ngươi ư ?
Y tỏ vẻ không tin cứ trố mắt lên nhìn vào Ngải Chiêm.
Ngải lão nhị cười có vẻ nhạo báng đáp:
– Ngươi tưởng những vật ở trong người như thế là không có ai lấy được hay sao?
Thành Luân kiêu ngạo đáp:
– Với tài ba của ngươi làm sao tới gần được người lão phu !
Ngải Chiên dùng giọng mũi hừ lên một tiếng, rồi trả lời:
– Ngươi có nghe người ta nói Mộng Nhung là vật gì không ?
Thì ra Mộng Nhung là một hứ cỏ kì lạ không mùi sắc và không mùi, nhưng ai ngửi thấy cũng buồn ngủ liền. Trong khi luyện công mà hít phải thì chỉ giây lát là bất tỉnh ngay, nếu muốn hại người thì đối phương không sao biết được.
Thành Luân nghe Ngải Chiêm nói như vậy nghiến răng cồm cộp hỏi lại:
– Tại sao lúc ấy ngươi không giết chết ta ?
Ngải Chiêm đáp:
– Nếu ta giết ngươi lúc đó, thì chả háo ra ta giúp ngươi được tiếng là thiện nhân hay sao ?
Thành Luân càng hận thêm, y dậm chân xuống đát một cái, đất liền bị lõm thành một cái lỗ sâu.
Ngải lão nhị liền móc túi lấy một cái lọ ngọc thường ra đưa cho Nguyên Thông và nói:
– Thiên Nhất Chân Thuỷ phải người như thiếu hiệp mới đánh hưởng lão cung kính tặng thiếu hiệp vật này.
Nguyên Thông biết bình Thiên Nhất Chân Thuỷ này lấy được một cách không chính đáng đồng thời chàng còn sợ có hậu hoạ cho nên chàng đành nhờ Tích Tố giữu hộ rồi tính sau.
Tích Tố cầm lấy bình Thiên Nhất Chân Thuỷ bỗng nghĩ ra một việc, vội dùng nhĩ ngữ truyền nhanh nói với Nguyên Thông rằng:
– Nguyên đại ca đừng có quên việc nhờ vả của Viên lão tiền bối.
Nguyên Thông nghe nói giật mình, nếu Tích Tố không nhắc thì chàng cũng quên béng mất chuyện quan trọng đó.
Thành Luân bị đả kích tới tấp khiến y đầu óc choáng váng, như người mất hồn liền cười the thé nói tiếp:
– Dù lão phu không mượn sức Thiên Nhất Chân Thuỷ cũng vẫn dư sức trong mười hiệp giết chết ngươi ngay, Nguyên Thông kia có mau lại đây nộp mạng không ?
Nguyên Thông tiến lên hai bước, móc túi lấy ra một cái hồ bao cũ kĩ ra giơ lên và lớn tiếng hỏi:
– Ngươi hãy nhìn xem đây là vật gì ?
Mọi người ngạc nhiên không hiểu tại sao Nguyên Thông lại lấy cái hồ bao tầm thường ra hỏi kẻ địch như thế làm chi, ai nấy đều tỏ vẻ thắc mắc.
Chỉ có một mình Thành Luân vừa thấy cái hồ bao ấy như bị đả kích nặng. Vẻ mặt hung ác của y bỗng dịu hẳn. Y cúi đầu không nói năng gì nữa hình như không dám trông thấy cài hồ bao ấy lần thứ hai vậy.
Nguyên Thông chỉ mong nhờ chiếc hồ bao này lôi kéo lại lương tri của y nên yên lặng để cho y có thì giờ tĩnh ngộ từ từ.
Ngaòi một số người rất ít ra, thì quả thật không ai biết ý của Nguyên Thông. Không ai đoán ra được thái độ và dụng ý của chàng ra sao.
Nguyên Thông rung tay một cái, chiếc hồ bao bay thẳng về phía Ứng Thành Luân.
Thành Luân giơ tay bắt lấy chiếc hồ bao đưa lên mũi ngửi. Hồ bao này đã ngót chín mươi năm, đấy là cái túi đựng ngũ vị hương để trong người trẻ con để trấn kinh thị tà để cho thơm bây giờ chỉ có mùi mốc meo làm gì có hương thơm trong đó nữa.
Y cau đôi mày hung ác. Xem đi xem lại cái hồ bao ấy một hồi, đúng là cái hồ bao mình đã đeo hồi nhỏ. Y liền tỏ vẻ thắc mắc, không biết lúc này nên xử trí thế nào cho phải.
Nguyên Thông mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào mặt Thành Luân xem nét mặt y biến đổi ra sao.
Thành Luân mực cau có tỏ vẻ đau đớn rầu rĩ. Nguyên Thông thấy y đã gật đầu vừa ý. Chàng cảm thấy y vẫn còn đôi chút lương tri, nên quyết tâm tha chết cho y.
Nhưng tới khi chàng thấy vẻ mặt Thành Luân lộ vẻ hung ác, chàng vội lắc đầu thở dài, thương hại cho cha và ông của đối phương. Nét mặt Thành Luân thay đổi luôn, chỉ trong chốc lát đã thay đổi mấy lần rốt cuộc lộ vẻ rất hung ác không sao tưởng tượng được.
Y nghiến răng kêu cồm cộp, rồi phất tay một cái vận nội lực vào bàn tay. Mọi người chỉ nghe thấy cái hồ bao kêu “rắc” một tiếng đã bị chia thành năm sáu mảnh vứt xuống núi rồi.
Đồng thời có một làn khói nhẹ bốc lên. Ứng Thành Luân không đề phòng nên đã hít phải.
Hồ bao đó bên trong thường có ngũ vị hương, cho nên khi làn khói bốc lên Thành Luân không để ý tránh né.
Nguyên Thông thấy Thành Luân không có vẻ gì quyến luyến cái hồ bao ấy cả, càng mới quyết chí trừ diệt ác ma.
Phái đằng xa trên lưng núi bỗng có tiếng thở dài rất trầm thống.
Nguyên Thông liền dùng nhĩ ngữ truyền thanh với người trên lưng núi răng:
– Xin phép Viên lão tiền bối, tại hạ phải trả thù cho tiên phụ và diệt tai hại cho nhân gian trước đã.
Nghe chàng nói người trên lưng núi đó không có phản ứng gì nữa.
Chàng đoán ra được tâm sự của quái nhân đầu to Viên Phùng như thế nào rồi, cho nên chàng không nói nhiều, chỉ đưa mắt nhìn vào Thành Luân.
Thành Luân bỗng phát giác trong cái hồ bao rách có một miếng giấy to bằng đầu ngón tay cái và trên viết chữ chằng chịt. Tuy y là một người rất ác độc, nhưng lòng hiếu kì ai cũng như ai y liền giở tay ra vẫy một cái, mảnh giấy ấy lại bị nội lực của y hút lại ngay. Những chữ chằng chịt ấy như những tảng đá trên núi Thái Sơn đè vào đầu y.
Thì ra tờ giấy ấy viết rằng:
” Thành nhi con xé tan cái hồ bao này con sẽ bị nhiễm chất độc Tản Công tán, đó là sự báo ứng của một đứa con bất lương đấy ”
Thành Luân đọc xong mấy chữ, người và chân tay run lẩy bẩy.Tờ giấy ở tay y bay phất phới xuống đất, y uể oải từ từ cúi đầu xuống.