Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 19: Cùng mang tai vạ
Ý nghĩ của Nguyên Thông không phải vô lý, nếu Cống Bắc là người rất nham hiểm có thể ra tay làm như thế được, nhưng Cống Bắc có phải là hạng người như thế đâu.
Cống Bắc tức giận không chịu nổi, nhưng chỉ lắc đầu thở dài nói:
– Chẳng lẽ ý trời như vậy chăng ?
Tăng Bật rối trí vô cùng không biết xử thế nào cho phải, y chỉ suy nghĩ không nói nửa lời. Vô Hình Kiếm không sao nhịn được vội nói:
– Lão phu là người giữa, mong Thẩm tiểu hiệp nên khách quan một chút, nghe lời nói của lão.
Nguyên Thông do dự giây lát rồi đáp:
– Tiểu bối xin cung kính nghe lão tiền bối dạy bảo.
Vô Hình Kiếm nghiêm nét mặt lại nói tiếp:
– Tiểu hiệp không tin lời nói của Cống Bắc huynh, nhưng tiểu hiệp lại không sao vạch rõ được những điểm giả dối của Cống Bắc huynh. Mong tiểu hiệp nên nghe lời khuyên của lão, làm việc gì cũng nên nghĩ cho chín thì hơn.
Nguyên Thông hung hăng đáp:
– Bộ tóc đỏ của ông ta ai mà chả biết. Bây giờ ông đã nhuộm thành màu đen, như vậy chả có ý che lấp hình dáng của mình là gì ? Đồng thời tiểu bối đã kiếm ông ta một năm rồi, sao ông ta không hiện thân và cũng không tham dự đại lễ của phái Võ Đang, như vậy có phải là ông có tật giật mình không dám trông thấy mọi người không ? Tới khi, ông ta nghe thấy tiểu bối đã bị tan xương nát thịt ở dưới vực thẳm mới giả bộ thương tiếc, giở cái trò chuột khóc mèo chết, đến Lư Sơn định dùng ba tấc lưỡi để điên đảo thị phi. Lão tiền bối nghĩ xem những hành động ấy ai mà chả nghi ngờ. Nếu hôm nay tiền bối buông tha cho ông ta thì không những tiểu bối có tội với tiên phụ ở dưới chín suối, mà thấy kẻ ác không diệt tận cũng có lỗi với tất cả những người nhân nghĩa của giang hồ nữa.
Nguyên Thông càng nói càng hăng, càng nói càng lớn tiếng.
Cống Bắc không tức giận tí nào, còn gật đầu nhận Nguyên Thông có lý.
Vô Hình Kiếm thấy lời lẽ của Nguyên Thông rất có lý nên nhất thời không nghĩ ra được câu nào để đối phó. Sau ông ta bỗng nghĩ ra một kế vội dùng môn Truyền m Nhập Mật (dùng nội công truyền lời nói rất khẽ sang tai của người mà mình định nói. Chỉ có người được truyền nghe thấy thôi chứ người khác đứng cạnh người kia cũng không nghe thấy gì) nói với Cống Bắc rằng:
– Thằng nhỏ này quá thông minh nên mới có thành kiến sai lạc. Có lẽ y trúng phải kế ly gián của người rồi khó mà thay đổi được ý kiến của y. Chi bằng hãy kiềm chế y trước rồi chúng ta kiếm Nhất Chỉ huynh nói rõ sự thể sau.
La Cống Bắc suy nghĩ giây lát rồi cũng dùng Truyền m Nhập Mật trả lời rằng:
– Thằng nhỏ nhà họ Thẩm quả thật là phượng hoàng và kỳ lân trong đám người, nhưng khốn nổi y được nuông chiều từ nhỏ, nên mới có tính bướng bỉnh như vậy, nhân dịp này phải làm cho y mất tính nết kiêu ngạo đó mới được.
Tuy Nguyên Thông không biết Vô Hình Kiếm và Cống Bắc nói gì nhưng chàng đoán biết hai người thế nào cũng nói đến mình, nên chàng lớn tiếng cười như điên như khùng khiến ai nghe thấy cũng hoảng hốt.
Vô Hình Kiếm ngẫm nghĩ giây lát tìm ra được mấy câu rất hợp mới lên tiếng nói Nguyên Thông:
– Lời nói của tiểu hiệp rất có lý. Tuy Cống Bắc huynh đã đem bằng cớ ra để chứng minh mà tiểu hiệp vẫn cứ đổ diệt tội cho ống ta. Như vậy nói đi nói lại mãi cũng vô ích chi bằng theo luật lệ của giang hồ dùng võ công để giải quyết chẳng hay tiểu hiệp nghĩ sao ?
Thần Thâu Thất Thất đứng cạnh đó từ nãy giờ chưa hề lên tiếng nửa lời. Bây giờ y lắc đầu nói “không nên” luôn mấy tiếng và tiếp:
– Đề nghị của lão Tôn mất lập trường chân chính. Bề mặt thì theo luật lệ của giang hồ nhưng bên trong bạn đã hợp mưu thôn tính người. Mỗ không ngờ bạn lại mặt dày mà có thể đề nghị ra ý kiến này.
Vô Hình Kiếm mặt đỏ bừng ngượng ngập vô cùng.
Tăng Bật đang bối rối chưa biết tính sao.
Nguyên Thông không tán thành lời nói của Thần Thâu. Chàng đã quyết định rồi, diệt vong cùng kẻ địch hơn là mất thể diện. Chàng ngẩn mặt lên trời cười giọng rất bi ai và hùng tráng rồi đáp:
– Được, được, tiểu bối xin đến đằng trước đợi chờ hai vị giáng lâm.
Nói xong, chàng bước đi trước, cử chỉ của chàng rất anh dũng và khẳng khái khiến ai cũng kính phục.
Thần Thâu có vẻ bất mãn cười nhạt một tiếng rồi đi theo Nguyên Thông.
Tăng Bật nhảy xổ về phía trước, lướt qua người Thân Thâu đi đến cạnh Nguyên Thông.
Vô Hình Kiếm muốn gọi Tăng Bật đứng lại nhưng Cống Bắc đã lắc đầu ngăn cản:
– Tăng tiểu hiệp vì nể bạn mà đi, Tôn huynh cứ để cho y đi, đừng ngăn cản.
Vô Hình Kiếm đành phải nghe theo, chờ bọn Nguyên Thông ba người đi xa mới nói:
– Cháu ngoại của đệ nặng tình cảm quá, quên cả ơn đức của lão huynh đã cứu cả nhà y thoát chết.
Nói xong, lão hiệp có vẻ hổ thẹn cúi đầu xuống không nói tiếp nữa.
Cống Bắc cười lớn đáp:
– Có lẽ Tăng tiểu hiệp nghe lời Nguyên Thông đã tưởng lão giết cả nhà y thực cho nên y mới đi theo Nguyên Thông. Thiếu niên thật là bồng bột.
– Đệ chỉ mong việc này giải quyết một cách êm đẹp. Thằng nhỏ Nguyên Thông bướng bỉnh một cách đáng mến, theo nhận xét của đệ chắc y cũng học được mấy thành chân lực của Nhất Chi huynh rồi.
– Đệ chưa chắc đỡ nổi đệ năm hiệp.
– Bất cứ y chống đỡ nổi huynh bao nhiêu hiệp, lúc ra tay mong lão huynh phải cẩn thận đừng để cho y mất sĩ diện quá.
– Tôn huynh tưởng lão phu vẫn còn tính nóng nảy như năm xưa hay sao ?
Hai người nói xong nhìn nhau cười, trả tiền cơm rượu cho phổ cây và rời khỏi khách điếm mà đi về phía bọn Nguyên Thông vừa đi.
Hai người đi được hơn tiếng đồng hồ, nhìn địa thế biết mình đã vào tới bên trong Lư Sơn, đến một bãi đất bằng rất rộng lớn. Bọn Nguyên Thông ba người đang đứng đó đợi chờ.
Nguyên Thông đứng nghiêm mặt rất hùng tráng, Tăng Bật ngơ ngác như kẻ mất thần, hình như y vẫn hoài nghi câu chuyện hồi nãy không biết thực hư ra sao. Còn Thần Thâu trổ đôi mắt chuột lên nhìn Nguyên Thông hình như y chỉ biết có một mình Nguyên Thông là anh hùng hào kiệt thôi. Còn những người khác đều không đáng giá nửa đồng tiền.
Cống Bắc muốn lợi dụng cơ hội này để sửa đổi tánh nết ương ngạnh của Nguyên Thông, cho nên cũng làm ra vẻ kiêu ngạo lớn tiếng hỏi:
– Cậu bé kia đã nghĩ kỹ chưa ?
Nguyên Thông mặt lạnh lùng, tay phải cầm đoản kiếm sừng rồng, tay trái cầm cây sáo Bích Ngọc và đang vận Tiên Thiên Vô Cực Hỗn Nguyên Nhất Khí Huyền Công ra bảo vệ toàn thân, và nghiêm nghị cười nhạt một tiếng đáp:
– Trận đấu sinh tử vì chính nghĩa tiểu bối không bao giờ lui bước cả.
Chàng cũng biết công lực của mình còn kém Cống Bắc xa nên phải lấy sẵn khí giới ra để đấu.
Cống Bắc vỗ tay một cái cười giọng rất oai hùng, nói:
– Lão phu chỉ cần hai bàn tay không đối địch để xem cậu chống đỡ nổi lão phu bao nhiêu hiệp.
Nguyên Thông định thần tỉnh khí vận công lực chuyển hành khắp người một vòng, nhờ vậy tính nóng nảy đã tan hết.
Cống Bắc thấy Nguyên Thông có thể giữ được thái độ bình tĩnh cũng phải khen ngợi thầm và nói tiếp:
– Lão phu là người lớn, đối địch với cậu như vậy chưa đấu đã mang tiếng là người lớn bắt nạt trẻ con rồi, nên lão phu bằng lòng nhượng cậu tấn công ba thế trước.
– Lão tiền bối có nhượng mười thế tiểu bối cũng không cám ơn.
Nói xong, chàng hét lên một tiếng múa thanh kiếm đầu rồng quay một vòng và giơ cây sáo ngọc lên nhắm chương đại huyệt ở trước ngực Cống Bắc tấn công luôn.
Cống Bắc vẫn đứng nguyên, chân không xê dịch, đầu gối không cong mà đá lui được về phía sau một thước, ung dung tránh khỏi thế đấu của đối thủ.
Nguyên Thông cười nhạt một tiếng lại dùng thế sáo sử dụng Thần Long điểm thủ xông lại tấn công thái dương huyệt của Cống Bắc, đồng thời kiếm ở bên tay phải của chàng sử dụng thế Dạ Chiến Bát Phương ( đêm chiến tám mặt ) nhằm ngang lưng đối thủ chém luôn. Thế công này của chàng sử dụng cả kiếm lẫn sáo một lúc lợi hại vô cùng.
Cống Bắc cau mày lại vẫn đứng yên không cử động gì hết, đợi chờ hai môn khí giới của Nguyên Thông sắp tấn công tới mới ngã người về phía sau nằm ngửa sát đất sử dụng thế Ngoại Địa Trường Long ( rồng dài nằm đất ) để tránh thế công thứ hai của Nguyên Thông.
Nguyên Thông thấy địch thủ không ra tay chống đỡ mà tránh luôn được hai thế công của mình. Trong lòng đang bất mãn cũng phải kính phục, chàng lại quay người một vòng rống lên một tiếng, biến thế sáo thành thế Vạn Hoa Tề Phóng ( muôn hoa cùng nở ) liều thân xông lên nhằm đầu Cống Bắc đánh úp xuống. Thế Vạn Hoa Tề Phóng này là một thế lợi hại nhất trong pho sáo của chàng. Nhờ thế sáo này Thanh Sam lão nhân Hoa Đắc Mộng đã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ. Tuy Cống Bắc võ công cao tuyệt nhưng đã nói từ trước nhường cho đối thủ ba thế đầu nên ông phải lui về phía sau hơn trượng mới tránh thoát thế công lợi hại ấy.
Tránh xong ba thế, Cống Bắc định tâm muốn thử xem nội công của Nguyên thông đã luyện tập tới mức độ nào. Ông ta dùng thử năm thành chân lực chờ đến thế Tinh Nguyệt Tranh Huy ( sao trăng tranh sáng ), thế công thứ tư của Nguyên Thông, sáo kiếm sắp tấn công đến gần người liền giơ tay phải dụng thế Hoành Gia Kim Lương ( chống ngang xà nhà vàng ) định dùng thân xác thịt của mình mà chống đỡ thế công đó của Nguyên Thông.
Đang lúc chưởng của ông ta sắp va chạm vào cây sáo thì Tăng Bật bỗng nhảy vào giữa hai người, giơ trường kiếm lên đỡ cây sáo của Nguyên thông và lớn tiếng nói:
– Nguyên Thông hiền đệ hãy khoan ngu huynh có lời này muốn nói.
Nguyên Thông thâu hồi cây sáo Bích Ngọc lui ra ngoài xa hơn trượng nhưng mắt vẫn lườm Cống Bắc, trả lời Tăng Bật rằng:
– Xin đại ca đừng can thiệp vào chuyện của đệ, nợ của ai người ấy thanh toán.
Tăng Bật ngập ngừng một lát mới nói lên được:
– Việc này chưa biết nếp tẻ ra sao, nếu La lão tiền bối quả thật có tâm địa ác độc thì ngu huynh không khi nào lại khoanh tay ngồi nhìn được.
Nói xong y quay đầu lại nói với Cống Bắc:
– Xin thứ lỗi tiểu bối vong ơn mà nói thẳng.
Nói xong, y thâu trường kiếm lại lui đến cạnh Vô Hình Kiếm khẽ nói một tiếng:
– Nhị ngoại công !
Vì tâm sự bối rối, y không sao nói tiếp được.
Vô Hình Kiếm vỗ vai Tăng Bật an ủi:
– Cháu cứ yên trí, La lão tiền bối ra tay có mực thước lắm. Ông ấy ngụ ý rất sâu sắc không khi nào đả thương Thẩm tiểu hiệp đâu mà cháu lo.
Tăng Bật ngẩn mặt lên khấn thầm:
“Mong trời phù hộ cho câu chuyện ngày hôm nay chỉ có kinh hoảng mà không nguy hiểm”.
Trong lúc đó Cống Bắc với Nguyên Thông đã đấu tiếp rồi. Nguyên Thông sử dụng bộ pháp kỳ ảo tránh sang trái né sang phải, tay trái cầm sáo tay phải cầm kiếm múa thành hai lớp ánh sáng, cứ nhằm những nơi yếu hiểm của Cống Bắc mà tấn công, trông chàng liều lĩnh lắm, hình như không coi sống chết vào đâu hết.
Cống Bắc có tiếng là Võ Thánh, tất nhiên công lực phải thâm hậu không thể tưởng tượng được, nhất là Thuần Dương chân khí của ông ta không khác gì tường đống vách sắt quây chặt lấy mình mẩy. Nguyên Thông đã giở hết sức ra mà không sao đả thương nổi ông, huống hồ kiếm pháp và tiêu pháp của chàng lại học của ông chàng truyền cho ; nên lão hiệp vừa đấu vừa tưởng tượng như mấy chục năm xưa mình luyện võ với bạn già họ Thẩm vậy, cũng vì thế mà kiếm pháp và tiêu pháp của đối thủ ông ta đã thuộc lòng hết.
Riêng có bộ pháp kỳ ảo của Nguyên Thông là ông ta chưa hề thấy bao giờ. Mấy lần ông ta yên trí có thể đánh té được Nguyên Thông, nhưng Nguyên Thông đã thoát nguy một cách khéo léo khiến ông phải ngạc nhiên.
Cũng chỉ tại Nguyên Thông khiếp sợ oai danh đối thủ ra tay sử dụng ngay khí giới, bằng không với hai tay không chàng sử dụng cho m Dương Chính Phản Thập Bát thức của Bạch Phát Tiên Ông với Bốc Kính Thành hai người mới sáng chế ra sẽ làm cho địch thủ kinh hãi.
Cống Bắc chỉ có sự dụng năm thành công lực đấu với Nguyên Thông cũng đủ làm cho Nguyên Thông chống đỡ không kịp
Thoạt tiên Nguyên Thông chống đỡ không nổi đành phải lợi dụng bộ pháp kỳ ảo để mà chạy quanh né tránh.
Đấu xong mười hiệp Cống Bắc thấy chưa hạ nổi Nguyên Thông liền cau mày lại giở thêm hai thành công lực nữa ra tấn công tới tấp.
Nguyên Thông cảm thấy chưởng lực của đối thủ bỗng nóng như lửa thiêu khiến đoản kiếm với cây sáo ngọc của mình không biết đâu mà phản lại được, chàng đành phải vận hết toàn thân công lực ra đánh đỡ.
Vì chàng giở hết công lực ra, Kháng Dương Đơn ở trong người đã bắt đầu phản ứng. Mặt chàng trắng xanh bỗng biến thành đỏ dần, nội lực ở đơn điền phát ra mạnh vô cùng chỉ trong nháy mắt đã khoẻ gấp đôi.
Cống Bắc đã phải giở đến tám thành công lực mà chỉ đấu ngang tay với Nguyên Thông thôi.
Là một trong hai vị Võ Thánh của võ lâm, Cống Bắc ngoài võ công xuất chúng lại rất giàu kinh nghiệm. Ông ta bỗng thấy công lực của Nguyên Thông mạnh gấp đôi như vậy liền nghi ngờ ngay, vì một người tuổi trẻ như chàng dù có thiên tài đến đâu cũng không thể có sức mạnh đến thế. Vả lại, sắc mặt của chàng đang trắng nhợt đột nhiên thành đỏ hồng. Sắc mặt ấy không thể là hiện tượng của Tiên Thiên Vô Cực Hỗn Nguyên Nhất Khí Huyền Công khi sử dụng đến cực điểm mà thay đổi như vậy; lại thêm động tác của Nguyên Thông như điên như cuống hình như có tà ma ốp vào người.
Lão hiệp thấy có một triệu chứng bất thường sắp xảy ra nên ông vội vận sức đẩy Nguyên Thông bắn ra ngoài xa hơn trượng và quát lớn:
– Hãy khoan !
Nguyên Thông bị đẩy ra xa, hình như không nghe thấy tiếng quát của Cống Bắc, cứ múa tít kiếm và sáo xông lại tấn công tiếp. Cống Bắc thấy oai lực của Nguyên Thông lợi hại đành phải giở đến chín thành công lực ra đối phó.
Vô Hình Kiếm, Thần Thâu và Tăng Bật đứng xem đều kinh ngạc. Không ai ngờ Nguyên Thông lại có công lực cao thâm đến thế.
Tăng Bật thấy Nguyên Thông lợi hại như thế đã bớt lo âu, nhưng y lại lo thay cho Cống Bắc lẩm bẩm:
“Chỉ mong cho trận đấu này không ai bị thương rồi hòa giải một cách êm đẹp”.
Thần Thâu khoái chí vô cùng cứ khen ngợi luôn mồm:
– Tiểu Thẩm khá lắm !
Còn Vô Hình Kiếm thì tỏ vẻ lo ngại, vội vàng dùng truyền âm nhập mật thúc giục Cống Bắc:
– Cống Bắc huynh đừng kéo dài trận đấu này nữa, phải đề phòng lỡ tay một cái là lôi thôi lắm, mau kềm chế thằng nhỏ để kết thúc trận đấu vô lý này đi.
Cống Bắc cũng dùng truyền âm nhập mật, vừa cười vừa đáp:
– Câu chuyện ngày hôm nay lạ lùng lắm, không hiểu tại sao thằng nhỏ lại có công lực cao siêu một cách lạ lùng như vậy. Lão phu phải dùng đến chín thành công lực lực mới cầm cự nổi, tuy mỗ tự tin có thể đánh một chưởng là y chết tốt, nhưng bảo mỗ đánh té y mà không bị thương thì quả thực không sao làm nổi.
Vô Hình Kiếm nghe nói càng lo sợ chân tay run lên, Tăng Bật nhìn thấy vội hỏi:
– Nhị ngoại công làm sao thế ?
Vô Hình Kiếm hỏi lại người cháu ngoại:
– Cháu thử nghĩ xem có cách gì kềm hãm được trận đấu này không ?
Tăng Bật quay đầu lại hỏi Thần Thâu:
– Lão thất, lưỡng hổ tương tranh tất hữu nhất thương, chẳng hay lão có cách gì vãn hồi trận đại kiếp này không ?
Thần Thâu ngẩng mặt lên trời suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu đáp:
– Tiểu Thẩm chỉ muốn trả được thù cho cha. Bây giờ chỉ có một cách lão già họ La bằng lòng tự tử y mới chịu ngừng tay. Bằng không ai có đủ công lực hòa giải trận đấu chí tử này bây giờ ?
Lời nói của Thần Thâu làm cho Vô Hình Kiếm sực nghĩ ra được một kế và lẩm bẩm tự trách:
“Sao ta u mê đến thế, Ngũ Lão Phong ở trước mặt kia, ta chỉ cần gọi Thẩm lão nhất ra là việc gì cũng có thể giải quyết xong”.
Ông ta vội truyền âm nhập mật dặn Cống Bắc rằng:
– La huynh cứ cẩn thận mà cầm cự đừng đả thương thằng nhỏ để đệ lên Ngũ Lão Phong kiếm lão Thẩm.
Nói xong, ông không kịp dặn bảo Tăng Bật đã vội vàng đi luôn.
Nguyên Thông đã giở hết công lực ra, Cống Bắc cứ dùng chín thành công lực phòng vệ nên chàng ta không sao thắng thế được.
Thấy Vô Hình Kiếm chạy lên Ngũ Lão Phong, Nguyên Thông hiểu ý bụng bảo dạ:
“Nếu ta không diệt trừ ngay kẻ thù để cho Vô Hình Kiếm mời bất cứ một vị tôn trưởng nào xuống đây, ta cũng không còn hy vọng trả thù nữa”.
Nghĩ như vậy, chàng nhất định liều chết nên giở hết chân lực ra xông lại tấn công tới tấp.
Cống Bắc thấy Nguyên Thông sấn xổ tấn công chỉ sợ lỡ tay đả thương chàng. Ông ta vội tránh sang bên và lướt về phía sau của đối thủ. Cũng vì sự tránh né đó mà ông ta đã có một dịp may để chế ngự đối phương.
Ông vội dùng hai ngón trỏ và giữa của bàn tay trái nhắm đối khẩu huyệt phía sau ót đối phương điểm luôn.
Lúc ấy, Nguyên Thông đang đâm bổ về phía trước, Cống Bắc chỉ thoáng điểm trúng một cái đủ làm cho địch thủ không còn sức chiến đấu. Ngờ đâu chỉ lực của lão hiệp sắp điểm trúng thì Nguyên Thông đã ngửa người về phía sau chứ không nằm sấp xuống. Nếu lão hiệp không rụt tay lại thì hai ngón tay ấy sẽ điểm mạnh vào yếu huyệt thì chàng sẽ chết liền.
Trong lúc ngửa người về phía sau, Nguyên Thông đã dùng kiếm sừng rồng sử dụng thế Hóa Sinh Vạn Vật trong m Dương Chính Phản Thập Bát thức điểm vào khảm huyệt của đối thủ. Thế này vừa nhanh vừa mạnh, chàng đánh như vậy có thể cả hai cùng chết, dù Cống Bắc chỉ bị thương thôi chàng cũng không sao thoát chết được. Công lực của Cống Bắc đã luyện tới mức phi thường thâu phát theo ý muốn của mình thực, nhưng dưới tình thế hiểm nghèo chỉ có hai con đường để ông ta đi:
– Một là hóa điểm thành vỗ đẩy bắn Nguyên Thông ra xa, như vậy mình khỏi bị thương nhưng Nguyên Thông khó lòng thoát chết. Đường thứ hai là vận hết toàn thân công lực dùng tay trái gạt thanh đoản kiếm của đối phương để khi bị mũi kiếm đâm trúng yếu điểm của mình.
Nhưng thanh kiếm sừng rồng đó là vật kỳ báu trong thiên hạ. Dù công lực của lão hiệp cao siêu đến đâu cũng chỉ thoát chết thôi, chứ không sao tránh khỏi mất cánh tay đó.
Cống Bắc trợn ngược đôi lông mày lên nghiến răng mím môi hoá chỉ thành quyền gạt kiếm của Nguyên Thông sang bên và mượn sức gạt đó nhảy tránh ra ngoài xa hơn thước để thoát khỏi mũi kiếm đâm trúng ngực. Nhưng chỉ nghe thấy kêu cách một tiếng rất khẽ, máu tươi đã bắn tung tóe, cánh tay trái to lớn của Cống Bắc đã văng ra ngoài xa hơn trượng.
Đồng thời Nguyên Thông cũng bị Kháng Nguyên Đơn phát huy tới mức cực độ, tinh lực toàn thân hao tổn hết, những mạch máu căng thẳng và rạn nứt liên tiếp. Chàng hộc luôn một đống máu đen ra rồi té xuống đất.
Cống Bắc thấy chưởng lực của mình chưa đả trúng Nguyên Thông mà sao chàng ta lại bỗng lăn ra như thế. Ông ta kinh hoàng không kịp tự bế huyệt chỉ huyết, vội dùng tay phải vận Thuần Dương chân khí nhanh nhẹn điểm luôn vào ba mươi sáu đại huyệt của đối phương để cho thương thế khỏi nặng thêm.
Lúc ấy, máu ở tay cụt của ông ta chảy ra rất nhiều và lại dùng đến chân lực nên ông không còn đủ hơi sức để tự chỉ huyết nữa, vì vậy cũng ngả lăn ra chết giấc.
Thần Thâu thấy Nguyên Thông thổ huyết té xuống chết giấc và Cống Bắc cụt tay cũng chết giấc, tức giận vô cùng thét lớn một tiếng định nhảy xổ lại giết Cống Bắc để trả thù cho bạn.
Đang lúc nguy hiểm bỗng có hai tiếng kêu “soẹt soẹt”vọng tới và có người khẽ quát bảo:
– Thất huynh không được lỗ mãng như vậy.
Tiếp theo đó có một luồng sức mạnh đẩy Thần Thâu bắn ra ngoài xa hơn hai trượng.