Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 15: Lục như thần châu
Ký Ngu mặt hơi biến sắc đáp:
– Mỗi báu vật có một giá trị riêng làm sao mà so sánh được. Tiếc thay viên ngọc của ông lại bị đáng rơi mất.
Y trả lời rất khéo léo làm người ta khiến người ta không thể hiểu là mất một chiếc hay là một đôi.
Nguyên Thông càng thêm thắc mắc không biết sự phán đoán của mình có đúng hay không?
Đàm Anh rất ngây thơ, cởi ngay viên ngọc m ra và nói:
– Anh nhi lúc nào cũng đeo nó ở trong người nên không bao giờ sợ mất cả.
Ký Ngu đỡ lấy viên ngọc và cởi cái túi lụa ra rồi nói với Nguyên Thông rằng:
– Cũng may Nguyên hiền diệt không phải là người ngoài, hiền diệt thử xem viên ngọc này có phải là báu vật hiếm có không?
Đàm Anh vừa cười vừa nói:
– Nguyên đại ca đã xem rồi, anh ấy cũng có một viên như thế này.
Võ lâm Nhất Quái cả kinh vội hỏi:
– Cái gì?
– Nguyên đại ca đã nhặt và đưa viên ngọc mà ông đánh mất.
Nguyên Thông cãi lại:
– Tôi làm gì có viên ngọc đó.
– Thôi, đại ca đừng chối nữa đi, chính đại ca nói, bây giờ lại bảo là không?
– Tôi nói đùa mà Anh muội cũng tưởng thật.
Đàm Anh móc túi lấy ra một túi lụa nữa nói:
– Chả là gì đây, đằng nào ông cũng cho đại ca, đại ca sợ gì mà không thừa nhận.
Nguyên Thông mặt đỏ bừng mắng thầm:
– „Con nhãi này, khiếp nhược, không biết nó lấy trộm của mình từ lúc nào“
Nhân lúc bất ngờ chàng cướp ngay túi lụa ấy lại và nói tiếp:
– Viên ngọc này không phải của Đàm lão tiền bối.
Nói xong chàng liếc mắt nhìn xem nét mặt của Nhất Quái. Ngờ đâu, Ký Ngu thản nhiên như thường, khiên Nguyên Thông không sao biết được ý tứ của y.
Đàm Anh cãi bướng:
– Trên thiên hạ chỉ có một viên ngọc Dương bối thôi làm gì có viên thứ hai nào.
Ký Ngu kêu lên một tiếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Có lẽ hôm nay cứu Nguyên hiền diệt, ông đánh rơi mất cũng nên.
Nghe thấy Nhất Quái nói như vậy Nguyên Thông thấy Ký Ngu này giả hiệu rồi, chàng mới yên tâm, bụng dạ bảo rằng:
-„Nếu y bảo thất lạc lâu năm thì ta còn thắc mắc, nhưng y nói là mới mất gần đây, đủ thấy ngươi là giả hiệu.“
Võ lâm Nhất Quái có phải người thường đâu, y cũng thấy câu này trả lời rất khó, vì y chưa trông qua viên ngọc m, Dương bao giờ. Nếu nói lúc nào thất lạc cũng khó mà phối hợp được với thời gian Nguyên Thông nhặt được, cho nên y lại bổ túc một câu:
– Việc đời ly kỳ và lạ lùng lắm, lão cũng không dám chắc viên ngọc Nguyên hiền diệt nhặt được là ngọc của nhà ta.
Đàm Anh hờn giận nũng nịu cãi tiếp:
– Cháu đã xem kỹ rồi, đúng là một đôi.
– Nếu vậy để ông xem thử lại chăng?
Thấy Ký Ngu đòi xem, Nguyên Thông bắt buộc phải đưa viên ngọc Dương ra, nhưng trong bụng nghĩ thầm:
– „Được, để xem ngươi giở trò gì nào?“
Nhất Quái cầm hai viên ngọc lên ghép vào làm một, quả thật một không sai chút nào. Đàm Anh vừa cười vừa nói:
– Các ngươi cứ không tin lời nói của tôi.
Nàng vừa nói vừa giơ tay ra định cầm lấy, nhưng Nhất Quái bỗng dâng lòng tham, rụt hai tay lại không chịu trả hai viên ngọc cho Đàm Anh. Nguyên Thông đã đề phòng trước, nhân lúc Nhất Quái rụt tay về phía sau, chàng nhanh tay cướp luôn cả hai viên ngọc và nói:
– Tuy tiểu bối nhặt được viên ngọc Dương, nhưng không biết hai viên ngọc lại là một đôi, chẳng hay viên ngọc có kỳ tích gì xin lão tiền bối chỉ giáo cho?
Nhất Quái không ngờ Nguyên Thông nhanh tay đến thế, nhưng y vẫn làm ra vẻ thản nhiên trả lời rằng:
– Song bối hợp bích, âm dương hòa hợp có thể giúp người ta hoàn thành chánh đạo được.
Nguyên Thông lại hỏi tiếp:
– Lão tiền bối, khi giao viên ngọc cho Ngọc Tiêu Tiên Tử, tiền bối có nhắn lại gì không?
Nhất Quái nghĩ ngợi giây lát nói đáp:
– Chuyện này cách mười mấy năm rồi, lão lại hay quên nên cũng không nhớ là có nói những gì nữa.
Đàm Anh cau mày lại nói giọng u oán trách:
– Thế mới biết ông không bao giờ nghĩ đến Anh nhi hết, lời nói quan trọng vậy mà ông cũng quên được.
Nhất Quái vẫn bình tĩnh an ủi Anh nhi rằng:
– Cháu ngốc thực, khi nào ông lại quên cháu. Ông già như thế này cũng có lúc lẩm cẩm chứ. Cháu thử nhắc lại đầu đuôi câu nói xem ông có nhớ không.
Đàm Anh đang định nói thì Nguyên Thông đã ngăn cản:
– Đừng!
Nhất Quái trừng mắt nhìn Nguyên Thông. Đàm Anh cũng tức giận và trách Nguyên Thông rằng:
– Ai khiên đại ca lý vào chuyện của ông cháu tôi.
Nguyên Thông không giận, vẫn nhìn Nhất Quái hỏi tiếp:
– Lão tiền bối còn nhớ chuyện Huyết Thạch Sơn không?
Nhất Quái biến sắc mặt liền, nhưng y không hiểu tại sao Nguyên Thông lại biết chuyện bí mật ấy, y làm ra vẻ ngơ ngác mà không trả lời gì hết.
Nguyên Thông lại nói tiếp:
– Ở trong nước Đoạn Trường cũng có một vị Đàm lão tiền bối.
Nhất Quái vội đứng dậy, mặt tở vẻ bối rối.
– Vĩ lão tiền bối ấy cũng tự xưng là Võ Lâm Nhất Quái.
Nghe Nguyên Thông nói tới đây, Ký Ngu đã lộ vẻ gian ác dần chứ không còn hiền lành nhân hiệp như trước.
Đàm Anh thắc mắc vô cùng không hiểu Nguyên đại ca làm trò trống gì, nàng không biết nói sao cho phải, chỉ dậm chân lia lịa.
Nguyên Thông lại nói:
– Vị lão tiền bối ấy không quên lời dặn bảo của Ngọc Tiêu Tiêu Tử.
Nhất Quái tiến tới gần Nguyên Thông một bước, Nguyên Thông vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn và nói tiếp:
– Ông ta biếu tôi viên ngọc Dương này.
Nhất Quái giơ bàn tay hộ pháp lên định tấn công chàng nhưng lại thôi và lui về phía sau một bước.
Đàm Anh chạy tới gần nắm tay Nhất Quái hỏi:
– Ông, Nguyên đại ca nói gì thế? Sao ông lại giận như vậy?
Nguyên Thông thấy Đàm Anh đi tới gần Nhất Quái, cả kinh vội bảo:
– Anh, muội đừng tới gần ông ta.
Đàm Anh không thèm trả lời.
Nhất Quái mặt biến sắc luôn luôn rồi y làm như vô ý để bàn tay trái lên bối tâm huyệt trên vai Đàm Anh, còn tay phải thì nắm chặt lấy yếu huyệt ở cổ tay trái cô bé, rồi vừa cười hỏi Nguyên Thông rằng:
– Y nói gì?
Nguyên Thông thấy vậy thở hắt ra một cái, nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải.
Nhất Quái vẫn ung dung hỏi tiếp:
– Hiền điệt đã quên lời nói của y hay sao?
Y vừa nói vừa khẽ vỗ vào vai Đàm Anh hai cái. Nguyên Thông thấy vậy nghiến răng đáp:
– Ông ta bảo tôi nên khuyên Anh muội đưa viên ngọc m bối cho lão tiền bối nhưng phải được lão tiền bối hứa không giết hại Anh muội.
– Còn viên ngọc Dương bối của hiền điệt thì sao?
– Tôi cũng biếu cho lão tiền bối.
Sở dĩ Võ lâm Nhất Quái này mạo nhận là ông của Đàm Anh mười mấy năm như thế, mục đích chỉ muốn cướp được hai viên ngọc m, Dương này thôi. Bây giờ y thấy đã toại nguyện nên vui vẻ lạ thường, cười ha hả đáp:
– Đàm Anh là cháu gái của lão, khi nào lão lại đả thương nó.
Đàm Anh ngẩng đầu lên hỏi:
– Sao ông lại định giết hại cháu?
Lúc này nàng mới cảm thấy khác lạ, cổ tay trái bị ông nắm chặt, mình mẩy tê tái, sắc mặt nhợt nhạt. Nguyên Thông thấy vậy la lớn:
– Sao người lại nóng lòng thế?
Nhất Quái lạnh lùng đáp:
– Ta chỉ cần hai viên ngọc m Dương song bối kia thôi, không có thì giờ nói chuyện phiếm với ngươi nữa.
Bây giờ Nguyên Thông mới biết mục đích của Võ lâm Nhất Quái này là muốn cướp được hai viên ngọc, chàng lại chọc tức rằng:
– Mười ba năm lão tiền bối còn chờ được, sao giờ nhất thời lại nóng nảy thế! Nếu tôi nhẫn tâm khỏi cần để ý tới sự sống chết của Anh muội mà chạy đi liền thì sao?
– Không ngờ ngươi dòng dõi danh môn như vậy mà thấy vật báu cũng nổi lòng tham, thốt ra những lời lẽ tàn nhẫn.
Nguyên Thông cười ha hả đáp:
– Nếu lão tiền bối không tin cứ việc thử xem.
Nói xong, chàng bỏ hai viên ngọc vào túi, giả bộ định đi.
Nhất Quái giận dữ quát hỏi:
– Muốn gì thì nói mau lên?
– Tại sao ở núi Võ Đang, lão tiền bối lại ra tay cứu tiểu bối thoát chết?
Nhất Quái đáp:
– Bất thần cứu ngươi, chả lẽ cũng lại là âm mưu sao?
Lúc này Đàm Anh mới vỡ nhẽ, vội hỏi:
– Thế ra ông không phải là ông của tôi, vậy ông là ai?
Nhất Quái cười một cách nham hiểm đáp:
– Chả lẽ mi gọi ta là ông mà nhục hay sao? Bây giờ ta nói thực cho mi hay cũng không sao, ta là Hóa Thân tiên sinh.
Nguyên Thông ngẫm nghĩ giây lát lại nói:
– Bất cứ dụng ý của lão tiền bối cứu tiểu bối để làm chi, ngày hôm nay tiểu bối cũng quyết định biếu viên ngọc Dương cho lão tiền bối coi như là để tạ ơn, còn viên ngọc m biếu cho lão tiền bối là để trao đổi sự an toàn của Anh muội, rồi tiểu bối sẽ đấu với lão tiền bối một trận. Nếu tiểu bối thắng thì lão tiền bối phải trả hai viên ngọc này cho tiểu bối trao trả tận tay cho Anh muội. Chẳng hay lão tiền bối có bằng lòng không?
Hóa Thân tiên sinh cười khì bụng bảo dạ rằng:
“Ngươi đã uống viên thuốc Kháng Nguyên Đơn của ta, ta cũng muốn nhân dịp này thử xem công hiệu thuốc ấy ra sao?”
Nghĩ đoạn, y liền nhận lời.
– Được, lão phu sẽ chống ngươi mười chưởng.
Nguyên thông cảm thấy Nhâm, Đốc, hai mạch của mình đã đả thông, võ công đã luyện tới mức khá cao. Chàng nghĩ rằng chỉ có một mình La Cống Bắc là kình địch của mình thôi, còn những người khác chàng không sợ ai hết, nhất là khi ở trên núi Huyết Thạch, chàng đã thử ra công lực, thấy tiến bộ nhiều lắm. Như vậy chàng còn sợ ai nữa, nên chàng vừa cười vừa trả lời:
– Nếu tiểu bối dùng thủ pháp kỳ lạ mà thắng nổi lão tiền bối không phải là tài ba. Tiểu bối sẽ đấu nội lực với lão tiền bối hẳn hoi.
Nhưng chàng có biết đâu Hóa Thân tiên sinh là một đại ma đầu hữu hạng, công lực của y chỉ kém La Cống Bắc một chút thôi, vì vậy suýt nữa thì chàng bị mắc lỡm.
Nhất Quái đồng ý ngay, liền chìa tay ra và nói:
– Đưa hai viên ngọc m Dương cho lão phu.
– Lão tiền bối dắt Anh muội ra chỗ cửa, tiểu bối để hai viên ngọc ở trên bàn, rồi lão tiền bối chạy lại đây lấy ngọc, tiểu bối chạy lại đằng kia đón Anh muội, như vậy hai bên không ai phản ai hết.
– Ngươi khôn ngoan thực!
Hai người liền theo lời đó mà hành sự, Hóa Thân tiên sinh lấy được hai viên ngọc m Dương, còn Nguyên Thông thì cứu được Đàm Anh.
Nguyên Thông giơ tay ra chắn lấy cửa phòng rồi hỏi Đàm Anh:
– Hiền muội thử vận công xem trong người có bị thương không?
Đàm Anh liền vận nội công thấy trong người không việc gì cả, vội lắc đầu cho Nguyên Thông hay là mình không sao cả. Và, nàng thốt một câu tự đáy lòng rằng:
– Nguyên đại ca, chúng ta đừng để cho y đi khỏi.
Nguyên Thông đáp:
– Tôi xếp đặt như vậy cũng vì sợ hiền muội bị y ám hại ngầm nhưng bây giờ hiền muội không việc gì cả thì chúng ta không thể nào nuốt lời hứa được!
Nguyên Thông nói xong, liền tránh ra để cho Hóa Thân tiên sinh đi qua, rồi chàng cùng Đàm Anh đi theo sau. Cả ba cùng đi ra ngoài bãi cỏ nơi vắng vẻ, chàng đứng đối diện Hóa Thân tiên sinh, cả hai cùng vận công lấy sức.
Hóa Thân tiên sinh định tâm thử xem viên thuốc kháng Nguyên đơn của mình cho Nguyên Thông uống có hiệu quả ra sao nên y không dám coi thường Nguyên Thông ít tuổi.
Nguyên Thông có ý muốn cướp lại hai viên ngọc và chỉ muốn một chưởng của mình phải đánh té Hóa Thân tiên sinh ngay tại chỗ.
Nguyên Thông cảm thấy công lực của mình đã đầy đủ, không khách khứa gì cả, giơ song chưởng lên nhắm người Hóa Thân tiên sinh tấn công luôn, mồm thì nói:
– Xin tiền bối tiếp chưởng thứ nhất của tôi.
Hóa Thân tiên sinh giơ một chưởng lên chống đỡ, vừa cười vừa đáp:
– Ngươi có mấy năm hỏa hầu mà cũng đòi làm bộ làm tịch như vậy?
Chưởng lực của hai người va chạm nhau kêu “bùng” một tiếng, Hóa Thân tiên sinh vẫn đứng nguyên một chỗ; còn Nguyên Thông thì bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, đủ thấy công lực của Nguyên Thông kém đối phương một chỉ, chỉ đó không những không đả thương Nguyên Thông, trái lại còn làm dịu ngọn lửa đang bốc cháy ở trong người chàng nên chàng không hay biết gì hết.
Nguyên Thông bỗng cảm thấy thần khí tỉnh táo, tựa như một khí cầu đã bị xẹp hơi mất hết sức, thuốc Kháng Nguyên đơn tiềm tàng ở trong người chàng cũng lắng xuống và chàng tưởng tượng như vừa ngủ mê mới tỉnh dậy. Chàng biết mình tấn công luôn một hơi mười chưởng cũng không thắng được Hóa Thân tiên sinh, liền thở dài và nói:
– Anh hiền muội! Chúng ta đi thôi! Thế nào cũng có ngày ngu huynh lấy lại được hai viên m Dương đó cho hiền muội!
Hóa Thân tiên sinh nghe nói, cười khì mấy tiếng và đỡ lời:
– Ngươi thật uổng là dòng dõi danh môn! Thù cha không tìm cách để trả lại cứ thích can thiệp vào việc người. Nhỡ hôm nay ngươi bị lão phu đánh cho tàn tật hay bị thương nặng, thử hỏi người còn mặt mũi nào quay về trông thấy hiền mẫu của mi? Còn việc viên ngọc m Dương này là việc của lão với lão già họ Đàm chớ ăn thua gì đến ngươi đâu?
Nguyên Thông nghe thấy đối phương nói như vậy, ân hận vô cùng, ngập ngừng đáp:
– Nếu ta biết La lão tặc ở đâu, khi nào phải chờ ngươi nói.
Trong khi hai người đang đấu khẩu với nhau thì bỗng có một cái bóng người phi nhảy vào giữa hai người, lớn tiếng cười nói:
– Mấy chục năm không gặp mặt, tính nết Đàm huynh vẫn không thay đổi chút nào, sao bỗng dưng lại hà hiếp một tiểu bối thế?
Hóa Thân tiên sinh cười nhạt đáp:
– Lý huynh là bạn thân của nhà họ Thẩm, sao không khuyên thằng nhỏ nhà họ Thẩm này đi? Không đi trả thù cho cha lại cứ tự thị tài ba đi gây hận thù với người, nếu ngày hôm nay không nể mặt huynh thì lão phu nhất định không để yên cho y đâu!
Nói xong, y quay người phất tay áo một cái đã nhảy ra ngoài xa mười mấy trượng, dáng điệu đẹp khôn tả, công lực rất mạnh.
Trường Mi Tiểu Sát Lý Tử Đông lắc đầu khen ngợi:
– Võ lâm Nhất Quái Đàm Ký Ngu quả thật lợi hại, người thường khó mà sánh được.
Nguyên Thông đỡ lời nói:
– Lý gia gia, sao gia gia biết y là Võ lâm Nhất Quái Đàm lão tiền bối?
Đàm Anh cũng dậm chân bực tức nói:
– Y không phải là ông tôi. Hiện giờ hai viên m Dương ngọc bối bị y cướp mất rồi.
Lý Tử Đông trợn mắt nhìn Nguyên Thông đáp:
– Thằng nhỏ này đối với lão vô lễ thực. Lần trước gặp nhau ở Kim Lăng chỉ vì một lời nói mà ngươi chạy khắp đây đó làm ta phải đi tìm kiếm quanh nửa giang sơn không thấy. Bây giờ lại định làm gì ta thế? Ngươi ra đời muộn chưa được trông thấy môn tuyệt kỹ Nộ Sĩ Xuyên Vân (mũi tên giận dữ bắn xuyên qua mây) nhưng ngươi cũng phải nghe thấy người ta nói qua. Vừa rồi lão gia họ Đàm giở môn khinh công Nộ Sĩ Xuyên Vân lừng danh khắp thiên hạ. Trong võ lâm chỉ có một gia đình họ Đàm là có môn khinh công đặc biệt đó thôi, chứ họ khác không sao bắt chước được. Lão với y là bạn thân với nhau mấy chục năm rồi, chẳng lẽ không nhận ra được y hay sao? Ngươi cứ nói đi, nếu y không phải là Nhất Quái thì là ai?
Lý Tử Đông nói một hồi hình như có vẻ tức giận lắm.
Nguyên Thông thấy vậy gượng cười đáp:
– Võ công lợi hại đến mức độ nào người ta cũng có thể bắt chước được, riêng có nội công tâm pháp, mắt không trông thấy thì không thể nào theo được. Những quyền, chưởng, thủ pháp thường vì quá giản dị nên dễ học lóm lắm, tuy không phát huy được hết mức tài giỏi nhưng cũng đã đem ra dọa người được. Đây, gia gia thử xem môn khinh công Nộ Sỹ Xuyên Vân của tiểu bối có giống với Đàm lão tiền bối không?
Chàng vừa nói dứt, đã tung mình nhảy lên trên không, kiểu cách và thân pháp giống hệ như Hóa Thân tiên sinh hồi nãy, cũng bay ra ngoài xa mười mấy trượng mới hạ chân xuống đất, rồi nhìn Tử Đông vừa cười vừa nói tiếp:
– Tiểu bối dùng môn khinh công độc đáo của mình, nhảy lên trên rồi chân tay bắt chước kiểu Nộ Sỹ Xuyên Vân. Gia gia thử xem có giống như môn hạ của Võ lâm Nhất Quái không?
Tử Đông nhận thấy chàng nói rất có lý liền lắc đầu thở dài đáp:
– Các ngươi hậu sinh khôn ngoan quỷ quái lắm, những việc mà chúng ta bọn người già này nghĩ không ra, các ngươi hậu sinh cũng làm được, thực là thế gian này đã có thay đổi rồi có khác.
– Vừa rồi môn khinh công của tiểu bối biểu diễn mới là bắt chước kiểu cách thôi chứ không có chân lực gì đâu, chỉ có thể dùng để dọa người được thôi…
– Được, được, được… Lão xin chịu lời nói ấy của hiền điệt, vẫn biết võ công có thể bắt chước để che mắt thiên hạ nhưng còn bộ mặt cũng có thể làm giả được hay sao?
Đàm Anh cướp lời:
– Phải đấy, Nguyên đại ca giải thích rõ cho tiểu muội biết đầu đuôi câu chuyện đi.
Nguyên Thông mời hai người ngồi xuống đất, đem câu chuyện mình ngẫu nhiên lạc đường vào núi Huyết Thạch như thế nào kể cho hai người nghe và nói tiếp:
– Tên ma đầu này công lực cao thực, tôi không biết rõ y là ai?
Tử Đông nghĩ mãi cũng không ra Hóa Thân tiên sinh là ai cả.
Đàm Anh tỏ vẻ tức giận nói tiếp:
– Y không phải là ông của tiểu muội, sao đại ca không sớm nói cho tiểu muội hay để cho tiểu muội cứ nhận lầm ông như thế.
Nguyên Thông vội giải thích:
– Nếu tôi có nói cho hiền muội nghe, chắc hiền muội cũng không tin là thực, nên tôi mới phải chờ có dịp thuận tiện lột mặt nạ của y ra.
Nếu không phải là đại ca thì m Dương ngọc bối của chúng ta chả bị y bắt ép đưa cho như thế.
– Hiền muội cứ yên tâm, sau khi ngu huynh trả thù xong xuôi, thế nào tôi cũng lấy lại hai viên ngọc đó cho hiền muội.
Tử Đông cũng nổi giận nói:
– Lần sau bắt gặp, thế nào lão phu cũng phải cho y một bài học.
Nguyên Thông vừa cười vừa đỡ lời:
– Lý gia gia chớ có lầm người nữa đấy nhé!
Tử Đông vênh mặt lên đáp:
– Tiểu tử có mau lại đây vái lạy lão phu ba lạy không, xong lão phu sẽ có chuyện nói cho mà nghe.
Nguyên Thông tưởng Tử Đông trách mình ăn nói quá sỗ sàng khiến ông ta nổi giận. Chàng nghĩ đến chuyện cũ của Kim Lang, trong lòng ăn năn hối lỗi vô cùng, vội hỏi:
– Lý gia gia đã biết thân thế của tiểu bổi rồi phải không?
– Cứ việc vái lạy trước đi đã, rồi lão nói cho nghe sau.
Nguyên Thông không dám bướng bỉnh, vội quỳ xuống lạy ba lạy, mồm thì nói:
– Tất cả mọi việc đều tại Nguyên nhi không nên không phải mà ra cả, mong gia gia lượng thứ cho tiểu bối.
Tử Đông cười khì một tiếng, đỡ chàng dậy và nói:
– Cái lạy của hiền điệt này chỉ có thể nói là cám ơn lão đã vất vả dò biết tung tích của La Cống Bắc ở đâu thôi.
Nguyên Thông nghe nói cả mừng, ôm chặt lấy Tử Đông, chàng không cười, trái lại khóc òa lên. Bỗng Lý Tử Đông đẩy chàng ra và nói:
– Có người tới đấy.
Nguyên Thông vội lau chùi nước mắt, quay đầu lại nhìn, lớn tiếng kêu gọi:
– Tăng đại ca, chúng tôi ở đây!
Tăng Bật mặt nhợt nhạt thở hồng hộc chạy tới và nói:
– Mau chạy, có chuyện gì để lát nữa hãy nói…
Y vừa nói dứt, đã loạng choạng đâm về phía trước một bước té lăn ra đất. Bỗng có tiếng kêu cộp. Trong người y liền có một hạt trân châu lớn lăn ra, ánh sáng lóe mắt.