Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 83: Mỹ nhân lâm nạn
–—
Tần Bảo cho bạch mã đi chầm chậm, mắt ngắm cảnh tươi đẹp trời chiều.
Trước mắt chàng là sông Hoàng Hà nước cuồn cuộn chảy, sóng vỗ trùng trùng, xa xa dãy núi xanh lơ nối tiếp nhau với một cánh rừng già trùng điệp.
Trên bầu trời xanh thẳm, từng đàn chim bay qua xuôi về một phương vô định.
Cảnh sắc sơn thuỷ hữu tình, lòng cảm khái, Tần Bảo cất tiếng ngân nga:
” Giang san cảnh sắc hữu tình
Nào ai biết được anh hùng là ai…”
Tần Bảo vừa ngâm dứt tiếng chợt nghe phía trái trong rừng nơi đám lá rậm rạp có một vật gì khua động sột soạt.
Chàng thúc ngựa chạy tới đó, dừng lại đưa mắt nhìn vào chỗ có tiếng động.
Nhìn đám lá động đậy gây ra tiếng động, hình như có một vật gì to lớn cựa quậy.
Tần Bảo lẩm bẩm:
– Vật gì động đậy trong đám lá kia, làm như con thú hay một người nào bị thương.
Chàng nghĩ thầm:
– Ta hãy vào đó xem vật gì, biết đâu có người đang lâm nạn chờ kẻ cứu nguy.
Nghĩ vậy, Tần Bảo nhảy xuống lưng ngựa chầm chậm tiến vào chỗ đám lá cử động.
Chợt bên tai Tần Bảo nghe có tiếng rên rỉ, đau đớn. Rõ lại, đó là tiếng rên rỉ của một cô gái.
Tần Bảo khẽ thầm:
– Đúng rồi! Một người bị thương.
Chàng bước tới gần đám lá đưa mắt nhìn vào mấy khe hở thấy bên trong.
Tần Bảo dừng lại bật “ồ”lên một tiếng.
Quả đúng là một người bị thương nằm trên lớp lá khô. Một nữ nhân.
Ả quay mặt sang phía bên kia nên chàng không nhận ra dung diện.
Tần Bảo bước vào đám lá, tới gần nữ nhân.
Nhìn kỹ lại chàng trông thấy đó là một ả thiếu nữ áo xanh, vóc dáng có vẻ quen thuộc, hình như chàng đã gặp ở đâu một vài lần rồi.
Áo quần của ả thiếu nữ đầy máu chứng tỏ đã bị thương khá trầm trọng.
Tần Bảo tới gần ả thiếu nữ áo xanh lên tiếng gọi:
– Cô nương… Cô nương…
Gọi đến mấy lần, ả thiếu nữ áo xanh mới quay mặt lại.
Gương mặt đầy máu, trông thật ghê tởm không nhận ra dung mạo.
Ả thiếu nữ nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt sợ hãi, dường như muốn lồm cồm ngồi dậy chạy trốn.
Tần Bảo lại hỏi:
– Cô nương là ai? Sao lại bị thương nằm đây?
Ả thiếu nữ áo xanh vẫn với ánh mắt sợ hãi nhìn Tần Bảo chăm chăm không đáp.
Tần Bảo lặp lại:
– Cô nương là ai? Sao lại bị thương nằm đây? Cô nương nói đi, tại hạ không có ác ý gì đâu. Cô nương đừng sợ.
Ả thiếu nữ áo xanh chỉ giương to đôi mắt nhìn Tần Bảo, vẫn không đáp lời.
Tần Bảo nhủ thầm:
– Có lẽ nàng bị thương quá nặng, không còn hơi sức nên không thể há miệng được. Giờ ta hãy cho nàng uống một viên linh đan, vận chân khí giúp sức nàng rồi sẽ hỏi xem nàng bị tên nào đánh trọng thương.
Tần Bảo thò tay vào lòng lấy chiếc hộp linh đan của Vu Sơn Ma Nữ trao cho Mộ Anh.
Chàng trút lấy một viên linh đan, ngồi xuống vạch miệng ả thiếu nữ áo xanh nhét vào, dùng một đạo khẩu phong tống thẳng xuống vực đan điền.
Tần Bảo đặt một chưởng lên đỉnh thiên linh tử của ả thiếu nữ áo xanh vận chân khí thấu vào.
Chỉ trong chốc lát, ả thiếu nữ áo xanh đã hồi tỉnh, lồm cồm ngồi lên nhìn Tần Bảo với ánh mắt xúc động.
Tần Bảo nhẹ nhàng:
– Cô nương là ai? Tại sao lại bị thương nằm đây? Kẻ thù nào đánh cô nương trọng thương như vậy? Cô nương đừng sợ tại hạ, hãy nói đi!
Ả thiếu nữ áo xanh ấp úng đáp:
– Tiện nữ là Phụng Nghi, vừa là tỳ nữ vừa là cận vệ cho Thiếu giáo chủ.
Ả đưa tay lên lau sạch máu me trên gương mặt, một gương mặt mỹ miều, xinh đẹp hiện ra.
Tần Bảo nhìn gương mặt ả thiếu nữ áo xanh, bất giác ồ lên một tiếng, nhìn ả thiếu nữ tên Phụng Nghi không hề nháy mắt.
Chợt nhớ lại lúc chàng bị một tên bịt mặt điểm huyệt mê đem bỏ trong vùng cấm địa Đoạn Hồn giáo cho bọn giáo đồ bắt chàng đưa ra Cực Hình đường, đấu với bốn tên sát thủ, hai tên tổng lãnh, phó tổng lãnh sát thủ, nữ lang Thiếu giáo chủ bảo ả thiếu nữ Phụng Nghi này trao cho chàng thanh trường kiếm, nhưng lúc đó ả che mặt bằng một mảnh lụa xanh không rõ dung mạo thực sự.
Bây giờ Phụng Nghi lộ diện, trông qua xinh đẹp yêu kiều không kém một vị tiểu thư đài các.
Tần Bảo hỏi:
– Phụng Nghi cô nương vừa giao đấu với tên nào bị hắn đánh trọng thương như vậy?
Giọng nói của Tần Bảo rất ngọt ngào, như muốn cho ả Phụng Nghi thấy chàng không có ác ý gì với ả.
Phụng Nghi đáp:
– Tiện nữ vừa bị một lão nhân đánh trọng thương chạy ra ngoài này, nằm bất tỉnh từ lâu lắm rồi.
Tần Bảo hỏi tiếp:
– Tên lão nhân nào đánh Phụng Nghi cô nương trọng thương? Tên lão là gì?
Phụng Nghi lắc đầu:
– Tiểu nữ không biết, chỉ thấy lão vận áo tía tuổi trạc ngũ tuần.
Tần Bảo hỏi mau:
– Lão áo tía đó đang ở đâu? Phụng Nghi cô nương hãy chỉ tại hạ giết lão báo thù cho cô nương.
Phụng Nghi trỏ tay vô cánh rừng:
– Lão ác ma đang ở trong cánh rừng cách đây chừng năm mươi trượng.
– Lão đang làm gì trong đó?
– Lão ác ma đang đánh nhau với Thiếu giáo chủ. Có lẽ hiện giờ…
Ả ngưng lại không nói tiếp.
Tần Bảo gấp rút:
– Thiếu giáo chủ thế nào?
Gương mặt Phụng Nghi lộ vẻ lo sợ:
– Thiếu giáo chủ đã bị thương, chỉ sợ…
– Sợ e thế nào?
– Thiếu giáo chủ bị thương rất nặng, chỉ sợ… Thiếu giáo chủ đã chết…
Vút!
Không đợi Phụng Nghi nói dứt lời, Tần Bảo phóng thẳng vào rừng nhanh như tên bắn.
Nháy mắt đã tới một khoảng trống giữa rừng, Tần Bảo đáp trở xuống đất nhẹ nhàng tợ làn mây không hề gây một tiếng động nhỏ.
Chàng nhìn qua cảnh tượng trước mắt đã phải giật mình kinh hãi.
Nữ lang Thiếu giáo chủ Đoạn Hồn giáo đứng hết muốn vững, thân hình đầy vết máu, lảo đảo, mặt hoa tái ngắt, xiêm y xốc xếch, miệng ứa máu đào.
Đối diện nữ lang, một lão nhân vận áo tía, tuổi trạc ngũ tuần, thân hình to lớn, dềnh dành, mắt chớp ma quang sáng rực gắn vào mặt nữ lang.
Lão nhân áo tía cất tiếng cười sằng sặc, giọng cười đắc chí của kẻ thắng trận.
Lão cất giọng như ma hú:
– Bản lạc ma đã nói với nàng rồi, chỉ tại nàng ương ngạnh chống lại ta nên tấm thân ngọc ngà bây giờ mới ra như thế. Bây giờ ta bắt nàng đưa về Tây Vực cùng hưởng lạc thú thần tiên.
Lão nhân áo tía sầm sầm bước tới gần nữ lang.
Nàng loạng choạng tháo lui trở lại muốn té quị.
Lão nhân áo tía lại cười khằng khặc:
– Nàng đừng chạy vô ích, không khỏi tay bản lạc ma đâu.
Lão vươn năm ngón quỉ trảo bén nhọn tợ gươm toan chộp vào người nữ lang…
***