Tiểu Sát Tinh 2

Chương 69: Tử thần môn


Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 69: Tử thần môn

–—
Tần Bảo vẫn khẩn khoản:
– Xin tiền bối rủ lòng thương cho tiểu bối được vào trong, trọn đời tiểu bối xin ghi tạc công đức của tiền bối.
Mãnh thần quát:
– Cút đi ngay, chậm trễ sẽ mất mạng, ta không muốn nghe ngươi nói một lời nào cả.
Mãnh thần quát to hơn:
– Ngươi phải chết!
Lão quái nhân chộp cây thiết trượng nặng ngót một trăm cân vung lên.
Trận gió ù ù lốc tới phía trước, lão thị uy dọa Tần Bảo chưa xuất chiêu.
Mộ Anh kinh hãi:
– Không xong rồi! Tần ca ca, chúng ta hãy trở xuống núi cho mau, lão này quá hung dữ.
Tần Bảo khẽ thầm vào tai Mộ Anh:
– Hiện nay bệnh tình của Anh muội rất nguy ngập, chỉ còn vài giờ nữa kịch độc Hóa Cốt Tán Thần phát tác, huynh nhất định không bao giờ xuống núi khi chưa gặp Thần y Trại Biển Thước. Muội hãy lùi ra xa, huynh sẽ có cách đối phó với lão quái vật này, lão không làm gì nổi huynh đâu.
Chàng đẩy Mộ Anh trở về cách ba trượng vì sợ nàng bị thương trong lúc giao tranh.
Tần Bảo bước tới ba bộ, nhìn thẳng vào mặt Mãnh thần lạnh như băng:
– Từ nãy tiểu bối đã hết lời cầu khẩn tiền bối xin được vào cổ tháp bái kiến Thần y Trại Biển Thước, đó là lễ của kẻ hậu sinh đối với bậc cao niên, nhưng tiền bối chẳng có một chút từ tâm, cứu mạng người sắp chết, bắt buộc tiểu bối phải bất kính qua vùng cấm địa này.
Mãnh thần động cây thiết trượng:
– Bất kính rồi làm sao?
Tần Bảo khẳng khái:
– Tiểu bối nhất quyết vượt qua cấm địa này vào trong ngôi cổ tháp bái kiến Thần y Trại Biển Thước đại tiền bối. Cây thiết trượng của tiền bối không ngăn cản nổi tiểu bối đâu.

Mãnh thần giận dữ:
– Ngươi dám to gan bước tới một bước ta sẽ cho ngươi tan xác tại chỗ này.
Tần Bảo thản nhiên:
– Được, tiểu bối sẽ bước tới xem tiền bối làm gì được tiểu bối cho biết.
Tần Bảo từ từ bước tới cổng.
Mãnh thần quát to:
– Ngươi chết rồi.
Mồm quát, Mãnh thần vừa vung cây thiết trượng nặng ngót trăm cân xuất chiêu.
Kình phong liền gió ào ào. Bóng trượng giáng ngay đỉnh đầu Tần Bảo.
Tần Bảo lui lại một bộ tránh ngay cây thiết trượng nặng nề của Mãnh thần.
Bộp.
Một vùng đất cát bắn lên tung tóe. Một cái hố nhỏ hiện ra ngay trước mặt Tần Bảo.
Hụt chiêu đầu, Mãnh thần nổi cơn hung tợn xuất luôn hai chiêu bề thế mãnh liệt hơn trước.
Tần Bảo sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy như nước chảy mây trôi, nháy mắt tránh khỏi cây thiết trượng của Mãnh thần một cách ung dung nhẹ nhàng.
Mãnh thần càng thêm hung dữ, mắt tóe hung quang, xuất luôn mười chiêu liên hoàn.
Bóng trượng mịt mù, kình phong vụt vụt tới vị trí Tần Bảo đang đứng.
Trông thấy Mãnh thần quyết tâm giết chàng, lần này Tần Bảo không tháo lui nữa. Chợt cái chàng phóng mình vào, bóng trắng ẩn hiện như chiếc bóng u linh từ từ tiến gần Mãnh thần chờ cơ hội hạ lão.
Khi còn cách Mãnh thần chừng một trượng, Tần Bảo vươn tay bắn hai đạo chỉ vào hai huyệt đạo trên ngực lão.
Mãnh Thần vừa xuất chiêu thứ mười bỗng kêu “hự” một tiếng, cây thiết trượng rơi ngay xuống đất.
Mãnh Thần đứng trơ ra như một pho tượng, trợn cặp mắt vừa hãi hùng, vừa phẫn nộ nhìn Tần Bảo.

Lão vừa bị Tần Bảo xuất chiêu Trầm Mạch chỉ điểm vào hai nơi huyệt đạo trên ngực
Chiêu Trầm Mạch chỉ thuộc loại vô hình nên lão không trông thấy đành phải thúc thủ.
Tần Bảo nhìn Mãnh thần cười khỉnh:
– Chỉ vì chuyện quá khẩn cấp, tiểu bối muốn cứu mạng vị hiền muội nên cam đành đắc tội với tiền bối, xin tiền bối niệm tình thứ lỗi cho.
Mãnh Thần căm giận đến sôi máu trái tim, nhưng huyệt đạo đã bị điểm bế luôn cả khẩu huyệt, chỉ còn cách trợn mắt suýt rách cả khóe nhìn Tần Bảo. Tần Bảo quay lại vẫy tay về phía Mộ Anh:
– Anh muội mau lên.
Mộ Anh vui mừng chạy tới.
Tần Bảo nắm lấy tay Mộ Anh dắt chạy ngang Mãnh Thần trước ánh mắt dữ tợn của lão.
Hai người theo con đường sỏi đá thẳng tắp chạy nhanh vào.
Qua khỏi cửa cấm địa chừng một trăm trượng, trước mắt Tần Bảo và Mộ Anh xuất hiện một cánh cổng xây bằng đá xanh cao hơn cổng trước.
Trên cổng treo một tấm bảng lớn đề bằng ba chữ máu trông rợn người:
– Tử thần môn.
Không cần nghĩ ngợi cũng đã biết nơi đây là đất chết cấm tuyệt mọi người bước qua cánh cổng theo lệnh của Thần y Trại Biển Thước.
Tần Bảo và Mộ Anh dừng lại trước cảu cổng Tử thần môn chừng hai trượng.
Hai người đưa mắt lên nhìn tấm bảng đề Tử thần môn.
Mộ Anh lo lắng:
– Tần ca ca. Nhân vật giữ cửa Tử thần môn này chắc chắn võ công cao hơn cả lão Mãnh Thần. Tần ca ca hãy nên cẩn trọng, đừng khinh suất.
Tần Bảo gật đầu:

– Lời Anh muội nói đúng, người giữ cửa Tử thần môn phải là một cao thủ công lực cao cường, chứ không phải tầm thường như lão Mãnh Thần.
Chàng bảo nàng:
– Anh muội hãy lui trở lại phía sau đứng chờ huynh tới cửa Tử thần môn xem nhân vật này thế nào.
Tần Bảo chầm chậm bước tới cửa cổng Tử thần môn khoảng một trượng, chợt bên tai Tần Bảo có tiếng quát tợ sấm rền:
– Đứng lại đó.
Tiếp theo tiếng quát, từ phía sau cây cột khổng lồ một quái nhân xuất hiện.
Tần Bảo dừng bước lại, chú mắt nhìn kỹ.
Chàng thấy đó là một lão quái nhân mặt đỏ, râu xanh, thân thình cao lớn như vị thiên tướng, mình cao hai trượng, cặp mắt lộ hào quang.
Lão quái nhân hỏi:
– Ngươi là ai?
Tần Bảo chắp tay:
– Tiểu bối tệ danh là Tần Bảo.
Chàng hỏi:
– Tiểu bối xin được hỏi cao danh của tiền bối.
Lão quái nhân mặt đỏ râu xanh nói như gầm:
– Ta là Tử môn thần. Ta trấn giữ cửa cổng này không cho bất cứ ai tới đây.
Lão hỏi:
– Ngươi vừa sát hại sư đệ ta là Mãnh thần phải không?
Tần Bảo ôn tồn:
– Tiểu bối không hề giết Mãnh Thần tiền bối, tiểu bối chỉ điểm huyệt bất động. Tiền bối vẫn còn sống, đứng ngoài kia.
– Hừ, ngươi vào đây có chuyện gì?
– Tiểu bổi đang có chuyện khẩn cấp muốn gặp Thần y Trại Biển Thước cứu mạng cho vị hiền muội, xin tiền bối cho bọn tiểu bối qua khỏi cửa này.
– Sư phụ ta đã ra lệnh cấm từ hơn sáu tháng nay rồi. Ta không thể nào cho ngươi qua khỏi cửa này được. Ngươi đừng lải nhải vô ích. Hãy lui mau.

Tần Bảo khẩn khiết:
– Vị hiền muội của tiểu bối trúng kịch độc chỉ còn vài giờ nữa là phải chết, tiểu bối xin tiền bối vì chúc đức hiếu sinh, cho tiểu bối đưa nàng vào cổ tháp bái kiến Thần y Trại Biển Thước đại tiền bối.
Tử môn thần gầm lên:
– Tiểu tử phải chết.
Bàn tay to lớn của Tử môn thần nhằm này tâm huyệt của Tần Bảo vỗ một đạo kình nặng nghìn cân.
Không muốn tiếp chiêu sợ gây tổn thương cho Tử môn thần sẽ gặp khó khăn trong chuyện khẩn cầu Thần y Trại Biển Thước cứu mạng Mộ Anh, Tần Bảo nhượng bộ, dịch thân mình sang phía trái nửa trượng tránh một đạo kình vừa tới.
Ào.
Đạo kình trượt qua Tần Bảo đánh vào mặt đất, cát bụi tung bay mù mịt.
Tử môn thần gầm to:
– Khá lắm, nhưng ngươi không khỏi chết đâu.
Lão quái nhân xuất luôn sáu chiêu.
Bóng chưởng to lớn, chưởng kình như trận cuồng phong ào tới Tần Bảo.
Tần Bảo sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy phiêu phiêu hiện ẩn tránh luôn sáu chiêu của Tử môn thần.
Không hạ nổi Tần Bảo, Tử môn thần càng thêm sôi giận, xuất luôn mười hai chiêu.
Bóng chưởng bao trùm khắp một vòng. Chưởng kình nặng như thác đổ áp tới Tần Bảo.
Tần Bảo nổi giận toan xuất tuyệt chiêu chống lại Tử môn thần nhưng kịp nghĩ nhanh:
– Ta là người đi cầu khẩn lão Thần y Trại Biển Thước chữa bệnh cho Anh muội, không nên xuất tuyệt chiêu sẽ gây thương tích nặng nề cho lão quái vật này, lão thần y sẽ nổi giận chẳng còn hy vọng gì nữa. Nay ta hãy sử dụng thân pháp né tránh chưởng kình của lão chờ khi lão sơ suất sẽ ra tay hạ lão bằng chỉ lực Trầm Mạch chỉ là thượng sách.
Thầm tính xong, Tần Bảo thi triển ngay thân pháp Hành Vân Lưu Thủy, thân ảnh giống như là mây trôi, nước chảy, thực thực, hư hư chẳng hiểu bóng thật của chàng là đâu giữa vùng vây bóng chưởng của Tử môn thần.
Vừa tránh chưởng kình, Tần Bảo vừa tiến tới gần Tử môn thần.
Khi còn cách Tử môn thần chừng gần một trượng, lập tức Tần Bảo giở ngọn hữu chưởng bắn ra một đạo Trầm Mạch chỉ ngay huyệt Khúc Trì của đối phương.
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.