Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 5: Ma Nữ đối diện Tiểu Sát Tinh
–—
Cả bốn tên sát thủ cùng hiểu chính gã thiếu niên mặt mũi đen sì vừa xuất thủ chứ chẳng còn là ai nữa.
Hai tên sát thủ kia kinh khiếp trố mắt nhìn gã thiếu niên đứng bất động.
Bọn chúng hiểu ngay đã gặp một nhân vật võ công lẫn thủ pháp tuyệt luân nhưng chưa biết danh tánh của gã thiếu niên xấu xí và gã thuộc môn phái nào.
Hai tên sát thủ bịt mặt, một tên bị cái chung dính chặt mồm, một tên gãy răng, hai tên bất động, trông thật buồn cười.
Vũ Sơn Ma Nữ nhìn gã thiếu niên mặt mũi đen sì cười khúc khích :
– Ngươi là tiểu sát tinh Tần Bảo giả trang đó phải không ? Hãy tháo gỡ bộ mặt đi!
Gã thiếu niên mặt mũi đen sì hướng mắt nhìn sang Vu Sơn Ma Nữ hỏi :
– Do đâu cô nương bảo ta là tiểu sát tinh Tần Bảo ?
Vu Sơn Ma Nữ đáp :
– Ngươi vừa sử dụng chiêu thức Trầm Mạch Chỉ, lối võ công tuyệt truyền của lão Thiên tà Đại Ma Tôn, ai lại không biết. Hãy tháo bỏ cái mặt nạ quái quỷ ra mau.
Không đáp lời Vu Sơn Ma Nữ, gã thiếu niên mặt mũi đen sì từ từ đứng lên rời khỏi bàn ra ngoài, đưa tay phủi nhẹ trên gương mặt một cái.
Chiếc mặt nạ rơi xuống, tức thì gương mặt ngọc cực kì tuấn mĩ hiện ra trước mắt Vu Sơn Ma Nữ và bốn tên sát thủ Đoạn Hồn giáo.
Ánh mắt Vu Sơn Ma Nữ lay động nhìn gắn vào gương mặt ngọc của gã thiếu niên chảng ai khác hơn Tần Bảo hóa trang.
Một tên sát thủ bịt mặt nhìn Tần Bảo hỏi :
– Ngươi là Tần Bảo ?
Tần Bảo khỉnh giọng :
– Đồ ngốc, nếu ta không phải là Tần Bảo thì còn là ai nữa chứ ?
Tên sát thủ kinh hãi phất tay sang ba tên sát thủ :
– Chạy mau !
Lời chưa kịp dứt, tên sát thủ bịt mặt phi thân tới thang lầu lao nhanh xuống đất.
Ba tên sát thủ bịt mặt kia hoảng hốt cùng lượt phóng theo tên sát thủ vừa biến dạng.
Bọn chúng phóng xuống thang lầu bất kể sự nguy hiểm có thể dẫn tới gãy cổ hoặc gãy chân.
Tần Bảo hét :
– Các ngươi chạy đâu cho khỏi.
Chàng định phi thân đuổi theo bốn tên sát thủ bịt mặt, bỗng trước mắt chàng một chiếc bóng đỏ lòa qua một cái.
Tần Bảo bắt buộc phải thu hồi thân thủ đưa mắt nhìn.
Vu Sơn Ma Nữ đã đứng ngay trước mắt chàng, ánh mắt gắn vào mặt chàng không chớp.
Nàng gắt :
– Ngươi đuổi theo bọn chúng làm chi ?
Tần Bảo nhìn Vu Sơn Ma Nữ. Mặt trắng như tuyết, môi đỏ, má hồng phơn phớt, ánh mắt như hồ thu xinh đẹp như một nàng tiên giáng phàm.
Chàng hỏi :
– Cô nương ngăn cản không cho ta đuổi theo bọn chúng có ý gì?
Vu Sơn Ma Nữ nhìn sâu vào mắt Tần Bảo, rồi bỗng nhiên cất giọng lạnh như băng :
– Ngươi chưa biết ư ?
Tần Bảo lắc đầu :
– Ta chưa biết. Ta làm sao biết được ý định của cô nương muốn gì ở ta.
Vu Sơn Ma Nữ nghiến răng :
– Ta giết ngươi….
Tần Bảo giật bắn mình :
– Giết ta ?
Vu Sơn Ma Nữ gật đầu ;
– Không sai.Ta sẽ giết ngươi….
– Cô nương nói thật ?
– Ta nói dối với ngươi làm chi.
Bất giác Tần Bảo bật cười khanh khách vừa nhìn Vu Sơn Ma Nữ như trêu chọc nàng.
Vu Sơn Ma Nữ nổi giận thét :
– Ngươi cười gì ?
Tần Bảo thôi cười nghiêm nghị :
– Ta cười cô nương không hiểu một chút gì về đạo lý giang hồ.
– Đạo lý giang hồ gì ?
– Ta đánh đuổi bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo bỏ chạy, cô nương đã không tạ ơn ta, tại sao còn đòi giết ta là nghĩa làm sao chứ.
Vu Sơn Ma Nữ lạnh lùng :
– Tại ngươi nổi hứng nhảy vào vòng chiến, chứ ta có cần ngươi can thiệp bao giờ. Một mình ta không giết nổi bốn tên quỷ quái kia sao chứ ?
Tần Bảo sửng sốt bỗng cười khanh khách vang cả tửu lầu.
Vu Sơn Ma Nữ trừng mắt :
– Ngươi cười gì nữa ?
Tần Bảo mỉm cười gật đầu :
– Cũng đúng thôi, cô nương đâu cần ta can thiệp. Bọn chúng nghe tới cái tên Vu Sơn Ma Nữ là khiếp vía bay hồn rồi, chỉ tại ta càn rỡ.
Rồi càng hỏi :
– Nhưng ta muốn biết từ trước tới nay ta và cô nương chưa tùng quen biết, cũng không thù oán tại sao cô nương lại đòi giết ta là làm sao ?
Vu Sơn Ma Nữ gằn giọng :
– Không cần phải có oán thù, không cần quen biết từ trước tới nay, bất cứ ta gặp đàn ông hoặc con trai nào là ta giết. Ta giết sạch chẳng chừa một tên nào sống sót.
Tần Bảo lại gật gù :
– Hay….hay. Cô nương thù tất cả bọn đàn ông trên cõi đời này ?
Vu Sơn Ma Nữ gật mạnh đầu :
– Phải. Ta thù tất cả bọn chúng.
Tần Bảo trớ trêu :
– Ta cũng là một kẻ thù ?
– Đúng !
– Tại sao cô nương thù ta, thù tất cả bọn đàn ông, con trai ?
Vu Sơn Ma Nữ hậm hực :
– Bởi vì tất cả bọn đàn ông, con trai các ngươi đều là những tên bội bạc, phản phúc nên ta giết hết. Ngươi cũng là một tên bội bạc phản phúc.
Tần Bảo cười thảm :
– Ả này quả thật quá quắt. Ta hãy trêu chọc ả xem ả phản ứng như thế nào.
Chàng hóm hỉnh :
– Cô nương nói ta là một tên bội bạc, phản phúc phải không ?
Vu Sơn Ma Nữ hừ lạnh :
– Phải !
Tần Bảo trêu già :
– Ta hỏi cô nương: Từ trước đến nay ta có động chạm vào người cô nương bao giờ và bỏ rơi cô hồi nào sao cô nương lại đòi giết ta ?
Vu Sơn Ma Nữ giận dữ thét:
– Hãy câm cái mồm thối tha của ngươi lại. Dù từ trước đến nay ngươi chưa sờ sẫm, bỏ rơi ta, phụ bạc ta, ta vẫn giết như thường, giết để báo thù.
– Cô nương chưa bị ta bội bạc phản phúc vậy cô giết ta để trả thù cho ai ?
– Cho mẹ ta !
Tần Bảo giật mình:
– Cho nữ tiền bối ?
– Phải.
– Nữ tiền bối bị ai bội bạc, phản phúc ?
– Ngươi không cần biết, nhưng mẹ ta bị bội bạc đau khổ sinh bệnh nặng chết đi. Nên ta báo thù bọn đàn ông các ngươi.
Tần Bảo bật cười khanh khách. Vu Sơn Ma Nữ trừng đôi mắt đẹp:
– Câm mồm lại. Ngươi còn cười nữa ta giết ngươi ngay.
Tần Bảo cười khảy:
– Quả thật là một chuyện thú vị. Rõ là pháp sư ăn xôi bắt hòa thượng mớm lá, tất nhiên ta cũng là một hòa thượng, không sai.
Chàng hỏi Vu Sơn Ma Nữ:
– Tính ra từ trước đến nay cô nương đã giết được bao nhiêu đàn ông, con trai rồi?
Vu Sơn Ma Nữ thản nhiên:
– Trong ba tháng ta đã giết năm mươi tư gã đàn ông bại hoại. Bốn mươi lăm gã con trai như ngươi. Tính chung tất cả là chín mươi chín tên. Giờ ta giết ngươi cho đủ số một trăm.
Tần Bảo gật gù:
– Hay… hay… cô nương giết ta cho đủ số một trăm người, rồi còn định giết ai nữa không ?
Vu Sơn Ma Nữ nghiến răng:
– Ta cứ giết. Giết cho tới bao giờ hết sạch bọn đàn ông con trai trên thế gian này mới ngưng tay.
– Hahaha…haha……
Tần Bảo trổ một loạt cười….
Vu Sơn Ma Nữ trợn mắt nhìn Tần Bảo:
– Ngươi cười gì ?
Tần Bảo thôi cười nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Vu Sơn Ma Nữ như muốn chinh phục trái tim ả.
Chàng giễu cợt:
– Ta cười cô nương đấy.
– Ngươi cười ta chuyện gì ?
– Tính chung mấy tháng nay cô nương đã giết tất cả chín mươi chín người, còn ta thì…..
Vu Sơn Ma Nữ nhướng mày:
– Còn ngươi thì sao ?
Tần Bảo thản nhiên:
– Cô nương không giết nổi ta đâu
Vu Sơn Ma Nữ nổi giận:
– Tại sao ta không giết nổi ngươi. Ngươi cậy vào võ công cao cường của ngươi phải không ?
Tần Bảo lắc đầu:
– Không đúng.
– Chứ tại sao ta không giết nổi ngươi…?
– Cô nương chưa biết tại sao ư ?
– Tại sao ?
Tần Bảo nheo đôi mắt, trêu già:
– Tại vì cô nương trông thấy ta quá đẹp trai, cô nương làm sao xuống nổi tay kiếm chứ. Cô nương thấy có đúng như vậy hay không ?
Vu Sơn Ma Nữ giận dữ thét:
– Càng đẹp trai càng đểu giả, càng bội bạc, gian ác.Ta giết ngươi không hề gớm tay một chút nào.
***