Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 43: Trận quyết đấu sinh tử
–—
Đông Tà và Tần Bảo đứng đối diện cách nhau khoảng chừng hai trượng vừa tầm chưởng lực cho những đại tuyệt cao thủ công lực thượng thặng giang hồ.
Tần Bảo lấy danh xưng đệ tử đời thứ năm của Vô Cực Dị Nhân, giao đấu trận cuối cùng. Đông Tà phải chấp nhận không thể từ chối được.
Vô Cực Dị Nhân vẫn ngồi trên thạch bàn chiếu hai luồng mắt sáng ngời như cặp đèn thần nhìn Đông Tà, rồi lại nhìn Tần Bảo như so sánh nội lực lẫn tinh thần hai bên, để dự đoán bên nào thắng bên nào bại.
Chử Đồng đứng cách đấu trường năm trượng, mắt nhìn Đông Tà lại nhìn Tần Bảo trong lòng hồi hộp lo âu.
Dù Tần Bảo hiện nay đã tựu thành chiêu Vô Cực Thần Công nhưng Chử Đồng vẫn chưa tin chàng có thể thắng nổi Đông Tà trong trận đấu cuối cùng này.
Nếu Tần Bảo thắng Đông Tà là một điều vô cùng hoan hỉ, nhưng nếu chàng bại trận thì cả hai người bị giam nhốt trong Mê Lâm Kỳ Trận cho đến chết.
Đông Tà là một lão nhân tuổi ngoài bảy mươi, thân hình khôi vĩ, mình vận trường bào, mặt vuông, râu hàm én tới mép tai, cặp mắt sáng như sét giật, song chưởng to bằng hai chiếc quạt, bất cứ là ai nhìn qua hình thù của lão cũng đều phải khiếp vía, đừng nói là đối mặt với lão trong trận giao tranh.
Đông Tà nhìn Tần Bảo, Tần Bào nhìn đáp lại, trong lòng hơi buâng khuâng.
Chàng nhủ thầm:
– Trên bước giang hồ lâu nay ta chưa từng gặp một cao thủ nào hùng tráng như lão này, thảo nào Vô Cực lão tiền bối không bại dưới tay lão. Ta phải hết sức bình tâm và phải tử đấu mới mong thắng nổi lão.
Tần Bảo còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe Đông Tà cất tiếng vang dội như chuông rền:
– Tiểu tử, ngươi thay cho lão Vô Cực Dị Nhân đấu với lão phu trận cuối cùng này để thay chết cho lão phải không? Lão phu tiếc cho ngươi tuổi còn trẻ lại nhận lấy cái chết vô cùng oan uổng.
Tần Bảo lạnh như băng nhưng vẫn dùng ngôn từ lễ nghĩa đối với một bậc tiền bối:
– Đúng rồi. Tiểu bối là đệ tử đời thứ năm của sư phụ, tất nhiên là phải đấu với lão tiền bối trận cuối cùng này. Từ trước đến nay, trên chốn giang hồ bất cứ một trận giao tranh nào sống chết là chuyện thường tình, có gì phải gọi là oan uổng. Có điều tiểu bối muốn hỏi lại lão tiền bối một lần chót trước khi giao đấu trận này.
Đông Tà thản nhiên:
– Điều gì ngươi cứ hỏi!
Tần Bảo chỉnh sắc:
– Trong trận cuối cùng này, giả như tiểu bối may mắn thắng cuộc, lão tiền bối có giữ đúng lời cam kết cùng sư phụ tiểu bối giải tỏa Mê Lâm Kỳ Trận cánh rừng này cho bọn tiểu bối và sư phụ được thong thả ra đi hay không? Tiểu bối xin tiền bối nói thêm một lời nữa cho tiểu bối được rõ.
Đông Tà gật đầu:
– Từ trước đến nay lời nói của lão phu nặng tựa núi Thái Sơn, như rìu chém vào đá không hề thay đổi, tiểu tử an tâm về chuyện đó.
Lão nói tiếp:
– Nếu như trận đấu cuối cùng này ngươi thắng cuộc, lão phu sẽ giải tỏa Mê Lâm Kỳ Trận trong tức khắc, ngươi và lão Vô Cực Dị Nhân và gã tiểu tử sẽ được tự do ra đi, thong thả rời khỏi cánh rừng này một cách an toàn, không có một hành vi ám muội hãm hại cả ba người. Bằng như ngươi chết, đừng trách ta sao không nói trước. Ngươi nghe rõ rồi chứ.
Tần Bảo khẳng khái:
– Chuyện đó tiền bối khỏi phải băn khoăn lo nghĩ, những kẻ có chút võ công ra chốn giang hồ, thắng bại, chết sống là chuyện tất nhiên. Tại sao tiểu bối lại trách lão tiền bối một cách hàm hồ như vậy được.
Đông Tà hơi sửng sốt, khẽ gật:
– Tốt! Lão phu có lời khen ngươi đúng là một trang thiếu niên chí khí, cang trường, quả thật là một đóa kỳ hoa hiếm thấy trong võ lâm đấy.
Lão hạ thấp giọng:
– Nhưng lần đấu trước với lão Vô Cực Dị Nhân, lão phu và lão đấu với nhau trên một ngàn chiêu trong một ngày một đêm phân tài cao thấp, bây giờ ta phá lệ cũ, trong trận đấu này ta sẽ đấu với ngươi trong hai chiêu.
Tần Bảo vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm:
– Lạ thật, tại sao lão muốn đấu với ta hai chiêu. Dùng quỷ kế gì đây. Ta hãy đề phòng mới được.
Chàng hỏi:
– Chỉ có hai chiêu ư?
Đông Tà gật đầu:
– Đúng, chỉ có hai chiêu thôi. Một chiêu dùng nội lực và một chiêu chưởng pháp cũng đủ phân thắng bại rồi.
Tần Bảo gật đầu:
– Được, lão tiền bối hãy xuất chiêu.
Đông Tà quát:
– Hãy chuẩn bị tiếp một chiêu nội lực của lão phu.
Thân hình khôi vĩ của Đông Tà trụ vững như trái núi, hai luồng mắt sáng tựa như chớp nhìn thẳng vào mặt Tần Bảo, ngọn chưởng to lớn cất lên từ từ đưa tới.
Không dám chậm trễ, vì biết nội lực của Đông Tà cao thâm vô lượng. Vô Cực Dị Nhân đã nói qua, Tần Bảo liền đứng vững như một tòa thành, vận đủ mười hai thành công lực, chầm chậm đầy ngọn hữu chưởng tới như cái thoi, tiếp lấy ngọn chưởng to lớn của lão nhân.
Hai ngọn chưởng song phương xáp lại nhau, rồi dừng lại gắn chặt lấy nhau.
Chử Đồng nín thở nhìn ngọn chưởng của Đông Tà, rồi nhìn ngọn chưởng của Tần Bảo lòng lo sợ bồi hồi, trái tim đập loạn như trống trận.
Gã lo sợ cho người nghĩa đệ sẽ phải chết trong trận đấu nội lực cùng Đông Tà.
Thân hình lão to lớn như hộ pháp, thân hình Tần Bảo thấp bé hơn, xem qua chàng chưa phải là đối thủ của lão.
Hai luồng mắt sáng rực của Vô Cực Dị Nhân gắn liền vào trận đấu giữa Đông Tà và Tần Bảo.
Bới Vô Cực Dị Nhân đã từng đấu nhau với Đông Tà, bốn trận trước kia, hiểu rõ nội lực của lão thâm hậu đến không sao đo lường được, lại từng trải trên chốn giang hồ nhiều năm, còn Tần Bảo dù thế nào cũng là kẻ hậu sinh, lại chưa từng trông thấy chàng thi triển võ công lần nào, nên trong lòng không giây phút nào yên.
Trải qua thời gian chừng uống cạn một tuần trà, song phương vẫn chưa thấy thắng bại. Đông Tà và Tần Bảo giống như pho tượng tạc trên đám cỏ xanh.
Chử Đồng không nén nổi dùng bí pháp Truyền m Nhập Mật hỏi Vô Cực Dị Nhân:
– Lão tiền bối nhận thấy trận đấu nội lực này như thế nào. Tần hiền đệ của tại hạ có thể chống nổi với lão Đông Tà trong trận đấu đầu tiên này không?
Vô Cực Dị Nhân cũng sử dụng Truyền m Nhập Mật đáp lời Chử Đồng:
– Lão phu nhận thấy nội lực của Đông Tà và Tần thiếu hiệp suýt soát ngang nhau, nếu trận đấu này kéo dài thì e cả hai đều tử nạn. Trừ ra phải có một kẻ thua trận kẻ kia mới bảo toàn tính mạng.
Chử Đồng sợ hãi:
– Lão tiền bối, hiện nay có cách nào ly khai giữa Tần hiền đệ và lão Đông Tà được không? Bởi cả hai cùng chết lão và tại hạ cũng chằng còn.
Mắt vẫn nhìn vào trận đấu nội lực quan sát, Vô Cực Dị Nhân lắc đầu:
– Không làm như vậy được.
– Tại sao vậy lão tiền bối?
– Tại vì nếu lão phu ra lệnh cho Tần thiếu hiệp thu chưởng, thì chắc chắn gã sẽ bị hộc máu, xem như đã thua trận đấu nội lưc, sẽ không còn đủ sực đấu chiêu thứ hai bằng chưởng pháp với lão Đông Tà, kể như chúng ta bại trận và như vây lão sẽ giam nhốt cả ba chúng ta trong Mê Lâm Kỳ Trận cho tới chết.
Nhưng lão nhân lại trấn an Chử Đồng:
– Chử Đồng thiếu hiệp đừng quá sợ cho Tần thiếu hiệp, trận đấu còn đang ngang ngửa bất phân thắng bại phải chờ thêm một lúc nữa mới biết được hơn thua.
Vô Cực Dị Nhân và Chử Đồng im lặng, chăm chú bốn mắt vào nhìn trận đấu giữa Đông Tà và Tần Bảo.
***