Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 34: Trời còn ngó lại
–—
Nhưng khi năm ngọn trảo của tên sát thủ cao lớn còn cách đỉnh đầu Tần Bảo chưng một tấc, bỗng hắn rú lên một tiếng hãi hùng.
Hắn ngã lăn đùng xuống đất giãy đành đạch vài cái rồi im hẳn đi.
Nhìn kỹ lại, một mũi tiểu phi đao cắm ngập vào trái tim tên sát thủ cao, hắn chết liền tức khắc.
Tên sát thủ lùn thấp quá đỗi kinh hoàng, tháo lui liền liền rồi dừng lại.
Hắn đảo mắt tìm thủ pham vừa phóng ngọn tiểu phi đao giết chết đồng bọn.
Chợt hắn bắt gặp một ả thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp tuyệt trần đang đứng dưới gốc cây cách đó chừng hai trượng nhìn hắn. Tên sát thủ lùn quát:
– Yêu nữ! Ngươi là ai, sao lại dám phóng ám khí hại vị sư huynh của ta?
Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh băng:
– Vu Sơn Ma Nữ là ta.
Tên sát thủ lùn thấp giật mình một cái, trố mắt nhìn Vu Sơn Ma Nữ.
Rồi hắn gầm lên:
– Tại sao ngươi lại giết vị sư huynh của ta?
Trỏ tay sang Tần Bảo, Vu Sơn Ma Nữ đáp:
– Tại vì tên quỷ quái kia toan giết Tần Bảo nên ta phải giết hắn.
Tên sát thủ lùn thấp hỏi:
– Tần Bảo là gì của ngươi?
Vu Sơn nữ đáp liền:
– Tần Bảo là vị hôn phu của ta, nên ta phải giết hắn rồi giết luôn ngươi.
Tên sát thủ lùn thấp quay sang nhìn Tần Bảo, rồi nhìn lại Vu Sơn Ma Nữ gặng hỏi:
– Tần Bảo là vị hôn phu của ngươi?
Vu Sơn Ma Nữ khẽ gật:
– Không sai. Nếu chàng không phải hôn phu của ta, ta đâu có giết các người làm chi. Cái đạo lý là như vậy, ngươi đã hiểu rồi chứ?
Tên sát thủ thấp lùn bước:
– Bây giờ ngươi định giết ta nữa phải không?
– Không sai. Tên kia là đồng bọn của ngươi nay đã chết rồi, ngươi là bằng hữu còn sống trên cõi đời này làm chi nữa chứ. Ta sẽ hóa kiếp cho ngươi cho ngàn thu có bạn.
Soạt một tiếng khô khan, tên sát thủ lùn thấp rút đoản đao ra khỏi vỏ.
Hắn gầm to:
– Ta sẽ giết ngươi báo thù cho vị sư huynh.
Tên sát thủ vung thanh đoản đao xuất một chiêu nhắm ngay yết hầu Vu Sơn Ma Nữ.
Đao ảnh nhanh tựa chớp, bởi hắn quyết giết nàng trong một chiêu.
Chưa thấy Vu Sơn Ma Nữ động tĩnh, mắt nhìn chăm vào ánh đao của hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo.
Đợi khi ánh đao tới còn cách chừng ba thước. Vu Sơn Ma Nữ dịch sang trái ba thước.
Cùng lúc ấy nàng vẫy bàn tay ngọc.
Vút!
Một mũi tiểu phi đao trong tay Vu Sơn Ma Nữ lao tới tên sát thủ bịt mặt lùn thâp nhanh đến nỗi không kịp nhìn thấy.
Phập!
Tên sát thủ lùn thấp rú lên một tiếng thảm khốc vang cả cánh rừng tùng.
Thân hình hắn từ tử ngã vật xuống, cặp mắt trừng trừng nhìn Vu Sơn Ma Nữ.
Ngọn tiểu phi tiêu cắm phập ngay trước ngực tên sát thủ lùn thấp, máu rịn ra.
Hắn nằm giãy giụa vài cái, rồi im đi, hai mắt nhắm nghiền lại.
Nàng đếm một lúc vui mừng:
À…tất cả được hai bốn mũi ám khí Đoạn Trường châm, cộng với hai mươi bốn mũi kia là bốn mươi tám mũi, như vậy là đủ rồi.
Bước lại gần Tần Bảo, Vu Sơn Ma Nữ nhìn chăm chăm một lúc, bật thốt:
– Ôi…oan gia…
Nàng xòe ngọc chưởng biến thành năm ngọn trảo bắn vào mình Tần Bảo.
Sau đó, Vu Sơn Ma Nữ lùi nhanh về phía sau bốn năm bước nhìn chàng.
Tần Bảo kêu hừ một tiếng, tay chân cử động, mở hai mắt ra nhìn.
Chợt Tần Bảo nhận ra Vu Sơn Ma Nữ đang đứng gần gốc cây nhìn chàng.
Tần Bảo ồ một tiếng, đứng phắt lên nhìn Vu Sơn Ma Nữ trân trối.
Rồi chàng đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi Vu Sơn Ma Nữ:
– Lạ thật, đây là đâu?
Vu Sơn Ma Nữ hé đôi môi hồng:
– Đây là đây chứ là đâu?
Chàng đảo mắt nhìn quanh khắp chưa bắt gặp hai cái tử thi của hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo.
Tần Bảo như đang còn trong mơ:
– Ta còn sống đây sao?
Vu Sơn Ma Nữ hóm hỉnh:
– Thế ngươi chết rồi sao? Ngươi chết sao còn đứng đó để nói chuyện với ta?
Đứng yên cau mày hồi nhớ lại chuyện đã qua. Tần Bảo chợt tỉnh ngộ gật gù:
– À…ta nhớ rồi. Ta còn sống. Nhưng ta nhớ ta bị nữ lang điểm huyệt làm ta hôn mê. Lúc ở trong căn cứ địa Đoạn Hồn giáo, chẳng còn hay biết gì nữa, giờ sao lại ở trong cánh rừng này? Quái lạ thật.
Trở sang hai cái tử thi của hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo. Vu Sơn Ma Nữ hừ nhạt:
– Muốn biết nguyên do tại sao ngươi ở trong cánh rừng này hãy hỏi hai cái xác chết kia.
Tần Bảo nhìn theo ngón tay Vu Sơn Ma Nữ trông thấy hai cái tử thi, bật kêu lên:
– Ồ, hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo, chẳng lẽ bọn chúng đưa ta tới đây?
Vu Sơn Ma Nữ bĩu môi:
– Chứ còn ai nữa, chẳng lẽ ta đưa ngươi tới cánh rừng này giết ngươi.
Nàng trỏ tay ra ngoài:
– Ngươi có trông thấy cỗ xe song mã kia không?
Tần Bảo đưa mắt nhìn ra ngoài cánh rừng bật à một tiếng, hiểu ngay chàng đã bị hai tên sát thủ chở chàng trên cỗ xe từ Cực Hình đường Đoạn Hồn giáo tới cánh rừng này.
Lại nhìn hai cái tử thi trên ngực cắm hai ngọn phi tiêu. Tần Bảo kinh ngạc:
– Hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo đưa ta tới đây, ai phóng tiểu phi đao vào ngực bọn chúng chết nằm kia.
Vu Sơn Ma Nữ lạnh băng:
– Bọn chúng bị giết.
Tần Bảo hỏi:
– Ai giết bọn chúng?
Vu Sơn Ma Nữ trỏ tay vào ngực:
– Ta giết bọn chúng chứ còn ai nữa.
Nàng tiếp:
– Nếu ta không giết hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo kia, hiện giờ ngươi đâu có còn sống mà nói lảm nhảm.
Chợt hiểu ra mọi việc đã xảy ra trong cảnh rừng, Tần Bảo gật gù:
– Ta hiểu ra rồi. Hai tên sát thủ Đoạn Hồn giáo chở ta trên cỗ xe song mã ngoài kia đưa tới cánh rừng tùng này định thủ tiêu ta, nàng tới kịp, giết bọn chúng cứu ta, có phải như vậy không?
Vu Sơn Ma Nữ gật đầu:
– Phải.
Sẵn đang buồn phiền vì cô đơn lại vừa thoát qua tai nạn, Tần Bảo trêu chọc Vu Sơn Ma Nữ.
– À…ta hiểu rồi. Vậy là nàng theo ta từ lâu, nên khi hai tên sát thủ kia hạ sát ta, nàng ra tay giết bọn chúng, có đúng vậy không?
Vu Sơn Ma Nữ hừ nhạt:
– Đúng thì sao?
Tần Bảo càng trêu già:
– Nàng theo ta đòi nợ.
Vu Sơn Ma Nữ nhướng cao đôi lông mày thu nguyệt:
– Nợ gì?
Tần Bảo chậm rãi:
– Hôm trước trên đại tửu lâu Hoàng Hạc ta hôn nàng một cái, còn thiếu lại một nụ hông, nên nàng đi tìm ta đòi nợ có phải không?
Vu Sơn Ma Nữ nổi giận thét:
– Nói nhảm. Ngươi có dám hôn ta một lần nữa không?
Tần Bảo gật mạnh đầu:
– Tại sao lại không dám chứ. Nàng tìm ta đòi nợ, ta trả nợ cho nàng có gì lại không dám.
Tần Bảo sấn tới gần Vu Sơn Ma Nữ, dang rộng hai tay như chực ôm lấy nàng.
Chát.
Vu Sơn Ma Nữ tát vào má Tần Bảo một cái tát tai lần nữa, khiến chàng lảo đảo.
Tần Bảo dừng lại, đưa bàn tay xoa xoa trên má ửng đỏ, gật gù khen:
– Tốt…tốt…Một cái tát tay chưa đủ cặp, nàng hãy tát thêm một cái tát nữa mới gọi là tình tứ…
Tần Bảo lại sấn tới gần Vu Sơn Ma Nữ.
Vu Sơn Ma Nữ lại giở ngọc chưởng lên hét:
– Ngươi…
Nhưng nhanh như chớp, Tần Bảo đã sát lại Vu Sơn Ma Nữ khóa chặt hai tay nàng, đặt một nụ hôn vào chiếc má ửng hồng bên phải thật lâu như không rời ra.
Chẳng hiểu sao Vu Sơn Ma Nữ không kháng cự, đưng yên cho Tần Bảo hôn vào má một lúc thật lâu không hề phản ứng gì cả.
Tần Bảo buông Vu Sơn Ma Nữ ra, lùi lại hai bước đắc chí nói:
– Nàng tát ta hai cái, ta hôn nàng một nụ ngàn vàng, đời ta chưa từng hôn nụ hôn thần tiên như vậy.
Vu Sơn Ma Nữ nhìn Tần Bảo cười khúc khích:
– Ngươi làm gì mà dữ vậy, hãy thong thả một chút xem có được không?
Tần Bảo nghĩ thầm:
– Ả đã xiêu lòng rồi, ta cũng nên lợi dụng cơ hội này hôn thêm vài nụ hôn nữa mới đỡ buồn.
Tần Bảo xáp trở lại cặp kề Vu Sơn Ma Nữ, toan ôm nàng hôn thêm vài nụ.
hự… hự…
Bỗng Tần Bảo kêu lên hai tiếng đứng trơ ra như pho tượng, chỉ còn hai mắt lay chuyển và khẩu đạo chưa bị điểm huyệt bế.
Chàng vừa bị Vu Sơn Ma Nữ điểm huyệt, bởi quá gần không tài nào phản ứng kịp.
Điểm huyệt Tần Bảo xong, Vu Sơn Ma Nữ lui về phía sau ba bước nhìn chàng cười khúc khích.
***