Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 3: Chấn động giang hồ
–—
Đại tửu lầu Hoàng Hạc hôm nay náo nhiệt. Rộn rịp khác hơn ngày thường. Người ra kẻ vào tấp nập.
Đại tửu lầu này chính là nơi tập trung các tin tức sốt nóng trên giang hồ và bọn cao thủ hắc bạch muốn biết tin đều đến nơi này.
Hai cái tin chấn động giang hồ đó là :
Thứ nhất bọn sát thủ bịt mặt Đoạn Hồn giáo đến thời kì ra mặt xuất hiện khắp mọi nơi với số lượng đông đảo. Sử dụng Đoạn Trường châm ám kích các đại tuyệt thủ võ lâm. Liên tiếp xảy ra nhiều vụ thảm sát.
Trong gần hai tháng, bọn sát thủ bịt mặt Đoạn Hồn giáo đã giết hai lão chưởng môn nhân Thanh Thành. Côn Luân. Hai vị đại kỳ nhân Thần châu kỳ hiệp Tần Quỳnh, Nhạc Vô Xa, hai vị quái lão phong châu kỳ hiệp. Ba vị trưởng lão Cái Bang cùng một số cao thủ võ công thượng thặng trong hai đạo hắc bạch.
Hành tung cực kì bí mật, không một ai biết được căn cứ địa Đoạn Hồn Giáo ở đâu. Tên thật của giáo chủ là gì. Ngoài danh hiệu Thái Quân Giáo chủ.
Bọn sát thủ luôn luôn trùm một vuông vải đen trên mặt. Chỉ thừa hai lỗ thủng con mắt, ẩn mình trong bóng tối rình rập ám kích đối thủ rồi biến mất chẳng khác nào loài ma quỷ hiện hình. Nhất là bọn chúng thường hành thích vào ban đêm.
Cái tin này khiến cho giang hồ khẩn trương lên cực độ.
Cái tin thứ hai là tiểu sát tinh Tần Bảo, đồ tôn của Thiên Tà Đại Ma Tôn Tần Trì vừa xuất hiện trên giang hồ võ công cao thâm cực độ, giết năm tên sát thủ bịt mặt Đoạn Hồn giáo và trên ba mươi cao thủ Hắc Bạch chận dường hỏi tội của nội tổ gã cách mười hai năm về trước.
Khủng khiếp nhất là chuyện kịch độc Đoạn Trường trâm của Đoạn Hồn giáo và thanh Mạc Da Hùng Kiếm của Thiên Tà Đại Ma Tôn Tần Trì.
Bọn cao thủ hắc bạch quả chắc thanh Mạc Da Hùng Kiếm đang ở trong mình Tần Bảo, mọi người đều có tham vọng chiếm lấy bảo kiếm này.
Trên đại tửu lâu Hoàng Hạc Lâu, ngoài số thực khách bình thường còn có một số cao thủ bàn bạc, tranh cãi với nhau về chuyện Đoạn Hồn giáo, Đoạn Trường trâm, Thiên Tà Đại Ma Tôn, Mạc Da Hùng Kiếm và tiểu sát tinh Tần Bảo.
Bốn tên đại hán vận phục màu xám ngồi hai chiếc bàn gần nhau, ăn uống một lúc, rượu đã sần sần, nói chuyện oang oang át hẳn mọi thực khách.
Một tên đại hán mặt đỏ như gấc chín, ngồi chiếc bàn bên trái, vỗ bàn quát to :
– Mẹ kiếp ! Đoạn Hồn giáo là cái quái gì ? Thiên Tà Đại Ma Tôn là cái quái gì ? Mẹ kiếp ! Nếu có tên giáo chủ Đoạn Hồn giao hay tên tiểu quỷ Tần Bảo, cô gia cho một nhát là xong đời.
Tên đại hán mặt tròn ngồi chiếc bàn bên phải lên tiếng cãi lại :
– Tôn huynh chưa hiểu rõ, chỉ cách có mấy tháng nay bọn sát thủ Đoạn Hồn Giáo đã giết hai vị chưởng môn Thanh Thành, Côn Luân, hai vị đại lỳ nhân Tần Quỳnh, Nhạc Vô Xa võ công thuộc hàng thượng thặng bằng ám độc Đoạn Trường xhâm, đang gây khiếp đảm trên giang hồ, còn tên tiểu sát tinh Tần Bảo là cháu nội của Thiên Tà Đại Ma Tôn, công lực cao thâm tuyệt luân, không kém các chưởng môn nhân thất đại môn phái. Tôn huynh nói đùa, chứ nếu huynh gặp tên giáo chủ hoặc tên Tần Bảo, đệ chỉ sợ e…..
Đại hán họ Tôn trợn mắt :
– Ta sẽ thế nào Lâm huynh hãy nói ta nghe !
Đại hán họ Lâm cười khảy :
– Đệ chỉ sợ e khi gặp tên tiểu sát tinh Tần Bảo hay tên Thái Quân Giáo chủ Đoạn Hồn giáo, Tôn huynh chưa đánh mà chạy…..
Hắn cao giọng :
– Chí như tiểu đệ võ công xoàng xoàng chưa bằng ai. Tôn huynh còn không thắng nổi huống chi là……
Đại hán họ Tôn đứng dậy, xô ghế bước ra ngoài trống, trợn mắt nhìn đại hán họ Lâm quát :
–
…….” Thiếu 2 trang “
Nhìn kĩ lại đó là một ả thiếu nữ áo đỏ tuổi trạc mười sáu mười bảy, mặt trắng như tuyết, xinh đẹp tuyệt trần.
Được cơ hội tốt, hai đại hán họ Tôn họ Lâm cùng bỏ cuộc, đưa mắt nhìn qua thiếu nữ áo đỏ lúc này vẫn còn cười khúc khích.
Đại hán họ Tôn hiểu rõ ả thiếu nữ cười chế nhạo liền nổi giận sầm sầm bước tới đứng trước mặt nàng, gằn mạnh giọng :
– Cô nương cười bọn đại gia ?
Thiếu nữ áo đỏ gật đầu :
– Phải.
Đại hán họ Tôn trợn mắt :
– Cô nương bọn ta cười chuyện gì ?
Thiếu nữ áo đỏ giễu cợt :
– Ta cười hai vị ăn uống xong không có tiền túi, giả bày trò đánh lộn nhau cho chủ quán hoảng hồn bỏ chạy để hai vị hát bài tẩu mã như phi.
Nàng lại cất tiếng tiếng cười khúc khích.
Đạo hán họ Tôn giận dữ quát :
– Xú nữ…..
Nhưng đại hán họ Tôn bỗng a một tiếng, im bặt không nói nữa.
Mọi người nhìn kĩ thì thấy một chiếc đũa xuyên qua từ má trái sang má phải của đại hán họ Tôn, khóa mồm hắn lại, máu rỉ rỉ chảy ra, cặp mắt hắn trợn tròn như hai cái lục lạc ngựa.
Bọn người vận võ phục cất tiếng cười ầm ĩ náo loạn khắp cả đại tửu lâu.
Một người khen :
– Thủ pháp phóng phi đao tuyệt luân.
Một người khác tiếp :
– Tài phi đao quả vô song.
Dĩ nhiên ai nấy thảy đều hiểu rõ ả thiếu nữ áo đỏ vừa phóng chiếc đũa xuyên ngang qua má họ Tôn.
Có điều, không một ai nhận ra nàng phóng chiếc đũa từ lúc nào.
Chính đại hán họ Tôn cũng không tài nào ngờ nổi thủ pháp của ả thiếu nữ áo đỏ lại kì diệu đến thế.
Phần thì khiếp đảm, phần chiếc đũa khóa mồm khiến hắn không tài nào mở miệng ra được, đứng trơ trơ, mắt trợn trừng nhìn ả thiếu nữ trông thật kỳ dị.
Trông thấy đồng bọn lâm nạn, đại hán họ Lâm và hai tên đại hán lao tới đứng trước mặt ả thiếu nữ áo đỏ.
Tên đại hán thân hình to lớn quát :
– Yêu nữ !..
“Ụp….”
Hắn tắt nghẹn tiếng nói tiếp theo vì chẳng hiểu từ đâu một cái chén ập ngay miệng hắn, gắn chặt không rời.
Tên đại hán to lớn chụp cái chén tháo gỡ mãi không ra, vận công bóp cũng chẳng xong, cái chén dường như đã dính chặt vào thịt hắn từ bao giờ.
Hắn chỉ còn cách ậm ự, hùng hục với cái chén.
Mọi người cười ầm lên, cười nghiêng ngửa.
Có tiếng hét :
– Thủ pháp ném phi đao tuyệt hảo.
– Công lực tuyệt luân.
Đại hán họ Tôn bị chiếc đũa xiên ngang má, đại hán to lớn bị cái chén úp vào mồm vẫy vùng lồng lộn dữ dội, nhưng không cách nào tháo gỡ ra được.
Hai tên đại hán còn lại vừa kinh hoảng, vừa phẫn nộ đảo mắt nhìn quanh tìm thủ phạm vừa ụp cái chén vào mồm đại hán cao lớn.
Theo họ, dĩ nhiên kẻ này không phải là ả thiếu nữ áo đỏ vì vừa rồi trên bàn ả không có cái chén nào.
Tìm không ra thủ phạm hai tên đại hán quát :
– Ai ?
– Tại sao….
“Phụp…” “Phụp…”
Đang khi hai tên đại hán há mồm quát, thình lình hai cái chung nhỏ không biết từ hướng nào không rõ bay vút tới chui tọt vào trong họng của hai gã.
Hai tên đại hán muốn la hét cũng không được, trợn mắt, thò tay vào miệng móc mãi mà vẫn chẳng có cách nào lôi hai cái chung ra.
Mọi người lại cười ầm lên. Họ cười đến té nghiêng té ngửa mà vẫn còn cười.
Đại hán họ Tôn quá xấu hổ, nổi cơn thịnh nộ, nắm một đầu chiếc đũa giật phăng.
“Phập….”
Từ hai bên má hắn máu phun ra xối xả, máu nhuộm cả mặt trông thật buồn cười.
***