Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 123: Đại chiến tái diễn
–—
Bát Độ thiền sư quát to:
– Tử chiến !
Sáu mươi lăm tên tăng nhân đạo sĩ ứng thinh bước tới một bước một rồi lại thụt lùi, mắt nhìn thanh Mạc Da Hùng Kiếm trắng như ngọc trong tay Tần Bảo.
Quần tăng trong tình trạng tiến thối lưỡng nan.
Xông lên là phải chết vì thanh Mac Da Hùng Kiếm quá khủng khiếp, lùi lại hoặc không động thủ sẽ bị Bát Độ thiền sư dùng hình phạt, biết phải chọn đằng nào cho ổn.
Chưa thấy quần tăng động tĩnh. Bát Độ thiền sư cất tiếng quát to hơn
Nhưng vẫn y nguyên như tình trạng quần tăng đạo sĩ bước tới một bước lại lùi lại một bước, mắt nhìn gắn vào thanh Mạc Da Hùng Kiếm.
Tần Bảo cười khanh khách:
– Các lão đạo nhân bại hoại đã trông thấy rồi chưa ? Chính các lão còn sợ chết rút cổ co đầu không dám đối địch cùng lão gia gia, lại còn xô đẩy quần tăng vào chết thay quả là một lũ đê hèn không biết xấu hổ, từ nay các ngươi còn dám xưng là ngôi sao Bắc Đẩu, thất đại môn phái nữa không ?
Mộc Tùng đạo trưởng nổi giận quát to:
– Tiểu quỉ đừng tự thị có thanh Mạc Da Hùng Kiếm trong tay, bần đạo sẽ đấu với ngươi.
Lão đạo nhân bước tới đối diện với Tần Bảo.
Soạt một tiếng, thanh bảo kiếm kì dị đã nắm chắc trong tay Mộc Tùng đạo trưởng.
Tiên hạ thủ vi cường, Mộc Tùng đạo trưởng liền vung kiếm lên xuất một chiêu.
Kiếm quang vọt tới biến ra một chùm kiếm ảnh điểm vào ba mươi sáu huyệt trên mình Tần Bảo nhanh như một chùm sao xẹt.
Đứng bên ngoài quần tăng nhìn thấy chúm kiếm ảnh xẹt tới Tần Bảo cả thảy đều hoan hỉ.
Bọn họ đều đinh ninh Tần Bảo sẽ không thể nào thoát khỏi cái chết thảm dù có thanh Mạc Da Hùng Kiếm trong tay.
Tần Bảo hét lớn:
– Lão phải chết !
Thanh Mạc Da Hùng Kiếm trong tay Tần Bảo rung một cái.
Ngọc ảnh như chiếc móng trắng vọt ra ngoài ba trượng điểm vào tử huyệt của Môc Tùng đạo trưởng.
Chàng không chống đỡ chùm kiếm ảnh, lại xuất chiêu Mạc Da kiếm pháp nhất thức. Lấy tấn công đối lại tấn công đúng theo những câu dẫn giải trong bức cẩm nang của nội tổ Thiên Tà Đạt Ma Tôn đã dặn dò.
Keng !
m thanh rờn rợn nổi lên, thanh bảo kiếm của Mộc Tùng đạo trưởng gẫy làm đôi, đằng lưỡi rơi xuống đất đánh keng một tiếng, đằng chuôi vẫn còn nẵm trong tay.
Nhưng Mộc Tùng đạo trưởng chợt rú lên thảm thiết, nơi ngực vòi máu phun ra như tên bắn.
Hai mắt đạo nhân trừng trừng nhìn Tần Bảo rồi ngã lăn trên mặt đất.
Mộc Tùng đạo trưởng rùng mình một cái, nằm im hồn qui phật lộ.
Lão vừa bị thanh Mạc Da Hùng Kiếm đánh gẫy bảo kiếm và đâm từ phía trước ngực tới sau lưng.
Quần tăng kinh hoảng náo loạn cả lên rồi im bặt, mắt nhìn thanh Mạc Da Hùng Kiếm.
Bọn họ đã siêu hồn lạc phách vì cái chết của Mộc Tùng đạo trưởng, đứng yên tại chỗ không một ai dám cử động.
Bát Độ thiền sư, luôn cả ba đạo nhân Thanh Thành, Côn Luân và Điểm Thương thấy đều biến sắc, mắt trong như lục lạc ngựa nhìn Tần Bảo.
Quả thật là khửng khiếp, chỉ có một chiêu đối phương đã giết chết một tuyệt đại cao thủ của ngũ đại môn phái diễn ra trước mắt bốn lão đạo nhân, như một huyền thoại khó tin nhưng có thật.
Chính Tần Bảo cũng khiếp thầm về sự lợi hại của thanh kiếm thần quái trong tay chàng.
Tần Bảo nhủ thầm:
– Thảo nào năm xưa gần hai trăm đại cao thủ hắc, bạch đã chết vì thanh Mạc Da tại chân núi Thái Hành Sơn.
Chàng nghĩ thầm:
– Kể từ nay ta không còn kiêng sợ cây Quỉ Kiếm của ả Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo nữa. Ta sẽ giết ả báo thù cho phụ thân được rồi.
Tần Bảo nhìn Bát Độ thiền sư thách thức:
– Còn lão nào to gan lớn mật hãy vào đây, ta sẽ tế độ lên cõi niết bàn theo lão kia cho có bằng hữu.
Bát Độ thiền sư dựng cặp lông mày bạc gầm lên:
– Tiểu quỉ, chuyện hôm nay hãy tạm gác, nay mai thất đại môn phái sẽ đi tìm ngươi đòi món nợ máu này.
Lão phất cánh tay áo cà sa:
– Lui !
Quần tăng nhanh lẹ nhặt lấy các tử thi xốc lên vai, rồi cùng bốn lão đạo nhân rào rào phóng đi như bầy ác điểu, nháy mắt mơ mờ giữa bầu trời thẳm, lúc ánh trăng đã xế tà …
***