Tiểu Sát Tinh 2

Chương 110: Thiên Tà Đại Ma Tôn


Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 110: Thiên Tà Đại Ma Tôn

–—
Hai chân của lão nhân bịt mặt cày trượt về phía sau bốn năm thước lún sâu xuống ba tấc.
Lão nhân áo đen bịt mặt nhìn thấy Tần Bảo đứng run run, cất tiếng cười khắc khắc:
– Tiểu quỉ, người bị thương nặng lắm rồi không còn sức chống trả nữa đâu, hãy đứng yên cho lão phu bắt người về nạp cho Thái Quân giáo chủ.
Lão sầm sầm bước tới gần Tần Bảo, xòe quỉ trảo bén nhọn vồ vào người chàng.
Chợt có tiếng trầm âm, tuy nhỏ nhưng như mũi kiếm đâm thọc vào tai người:
– Dừng lại, không được động thủ!
Lão nhân áo đen bịt mặt giật mình tháo lui trở lại, trố mắt hướng về phía người vừa phát âm.
Chẳng hiểu từ đâu, chợt thấy một vị lão nhân vận đạo bào tóc râu bạc phếu, gương mặt hồng hào thân hình to lớn ánh mắt sáng rực như hai ngọn đèn thần thênh thang tợ thần tiên từ cõi nào vừa giáng hạ.
Lão nhân áo đen bịt mặt nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ tợ như thần tiên hỏi:
– Tôn giá là cao nhân phương nào, hãy nói cho lão phu biết danh tánh?
Lão nhân râu tóc bạc phơ với dáng bộ thanh thản:
– Ngươi chưa đủ tư cách hỏi tới danh hiệu của lão phu. Ngươi chỉ là một kẻ vô danh sợ chết che mặt.
Lão nhân áo đen bịt mặt trợn mắt tóe hung quang:
– Tôn giá tới đây có việc gì?
Lão nhân râu tóc bạc phơ trỏ Tần Bảo:
– Chuyện của chú bé đứng kia chứ còn việc gì nữa mà ngươi lải nhải cái mồm.
Lão nhân áo đen bịt mặt nén cơn thịnh nộ:
– Tôn giá định can thiệp vào chuyện riêng của lão phu sao?

Lão nhân râu tóc bạc phơ thản nhiên:
– Không phải can thiệp lão nhân tới đây đuổi ngươi đi cho khuất, đừng đứng đó nói lảm nhảm bẩn mắt ta.
Lão nhân áo đen bịt mặt nổi cơn thịnh nộ, lão quát:
– Tôn giá có chắc đuổi được lão phu đi không lại đại ngôn lớn lối như thế.
Lão nhân râu tóc bạc phơ thản nhiên:
– Tất nhiên lão phu đuổi được ngươi một cách dễ dàng, nếu ngươi còn cưỡng lệnh, ta sẽ xé xác ngươi ra thành tro bụi.
Lão nhân áo đen bịt mặt lại quát:
– Lời nói không bằng hành động, lão phu muốn biết võ công của tôn giá.
Lão liền xuất Huyền Huyền m Chưởng với mười thành công lực.
Bóng chưởng âm u khổng lồ chụp tới lão nhân tóc bạc với sức nặng vạn cân.
Bằng một động tác như thần tiên, lão nhân tóc râu bạc phơ vẫy cánh tay áo rộng một cái. . .
Không thấy chưởng hình, không nghe kinh lực chi hết.
Bốp!
Bóng chưởng âm u khổng lồ tan rã chẳng nghe tăm dạng, kinh lực biến mất.
Lão nhân áo đen bịt mặt tháo lui về phía sau ba bốn bước, cánh tay tê dại, trố to cặp mắt quỉ nhìn lão nhân tóc râu bạc phơ kinh hoàng.
Họa hoằn là bậc thần tiên mới có cái công lực huyền diệu thần thông đến thế.
Sửng sốt lẫn kinh hoàng một lúc, lão nhân áo đen bịt mặt hạ thấp giọng:
– – Tôn giá đây là. . . .
Lão nhân tóc râu bạc phơ vẫy tay:
– Đã biết lão phu là ai rồi còn sao chưa chịu chạy, đợi chết phải không ?
Vút!
Lão nhân áo đen bịt mặt lao vút đi như mũi tên bắn, mất hút dạng sau ngọn đồi.
Thời gian lão nhân tóc râu bạc phơ đối phó với lão nhân áo đen bịt mặt, Tần Bảo lợi dụng cơ hội nuốt thêm một viên linh đan, ngồi vận chân khí Càn Khôn Am Dương Đại Pháp chữa trị nội thương.
Chừng uống cạn một bình trà, nội thương đã giảm đi được bảy tám phần, Tần Bảo mở mắt ra.
Trông thấy lão nhân tóc râu bạc phơ cung tay:
– Tiểu bối xin vạn tạ công ân cứu mạng của lão tiền bối.
Không đáp lời Tần Bảo, lão nhân tóc râu bạc phơ chỉ nhìn chàng bằng hai ánh mắt như cặp đèn thần, phút giây chợt phất cánh tay áo đạo bào:
– Tiểu tử hãy theo lão phu.
Vẫy nhẹ cánh tay áo đạo bào một cái, lão nhân tóc râu bạc phơ đã lên tới lưng chừng ngọn núi.
Tần Bảo không dám chậm trễ vì sợ thất kính, dắt con bạch mã chạy lên núi.
Chàng và ngựa lên tới lưng chừng đã thấy lão nhân tóc râu bạc phơ đứng trên ngọn núi chờ chàng.
Tần Bảo và con bạch mã lên tới đỉnh núi lại thấy lão nhân tóc râu bạc phơ đứng ngọn núi bên kia.
Cứ như thế năm sáu lần đã lên tới một ngọn núi kì dị hình thù giống như một vị nữ thần đang cưỡi ngựa xuất chinh.

Chờ Tần Bảo lên tới, lão nhân tóc râu bạc phơ trỏ tay sang cái động giống tựa ngôi cổ tháp thiên nhiên:
– Hãy vào đó.
Bây giờ lão nhân râu tóc bạc phơ bước đi chậm rãi, nhưng thấy như làn mây lướt trên trận gió mạnh.
Tần Bảo thấy thân pháp của lão nhân tóc râu bạc phơ đã tấm tắc khen thầm:
– Quả là một bậc thần tiên.
Tần Bảo dắt ngựa lên tới đã trông thấy lão nhân tóc râu bạc phơ đang ngồi trên chiếc ghế đá thiên tạo.
Lão vẫy tay:
– Vào đây.
Tần Bảo bỏ ngựa phía ngoài bước vào trong động tháp đứng trước mặt lão nhân râu tóc bạc phơ.
Lão nhân trỏ tay sang chiếc ghế thiên tạo đối diện:
– Ngươi ngồi xuống đó.
Như có một sự thiêng liêng huyền nhiệm khiến cho Tần Bảo ríu ríu nghe theo ngồi xuống chiếc ghế đá.
Nhìn kĩ gương mặt ngọc của Tần Bảo trong phút giây, lão nhân tóc râu bạc phơ hỏi:
– Ngươi tên gì?
Tần Bảo thành thật:
– Thưa lão tiền bối, tiểu danh của tiểu bối là Tần Bảo.
Lão nhân lẩm nhẩm một mình:
– Tần Bảo. . . Tần Bảo. . .
Lão nhân lại hỏi:
– Phụ thân của ngươi tên gì?
Tần Bảo cung kính:
– Thưa tiền bối, phụ thân của tiểu bối tên gọi Thần Châu Kỳ Hiệp Tần Quỳnh.
Cặp lông mày bạc của lão nhân nhướng cao lên:
– Phụ thân của ngươi hiện đang ở đâu?

– Thưa lão tiền bối, phụ thân của tiểu bối đã quy tiên từ lâu rồi.
Lão nhân tóc bạc phơ như giật mình sửng sốt, ngồi trầm ngâm không nói năng gì nữa.
Tần Bảo hồi hộp trong lòng, không hiểu ý tứ của lão nhân như thế nào. Chàng ngồi im lặng đợi chờ không dám khinh suất.
Một lúc thật lâu, chợt lão nhân nói như lời than thở:
– Hài tử! Năm xưa lúc ngươi còn tuổi ấu thơ ta đã đoán trước số mạng của ngươi rồi. Số đào hoa của ngươi ẩn trên cung Ly tử nên sau này ngươi phải chết trong tay một mỹ nhân, lòng ta vô cùng đau xót .
Tần Bảo ngơ ngác, không hiểu lão nhân than thở với ai. Trên gương mặt hiện lên nét thảm sầu.
Nhưng cái câu: Số đào hoa của ngươi ẩn trên cung Ly tử nên phải chết về tay một mỹ nhân, Tần Bảo thoáng hiểu một phần. Lúc trước Bạch Phát Thần Đồng đã nói câu này với chàng. Bây giờ lại nói câu đó với phụ thân chàng.
Lão nhân nói đến chuyện đoán số mạng của phụ thân chàng. Nhưng lão nhân này là ai?
Tần Bảo muốn hỏi cho rõ nhưng không dám lên tiếng vì sợ mang tội bất kính với một bậc đại tiền bối.
Lão nhân lại trầm tư một lúc chợt nhìn Tần Bảo:
– Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
Được cơ hội, Tần Bảo chắp tay trước ngực:
– Tiểu bối là kẻ hậu sinh không biết các bậc cao nhân, xin lão tiền bối chỉ dạy cho.
Lão nhân trầm giọng:
– Ta chính là Thiên Tà Đại Ma Tôn đây.
Tần Bảo kinh hoàng trố to hai mắt, sửng sốt nhìn lão nhân chính là Thiên Tà Đại Ma Tôn.
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.