Tiểu Sát Tinh 2

Chương 107: Tình thù nan giải


Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 107: Tình thù nan giải

–—
Tần Bảo thàn nhiên:
– Nàng nói với ta chứ còn ai nữa.
Lữ Trường Thanh sửng sốt, thầm nghĩ:
– Phải chăng gã là…
Nàng hạ giọng gọi:
– Ngươi là…
Tần Bảo cướp lời:
– Đúng rồi. Hãy xem đây.
Tần Bảo đưa tay từ từ tháo chiếc mặt nạ thiếu niên mặt xám ra. Một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ xuất hiện trướcmặt Lữ Trường Thanh.
Lữ Trường Thanh tròn xeo đôi mắt, kinh ngạc đến tột cùng.
Nàng không ngờ gã thiếu niên mặt xám chính là Tần Bảo.
Nàng không ngờ Tần Bảo vừa xâm nhập vào vùng cấm địa của Đoạn Hồn giáo giết chết phó tổng lãnh sát thủ thuộc hạ nàng.
Người tình lang nàng chờ đợi đã lâu nay đã được gặp lại, nàng vừa vui mừng vừa kinh sợ.
Lữ Trường Thanh khe khẽ:
– Tần ca ca…
Giọng nói của nàng ngọt ngào như dòng suối mát.
Tần Bảo đổi giọng:
– Chính là tại hạ đây. Tiểu thư hãy trút bỏ mành lụa ra đi.
Đưa bàn tay ngọc lên, Lữ Trường Thanh kéo mảng lụa xanh ra.
Một trang tuyệt thế mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, khuynh quốc hiện ra trước mắt Tần Bảo.
Ánh mắt mê hồn của Lữ Trường Thanh khiến cho Tần Bảo rung động cả trái tim.
Ánh mắt đã từng chinh phục chàng khi chàng gặp nàng tại Cực Hình đường của Đoạn Hồn giáo, nhớ mãi đến nay vẩn không quên.
Tần Bảo cũng đã từng gặp nhiều ánh mắt đẹp tuyệt vời như Vu Sơn Ma Nữ, Nhạc Phụng Giao và Mộ Anh vợ chưa cưới của chàng, nhưng chưa từng có ánh mắt nào đẹp mê hồn như ánh mắt của Lữ Trường Thanh.
Ánh mắt của nàng thu gọn cả một trời tình.
Tần Bảo nhìn Lữ Trường Thanh nghe trái tim đập loạn như những hồi trống trận.
Lữ Trường Thanh cũng chẳng hơn gì Tần Bảo. Nàng đắm đuối ngập chìm trước gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của chàng, hai má ửng anh đào, đôi môi mọng như mấp máy. Như định nói gì đó rồi lại thốt không ra lời.
Lữ Trường Thanh cũng đã yêu Tần Bảo từ lúc vừa trông thấy mặt chàng tại Cực Hình đường của Đoạn Hồn giáo.
Nàng đã tìm cách giao đấu cùng bọn thuộc hạ cứu chàng khỏi phải chịu cực hình thảm khốc do lão chấp pháp Cực Hình đường chủ trì.

Từ lúc nàng điểm mê huyệt của chàng, sai hai tên thuộc hạ đưa chàng tới cánh rừng hình ảnh của chàng đã chiếm ngự trong trái tim nàng không cách nào bôi xóa được.
Nhìn nhau một lúc thật lâu. Lữ Trường Thanh đổi cách xưng hô:
– Ta không ngờ gã thiếu niên mặt xám xưng danh là Huyết Thủ Thu Sinh lại là chàng hóa trang.
Nàng dịu dàng:
– Nhưng chàng đi đâu mà lại xâm nhập vào vùng cấm địa, lại còn giết chết phó tổng lãnh sát thủ của bổn giáo. Chàng hãy nói thật cho ta nghe.
Tân Bảo củng thay ngôn từ:
– Tại hạ đi tìm tiểu thư như lời nàng đã nói trước kia chứ còn tìm ai nữa.
Lữ Trường Thanh ngạc nhiên gương to đôi mắt đẹp mê hồn, vẫn nói với giọng dịu dàng:
– Chàng đi tìm ta có chuyện gì cần thiết hay không?
Tần Bảo nhủ thầm:
– Nhân cơ hội này ta hỏi nàng về câu chuyên năm xưa của phụ thân ta, xem thủ phạm chính có phải là lão nhân áo đen bịt mặt như lời Nam Nhạc Lăng Di lão tiền bối nói với ta hay không?
Tần Bảo nhẹ giọng;
– Ta đi tìm tiếu thư muốn hỏi một câu chuyện năm xưa.
Lữ Trường Thanh không rời ánh mắt khỏi Tần Bảo:
– Chuyện gì quan trọng chàng cứ hỏi. Nếu ta biết ta sẽ nói cho chàng nghe. Ta không giấu chàng đâu.
Tần Bảo nghiêm túc:
– Tại hạ muốn hỏi hung thủ năm xưa sát hại phu thân tại hạ có đúng là Thái Quân giáo chủ của quí giáo hay không, xin tiểu thư thành thực nói cho biết rõ.
Lữ Trường Thanh lững lờ:
– Đúng nhưng không đúng.
Tần Bảo trố to hai con mắt:
– Tại sao đúng lại không đúng. Tiểu thư muốn nói gì tại hạ không được hiểu.
Như sợ có kẻ rình rập nghe lọt câu chuyện, Lữ Trường Thanh đảo mắt quan sát một vòng.
Nàng hạ thấp giọng:
– Ta vừa tìm hiểu câu chuyện năm xưa thủ phạm sát hại Thần Châu Kỳ Hiệp tiền bối không phải là Thái Quân giáo chủ mà là một nhân vật khác động thủ giết tiền bối.
Tần Bảo phăng lời:
– Hung thủ sát hại phụ thân tại hạ là ai?
Lữ Trường Thanh ngập ngừng:
– Ta không thể nói tên người đó ra được, bởi đây là chuyện cơ mật của bổn giáo, kẻ nào tiết lộ sẽ bị thảm hình.

Tần Bảo cau mày:
– Ả Thái Quân giáo chủ cậy nhờ tay hung thủ giết phu thân tại hạ phải không?
Lữ Trường Thanh khẽ gật:
– Đúng không sai.
– Hung thủ là một lão nhân bịt mặt phải không?
Lữ Trường Thanh hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu.
– Chàng nói đúng.
Tần Bảo phăng tới:
– Ả Thái Quân giáo chủ có hận thù gì với phụ thân tại hạ nên nhờ tay lão áo đen bịt mặt giết phụ thân của tại hạ, hay là hắn hành động theo kế hoạch của quí giáo sát hại tất cả các bậc đại kỳ nhân, các lão chưởng môn nhân của thất đại môn phái, và những kỳ tài trong thiên hạ nhằm chiếm lấy võ lâm chi vương như lời đồn đãi. ?
Lữ Trường Thanh khẽ gật đầu:
– Chàng nghĩ không sai. Kế hoạch của bổn giáo phải giết hết các bậc đại kỳ nhân, các chưởng môn là sự thật, nhưng chuyện Thần Châu Kỳ Hiệp lại là chuyện khác.
– Chuyện khác thế nào tiểu thư có thể nói cho tại hạ nghe được không?
– Đối với chàng tất nhiên là phải được:Thái Quân Giáo chủ nhờ bàn tay kẻ khác giêt Thần Châu Kỳ Hiệp để trả mối thù riêng, điều này ta chỉ biết được hơn một tháng nay.
Tần Bảo hấp tấp:
– Mối thù riêng gì?
Hơi do dự một chút, Lữ Trường Thanh đáp:
– Thù tình. Thái Quân giáo chủ không muốn tự tay mình giết Thần Châu Kỳ Hiệp bởi không nỡ ra tay, nên nhờ kẻ khác giết tiền bối trả thù.
Tần Bảo giật mình biến sắc:
– Tiểu thư, câu chuyện đó như thế nào xin tiểu thư nói cho tại hạ được nghe.
Trầm tư một lúc, Lữ Trường Thanh kể lại câu chuyện năm xưa.
– Chàng hãy nghe ta kể đây.
Năm xưa Thái Quân giáo chủ và Thần Châu Kỳ Hiệp là một đôi uyên ương minh thệ đã chung sống với nhau rất hạnh phúc trong một thời gian.
Tần Bảo kinh ngạc ồ lên một tiếng lắng nghe Lữ Trường Thanh kể tiếp.
Bởi đây là một câu chuyện bí mật từ lâu chàng chưa được nghe ai kể tới.
Bằng một giọng trong như ngọc, Lữ Trường Thanh kể tiếp:
– Nhưng sau đó, Thần Châu Kỳ Hiệp lại kết hôn với Tuyệt Thế Hằng Nga Đông Thi, bỏ mặt Thái Quân giáo chủ sống những ngày tháng đau khổ, Thái Quân giáo chủ cho rằng tiền bối là kẻ bạc tình phản bội lời minh thệ, chẳng những căm thù lão tiền bối mà còn căm thù tất cả bọn đàn ông trên đời.

Sẵn có công lực siêu phàm, Thái Quân giao chủ lập ra giáo phái lấy tên là Đoạn Hồn giáo như chàng đã biết, giáo phái này chiêu mộ các cao thủ thuộc hàng thượng thặng, võ công cao cường, không nhận các cao thủ tầm thường, biến thành những tay sát thủ, tổng lãnh, hộ pháp, chế tạo ám khí Đoạn Trường châm sai khiến đi rình rập đêm ngày giết tất cả các vị đại kỳ nhân, các đại cao thủ, kể luôn cả các đại cao thủ của bảy đại môn phái. Hành động của Thái Quân giáo chủ có hai mục đích.
Tinh thần Tần Bảo căng thẳng:
– Hai mục đích gì ?
Lữ Trường Thanh thong thả:
– Mục đích thứ nhất là giết tất cả bọn đàn ông để trả mối thù tình năm xưa bị Thần Châu Kỳ Hiệp tiền bối phụ bạc. Mục đích thứ hai, sau khi giết sạch các cao thủ trên hai miền trung thổ, Thái Quân giáo chủ sẽ thống nhất giang hồ, lên ngôi vị võ lâm chi vương như lời đồn đãi bấy lâu nay.
Tần Bảo sửng sốt bật thốt:
– À ra là thế. Tại hạ từng nghe bọn giang hồ đồn đãi, bây giờ mới rõ ràng.
Chàng hỏi Lữ Trường Thanh:
– Ả tên thật là gì tiểu thư có biết không?
Lữ Trường Thanh khẽ gật:
– Dĩ nhiên là ta biết rõ nhưng ta không thể nói cho chàng nghe được.
Cặp lông mày kiếm của Tần Bảo cau lại:
– Tại sao tiểu thư không thể nói cho tại hạ nghe, có điều gì cấm kỵ phải không?
Lữ Trường Thanh gật đầu:
– Chàng đoán không sai. Thái Quân giáo chủ nghiêm cấm bất cứ tên giáo đồ nào, chí như chức vụ thiếu giáo chủ như ta, nếu tiết lộ tên họ thật của Thái Quân giáo chủ sẽ nhận lấy cực hình thảm khốc bằng cách chặt hai tay, móc hai con mắt, lột da, mổ bụng moi tim gan và còn các cực hình ghê gớm, rùng rợn hơn thế nữa.
Nàng thở nhẹ tha thiết:
– Chính vì vậy nên ta không thể nào nói cho chàng biết tên họ thật của giáo chủ được. Chàng không nên trách cứ ta tại sao không thành thật với chàng.
Tần Bảo gật gù:
– Thôi được, tại hạ không hề trách tiểu thư về chuyện này đâu. Tiểu thư hãy an tâm.
Chàng lại hỏi:
– Ta có một điều quan trọng muốn hỏi tiểu thư, chẳng biết tiểu thư có chịu phúc đáp hay không?
Lữ Trường Thanh chớp nhanh đôi mắt:
– Chàng cứ hỏi. Ta sẽ thành thực đáp ứng theo điều muốn biết của chàng, miễn không phải là điều cấm kỵ của Thái Quân giáo chủ là được.
Tần Bảo nhìn thẳng vào gương mặt của Lữ Trường Thanh:
– Tại hạ muốn biết tiểu thư liên hệ với ả Thái Quân giáo chủ như thế nào lại giữ chức vụ thiếu giáo chủ trong Đoạn Hồn giáo.
Lữ Trường Thanh cười khúc khích:
– Chàng lẩn thẩn rồi. Ta chính là con gái của Thái Quân giáo chủ bằng không giữ được chức vị thiếu giáo chủ của bản giáo.
Tần Bảo tròn xoe đôi mắt:
– Thế ư! Quả thật tại hại không ngờ tiểu thư lại là con gái của Thái Quân giáo chủ.
Chàng không gọi Thái Quân giáo chủ bằng ả nữa chỉ vì kiêng nể Lữ Trường Thanh.
Lữ Trường Thanh chợt buồn:
– Thật lòng ta không muốn giữ chức vụ thiếu giáo chủ làm chi, nhưng lệnh của mẫu thân ban ra ta không dám cãi, sẽ có một ngày nào đó ta sẽ bỏ chức vị này.
Tần Bảo bình tâm trở lại vì sự xúc động, bởi không ngờ Lữ Trường Thanh là còn gái của Thái Quân giáo chủ.

Chàng lo lắng:
– Tiểu thư rời bỏ chức vị thiếu giáo chủ rồi tiểu thư sẽ đi đâu?
Mặt hoa của Lữ Trường Thanh âu sầu:
– Ta sẽ đi tìm một nơi cao sơn vắng vẻ, hoặc sẽ đi tới một nơi chân trời nào đó, tháng ngày ngao du sơn thủy lánh chốn giang hô. Ta đã chán ghét chuyện ngày ngày giết nhau, tranh đoạt quyền lợi. Ta không còn muốn trông thấy cảnh máu đổ thịt rơi nữa nên ta phải ra đi.
Tần Bảo xúc động cả tâm can:
– Tiểu thư nói thật chứ.
Lữ Trường Thanh vẫn với một giọng buồn rầu:
– Ta nói dối chàng làm chi. Từ hai tháng nay ta đã có cái ý định đó rồi. Mấy lần ta đã định đi tìm chàng nói cho chàng biết rồi sẽ ra đi.
Tần Bảo rung động cả trái tim. Sau khi nghe Lữ Trường Thanh nói sẽ đi đến một chân trời.
Chàng nhủ thầm:
– Rõ ràng nàng định bỏ chức vụ thiếu giáo chủ ra đi chỉ vì yêu ta. Nàng không hóa giải được mối hận thù giữa ta và mẫu thân nàng nên nàng ra đi để tìm nơi cao sơn cùng thủy cho lặng quên những ngày tháng. Nàng là vị đại ân nhân, lại nữa tình nàng đối với ta lại quá thâm sâu, ta biết phải làm cách nào để ngăn cản nàng đừng bỏ đi mang theo nỗi khổ đau vì mối tuyệt tình.
Tần Bảo nghe trái tim đau nhói nhưng chưa biết dùng lời nào để can gián Lữ Trường Thanh.
Chợt Lữ Trường Thanh buông tiếng thở dài:
– Trước khi ta rời khỏ Đoạn Hồn giáo ta có vài lời khuyên nhủ chàng, chẳng hiểu chàng có chịu lắng nghe không?
Tần Bảo gật đầu:
– Tiểu thư cứ nói, tại hạ sẵn sàng nghe theo những lới vàng ngoc của tiểu thư.
Lữ Trường Thanh buồn bã:
– Ta khuyên chàng từ nay không nên vào vùng cấm địa của Đoạn Hồn giáo, cũng đừng đến tìm mẫu thân ta. Chàng vô vùng cấm địa sẽ vô cùng nguy hiểm cho chàng, có thể thiệt hại tánh mạng, cả hai đều bất lợi cho chàng.
Tần Bảo chủ tâm:
– Hai điều gì, xin tiểu thư nói cho tạ hạ được rõ.
Tiếng nói của Lữ Trường Thanh càng nhỏ hơn hình như sợ có ai nghe lén:
– Một là chàng chưa phải đối thủ của mẫu thân ta, công lực của chàng còn kém hơn nửa bậc, trong bản giáo có rất nhiều cao thủ, nhất là nhân vật áo đen bịt mặt mà chàng vừa nói với ta, lại nữa còn cây Quỷ Kiếm vô cùng lợi hại, không có một loại đao kiếm nào chống nổi nó, chàng sẽ rơi vào cái cảnh “Quả bất địch chúng”, tánh mạng của chàng sẽ khó bảo toàn, đừng nói chi trả thù tiết hận.
Tần Bảo gật đầu:
– Còn điều thứ hai như thế nào tiểu thư cứ nói luôn.
Lữ Trường Thanh ra điều bí mật:
– Còn điều thứ hai giả như võ công của chàng đạt tới cõi xuất thần nhập quỷ, cao thâm hơn mẫu thân ta, dù chàng có đánh thắng cũng không bao giờ giết được bà, trái lại bà sẽ giết chàng một cách dễ dàng.
Tần Bảo quái lạ:
– Ồ, tại sao lại có chuyện quái lạ lùng như vậy? Nguyên do nào tại hạ không giết được Thái Quân giáo chủ. Thái Quân giáo chủ là tình địch của mẫu thân tại hạ, cũng chính là kẻ thù tại hạ giết đâu có trở ngại gì. Tiểu thư có thể nói cho tại hạ hiểu nguyên nhân hay không?
Lữ Trường Thanh đáp xa vời nửa hư nửa thật:
– Hiện giờ ta không thể cho chàng rõ cái nguyên nhân của nó, có điều trên chốn giang hồ có nhiều chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng, bất ngờ. Nếu gặp mẫu thân ta, chàng sẽ thấy cái bất ngờ đó, chừng ấy chàng không biết phải xử thế nào cho ổn, bằng như chàng chịu nghe theo lời ta, trước lúc ra đi, ta sẽ gặp chàng nói rõ cho chàng biêt…
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.