Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 39: Suy nghĩ của hecto


Đọc truyện Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn – Chương 39: Suy nghĩ của hecto

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —–

Hạ Ai Cập vào cuối tháng 6…

Những đụn cát mịn màng nhưng nóng bỏng trải dài vô tận, thi thoảng lại có vài trận gió thổi qua kéo theo vạn hạt cát đi xa đâu đó. Mặt trời vẫn như mọi ngày, tựa như một quả cầu lửa hừng hực cháy đang lơ lửng trên tầng mây cao nhất, vẽ ra cảnh đẹp huy hoàng buổi bình minh…

_______

Dù ẩn mình trong vỏ bọc một nô lệ nhưng vẻ đẹp sắc sảo và khí chất đế vương của Asisu vẫn không lẫn vào đâu được. Nàng mặc bộ váy cũ kỹ bạc màu, đôi chỗ phải chấp vá, tà váy rộng chỉ dài tới đầu gối, để lộ ra đôi chân trần trắng nõn thon dài, càng làm nổi bật lên dáng vẻ thanh tú. Mái tóc dài đến tận eo buột cao kiểu đuôi ngựa, đen huyền như màn đêm. Trên gương mặt trắng trẻo mịn màng, lông mày xanh như dãy núi trông xa, đôi mắt đen trong tinh ranh sắc bén lại ẩn đâu đó chút trầm tĩnh lạ thường, đôi môi mềm nhỏ nhắn tựa nụ đào tháng ba, dung nhan diễm lệ tuyệt trần, lộ rõ khí chất kiên định.

Hiện tại Asisu đã cắt được “cái đuôi bám hoài không buông”, nàng lặng lẽ đến công trường quan sát đền thờ thần, ngôi đền mà các tiên vương đời trước đã giao phó cho nô lệ xây dựng suốt vài thập niên và hiện tại ngôi đền đã đi vào giai đoạn hoàn tất.


Đền thờ được tiên vương Nefenmas đặt tên là Azas, được xây dựng vô cùng kỳ công trên xương máu của hàng ngàn nô lệ, đền thờ xây dựng ở ven bờ sông Nile cách hoàng cung Hạ Ai Cập vài trăm mét.

Đền Azas được xây dựng bằng đá granite đã qua đánh bóng, phần móng của đền lên tới 200m và rộng gần 80m, cao 20m. Đi qua năm bậc thang ở cổng sẽ nhìn thấy hai bức tượng sư tử đầu cừu đồ sộ cao 2m. Đền chia ra bốn cửa vào là Đông Tây Nam Bắc, bên trong có tổng cộng 180 cột trụ lớn nhỏ chống đỡ, trên thân cột đa phần đều được điêu khắc những hoạt cảnh của các vị thần và người Ai Cập, còn lại là những họa tiết về thiên nhiên và chữ tượng hình. Tại sảnh chính của đền Azas, bức tượng thần Mặt Trời Amon cao 13m đặt nghiêm trang ở giữa, phía trước tượng là tế đàn dùng cúng bái. Bên trái là tượng nam thần Hapy, bên phải là tượng nữ thần Anuket, tuy nhiên tượng thần Hapy và Anuket chỉ cao 9m, đặt biệt là cả ba bức tượng đều được làm bằng vàng, đá quý.

_____

“Nữ hoàng bệ hạ, ngôi đền này thực sự rất đẹp, ngài thấy có phải không?” Hecto lù lù từ sau lưng Asisu bước ra, doạ cho Asisu bé nhỏ một phen hoảng cả hồn, còn hắn thì lại ung dung trong bộ dáng rất ư là thản nhiên, không hề có vẻ gì là hắn cố ý theo dõi nàng.

“Ngươi… Đi đâu ra đây? Không phải ta đã dặn ngươi chăm sóc cho dân bị bệnh sao?”

“Ngài không cần thiết lo lắng vấn đề đó đã có người giải quyết rồi, ta hiện tại có nhiệm vụ là theo bảo vệ sự an toàn của ngài.” Hắn nháy mắt mỉm cười rồi vô cùng an phận đi theo phía sau nàng. Nàng cũng không nói gì thêm nữa, bởi vì nàng không có thời gian lôi thôi với hắn nên mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, tiếp tục tập trung vào việc quan sát đền thờ, sau đo nàng còn phải đi xem số nô lệ mà nàng từng mua của Nerfen.

— —— — ta là phân cách tuyến sa mạc—- —— ——–

Âm thầm đứng phía sau người mình yêu thương đôi lúc lại là sự cô đơn đến đáng sợ, họ dường như chẳng quan tâm tới người đang đứng sau lưng họ là ai, chỉ mải mê bước về phía trước để tìm kiếm người mình muốn, trong khi người đứng sau họ lại là những người hy sinh tất cả vì họ, vì họ mà chịu biết bao tổn thương nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì ngoài sự vô tình hay câu nói “”Chúng ta chẳng là gì đối với nhau””.

Lúc này đây Hecto đang suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, vì sao chỉ trong phút chốc mà Asisu dường như xóa mất bóng hình nữ thần Carol cướp mất trái tim hắn, phải chăng chỉ vì một cái liếc mắt, một nụ cười khẩy của nàng mà hắn đã từng nhận ở làng nô lệ Tanis? Hay đơn giản là do cách nàng đối xử với con dân Hạ Ai Cập…


Chính thời điểm hôm nay hắn mới nhận ra một điều rằng, trước giờ hắn đã sai lầm khi tin tưởng quá nhiều vào con gái nữ thần sông Nile, đã hai năm rồi khi Carol xuất hiện ở Ai Cập, cô ta chỉ làm được một việc là giúp nô lệ có thể lọc nước sạch để uống, cứu hoàng đế Menfuisu khỏi nọc độc của rắn và đưa ra cách chế tạo vũ khí bằng kim loại, ngoài ra thì chẳng còn gì, có chăng cũng chỉ là muôn ngàn tai họa thay nhau đổ ập xuống cái đất nước rộng lớn này. Để có được cô ta trong tay, biết bao trận chiến tàn khốc đã diễn ra ở các quốc gia, người thì chết người thì bị thương, dùng hàng ngàn sinh mạng binh sĩ để đổi lấy một kẻ chỉ nghĩ cho thú vui của bản thân như cô ta thì liệu có xứng không?

Hecto tự thừa nhận rằng hắn cũng không phải loại người tốt lành gì nhưng cũng không vô tâm vô tình như Carol, là một người học y cứu người, hắn đủ lý trí để biết rõ sinh mạng con người quý giá như thế nào. Hắn nhớ rõ lần ở làng nô lệ Tanis, hắn đã cố ý đứng trước mặt Asisu nói muốn đem những nô lệ nhiễm bệnh quẳng ra sa mạc cho lũ kền kền ăn nhưng thực tế chỉ là nói đùa thôi, hắn chỉ muốn biết thái độ của bà hoàng độc ác mà dân chúng Ai Cập đồn thổi sẽ ra sao, lúc ấy hắn không nghĩ tới vì việc đó mà nàng có thể bỏ qua hình ảnh tôn nghiêm của mình mà cãi tay đôi với hắn, đòi công bằng về mạng sống của nô lệ. Nàng chẳng ngại dơ bẩn mà tự tay chuẩn bệnh cho nô lệ, dịu dàng trò chuyện và trấn an tinh thần đang sợ hãi cái chết của họ, thậm chí là dùng máu thần của mình cầm cự mạng của họ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Hecto hiểu ra chính mình đã luôn nghĩ sai cho Asisu……………

Từ ngày đó, ánh mắt hắn đã không thể rời khỏi nàng dù chỉ vài giây……….

“Hecto, ngươi lại ngơ ngẩn cái gì nữa vậy?”

Asisu bất chợt lên tiếng, chặt đứt dòng suy nghĩ rườm rà của Hecto, nàng thong thả ngồi xuống bậc thềm bằng đá cẩm thạch, hai chân thả vào làn nước sông Nile mát rượi, để cho dòng nước nhẹ nhàng luồn qua từng kẻ chân giúp nàng giảm đi chút đau nhức ở chân do đi quá nhiều.

“”Không có gì, thần chỉ thấy ngài rất đẹp nên nghĩ rằng loài hoa này sẽ rất hợp với ngài.”” Nói rồi ngắt một đóa lam hoa sen nở rộ đang tỏa hương ngào ngạt cài lên tóc cho Asisu, Asisu không nghĩ tới Hecto sẽ hành động như vậy nên đơ ra giây lát rồi mới nói lời cảm ơn. Hecto đại nhân lúc bấy giờ chỉ cười cười như không có gì xảy ra nhưng chỉ cần ai quan sát kỹ liền sẽ thấy hai tai hắn đã đỏ như máu vì ngượng.

“”Ta còn phải đến khu nô lệ nữa nên nếu ngươi còn có việc khác thì cứ về trước đi.”” Asisu mở lời phá tan bầu không khí ngột ngạt.


“”Thần rất rãnh rỗi…”” Người nào đó biết mình bị đuổi khéo nên nhanh chóng lên tiếng rồi quay sang nhìn Asisu, thấy nàng không nói gì nữa mà đứng dậy hướng làng nô lệ đi tới, người nào đó chỉ biết thở dài lủi thủi bước theo sau.

Ngày hôm đó không biết tại sao thời gian trôi qua vô cùng chậm…..

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

END CHAP 39

— —-Có ai nhớ được Hecto là ai không? Mà lâu quá rồi mới ra chuong nên chắc mọi người không nhớ đâu——-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.