Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 25: Gặp lại Takeru


Đọc truyện Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn – Chương 25: Gặp lại Takeru

Bóng đêm lạnh lẽo gần như tan biến hết, kéo tới một ngày mới rực rỡ trong lành.

Cơn gió lạnh lúc sáng sớm từ cửa sổ len lỏi chui vào phòng, cơn gió ấy vô tình thổi lên khuôn mặt vẫn đang say ngủ của Asisu làm nàng khẽ rùng mình. Khó chịu nhăn mặt, nàng xoay người sang chỗ khác, hướng con Gấu Trúc bằng bông của nàng mà ôm lấy.

Con Gấu Trúc ấy xuất hiện là khi nàng mới xuyên qua thế giới Ai Cập này, nàng đã nhờ Ari may cho một con thú bông, mặc dù nàng biết Ari thắc mắc nhưng cũng lười giải thích với Ari. Thế là sau vài ngày, dưới sự chỉ dẫn của nàng và trình độ thủ công của Ari, Ari đã may xong cho nàng một con Gấu Trúc khá to và khá là… Dễ sợ!

Nhưng cũng đành chịu thôi, bởi Asisu nàng chính là loại người không có gấu để ôm buổi tối là không ngủ được nha.

Thật ấm áp, thật mềm mại,… Đặc biệt gấu bông này hôm nay lại rất thơm nha, là một mùi hương bạc hà nhàn nhạt hòa lẫn cùng vô số vị dược thảo quen thuộc quấn quanh mũi nàng, nàng cực kỳ thỏa mãn nhắm mắt ngủ tiếp, thỉnh thoảng lại không an phận áp sát vào người gấu để nhận được độ ấm. Trong khi đó Ragashu, cái người bị nàng nhận nhầm là gấu bông lại phải khổ sở kiềm chế ngọn lửa dục vọng đang bốc cháy trong người.

Ách… Không lẽ Asisu đã tỉnh nhưng nàng lại muốn trả thù anh về việc ở phòng thuốc tại Thượng Ai Cập trước đó ư? Nhưng nàng cũng quá lớn gan đi, anh cũng chỉ là một nam nhân bình thường, anh không phải thần thánh, nàng không sợ anh đem nàng ra ăn sạch sẽ sao?

“Asisu, nàng dậy đi, còn không dậy ta liền hôn nàng!” Ragashu cười gian, choàng tay vòng qua ôm eo Asisu, mặt anh kề sát mặt nàng, lúc môi xuýt chạm môi thì nàng bất ngờ mở to mắt, phượng mâu sáng ngời không hề có chút mơ màng như người mới ngủ dậy.

“Làm cái gì vậy?” Asisu đẩy tay Ragashu ra khỏi người mình, ngồi bật dậy. Nàng chớp mắt nhìn anh vài cái rồi dịu dàng mỉm cười, một bộ dáng thục nữ yểu điệu hiếm thấy.

“Ta định hôn chào buổi sáng.” Ragashu ngây thơ vô (số) tội trả lời

“Ồ, thế à!”

Miệng nhỏ khẽ mở liền khiến Ragashu đang nằm bên cạnh thét lên một cách kinh thiên địa, khóc quỷ thần. Hiện trường bấy giờ là Quốc vương Babylon cao cao tại thượng bị nữ hoàng Ai Cập thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đá từ trên giường bay thẳng xuống đất.

“Asisu, nàng thật nhẫn tâm! Nàng muốn hại chết chồng tương lai của nàng sao?” Ragashu xoa xoa cái trán bị đau vì đập vào bàn đá gần đó. Anh ai oán trợn mắt lên án cách đối xử của nàng.

“A… Ta không cố ý nha, chân ta hơi mỏi, ta chỉ muốn duỗi chân cho thoải mái thôi. Ai ngờ lỡ chân đá trúng phải ngươi. Thật xin lỗi nha… Ragashu~” Asisu nước mắt lưng tròng

Ragashu âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nàng rõ ràng cố tình đá anh xuống giường, giờ lại biện hộ cho chính mình là lỡ chân. Nàng thật sự quá mức vô sỉ, thế nhưng anh lại thích điều đó.

“Nữ hoàng, quốc vương! Ở đây xảy ra chuyện gì sao?” Ari và Tachi từ bên ngoài đi vào, trên tay Ari mang theo vài món thức ăn, có cả nho mà Asisu thích nhất. Còn Tachi là cầm khăn, thau đồng chứa nước để Asisu rửa mặt.

Asisu lắc đầu cười thâm ý, nàng vốn muốn rời giường đi đến bàn rửa mặt, nhưng vừa đứng lên lại bị choáng váng ngã xuống, cứ như vậy vài lần, nàng đành phải để Ragashu dìu đi.

“Quốc vương, mời người ra ngoài để chúng nô tỳ giúp nữ hoàng đổi y phục.” Ari cung kính nói, trong lời nói lại mang theo ngụ ý đuổi khách. Mặc dù Ari rất ưng ý việc Ragashu luôn bên cạnh Asisu, nhưng Asisu vẫn chưa thật sự gả sang Babylon, nếu cứ để hai người ở chung một như vậy, Ari sợ đám người bên ngoài sẽ dị nghị, phá hủy thanh danh của Asisu và Ragashu.


“Được rồi, lát nữa ta sẽ quay lại!” Ragashu nhéo nhẹ lên mũi Asisu rồi xoay người đi ra ngoài, nhưng bước tới cửa thì dừng lại, ngoái đầu hỏi: “Mà dược phòng ở đâu thế?”

“Quốc vương, ngài đi theo nô tỳ!” Tachi cúi đầu đi ra, cẩn thận đem cửa tẩm cung đóng lại, sau đó thực thi nhiệm vụ, dẫn đường cho Ragashu tới dược phòng.

Lúc này đây trong phòng chỉ còn lại hai người, Ari giúp Asisu lau mặt. Tiếp đó dìu Asisu tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trang phục mới và chải lại đầu tóc. Cuối cùng là Ari dìu Asisu về tẩm cung để nàng dùng bữa.

“Anh Hito và Rus đâu rồi chị?” Asisu thắc mắc, từ lúc nàng tỉnh lại tới giờ sao chẳng thấy hai người đó tới tìm nàng.

“Tướng quân Nakuto gửi thư báo dân chúng ở Atsiria làm loạn, vậy nên hai ngài ấy đi Atsiria rồi.!” Ari cười nhẹ, lưu loát gắp thức ăn cho Asisu.

*facebook.com/thikieungan.thai

“Làm sao có thể như vậy chứ? Ragashu từng nói qua độc dược trong người Rus sẽ phát tán nhanh khi cử động nhiều mà, làm sao hai người đó có thể đi một chuyến đường dài như vậy?” Asisu cau mày suy nghĩ

“Asisu, về chuyện này Ragashu vương và ngài Hito đã khuyên ngài Rus nên ở đây, cũng tại ngài Rus nhất quyết không đồng ý thôi. Mà người cũng bình tĩnh đi, họ là cháu của thần Amon, họ sẽ được thần linh che chở, người không cần lo lắng!” Ari nhẹ giọng trấn an nàng

“Ừ, em biết rồi. Vậy còn tin tức ở Thượng Ai Cập?”

“Theo tin truyền tới thì hoàng đế Menfuisu thấy người đi vào Thần điện mãi không đi ra, Menfuisu tưởng người đã bị lửa thiêu chết, hắn định sẽ làm tang sự cho người, sau đó hắn lại được hoàng thân của Babylon và vài binh lính ngoài thành cho biết người đã thuê thuyền quay về Hạ Ai Cập nên dừng tang sự lại. Mấy ngày nữa khi nước sông Nil dâng cao, vào ngày tế thần Amon, hắn sẽ cùng Carol làm lễ cưới…” Ari nói tới hôn lễ của Menfuisu và Carol thì dừng lại, lén liếc mắt quan sát thái độ của Asisu. Ari sợ Asisu sẽ vì việc này mà đau lòng rơi lệ, thế nhưng kết quả trái ngược với việc Ari đã nghĩ, trên mặt Asisu vẫn là thái độ nhàn nhạt, không có bất kỳ biểu cảm nào cho thấy nàng đau lòng, nhìn qua giống như mọi chuyện đều không dính líu tới nàng.

“Chị Ari, chị đừng nhìn em với ánh mắt đó! Tình cảm của em đối với Menfuisu từ lâu đã chết rồi.” Asisu chẳng quan tâm, ăn xong chén cháo liền nói hơi mệt mỏi, muốn một mình nghỉ ngơi, dặn dò Ari đi đến phòng nghị sự thu dọn, sắp xếp lại số văn kiện chính trị và thông thương quan trọng của Hạ Ai Cập, đợi khi nàng khỏe một chút sẽ xem xét, giải quyết.
—–

Con cháu thần linh cái rắm á!

Thần linh chỉ bất lão vô bệnh thôi, làm gì có chuyện thần linh được đặc quyền bất tử chứ. Nếu thần linh là bất tử thì tại sao mấy ngàn năm trước, lúc Mie và Hito còn là thần, hai người họ chỉ bị vài vết thương trong trận chiến Thần giới thôi nha, vậy tại sao họ lại hóa tro bụi, tiêu tan theo gió? Mà hóa tro bụi thì khác gì với từ chết đâu. Như vậy mà bảo nàng đừng lo lắng thì làm sao được chứ?

Asisu nằm trên nhuyễn tháp, không cách nào chợp mắt được. Nàng không dám nghĩ đến chuyện Mie sẽ chết, nàng cần mau chóng tìm ra cách giải độc cho Mie, dẫu sao lúc ở hiện đại để che giấu việc mình là sát thủ, nàng đã chọn nghề nghiệp là bác sĩ. Đông y, tây y, cả dùng dược chế độc khống cổ nàng đều học và thực hành qua, nàng không tin chuyện nhỏ này nàng cũng làm khó nàng, huống hồ còn có Ragashu trợ giúp.

Khoác lên người áo choàng màu tím nhạt, che phủ cả mặt mũi, Asisu lén lút rời khỏi tẩm cung tới dược phòng, bởi nếu để Ari phát hiện, nàng dám chắc Ari sẽ bắt nàng lại, không để nàng làm bất cứ việc gì khi nàng chưa khỏe hẳn.


Trên đường đi, đầu Asisu hầu như choáng váng mãi không chịu dừng, nàng vô lực bám vào tường, dọc theo dãy hành lang, kéo lê từng bước chân nặng nề. Gương mặt xinh đẹp vì cơ thể vẫn đang trạng thái phát sốt, cộng thêm do thời tiết Ai Cập quá nóng mà trở nên ửng hồng, đến cả hốc mắt cũng đều đỏ lên trông thấy, thậm chí còn rơi cả nước mắt là đằng khác.

Đứng trước cửa dược phòng, Asisu lau đi những giọt mồ hôi trên trán, nàng âm thầm cảm thán việc tốt mà Menfuisu dành cho nàng, làm nàng bị thương khiến nàng phải chật vật, chịu khổ giống như bây giờ.

Thằng nhãi Menfuisu chết tiệt đó thật đúng là khắc tinh của nàng, nàng rất muốn ngay lúc này đem nghiệt chướng Menfuisu đó băm thành trăm mảnh rồi thả cho cá ăn mà.

“Ragashu, chế được giải dược chưa?” Asisu thản nhiên đẩy cửa đi vào, xông tới mũi nàng là hàng trăm mùi thảo dược khác nhau, hương vị thật không tệ, có thể khiến nàng thoải mái tinh thần, minh mẫn đầu óc.

“Asisu?” Nghe được giọng nói quen thuộc, Ragashu xoay người lại nhìn, Asisu tươi cười kéo áo choàng khỏi đầu tiến lại phía anh.

Dung nhan khuynh thành mang theo thần sắc xanh xao nhưng phượng mâu vẫn như cũ, long lanh có thần, rèm mi cong dài, mỗi khi nàng chớp mắt rèm mi liền rung động. Mũi cao, cánh môi đỏ mọng chẳng cần tô son, nước da mịn màng trắng nõn tựa trẻ con. Tóc mái ở phía trước tùy ý cài một cái ghim Hoàng Liên hoa, ở phía sau ba ngàn sợi tóc đen tuyền dài gần đến eo, thoải mái xõa tung, loạn bay trong gió. Trên tai đeo khuyên tai hình hoa sen, cổ đeo một sợi dây chuyền kiểu dáng như Đại Bàng khi tung cánh bay lượn, vòng Xích Xà bằng vàng được nàng tùy tiện quấn quanh cổ tay.

-facebook.com/thikieungan.thai

Hôm nay nàng vận một thân váy áo màu lam nhạt, ba tầng lụa mỏng thướt tha theo từng bước đi của nàng. Mép cổ áo và viền váy được thêu họa tiết cỏ papyrus sinh động, cố định ở eo là một đai lưng bản to màu nâu, bên trên có khảm ngọc. Trang phục này khiến nàng trông tao nhã như thiên tiên, đồng thời cũng không làm mất đi khí chất vương giả vốn có của nàng.

Thế nhưng cảnh đẹp chỉ bấy nhiêu đó liền sụp đổ, bốc hơi chẳng còn một mảnh. Asisu bước đi lảo đảo, chân này đá chân kia, hậu quả là ngã lăn ra đất, trực tiếp ôm hôn đất mẹ.

“Asisu! Kêu nàng nghỉ ngơi, nàng chạy tới chỗ này làm gì?” Ragasha tức giận hờn trách nhưng vẫn cúi người xuống, bế nàng đến bên ghế rồi đặt xuống.

“Đến xem ngươi chế giải dược xong chưa.”

“Ta… Vẫn chưa… Độc này không…” Ragashu lấp lửng, nói năng lộn xộn, sau đó lại nhìn Asisu cười một cách thê lương. Anh có thể nhìn ra sự lo lắng từ ánh mắt nàng nhưng lại không dám nói sự thật cho nàng biết, anh không thể hình dung ra hành động cùng thái độ của nàng đối với anh, khi nàng biết sự thật này.

Xà độc trong người Rus hoàn toàn không có giải dược!!!

“Ragashu! Ngươi nhìn đủ chưa? Muốn ta lôi mắt ngươi quăng xuống sông à? Làm việc đi.” Asisu cầm lá Bạc Hà trên bàn, để lên mũi hít hà một hơi, mùi vị thanh mát làm đầu nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, ngừng choáng váng hẳn.

“Ừ. Trước đưa tay nàng ra, ta giúp nàng thay thuốc!”


Asisu ngoan ngoãn vươn tay ra trước mặt Ragashu, Ragashu cười cười cầm kéo cắt đi lớp vải băng cũ trên tay nàng, làm sạch vết thương, đắp thuốc lên và cuối cùng dùng vải mới băng bó lại. Mỗi động tác của anh đều đồng loạt lưu loát làm cho người trong nghề như Asisu phải ngạc nhiên cảm thán.
_____________

1 giờ…
_
_
2 giờ…
_
_
5 giờ sau…

“Haizzzz… Giải dược cái rắm, chỉ ngửi thôi là muốn tắt thở chứ nói gì đến uống!” Asisu thở dài, thả rơi tự do cốc thuốc trên tay. Nàng ngả người ra ghế, ngồi chế dược suốt mấy tiếng đồng hồ làm lưng nàng tê cứng như đá luôn a, thiệt khổ mà.

“Ta hết cách rồi!” Ragashu nhún vai, liếc mắt nhìn cái dáng nửa vời biếng nhát của nàng.

“Dùng mấy thứ thảo dược này chẳng xi nhê gì đâu.” Nguyên cái mặt lù lù xuất hiện trước mặt Asisu khiến nàng giật nảy mình, hét lên một tiếng, cánh tay nhỏ xinh siết chặt, đấm thẳng về phía cái mặt của người nào đó vừa xuất hiện. May mắn là người nào đó tránh được, bằng không gương mặt mỹ nam liền hóa thành bánh bao thịt.

Một thân cổ phục hoàng kim rực rỡ thoát tục, mái tóc nâu nhạt xõa dài, được cố định một ít bằng sợi vải mảnh. Dung nhan thần thánh hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mày kiếm cương nghị, một đôi mắt hoa đào xanh lam trong vắt như mặt nước hồ thu, mũi cao cân xứng, bạc môi mỏng khẽ nhếch. Nổi bật nhất là huyết chu sa hình giọt nước ở giữa trán.

Asisu trừng mắt ếch, tên Takeru này mới mấy tuần không gặp liền đẹp trai hẳn lên, có bí quyết chăm sóc sắc đẹp chăng?

“Ngài có phải là vị thần lần trước tặng ta thanh kiếm Huyền Vũ?” Ragashu nhíu mi

“Ừ, ta tên Takeru, không cần gọi ngài, phiền toái.” Takeru khoát tay, đặt mông ngồi xuống ghế, quay mặt quan sát Asisu từ đầu đến chân, hồi lâu hầm hừ liếc sang Ragashu quát tháo: “Nói ngươi bảo vệ nàng ấy, chăm sóc kỹ nàng ấy mà giờ thành ra thế à? Ngươi nhìn xem, nàng ấy ốm đi rất nhiều rồi, còn bị thương nặng như thế! À, phát sốt nữa…”

BỐP!!!

CHOANG!!!

XOẢNG!!!

Chày giã thảo, bát đựng dược, cốc chứa thuốc, dao sắc, thau đồng… Tóm lại là hàng loạt vật thể bay không xác định bay thẳng lên người Takeru, sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Takeru không né kịp, đành chịu trận hy sinh.

Ragashu đen mặt, nín thở nhìn Asisu mặc không đổi sắc đang hăng hái phóng ám khí tới mục tiêu là Takeru đại nhân. Anh vô cùng thắc mắc, chẳng phải nàng là đại tế ti của Ai Cập sao? Mà tế ti là người có trao đổi mật thiết với thần linh, luôn tôn kính thần linh, nhưng sao anh không hề thấy mấy điều đó từ nàng. Nàng không sợ thần linh sẽ giáng tội, trách phạt?

“Takeru, ngươi là thần mà sao lắm chuyện qua vậy. Ngươi im lặng không ai bảo ngươi câm. Ta tự biết bảo vệ thân, ai cần người khác bảo vệ. Mà ta có làm sao thì liên quan gì đến ngươi!!!” Đại yêu quái Asisu ngừng phóng ám khí, lên án Takeru một hơi dài rồi đứng thở hụt hơi, choáng váng đầu óc, nhịp tim bất bình thường. Ragashu và Takeru chưa kịp phản ứng thì nàng đã ngã ra đất, mê mang bất tỉnh. Ragashu và Takeru hai mặt một lời, bế nàng đưa về tẩm cung cho Ari chăm sóc.


_____facebook.com/thikieungan.thai________

“Ragashu, để ta xuống! Ta còn chuyện muốn hỏi Takeru.” Ragashu vừa bế Asisu tới cửa thì nàng đột nhiên mở mắt làm anh hết hồn. Đỡ nàng đứng vững, anh vỗ trán thở dài, vị nữ hoàng xứ Ai Cập này thật khó chìu chuộng, thân thể nàng đã không khỏe mà nàng cứ cố tình chạy nhảy, tỏ vẻ ta đây không sao. Người như nàng thì làm sao tự bảo vệ bản thân cho tốt được chứ?

“Làm sao vậy?” Takeru dựa vào tường, cúi đầu xuống theo dấu hiệu mà Asisu đưa ra rồi cười một cách vô hại.

“Ngươi biết cách giải Xà độc cho chị Mie phải không?” Asisu kề sát bên tai Takeru, giọng nói chỉ vừa đủ cho hai người nghe.

“Đương nhiên ta biết!” Takeru cười sáng lạng

“Lần gặp này ta thấy ngươi cười nhiều quá đó, khép cái miệng lại giùm ta, đừng cười nữa, nói chuyện quan trọng đi. Cách giải Xà độc là gì?” Asisu nghiến răng đe dọa

“Vong Ưu huyết.” Takeru búng tay vào trán Asisu

“Cái đó là dược thảo gì? Ta chưa nghe bao giờ, có hình ảnh minh họa cho dễ tìm không vậy?” Asisu bĩu môi, nàng từng xem qua bách thảo, cũng chưa từng thấy cái gì gọi Vong Ưu huyết nha, chẳng lẽ là dược thảo loại mới.

“Máu của nàng! Máu của nàng là giải dược!” Không nhanh không chậm giải thích, Takeru chẳng để ý tới Asisu đang dùng ánh mắt đầy ngụ ý nhìn mình.

“Định đùa nhau à?” Asisu nhướn mi hỏi, phía dưới nhẹ nâng chân đạp thật mạnh lên chân của Takeru, phía trên dùng tay nắm lấy tai của Takeru ra sức véo.

“Đau đó nha! Thay vì đứng đây đánh ta thì nàng nên chăm sóc sức khỏe cho thật tốt đi, bồi dưỡng máu huyết cứu Mie thoát chết. Có được không, Vong Ưu thần?”

Takeru ôn nhu nâng khuôn mặt kiều diễm của Asisu, bạc môi lạnh như băng đặt lên trán nàng một nụ hôn phớt rồi hòa theo ánh sáng lam sắc biến mất không dấu vết.

Ragashu đứng ở phía sau Asisu, ánh mắt trong suốt thoáng hiện vẻ buồn rầu. Phải chăng người mà nàng yêu đến chết đi sống lại không phải là Menfuisu mà chính là vị thần Takeru này? Vì Takeru mà nàng không chấp nhận anh?

Trong khi đó Asisu lại không hay biết gì về suy nghĩ vớ vẩn của Ragashu, nếu nàng biết thì nàng sẽ đem đầu Ragashu lấy xuống, bổ ra xem thử bên trong đó chứa thứ gì. Nàng vẫn cứ ngơ ngác nhìn vào khoảng không vô tận, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi với mớ dấu chấm hỏi to đùng.

Vong Ưu thần là ai?

Vong Ưu thần có liên quan gì tới nàng?

Vì sao máu của nàng có thể cứu sống được Mie?

Máu của nàng giải được Xà độc sao?

Takeru không đùa nàng đó chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.