Đọc truyện Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn – Chương 11: Izumin, chúng ta cùng hủy Atsiria đi!
Thật là khổ sở a, suốt mấy ngày đường đi không ngừng nghỉ, phải cố chịu đựng cái ánh nắng như cháy da cháy thịt nên ai cũng mệt lả người. Chỉ duy có nó và Izumin là vẫn giữ được phong độ, gương mặt dù trường hợp nào thì cũng toát lên vẻ lạnh nhạt như thường.
“Izumin, ngươi có phải hay không đang lo lắng cho Carol?” Zuto dựa người vào lòng ngực rắn chắc của hắn, mệt mỏi bắt chuyện với Izumin. Đôi mắt sáng như sao nặng nề mở ra, vài sợi tóc đen nhánh lõa xõa bám lấy gương mặt đỏ gay của nàng. Khẽ thở dài, cởi bỏ áo choàng của mình khoác lên người Zuto, hắn có hơi lo lắng vì nàng tự dưng phát sốt giữa đường, ngày hôm đó nàng làm ai cũng phải hoảng theo.
“Phải, là ta đang lo!” Izumin xác định
“Ta nghĩ là ngươi không cần lo, lần trước ở chỗ của ngươi, Rus đã dạy võ phòng thân cho Carol rồi!” nàng nhếch môi
“Nguyên lai là vậy?” anh liếc nhìn
“Ân… À, mà Rus nè, chàng đã dạy gì cho Carol?” nàng nũng nịu giật lấy ống tay áo nó
“Lăng Ba Vi Bộ!” nó lạnh nhạt đáp
“Có lãnh ngộ được không?” hắn tò mò
“Không! Thể lực không đủ, đến cả thực lực cũng chẳng có!” nó thở dài
“Nàng ta tệ đến vậy sao?” Izumin nhíu mày đẹp
Nó không đáp lại, chỉ nhún vai rồi gật đầu cái rụp. Hắn và nàng thì mở to mắt nhìn nhau phì cười. Riêng Izumin là tỏ thái độ không tin với lời nói của nó, Carol là con gái của nữ thần Sông Nil thì làm gì tệ như nó nói, Carol là người tinh thông kim cổ thì chắc chắn sẽ biết cách thoát khỏi nguy hiểm,…
Còn về việc hắn, nó và nàng biết được tất cả các loại võ cổ đại là vì đã từng xuyên không một lần, đó là do lúc ở căn phòng bí mật của tổ chức Mafia, cả ba người lén lút leo lên máy thời gian vừa được chế tạo xong và đi đến Trung Quốc vào thời kỳ võ lâm trở thành tâm điểm. Ở đó nó, hắn và nàng gặp được đệ nhất cao thủ võ lâm tên Thiên Lãnh, nhận thấy tìm năng của ba người nên Thiên Lãnh đã nhận ba người làm đệ tử. Trong vòng chỉ nửa năm, Thiên Lãnh đã đem toàn bộ bí quyết võ công truyền hết cho ba người. Nào ngờ vào một ngày, Thiên Lãnh biết nó là nữ nhi nên đem lòng yêu thương nó, hắn vì điều đó mà nổi ghen nên nhẫn tâm hạ thủ giết chết Thiên Lãnh rồi lôi nó và nàng quay trở lại với hiện tại. Chung quy việc này là một câu chuyện quá đỗi kỳ dị và khôi hài.
-Sarranglove-
.
.
.
Trong khi nhóm người của Zuto đang thong thả nghỉ ngơi, thì cùng lúc đó, tại vùng phía Bắc khu vực Mesopotamia, miền đất giữa 2 con sông Tigris và Euphrates, nơi đó được gọi là kinh thành Atsiria.
Trong địa lao, một nam tử bị khóa chặt hai tay, cả thân người đều mang đầy xiềng xích nặng chịch. Hắn bị treo đứng, mệt mỏi gục đầu xuống, mớ tóc đen dài thẳng xõa rũ rượi, trên người hiện rõ lên nhiều vết thương vẫn còn đang rướm máu. Kế bên hắn là tướng quân trẻ tuổi cùng một số binh lính mặc quân phục người Ai Cập.
“Hoàng đế Menfuisu! Người mau tỉnh lại đi!” vị tướng quân liên tục gọi Menfuisu
Sau một hồi lâu, Menfuisu tỉnh lại, lờ đờ mở mắt nhìn. Nơi hắn đang ở là một địa lao tối om, xung quanh là quân lính đang cùng hắn bị bao bọc bởi xiềng xích hỗn đỗn. Menfuisu sinh khí, không ngừng giãy giụa muốn thoát ra. Những vết thương trên người hắn bị động mạnh nên bắt đầu chảy máu, thứ máu tươi tanh tưởm rơi xuống nền gạch ẩm ướt đầy rêu. Một cỗ cảm giác đau đớn truyền tới, Menfuisu khẽ nhăn mặt, hắn nghiến răng, nỗi tức giận càng lúc càng tăng vọt. Nếu không phải vì tên Angol hốn đản kia dám chơi xấu hắn thì có lẽ kẻ đứng trong địa lao hôm nay, chính là Angol chứ không phải hắn.
Chết tiệt!
“Minue, ngươi đã tìm được cách nào liên lạc với tướng quân Honsu đến ứng cứu chưa?” hắn đột nhiên lên tiếng
Minue lắc đầu nhìn Menfuisu với vẻ không còn hy vọng. Sự việc này xảy ra quá nhanh nên Minue chẳng biết phải làm thế nào, nếu muốn truyền tin ứng cứu ra ngoài thì lại càng khó, vì hầu hết các binh sĩ Ai Cập đều bị giết sạch. Thấy thái độ của Minue, Menfuisu chỉ khẽ thở dài, trong lòng hắn thầm nghĩ tới Carol, hắn chỉ mong Carol bình an vô sự, nếu Carol có mệnh hệ gì thì hắn sẽ đau lòng mà chết mất.
Lịch Bịch… Lịch Bịch…
Tiếng bước chân của ai đó đang dần tiến tới chỗ Menfuisu, Minue hoảng hốt vì nghĩ đó là cai ngục đến để tra tấn Menfuisu, anh nhanh trí thông báo cho hắn để hắn vờ ngất đi.
“Menfuisu, chàng đang ở đâu? Mau trả lời thiếp!!!”
Một giọng nữ tử trong vắt vang lên một cách yếu ớt trong địa lao, Menfuisu và Minue nghi hoặc nhìn nhau.
—-
Chương 11.2
o0o—- —— —–o0o
“Menfuisu, chàng đang ở đâu? Mau trả lời thiếp!”
“Ta là đang ở đây!”
Cái giọng vạn phần quen thuộc đó khiến Menfuisu mừng rỡ lên tiếng, hắn nhìn Minue, Minue đang trưng ra bộ mặt không thể tin nổi.
Cước bộ càng lúc càng dồn dập, thoáng chốc cái bóng dáng màu hồng của Carol đã xuất hiện. Nhìn Menfuisu bị mớ xiềng xích chồng chất lên người, Carol không khỏi phải rơi lệ, cô lo lắng đến chẳng nghĩ được gì, vội lấy ra xâu chìa khóa vừa trộm được ở chỗ bọn lính. Mở song sắt nặng chịch, Carol vọt nhanh tới Menfuisu, vòng hai tay nhỏ bé ôm lấy hắn, đau lòng nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn, dường như những vết thương đó đang rỉ máu và dần sưng tấy.
“Menfuisu! Tại sao chàng lại ra nông nỗi này? Chàng sẽ không sao chứ?” Carol thút thít
“Ta là không sao, bất quá chỉ là vết thương ngoài da, nàng yên tâm!” Menfưisư ôn nhu nói
“Ân! Để thiếp mở khóa xích cho chàng!”
Carol gật đầu, lục lọi tìm từng chìa khóa, lóng nga lóng ngóng cố giải thoát cho Menfuisư, nhưng vô vọng, không hề có chìa nào là mở được nga. Bất ngờ, một tràn cười man rợ vang lên khiến binh lính Ai Cập lẫn Carol phải sửng sốt. Tên cáo già Angol đã xuất hiện từ lúc nào, hắn hung hăng tóm lấy cổ tay Carol, dùng hết sức kéo mạnh cô về phía mình.
“Chết tiệt! Ngươi mau buông nàng ấy ra!” Menfuisu phẫn nỗ rít lên, đôi mắt phượng đen láy trừng to hết mức
“Ngươi nói sao? Làm sao ta có thể buông nàng ta ra một cách dễ dàng như thế được! Ta phải giữ nàng ta để thâu tóm Ai Cập của ngươi, Menfusu dũng mãnh a! Hahaha…” Angol lại cười to, giọng cười đểu cáng và cách nói chuyện hạ lưu của hắn thật khiến người khác chán ghét mà. Ánh mắt đầy tham vọng của hắn ta luôn hiện rõ, cùng với hành động điên cuồng của mình thì hắn đúng là kẻ đáng khinh bỉ.
Angol càng lúc siết chặt lấy Carol, điều đó khiến cô đau đớn kêu la, nhưng cũng không ngừng gọi tên Menfuisu.
“Angol, ta muốn thách đấu với ngươi!”
Menfuisu hậm hực lên tiếng, đáp trả là một cỗ im lặng truyền tới từ chỗ Angol.
“Được! Nhưng giờ thì ta phải hảo hảo chăm sóc người đẹp tóc vàng này đã!” Angol khẽ nhếch môi, đem Carol siết chặt trong tay, vuốt ve mái tóc vàng kim óng ánh của Carol, ra hiệu cho quân lính khóa chặt cửa địa lao, rồi mới an tâm rời đi.
“Carol, nàng cố chịu đựng! Hai hôm nữa ta sẽ giết tên Angol khốn khiếp đó và giải thoát cho nàng!” Menfuisu cắn răng suy nghĩ, hắn cố kiềm chế lấy cơn tức giận của bản thân.
o0o—- —— —–o0o
Đem Carol quay trở lại biệt cung, Angol đem Carol ném mạnh lên chiếc giường xa hoa lộng lấy, khỏi phải nói cũng biết Angol muốn cường xxoo Carol nga. Hắn dâm đãng áp sát thân mình lên người Carol, hành động thô bạo xé rách từng mảnh áo trên thân thể nhỏ bé kia. Carol sỡ hãi thét lên một cách điên cuồng, cô không đủ mạnh để chống chọi lại Angol, cô chỉ biết bất lực nhìn Angol tự tung tự tác. Carol khóc không ra tiếng, cổ họng như nghẹn lại, trên mặt giàn dụa bao nhiêu là nước mắt. Cô thật muốn cắn lưỡi tự tử để chết đi cho xong, nhưng nàng vẫn là không thể, nàng vẫn muốn được nhìn thấy được Menfuisu a.
Đang trong lúc tuyệt vọng nhất, Carol nhìn thấy chậu hoa Digitalis đặt bên cạnh giường, một loại hoa màu trắng toát mang độc chất. Carol mừng rỡ, không đợi thêm một phút đắn đo suy nghĩ, cô vươn tay ra ngắt lấy nhành hoa Digitalis, nhanh chóng đưa vào miệng nuốt xuống.
Độc chất trong loại hoa này quả mạnh, chỉ thoáng chốc đã khiến Carol ngất đi. Carol không phản ứng lại, Angol thấy có chút khác thường, vội nhìn lại thì thấy Carol sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt, môi thâm tím, trong tay vẫn còn nắm vài cánh Digitalis.
“Chết tiệt! NGƯỜI ĐÂU, MAU GỌI NGỰ Y CHO TA!!!”
Angol quát lên điên tiết, hắn đầu đầy hắc tuyến, cô gái sông Nil đúng khó đối phó, hễ chút là muốn chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng đối với hắn, Carol là con tin quan trọng, nên cố càng không thể chết được, nếu số binh lính Ai Cập ngoài thành mà biết chuyện, chắc chắc sẽ liều mạng xông vào trả thù, tổn thất của hắn sẽ rất nặng nề a.
o0o—- —— —–o0o
Angol sốt ruột cho gọi tất cả ngự y lẫn thầy thuốc giỏi nhất trong thành để giải độc cho Carol. Nhưng ai tới nơi cũng đều nói cùng một câu là không giải được, kết quả là họ bị tên hoàng đế Angol hoang dâm vô đạo cho lôi ra chém đầu.
Cũng may là Hasan biết tin Carol trúng độc hoa, anh liền gấp rút chạy đến chỗ của Angol chữa trị cho Carol. Về phần Menfuisu, hắn đang cực kỳ lo lắng cho thể trạng Carol vào lúc này, đầu óc hắn dường như hỗn loạn.
o—o—o
Chương 11.3
—
Sau hơn ba ngày đường rong rủi trên sa mạc để cắt đuôi đoàn người của Izumin, cuối cùng nó, hắn và Zuto cũng đặt chân đến kinh thành Atsiria. Nơi này cứ cho là đẹp đi, nhưng quan sát kỹ thì vẫn không thể nào đẹp bằng TêBê hùng vĩ kia được.
“Nữ hoàng Asisư?”
Chất giọng khàn khàn của ai đó vang lên khe khẽ, Zuto chau mày, mắt phượng dáo dát nhìn quanh, người mà nàng thấy được là một người đàn ông trung niên quen thuộc, tướng quân Honsu. Có phải hay không do nàng tưởng mà nàng có cảm giác tên Honsu đang trừng mắt liếc nàng nga.
“Tướng quân, ngài cũng ở đây?” nàng cười nửa miệ
“Vâng, vậy còn nữ hoàng bệ hạ, vì sao người lại tới đây?” Honsu trả lời
“…”
Nàng chằm chằm…
Nàng nhìn…
Nàng trừng…
Thiên a, nàng thật sự là choáng nặng nha, nàng không biết nói thế nào với tên Honsu đáng ghét
.
“Hộc… Nữ hoàng… Người đã tới rồi! Hộc… Hộc…”
(*~*)Lại thêm một vị mặt trang phục tướng quân Ai Cập chạy tới, cung kính quỳ xuống thỉnh an nàng. Người này chẳng ai khác mà chính là Nakuto, một người trung thành và đáng tin tưởng.
“Có tin tức gì từ Carol chưa?” nàng nghiêm giọng
“Thưa nữ hoàng, mật thám của chúng ta cho biết hoàng phi Carol bị trúng độc hoa, nhưng trước lúc đó, hoàng phi đã cho người thông báo với bên ngoài là cho nghịch lưu sông Chigurit!”
Nakuto nhanh chóng giải thích cặn kẽ, nàng nghe xong thì gật đầu vừa ý. Vậy là ngay sau đó nàng đã lên cầm binh số lính Ai Cập có mặt tại Atsiria.
“Đi!”
Nó lạnh lùng lên tiếng, lúc này bên phía tướng quân Honsu mới nhận ra nó và hắn, thoáng chút Honsu còn nghĩ nó và hắn là quái nhân vì đầu tóc và màu mắt quá quái lạ. May là nàng đã mau chóng giải thích nên tên Honsu cũng không có hành động gì quá đáng.
Một lúc sau, nàng, nó, và hắn cùng tướng quân Nakuto với vài binh lính dẫn nhau tới phía hạ lưu dòng sông Chirigut để bắt đầu kế hoạch của Carol, còn những người còn lại bao vây thành chờ công kích.
— —— —–
Thảm thực vật ở Atsiria vô cùng phong phú, nhánh sông Chigurit chảy dài, dọc theo kinh thành. Xung quang là một mảng cỏ xanh um bao trùm, cảnh sắc đẹp đến huyền bí, mờ ảo, sự hấp dẫn đến kỳ diệu. Cả ba người đứng lặng quan sát, nhưng thứ quan trọng mà ba người quan sát là tòa thành được xây bằng gạch làm từ đất bùn kia. Người cổ đại quả không biết suy nghĩ nga, làm sao lại có thể đem bùn xây thành chỗ ở, như thế chẳng khác nào tự đem mình dìm chết.
“Nakuto, cho người đốn hạ tất cả cây ở đây đi!” nó lên tiếng
“Được!”
Nakuto tuân thủ theo lời nó, đơn giản mà nói thì hắn biết lai lịch nó không phải tầm thường. Vì dường như đến cả nữ hoàng Asisư còn phải nể nang nó vài phần.
“haiz… Rus cùng Asisu ở lại đây đi, ta vào thành xem sao đã!”
Hắn thở dài, nhảy phốc lên ngựa của tướng quân Nakuto rồi thúc ngựa đi nhanh.
Nơi khung cảnh đẹp, một nam tử tuấn mĩ ngồi trên ngựa phi qua từng chỗ, mái tóc hung đỏ tém gọn trong khăn nay lại phất phơi bay theo chiều gió cuốn, đôi mắt hổ phách đầy mị hoặc, đôi môi cong nhẹ như hàm tiếu. Thật sự quá đẹp.
— —— —–
Một ngày nhanh trôi qua, mặt trời dần lên cao. Trận quyết đấu không cân sức giữa Menfuisu dũng mãnh và Angol hoang dâm sắp bắt đầu. Menfuisu sắc mặt tối sầm nhìn Carol thể trạng yếu ớt đang ngồi sau Angol. Khi nghe tin Carol nuốt độc hoa, Menfuisu lo sốt vó, còn giờ thì mừng rỡ, chí ít thì Carol vẫn còn sống và đang dần hồi phục. Đưa mắt liếc nhìn Angol, Menfuisu thấy phẫn nộ cực lớn, lần này vô luận là có như thế nào thì hắn nhất định sẽ không chịu thua tên Angol này.
“Ngươi cảm thấy thế nào? Thoải mái hơn khi bị xích không?” Angol vênh mặt
“Nhiều lời! Ngươi cuối cùng là có đấu hay không?” Menfuisu nheo mắt
“Được rồi, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, hahaha…”
Angol ngửa mặt cười lớn, rút trường kiếm chém vài nhát về phía Menfuisu, với sự nhanh nhẹn của mình, Menfuisu luôn tránh được nhẫn đợt tấn công.
“Menfuisu, chàng cẩn thận phía sau!”
Carol hoảng hốt nhắc nhở, nhưng quá muộn, tên thị vệ Atsiria đứng sau lưng Menfuisu đã dùng cung tên bắn lén hắn để giúp Angol. Mũi tên cắm vào bả vai Menfuisu, máu từ từ rỉ ra, hắn đau đớn nghiến răng cố hết sức bẻ gãy một nửa mũi tên, bởi nếu không bẻ đi thì sẽ rất vướng víu khi đấu với Angol.
“Menfuisu! Chàng cố lên!”
Carol ôm mặt khóc nức nở, liên tục hô to cổ vũ cho Menfuisu thắng cuộc. Cái chính là cô đang mong chờ kế hoạch nhấn chìm kinh thành này trong biển nước sẽ thành công, chỉ khi đó cô mới được giải thoát và trở về với Menfuisu.
— ———
Chương 11.4
~
Trong thời gian Hito rời đi, ở hạ lưu nhánh sông Chigurit, nhóm binh lính Ai Cập đã bắt tay vào kế hoạch của Carol, từng người dùng rìu đốn hạ từng cây thụ lớn. Sau khi hoàn tất việc đốn cây thì chuyển sang di đi, họ dùng vài chiếc xe bằng gỗ để kéo đi và quăng xuống sông. Làm như vậy sẽ rút gọn thời gian và tiết kiệm sức.
Cây cuối cùng được ném sạch, nước sông bị chặn dòng chảy nên dẫn đến nghịch lưu, thoáng chốc nước đã dâng lên cuồn cuộn và tràn lên bờ.
“Hoàn thành! Tiếp theo tấn công Atsiria!” nàng phủi tay, khẽ nhếch môi
“Được, chúng ta đi!”
Nó lạnh nhạt nói rồi kéo nàng lên ngựa chạy đi. Nakuto cùng các binh lính vội đuổi theo phía sau.
~
Lúc này, Angol còn đang đánh nhau dữ dội với Menfuisu. Menfuisu bị tên bắn trúng, bả vai đầy màu, cử động cũng không còn nhanh nhẹn như trước.
“Menfuisu ơi là Menfuisu! Thì ra cũng có ngày hôm nay, ngày bại dưới tay ta! hahaha…”
Nhìn Menfuisu ôm vai khụy ngã trước mắt mình, Angol khoái ý vô cùng, thản nhiên phát ra một tràn cười lớn. Angol giơ cao trường kiếm, bổ mạnh về phía Menfuisu.
Vèooo…
Dường như một cơn gió vừa xoẹt qua người Angol. Lấy làm lạ, hắn nheo mắt lại, ba giây sau, mồ hôi mau chóng túa ra trên mặt. Hoảng hốt nhìn người đang đứng chắn cho Menfuisu, một nam tử tóc đỏ rực màu máu, đôi mắt lạnh lẽo đến quỷ dị, làn môi cong lên tạo thành nụ cười chết người.
“Ngươi… Là ai?” Angol lùi về sau
“ANH HITO!” Carol mừng rỡ gọi to
…
Hito chưa kịp trả lời thì âm thanh ầm ầm rung chuyển truyền đến, nước sông Chigurit vỗ mạnh vào tường thành, tường thàng giống như đang muốn sụp xuống bất cứ lúc nào. Binh lính Atsiria cùng Angol sợ đến mức mặt trắng bệch. Carol thừa lúc Angol không chú ý tới mình liền dùng hết sức chạy đến bên Menfuisu, vì Menfuisu đau lòng, khóe mắt màu xanh biển rơi đầy lệ.
“ANGOL, TA GIẾT NGƯƠI!”
Menfuisu thấy Carol đã thoát khỏi tay Angol nên bắt đầu lấy lại sức lực, cố gắng đứng vững, dùng lao phóng về phía Angol. Angol nhanh chóng né tránh và một lần nữa tóm lấy Carol, chỉ cần cô ở trong tay hắn, Menfuisu sẽ không dám manh động. Carol vô lực bị Angol ôm chặt trên vai, cô ra sức muốn thoát khỏi hắn nhưng không được. Trong thời gian ngắn, Carol phát hiện thanh chủy thủ của Angol, cô vội rút ra đâm lấy hắn. Thế nhưng tất cả là không thể, trước khi cô có thể đâm hắn thì hắn đã tóm chặt lấy tay cô làm cô đau đớn.
Menfuisu nghe Carol kêu khóc trong lòng rất khó chịu, nghiến răng giận dữ, hắn vung tay chém giết tất cả bọn binh lính Atsiria, riêng Hito thì đứng sang một bên xem kịch.
~
Tốc độ nghịch lưu nhanh nên nước sông tràn vào thành càng lúc càng nhiều. Tường thành Atsiria thản nhiên vì thế mà dần dần sụp xuống, từng khối gạch thi nhau bị nước sông đánh mạnh vào rồi biến thành bùn đất. Sức tấn công của dòng nước thật quá lớn, từng đợt nước lớn cứ thế hùng dũng tiến vào. Cả thành Atsiria chìm trong biển nước, người dân gào khóc thảm thiết, họ sợ hãi khấn nguyện thần linh.
“Chuyện gì? Là chuyện gì đang xảy ra với kinh thành của ta? Có phải ngươi làm không???”
Angol hung hăng nhìn Carol, hắn nắm lấy vai Carol siết chặt, động tác kịch liệt khiến Carol choáng váng cả người.
“Bỏ nàng ấy ra!”
Chất giọng lạnh đến âm độ phát ra từ Hito, Angon toát mồ hôi hột, cái cảm giác nóng này là từ đâu truyền đến, hắn liếc nhìn trường kiếm toát ánh sáng lửa đang ngự trị trên cổ mình, sợ hãi nuốt nước bọt, hắn là chưa muốn chết đâu.
Buông Carol, Angol vẫn đứng yên bất động, còn về phía Carol, cô suy yếu quỳ rạp trên đất, Ruka thì không biết từ đau chạy tới đỡ lấy cô.
Menfuisu cuối cùng giết sạch bọn lính, hắn yên tâm giao Carol cho Ruka, nắm chặt trường kiếm lao thẳng về hướng Angol quyết đấu. Hito liếc nhìn Ruka rồi cùng phụ trợ Menfuisu, cái biểu cảm tự tiếu phi tiếu hiện rõ trên mặt hắn.
~*~
PHẬP… XOẸT…
Cánh tay trái của Angol bị Menfuisu chém đứt, cánh tay rơi xuống bị dòng nước lớn cuốn đi. Angol đau đớn, hắn la hét một cách điên cuồng.
“Thành sắp sụp rồi, mọi người mau rời khỏi đây đi!” Carol phát hoảng
“Được!”
Menfuisu cười nhẹ, ôn nhu ôm lấy Carol thoát khỏi cái thành đổ nát cùng Ruka. Menfuisu mặc kệ Angol đang ôm vai kêu gào, cũng chẳng quan tâm tới kẻ lạ mặt quái dị như Hito, hắn cứ hướng phía trước mà chạy, chỉ mong là không làm cho Carol bị thương.
~***~
“Shit! Cái tên Menfuisu này thật không coi ta ra gì mà!” Hito lẩm bẩm vài câu, hắn định dùng khinh công để rời khỏi nhưng không được.
Thịch… Thịch… Thịch…
Hắn có cảm giác tim mình đập nhanh và nhói lên từng đợt.