Tiểu Rượu Ngọt

Chương 13: Bát rượu số 13: Em có thể thích anh một chút không?


Đọc truyện Tiểu Rượu Ngọt – Chương 13: Bát rượu số 13: Em có thể thích anh một chút không?

Tần Phong bối rối. 【Mời người ăn cơm à? Ai thế?】

Phương Tú Nhất không giống với anh, cũng không phải trong lòng vì người đã mất mà thủ thân như ngọc, mà là vì anh ta yêu cầu quá cao, không nguyện ý chấp nhận. Xem mắt đối với anh ta mà nói là một loại xiềng xích, khoác lớp áo xem mắt, người con gái dù tốt đến mấy, anh ta cũng không muốn quan hệ.

Hiện giờ thông suốt rồi?

【Tuyết Lị. Cậu nói có giúp hay không, bao giờ xong việc tôi sẽ nói rõ.】 Nếu không phải do phòng ăn Xoay khó đặt trước, mà Tần Phong cùng chủ nhà hàng đó lại là bạn tốt, thì anh cũng không cần Tần Phong hỗ trợ.

Anh càng hy vọng rằng tất cả những gì anh muốn sử dụng để tỏ tình đều từ tay anh mà ra, chứ không phải mượn tay người khác.

Bên trong nhà hàng cơm Tây, Vu Tuyết Lị che dấu vẻ mặt không kiên nhẫn, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Không thể phủ nhận, đối tượng xem mắt Vu Kha Minh giới thiệu cho cô không tồi, không hói đầu hay to bụng, ăn nói khéo léo, trên bàn cơm quan tâm phụ nữ, nhưng cô không có cảm giác gì, bữa ăn ngay từ đầu cảm thấy không tệ lắm càng ngày càng khó chịu đựng.

“Nghe nói cô làm giáo viên ở Nhạn Phi sao? Cảm giác làm giáo viên như thế nào?” Hứa Huyên một bên rót rượu một bên hỏi.

Vu Tuyết Lị: “Cũng ổn. Học sinh rất ngoan ngoãn và thông minh.”

Hứa Huyên: “Điều này là do các học sinh ở Nhạn Phi khá có tiếng, nhưng họ cũng không thể tách rời giáo viên giảng dạy.” Anh cố gắng chọn một chủ đề mà Vu Tuyết Lị có hứng thú nói.

Vu Tuyết Lị nhấp một ngụm rượu, “Tôi mới đến Nhạn Thành không lâu, thật ra cũng không hiểu rõ lắm.”


Hứa Huyên nghe được lời này giống như là mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt: “Tôi cũng không phải người của Nhạn Thành, nói cho cùng, cũng giống cô là người phương Nam, rồi trôi dạt về Nhạn Thành phía Bắc. Phải mất bảy tám năm làm việc dốc sức mới có được cảm giác thân thuộc với thành phố này, trước đây tôi luôn không tự tin, mãi cho đến khi tự chủ về tài chính, tôi mới buông bỏ được sự bất an để cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Cũng bởi vậy, tôi mới ngồi ở đây.”

Anh là người có kế hoạch nghiêm ngặt, ở độ tuổi nào thì kiếm tiền, ở độ tuổi nào thì nên lập gia đình, tất cả đều đã sớm lên kế hoạch tốt. Ngay khi anh muốn kết hôn, thì Vu Tuyết Lị vừa lúc xuất hiện.

Đây không phải là vấn đề cảm xúc, chỉ là theo kế hoạch.

Vu Tuyết Lị từ những việc anh ta nói mà cảm nhận được điều này, mới chậm rãi mất dần kiên nhẫn. Cô là một người tốt tính, nhưng cho dù Hứa Huyên có tốt đến đâu, phù hợp đến đâu thì cô cũng không muốn chỉ là một phần trong kế hoạch của anh ta, một trong vô số.

“Thật sao?” Vì vậy cô chỉ trả lời lại hai từ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Cô không muốn uống nhiều, nhưng cô đã ăn no, lại không thể cứ chỉ gắp đồ ăn ăn, nên đành uống rượu. Vu Tuyết Lị không biết cô uống rượu mặt sẽ đỏ.

Da thịt trắng nõn nhiễm lên một tầng ửng hồng như vang đỏ, cực kì xinh đẹp.

Hứa Huyên lần đầu nhìn thấy Tuyết Lị đã cảm thấy cô thích hợp để làm vợ, hiện tại xem xét lại, ngoại trừ có tính cách phù hợp, Vu Tuyết Lị còn có ngoại hình xinh đẹp, anh ta quyết tâm hơn phải cưới được cô về.

Các kế hoạch của anh ta cho đến giờ vẫn chưa bao giờ có kết quả sai lầm, anh thấy lần này cũng như vậy, ông trời sẽ đứng về phía anh.

Nhưng Vu Tuyết Lị còn không nói tạm biệt, Vu Kha Minh, người nói là ông đi vệ sinh xong ẩn đi gần 40 phút, đột nhiên xuất hiện.


Ban đầu ông cũng không muốn quấy rầy hai người trẻ, nhưng ông nhận được điện thoại của mẹ Vu, dặn ông để ý Tuyết Lị, đừng để con gái uống rượu, sợ cô uống nhiều quá sẽ phát bệnh hen suyễn, ông lúc này mới vội vàng xuất hiện.

Vu Tuyết Lị biết tự bảo vệ chính mình, cô biết mình uống rượu cũng không làm sao, cũng không dụ bệnh hen suyễn tái phát nên mới đánh bạo uống. Nhưng Vu Kha Minh cho cô một cái bậc thang, liền mượn con lừa xuống dốc mà nói tạm việt, nói chính mình không thắng được rượu, ngày mai mà vẫn chưa tỉnh lại đến muộn thì phiền toái.

Hứa Huyên đành phải nhìn hai cha con rìu nhau lái xe đi.

“Con không sao chứ? Con có chóng mặt không? Có buồn nôn không? Tất cả là lỗi của bố, bố nên ở lại đó.” Vu Kha Minh ảo não vỗ vào tay lái.

Ông cảm thấy ý tốt của mình đã gây chuyện xấu.

Vu Tuyết Lị chỉ cảm thấy ông đáng yêu, cười nói: “Con không sao, không chóng mặt. Uống một chút rượu vang đỏ làm đẹp, trước kia con với mẹ trước khi đi ngủ cũng sẽ uống một chút, không có gì đáng ngại.”

Vu Kha Minh liên tục nhìn cô, thấy trong mắt cô không có vẻ say mới thoáng yên tâm. “Vậy là tốt rồi. Con thấy Hứa Huyên thế nào? Bố rất coi trọng chàng trai này, cậu ấy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng sẽ không bỏ mặc gia đình, thời gian cuối tuần chắc chắn sẽ để lại cho mình, không như bố…”

Nói xong, Vu Kha Minh cúi đầu.

Trước kia là bị sinh kế ép buộc không còn cách nào khác, nhất định phải ra ngoài kiếm tiền, nhưng bây giờ bận rộn đã thành thói quen, đến vợ cũng là một nữ cường nhân, vợ chồng bọn họ thật có lỗi với con trai nhỏ.

“Bố à, con không trách người.” Bởi vì trước đây tình cảm với ông không quá thân thiết, cho nên việc bố mẹ ly hôn đối với cô mà nói căn bản không phải việc lớn.


Điều tồi tệ duy nhất là khiến cô cùng chị phải xa cách nhiều năm như vậy.

“Chỉ là con đối với anh ta không có cảm giác gì. Hứa tiên sinh là người không tệ, nhưng anh ta không hợp với con, anh ta sẽ tìm được người tốt hơn. Bố giúp con từ chối đi.” Cô cũng chưa trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, việc từ chối anh cũng không có cơ hội để nói, để bố làm thay đi.

Vu Kha Minh thở dài, không hỏi lí do, nói: “Được.”

Ông đưa con gái về Hoa Trên Biển, đưa vào tận thang máy dưới tầng, giúp cô nhấn thang máy trước khi rời đi.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.

Vu Tuyết Lị từ từ nhắm mắt tựa vào bức tường trong thang máy nghỉ ngơi, âm thanh đinh vang lên mới mở mắt bước ra ngoài. Vừa ra khỏi thang máy, liền phát hiện có một người đàn ông đứng tựa vào cánh cửa cách đó không xa, chiếc bật lửa trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt.

Phương Tú Nhất vừa nhìn thấy Vu Tuyết Lị, thở dài trong lòng, cất chiếc bật lửa đi, đứng thẳng người đợi cô đi về hướng mình.

Trong ánh đèn hành lang mờ nhạt, Vu Tuyết Lị đi về phía Phương Tú Nhất, cười chào anh: “Phương tiên sinh.”

Có một mùi rượu, Phương Tú Nhất cau mày nhìn cô, mặt cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh, trên cằm còn có một vệt đỏ đọng lại, anh đoán chắc là rượu vang đỏ lưu lại.

Vu Tuyết Lị vẫn đang cười, hậu quả uống vang đỏ hiện tại mới biểu hiện ra. Đầu cô choáng váng, thậm chí cảm giác toàn thân Phương Tú Nhất phát ra một tầng ánh sáng, có điểm giống một vị Phật mặt đen.

“Phương tiên sinh, anh đang làm gì ở đây vậy?”

Giọng nói mềm mại yếu ớt, làm Phương Tú Nhất say đổ trong lòng.


Anh đi lên phía trước, gần như đem toàn bộ Tuyết Lị nhỏ bé ôm vào trong lòng ngực, sau đó nâng cằm cô, nhẹ lau đi vết đỏ.

“Em uống rượu?”

Vu Tuyết Lị gật đầu, cô thấy cằm mình ngứa, “Đúng vậy, nhưng mà tôi không uống nhiều.”

Phương Tú Nhất thở dài lại thở dài. Nếu không uống nhiều, Vu Tuyết Lị hiện tại nhất định sẽ đẩy anh ra, sao có thể để anh chạm vào.

“Đi xem mắt?”

“Ừ.”

“Em có thích người đó không?”

Vu Tuyết Lị quay đầu lại, lắc đầu: “Tôi không thích anh ta.”

Phương Tú Nhất cười một tiếng, bàn tay đang giữ cằm Tuyết lị vuốt ve mặt cô, rồi anh dựa vào bên tai Tuyết Lị, nói rõ ràng từng chữ: “Vậy em có thể thích anh một chút không?”

Vu Tuyết Lị cảm giác mình uống nhiều quá nên nghe nhầm rồi.

” A? Ơ?”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.