Tiểu Quỷ Bá Đao

Chương 8: Nơi Sòng Bạc Bí Mật Thấy Đổ Thần


Bạn đang đọc Tiểu Quỷ Bá Đao – Chương 8: Nơi Sòng Bạc Bí Mật Thấy Đổ Thần

Lúc này Tiểu Lạc chợt nghĩ ra một kế, không rõ chàng kiếm đâu ra một cái thanh la gõ lên ầm ĩ.
Keng, keng…
Tiếp đó lại cao giọng la lớn :
– Các vị chú ý, sau đây là tiết mục tỷ võ cầu thân.
Mọi người nghe thấy có tiết mục mới lạ tân kỳ, bất giác ai cũng tự động dừng lại.
Tiểu Lạc lại tiếp tục la lớn :
– Tiết mục này cực kỳ hấp dẫn, ai bỏ qua cơ hội thì sau này sẽ hối hận lắm đó à nghe.
Phía dưới lôi đài có người hỏi :
– Tỷ võ cầu thân thì dùng cách nào để tỷ đấu?
Tiểu Lạc cao giọng đáp :
– Cái này rất đơn giản, ai thắng được chúng ta thì sẽ làm lễ thành hôn. Còn quí tiểu thư cô nương, nếu ai có thể thắng được ta, ta sẽ cùng người đó kết thành phu thê.
Các cô nương đứng gần đó nghe Tiểu Lạc nói vậy bất giác thẹn đỏ mặt. Giữa đám đông không một cô nương nào có đủ bản lĩnh lên lôi đài tỷ võ với chàng.
Lại có tiếng người từ dưới lôi đài vọng lên :
– Nếu như ta thắng được nhị vị cô nương trên đài thì sao?
Tiểu Lạc lớn tiếng đáp :
– Không nói gì cả, lập tức bái ta làm lễ thành thân, quyết không nuốt lời.
Ôn Di, Nhu Di đều không ngờ Tiểu Lạc lại dám làm như vậy, vội kéo tay Tiểu Lạc thầm mắng :
– Tiểu Lạc, ngươi không được ăn nói hồ đồ, làm sao ngươi lại có thể làm như vậy hả?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp :
– Có gì mà không được, Phật còn xẻo thịt mình cho cọp ăn, vì nạn dân đáng thương các ngươi làm Phật một lần không được sao?
Ôn Di, Nhu Di cau mày giọng lo lắng :
– Cái này không được, ta đâu khoái làm phật, vả lại hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà.
Tiểu Lạc liền nói :
– Các ngươi yên tâm đi, dựa vào bản lĩnh võ công của hai người chẳng lẽ có gã phàm phu tục tử nào có thể thắng được hai người. Các ngươi phải tự tin chớ, có đúng không?
Ôn Di, Nhu Di đồng thanh nói :
– Không được, không được! Người cũng có lúc mệt, ngựa cũng có lúc chồn chân, vạn nhất chúng ta thất thủ thì sao?
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp :
– Ai mà thắng được hai vị thì kẻ đó có bản lĩnh kinh người, làm chồng hai vị mà hai vị cũng không chịu hay sao?
Ôn Di và Nhu Di lắc đầu lia lịa :
– Không được, không được! Nhất định là không được.
Tiểu Lạc hạ giọng nói :
– Như vậy ta có cách để cho các ngươi dù có thất thủ cũng không phải làm vợ người ta, sao ý hai vị như thế nào?
Hai cô nương vội hỏi :
– Ngươi có cách gì vậy?
Tiểu Lạc thấp giọng thì thầm :
– Giả như có ai thắng được hai vị thì cần phải trả lời ba câu hỏi, trả lời xong mới được thành thân.
Ôn Di bảo chàng :
– Cách đó cũng được, nhưng mà vạn nhất có kẻ đáp được thì sao?
Tiểu Lạc cười bảo :
– Hai vị cứ yên tâm, kẻ nào mà đáp nổi ba câu hỏi của ta thì y là yêu ma quỷ quái chứ không phải là người.
Nhu Di chu mỏ bảo :
– Ngươi không nên quá tự tin như vậy, vạn nhất có người đáp được lúc đó thì biết tính sao?
Tiểu Lạc cười tinh quái :
– Nàng hà tất phảo lo lắng thái quá, ta làm sao nỡ để đồ vật của mình lọt vào tay kẻ khác.
Nhu Di trố mắt ngạc nhiên :
– Cái gì là đồ vật của ngươi?
Tiểu Lạc chỉ lẳng lặng mỉm cười tinh nghịch mà không đáp.
Nhu Di chợt nhớ đến lúc vui đùa, Tiểu Lạc đòi lấy mình làm vợ, mặt nàng bất giác đỏ bừng, bực bội bảo :
– Ngươi thiệt là ăn nói bậy bạ, hãy nói chuyện đàng hoàng với ta một chút được không?
Tiểu Lạc làm bộ nghiêm mặt đáp :
– Vậy thì ta sẽ nói nghiêm chỉnh, nếu như nàng nhất định không chịu làm vợ người ta, lúc đó chúng ta chỉ còn cách đào tẩu mà thôi.
Ôn Di cười bảo :
– Ngươi thiệt là đồ không biết ngượng, cái này rõ ràng là ngươi lừa đảo người ta rồi.
Nhu Di cũng bĩu môi :
– Cái đồ mặt dày không biết xấu hổ.
Tiểu Lạc thản nhiên bảo :
– Nếu nàng muốn làm quân tử nhất ngôn thì nàng làm vợ người ta đi.
Tiểu Lạc dừng lại một chút, rồi nói tiếp :
– Kỳ thực sống ở đời nàng lừa người ta, người ta lừa nàng. Nàng không lừa người ta, người ta cũng lừa nàng, điều đó đâu có gì là lạ.
Ôn Di khẽ nói :
– Lừa dối người ta là không tốt đâu.
Tiểu Lạc thoáng bực mình :
– Cái gì mà tốt với không tốt, nàng không muốn lừa người ta, thì đến lúc đó ta nhất định sẽ lấy người ta làm chồng.
Nhu Di cười hì hì nói :
– Ngươi là nam nhân, làm sao lại làm vợ nam nhân được?
Ôn Di điềm nhiên nói :
– Cái này đâu có gì kỳ quái. Nếu như Tiểu Lạc để tóc dài thêm một chút, lại mặc váy xanh xanh đỏ đỏ thì đâu khác chi một tiểu cô nương khả ái.
Tiểu Lạc gật đầu đáp :
– Đúng đó, Nhu Di cô nương nếu cắt tóc ngắn một chút, lại vận trường bào theo lối văn nhân nhất định ai cũng tưởng lầm là một công tử phong lưu tiêu sái đó.
Nói xong, Tiểu Lạc quay xuống dưới lôi đài lớn tiếng bảo :
– Các vị nghe đây. Cuộc tỉ võ chiêu thân bắt đầu khai mạc, nhưng mà trước khi tỉ đấu, tại hạ có mấy điều kiện. Nếu như ai thắng được chúng tôi thì sau đó phải trả lời ba câu hỏi, nếu trả lời được thì lập tức thành thân. Bằng không thì xin miễn bàn, song nếu không trả lời được thì vẫn có ngàn lạng bạc làm phí bồi dưỡng cho công lao các vị đả lôi đài, ý các vị ra sao?
Tiếng la hét vang lên làm kinh động cả một vùng :
– Hay lắm, hãy khai mạc lẹ lên.
Quả nhiên Tiểu Lạc nghĩ ra điều này thiệt đúng là thông minh tuyệt đỉnh. Bởi vì phàm là nam nhân ai lại chẳng mê nữ sắc, huống hồ nhị vị Lê gia tiểu thư lại xinh đẹp tuyệt trần, làm sao mà nam nhân không động tâm cho được?
Thế là bao nhiêu gã háo sắc lũ lượt kéo tới, đôi mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào hai thiếu nữ trên lôi đài, ai cũng muốn thử vận may. Nếu xui tận mạt thì bất quá chỉ mất vài trăm lạng bạc, còn như may mắn thì được mỹ nhân về làm vợ, há chẳng phải là sướng nhất đời rồi hay sao?
Mọi người đều tranh nhau cướp lấy số đầu, bởi vì họ sợ rằng đến phiên họ thì mỹ nhân đã bị kẻ khác phổng tay trên, chẳng phải là uổng công hay sao?
Gã đầu tiên được lên lôi đài là một đại hán tuổi trạc tam tuần, hai mắt sáng rực, mũi ưng miệng rộng, thân hình cao lớn, chỉ tiếc ánh mắt chiếu ra hai luồng nhãn quang có đượm tà khí. Đám đông dưới lôi đài có không ít người nhận ra gã, đại hán tên là Kim Hạo, tuy có chút danh khí trong thành Trấn Giang, bởi lúc nhỏ được học vài đường quyền cước nên cậy thế làm lắm điều ngang ngược, hoành hành bá đạo trên đường phố, cho nên đã hơn ba mươi tuổi mà không một nữ nhân nào dám làm vợ gã.
Gã nhảy lên lôi đài nhìn Ôn Di mỉm cười, cố ra vẻ ung dung tiêu sái, ôm quyền hạ giọng :
– Tại hạ xin được cô nương chỉ giáo cho vài chiêu.
Ôn Di thấy gã cười mà buồn ảo não, song đã đến nước này khó mà tránh được, bèn không nói gì nữa, vội rút thanh trường kiếm định đâm tới.
Nào ngờ Kim Hạo vẫn khoanh tay trước ngực, không thèm né tránh lưỡi kiếm của đối phương.
Ôn Di đành phải thu kiếm về, đoạn cao giọng hỏi :
– Tại sao mi không xuất chiêu nghênh tiếp?
Kim Hạo thản nhiên đáp :
– Cô nương sử dụng trường kiếm, còn ta thì tay không, như vậy đâu có công bằng.
Hắn nghĩ thiếu nữ chắc rất sợ đấu tay không, nên cố ý nói khích Ôn Di đấu tay không với gã, nếu thế thì lo gì không thắng nổi nàng.
Ôn Di quả nhiên đút trường kiếm vào vỏ, hừ lên một tiếng :
– Tay không thì tay không, lẽ nào ta lại sợ mi sao?
Kim Hạo gật gù :
– Được lắm!
Thanh âm còn chưa dứt, gã đã vung song chưởng lên vận đủ mười thành công lực đột ngột đẩy về phía trước ngực Ôn Di.
Ôn Di hừ lên một tiếng, sử dụng chiêu “Di Hình Hoán Vị”, người không biết bằng cách nào đã lác ra sau lưng gã, đơn chưởng đã ấn vào sau lưng Kim Hạo.
Kim Hạo đột nhiên thấy trước mắt chợt hoa lên rồi không thấy thân hình Ôn Di đâu nữa, biết đã vào thế nguy. Kinh nghiệm bao nhiêu năm đánh nhau ngoài đường báo cho gã biết địch nhân ở phía sau, nên vội lách mình bước tới trước, khẽ xoay người tránh khỏi đơn chưởng của Ôn Di.
Ôn Di thầm kinh hãi, nàng cảm thấy kỳ quái không hiểu tại sao gã Kim Hạo này có thể tránh được thế chưởng của mình. Bởi vì qua một chiêu nàng thấy võ công của gã không cao minh lắm, cớ sao lại có thể đoán trước để tránh chiêu của đối phương. Kỳ thực đây chẳng qua chỉ là kinh nghiệm mà thôi, Kim Hạo từ nhỏ đến giờ đánh với người ta không biết bao nhiêu trận nên dần dần có kinh nghiệm, việc tránh được chiêu thức của Ôn Di cũng không có gì là lạ, huống hồ Ôn Di lại chưa dùng hết công lực nên đó là đương nhiên rồi.
Kim Hạo xoay người lại rồi đột nhiên xông tới, song thủ mười ngón tay xòe ra thành trảo bỗng chụp vào đầu ngực căng tròn của Ôn Di.
Ôn Di thấy gã xuất thủ hai chiêu cực kỳ khinh bạc, bất giác nộ khí xung thiên, tả chưởng quạt thành hình bán nguyệt chặn song chưởng của gã lại, hữu chưởng phất lên bạt mạnh vào hai má của gã theo thế âm dương thủ.
Bốp… Bốp…
Hai thanh âm liên tiếp vang lên.
Kim Hạo thấy hai bên má đau rát vô cùng, “hộc” lên một tiếng rồi khạc ra một búng máu tươi, hai mắt gã trợn trừng nhìn Ôn Di.
Tiểu Lạc reo lên :
– Các hạ thua rồi, đưa hai trăm lạng bạc ra đây.
Kim Hạo phất tay áo lau máu tươi rỉ bên khóe miệng, giọng ngang ngược :
– Ta làm sao mà thua, ta chưa ngã xuống mà, chừng nào ta bò dậy không nổi mới gọi là thua.
Tiểu Lạc điềm nhiên bảo :
– Nếu như vậy thì các hạ cứ xông lên tiếp đi.
Kim Hạo không đáp, trong lòng nghĩ cứ liều mạng chịu vài quyền cước, chỉ cần ôm được mỹ nhân là coi như thắng rồi, nên vội giang rộng song thủ xông tới định ôm Ôn Di vào lòng.
Ôn Di biết gặp phải đồ vô lại nên cũng không nương tay, liền vận công lực vào hữu chưởng nhằm vai trái của gã đánh tới, tả chưởng đẩy ra nhằm ngay giữa ngực của gã.
Hai luồng kình lực ào ào áp tới.

Bình… Bình…
Hự… Hự…
Kim Hạo hộc lên hai tiếng, thân hình gã lộn ngửa ra sau, nằm im dưới sàn lôi đài, không sao gượng dậy được.
Hai tiểu cô nương thi triểntuyệt chiêu thắng liền hai mươi bốn trận, dưới lôi đài có một vài kẻ thất kinh vội vàng rút lui không dám thượng đài nữa, may mà những người lên đả lôi đài đều không phải là cao thủ võ lâm chân chính. Mặc dù vậy hai thiếu nữ đã mệt đứt hơi, mồ hôi vả ra như tắm, cả hai thầm mắng Tiểu Lạc và đồ quỷ tha ma bắt, bày trò làm họ mệt rũ người.
Tiểu Lạc thành tâm muốn cho hai người chết mệt nên số hai mươi bốn vừa xuống y đã vội lớn tiếng gọi :
– Số hai mươi lăm là vị nào xin mời lên lôi đài.
Người thứ hai mươi lăm lên đả lôi đài là một mỹ nương tử, nhan sắc thiên kiều bá mỵ, mọi người bất giác ngây người kinh ngạc, lập tức dưới lôi đài nổi lên tiếng trầm trồ khen ngợi, ai cũng muốn xem thiếu nữ lên đài tỉ đấu ra sao?
Tiểu Lạc bất giác cau mày khó chịu.
Chàng bày ra cuộc tỉ võ cầu thân là muốn trêu chọc nhị vị Lê gia tiểu thư, nào ngờ lại có thiếu nữ cả gan dám lên lôi đài cầu thân mà không biết nàng đòi tỉ đấu với ai? Chỉ thấy mỹ nương tử nhoẻn miệng cười tươi như hoa đưa tay chỉ vào Tiểu Lạc, thanh âm lảnh lót tựa hoàng oanh cất tiếng hót nghe cực kỳ dễ chịu :
– Xin mời vị tiểu anh hùng.
Tiểu Lạc tròn mắt nhìn sững vào nàng. Tiêu Dật và mấy thiếu niên kia âm thâm mỉm cười.
Tiểu Lạc nghi ngờ đưa tay chỉ vào mũi mình :
– Cô nương gọi ta?
Mỹ nương tử mỉm cười khẽ gật đầu.
Tiêu Dật cười lên một tràng, vỗ vai Tiểu Lạc vui vẻ châm chọc :
– Nè, Tiểu Lạc, coi chừng tỉ võ thua là phải làm tân lang vào động phòng hoa chúc đó.
Ôn Di chợt nói xen vào :
– Làm tân lang có gì mà không được. Tiểu Lạc muốn là được ngay mà.
Nhu Di cao giọng có vẻ hờn giận :
– Hừ! Đúng đó! Đợi chút nữa chắc là y cố ý để thua nửa chiêu, như vậy làm tân lang mới danh chánh ngôn thuận.
Tiểu Lạc tức tối, trợn mắt nhìn họ, song cũng không biết làm sao hơn, cái này là tự lấy dây buộc mình, tự chàng đã bày ra thì làm sao trách người khác được.
Tiểu Lạc đành cười bảo :
– Cô nương à, võ công của ta kém lắm.
Rồi chàng chỉ sang Tiêu Dật nói tiếp :
– Chi bằng cô nương tỉ đấu với vị thiếu gia này, y có võ công cao lắm đó.
Tiêu Dật vội nói :
– Nè Tiểu Lạc, ngươi đừng có gắp lửa bỏ tay người, phần ai nấy chịu, phúc ai nấy hưởng đó nghe
Thiếu nữ xinh đẹp nọ lắc đầu đáp :
– Bản cô nương không phải đến đây để tỉ thí võ công.
Tiểu Lạc thoáng ngạc nhiên :
– Vậy cô nương lên đây làm gì?
Tiêu Dật vội cướp lời :
– Làm gì hả? Cái đó mà cũng hỏi, ngươi chẳng nói là tỉ võ cầu thân đó sao, người ta thấy ngươi diện mạo anh tuấn, dáng vẻ lại phong lưu tiêu sái nên muốn chọn ngươi làm giai tế đó.
Tiểu Lạc thấy mỹ nương tử này to gan như vậy, trong bụng cũng phát hoảng thầm nghĩ :
– “Vị cô nương này không dễ gì mà đối phó, nhưng đã đến nước này thì cũng đành liều mạng.”
Chàng thản nhiên đáp :
– Cô nương đã nói như vậy thì Tiểu Lạc đây đành phải nghênh tiếp cô nương vài chiêu.
Mỹ nương tử lắc đầu cười nói :
– Tiểu anh hùng nói vậy là không phải rồi, lẽ nào tỉ võ với ta là việc miễn cưỡng sao?
Tiểu Lạc vội xua tay đáp :
– Không dám, không dám.
Mỹ nương tủ nói :
– Không nên nói nhiều nữa, xin mời tiểu anh hùng.
Tiểu Lạc đành nhăn mặt gượng cười bảo :
– Xin mời cô nương xuất thủ.
Mỹ nương tử nọ không hề khách khí, khoa chân bước tới, hữu thủ vươn ra, song thủ nhanh chóng điểm vào huyệt Phục Trung của Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc thấy lối xuất thủ của thiếu nữ, biết thân thủ này không phải là hạng cao thủ võ lâm tầm thường nên cũng không dám khinh xuất, tả chưởng vội tung ra phong bế chiêu thức của đối phương, hữu thủ tựa như điện xẹt phóng ra nhằm huyệt Kiên Tỉnh của thiếu nữ điểm tới.
Hóa ra mỹ nương tử kiều diễm này là Lý Phụng Nhi, ái nữ của Lý Sĩ Lượng, Tổng tiêu đầu Trấn Giang tiêu cục, từ lúc thiếu thời đã được danh sư chỉ điểm võ công nên thân thủ còn trên cả “Đại Lực Ưng Trảo” Vương Kim Bình mấy bậc.
Thiếu nữ này bình sinh tính khí rất hào phóng, vừa thấy người trong tiêu cục mình bị thua liền đợi dịp nhảy lên lôi đài để rửa hận, còn như cái viêc tỉ võ cầu thân thì nàng chẳng buồn để ý.
Đợi đến lúc động thủ qua một chiêu, Lý Phụng Nhi mới biết Tiểu Lạc quả nhiên có bản lĩnh thực sự, hai người giao thủ qua mười mấy chiêu đều nhanh lẹ vô cùng. Tiểu Lạc cũng không cam chịu thất cơ ở thế hạ phong, xem chừng chàng vẫn chưa sử dụng toàn lực để giao đấu.
Lý Phụng Nhi cực kỳ lo lắng, nàng lên lôi đài mong lấy lại danh dự cho tiêu cục, nào ngờ đã gỡ không được danh dự mà còn có thể bị thất bại thảm hại.
Lý Phụng Nhi đột nhiên xuất thủ ra một độc chiêu, thân hình nàng đột ngột xáp tới gần Tiểu Lạc, đôi môi đỏ hồng mím lại khẽ rít lên :
– Xem chiêu nè!
Song thủ của nàng vươn ra, một tay điẻm vào huyệt Kỳ môn của Tiểu Lạc, còn tay kia điểm vào huyệt Ấn Đường của chàng.
Tiểu Lạc không ngờ nàng lại dùng một chiêu hiểm ác như vậy, trong lúc hấp tấp hữu chưởng đẩy ra, nào ngờ bàn tay chàng đã chạm phải khuôn ngực căng tròn của thiếu nữ
Chỉ thấy tay chàng tiếp xúc với một vật mềm mại, da thịt của thiếu nữ đã làm chàng có một cảm giác dễ chịu đến lạ kỳ, tâm thần chàng thoáng xao động, nhất thời bị phân tâm, chưa kịp phản ứng thì song chỉ của Lý Phụng Nhi đã điểm tới trước mắt.
Tiểu Lạc kinh hãi vội nghiêng đầu tránh khỏi luồng chỉ phong lợi hại của đối phương.
Cùng lúc đó chợt nghe Tiêu Dật la lớn :
– Ai da, hỏng rồi Kỳ Môn huyệt.
Tiếng la của Tiêu Dật còn chưa dứt thì huyệt Kỳ Môn dưới nách Tiểu Lạc đã bị Lý Phụng Nhi điểm trúng.
Nhu Di thấy vậy bực tức oán trách :
– Ngươi thấy mà sao không chịu nói sớm?
Tiêu Dật cười đáp :
– Cái gì? Bộ cô nương không muốn cho Tiểu Lạc vào động phòng hoa chúc với người ta hay sao?
Nhu Di tức tối liếc xéo y một cái :
– Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa! Hừ, chỉ giỏ cái ăn nói hồ đồ bậy bạ.
Đoạn nàng khẽ dậm chân giọng thập phần lo lắng :
– Tiểu Lạc thua rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Tiêu Dật thoáng mỉm cười :
– Còn làm gì nữa, cứ để cho Tiểu Lạc làm lang quân như ý người ta chứ sao hả?
Lý Phụng Nhi nhất thời sơ ý để cho Tiểu Lạc chạm vào ngực mình nên chợt đỏ mặt thẹn thùng, may mà chiêu này nàng đã đắc thủ. Cuối cùng đã chế ngự được Tiểu Lạc, trả được mối hận. Đồng thời nàng cũng hết sức hưng phấn, cao giọng reo lên vui sướng :
– Hay quá! Ta thắng rồi, thế nào, người của Trấn Giang tiêu cục chúng ta không làm mất uy danh của mình chớ.
Nói rồi nàng khẽ phất tay vỗ nhẹ lên người Tiểu Lạc giải khai huyệt đạo cho chàng rồi hất hàm hỏi :
– Võ công của bản cô nương thế nào, ngươi có chịu phục chưa?
Tiểu Lạc nhất thời phân tâm bị nàng khống chế, nay nghe giọng nói có vẻ kiêu ngạo bất giác nổi khùng hừ lên một tiếng, hậm hực đáp :
– Phục cái con khỉ, nếu như không có cái ngực tròn tròn của nàng ngăn trở, ta quyết không chịu thua đâu.
Lý Phụng Nhi chợt ngây người đứng như trời trồng, vừa nghe Tiểu Lạc nói thần sắc nàng chợt biến đổi, khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn, quay người phóng xuống dưới lôi đài bỏ chạy.
Dưới lôi đài chợt có tiếng ồn ào nổi lên, tiếng người làm huyên náo cả một vùng.
Tiêu Dật vội phi thân tới trước cản đường Lý Phụng Nhi, miệng nói :
– Cô nương hãy khoan xuống lôi đài.
Lý Phụng Nhi đỏ mặt không nói một lời, sử dụng chiêu “Song Long Xuất Hải” tấn công Tiêu Dật.
Tiêu Dật khẽ lách mình tránh chiêu, miệng la hoảng :
– Ai da, cô nương đã thắng Tiểu Lạc rồi lại muốn tỉ đấu với ta, thiệt là tham quá, chẳng lẽ cô nương muốn đập bể chiêu bài của chúng tôi sao?
Lý Phụng Nhi cau mày :
– Cái gì mà đập bể chiêu bài của các ngươi?
Tiêu Dật liền hỏi :
– Cô nương lên lôi đài làm gì?
Lý Phụng Nhi vội đáp :
– Đả lôi đài tỉ thí võ công chứ làm gì?
Tiêu Dật liền nói :
– Đây là cuộc tỉ võ cầu thân, cô nương có hiểu không? Nếu cô nương thắng thì sẽ làm lễ thành thân với Tiểu Lạc, mọi người thấy như vậy có phải không?
Dưới lôi đài đám đông đồng thanh hô lớn :
– Thiếu hiệp nói phải lắm.
Lý Phụng Nhi đứng ngẩn người trên lôi đài, không thốt lên được một tiếng.
Tiêu Dật càng bức bách nàng hơn :
– Thế nào? Cô nương không muốn làm người bội tín, nói không giữ lời chớ?
Lý Phụng Nhi bối rối đáp :
– Cái gì mà nói không giữ lời, ta đâu có nói nói… với y cái đó bao giờ Nàng bởi vì quá xấu hổ nên không dám nói đến hai chữ “cầu thân” đành ấp úng dừng lại giữa chừng.
Tiểu Lạc căm tức nhìn Tiêu Dật như muốn ăn tươi nuốt sống y, lúc này không thể lặng im được nữa vội nói :
– Khoan đã, nếu muốn cầu thân với ta thì phải trả lời ba câu hỏi của ta đã.
Lý Phụng Nhi bực tức :
– Xú đầu quỷ, ai muốn… muốn cầu thân với ngươi?
Tiểu Lạc ôn tồn đáp :
– Tuy nói như vậy, song qui củ là qui củ không thể nào phá lệ được, ta phải hỏi cô nương, nếu không người ta sẽ cho ta là thất tín không biết giữ lời.
Lý Phụng Nhi gật đầu :
– Được, ngươi cứ hỏi
Trong lòng nàng thầm nghĩ :
– “Cho dù mi có hỏi gì chăng nữa chỉ cần ta không trả lời là được rồi!”

Tiểu Lạc nói :
– Bây giờ ta bắt đầu nói được không?
Lý Phụng Nhi không nhịn được bèn nói :
– Được rồi, ta vừa mới nói xong mà ngươi còn lung tung cái gì hả?
Tiểu Lạc mỉm cười tinh quái :
– Câu hỏi đầu tiên cô nương đáp đúng rồi, tốt lắm, bây giờ đến câu thứ hai.
Lý Phụng Nhi giật mình vội nói :
– Khoan đã, khoan đã, ta trả lời câu hỏi của ngươi lúc nào?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp :
– Lúc nãy ta hỏi cô nương được hay không, cô nương trả lời được mà, đúng vậy không?
Lý Phụng Nhi không ngờ Tiểu Lạc lại tinh quái đến thế, đành phải chịu thua. Mặc nàng ửng đỏ lặng yên không đáp, nàng không dám trả lời vì sợ rơi vào ngụy kế của Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc thấy nàng không bị mắc lừa nữa nên nói tiếp :
– Bây giờ là câu hỏi thứ hai, kỳ thực câu này rất đơn giản, cực kỳ dễ đáp, năm nay cô nương có biết ta bao nhiêu tuổi không?
Lý Phụng Nhi nghĩ một lát rồi đột nhiên nói :
– Cái này thì ta biết, năm nay ngươi năm mươi sáu tuổi đúng không?
Tiểu Lạc rõ ràng là một thiếu niên tuổi không quá mười lăm làm sao mà có thể già gần lục tuân được. Lý Phụng Nhi đương nhiên cố tình nói sai rồi.
Dưới lôi đài có tiếng cười ồn ào nổi lên.
Nào ngờ Tiểu Lạc vỗ tay cười lớn :
– Đúng, đúng lắm, cực kỳ chính xác, lão phu năm nay quả thật đã năm mươi sáu tuổi, chỉ vì lão phu có thuật dưỡng nhan đã đạt tới cảnh giới có thể cải lão hoàn đồng cho nên ngoài mặt mới nhỏ như vậy. Cô nương nhãn lực quả cao minh hơn người. Ha ha ha….
Tiếng cười dưới lôi đài càng ồn ào hơn, thấy Tiểu Lạc nghiêm mặt tự xưng là lão phu rồi nói mình đã năm mươi sáu tuổi, ai cũng không nhịn được bèn bật cười ha hả.
Lý Phụng Nhi lúc này cực kỳ lo lắng, xú tiểu tử này ăn nói ngang ngược hồ đồ? Nàng chợt hối hận vì kích động nhất thời mà nhảy lên đả lôi đài nên bây giờ mới bị khó xử như vậy.
Tiểu Lạc thoáng ngạc nhiên thấy vẻ lo lắng, hốt hoảng hiện lên mặt nàng. Chàng càng thêm đắc ý, bao nhiêu nổi giận đều tiêu tan trong bụng, khoái chí muốn cười phá lên, song lại cố nhịn giả giọng già lão trịnh trọng nói :
– Bây giờ lão phu hỏi cô nương câu cuối cùng, nếu như nàng đáp đúng thì đành phải. Hắc hắc… đành phải thành thân với lão phu.
Lý Phụng Nhi thầm cầu khẩn mong cho tiểu tử này đừng hỏi những câu ly kỳ cổ quái để mình có thể trả lời được.
Tiểu Lạc từ tốn nói :
– Câu thứ ba có liên quan đến cô nương, lão phu hỏi cô nương có biết đầu mình có bao nhiêu sợi tóc không?
Lý Phụng Nhi không dám trả lời ngày, bởi biết xú tiểu tử này tính tình cổ quái không dễ gì đối phó.
Tiểu Lạc thấy nàng trầm ngâm hồi lâu không dám đáp, nên không nỡ làm khó nàng nữa, bèn nói :
– Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, có gì mà khó trả lời. Hừ…
Lý Phụng Nhi nghiến răng đáp :
– Không biết.
Tiểu Lạc vỗ tay lớn tiếng cười nói :
– Được, được lắm.
Lý Phụng Nhi giật mình hồi hộp, không biết Tiểu Lạc nói “được” là có dụng ý gì.
Tiểu Lạc lại lên tiếng :
– Cô nương coi như đã đáp xong câu hỏi này của lão phu rồi.
Nhưng mà nàng đáp đúng hay sai Tiểu Lạc vẫn chưa hề công bố rõ ràng, chàng vẫn ung dung nhìn Lý Phụng Nhi thần thái an nhàn không có gì là hấp tấp.
Bởi vì chàng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ngược lại Lý Phụng Nhi lại tỏ vẻ bất an không biết số phận nàng sẽ ra sao nên không kìm được vội hỏi :
– Ta đáp như vậy đó rồi sao?
Tiểu Lạc từ từ lên tiếng :
– Đương nhiên là cô nương đáp sai rồi, chuyện cầu thân xin miễn bàn nhưng mà cô nương được bồi thường một ngàn lạng bạc nên tại hạ chúc mừng cho cô nương đó.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Tiểu Lạc cầm một ngàn lạng bạc lại nói tiếp :
– Tại hạ tuy thua một ngàn lạng bạc nhưng tại hạ rất vui mừng vì có thể không cầu thân với cô nương.
Lý Phụng Nhi tuy đã hết lo lắng song tự đáy lòng nàng trào lên một cảm giác chua xót, thấy bộ dạng đắc ý của Tiểu Lạc, nàng nghĩ thầm :
– “Nếu như quả thật thành thân với cái đồ xú tiểu tử như mi chẳng lẽ là điều nhục nhã cho mi ư? Cứ dựa vào võ công thân thế cũng như dung mạo của ta nhiều kẻ cầu mong mà không được ta để mát tới, trong mắt mi chẳng lẽ ta không xứng đáng hay sao?”
Nàng sa sầm nét mặt hừ lên một tiếng, bực tức rồi quay đi thi triển thân pháp nhẹ nhàng bay vọt xuống dưới lôi đài rồi biến mất trong đám đông.
– Cô nương ơi, ngân phiếu của nàng nè.
Tiểu Lạc chợt ngây người kinh ngạc la lên một tiếng rồi phóng người định đuổi theo thì Tiêu Dật đã giơ tay ngăn lại.
Tiểu Lạc bực mình cau mày nạt :
– Tiêu Dật, ngươi làm gì mà định cản ta lại vậy?
Tiêu Dật cao giọng đáp :
– Bộ ngươi định làm Ngưu Lang đuổi theo Chức Nữ phải không, ngươi chọc ghẹo cô nương đó như vậy là đủ rồi, hiện giờ nàng nhất định sẽ căm giận ngươi lắm đó, lát nữa chúng ta sẽ mang số ngân phiếu này đến tư thất của nàng.
Tiểu Lạc hơi nhăn mặt hạ giọng nói :
– Nhưng mà ta đâu biết cô nương đó cư ngụ nơi đâu?
Tiêu Dật cười bảo :
– Lúc ngươi vừa bị điểm huyệt xong, người ta nói cái gì bộ ngươi không nghe thấy hả?
Tiểu Lạc thoáng ngạc nhiên :
– Cô nương đó nói gì?
Tiêu Dật ôn tồn bảo :
– Cô nương đó nói là người của Trấn Giang tiêu cục không làm mất uy danh của mình, cho nên ta nghĩ rằng chúng ta đến Trấn Giang tiêu cục tìm nàng tất sẽ gặp thôi.
Tiểu Lạc ồ lên một tiếng rồi lặng im không nói nữa.
Tiểu Lạc bị chuyện này làm cho chàng mất hứng thú đả lôi đài nên miễn cưỡng đánh thêm vài trận nữa rồi tuyên bố giải tán lôi đài, không tiếp tục nữa.
Mấy trận cuối đều do Ôn Di và Nhu Di đối phó, bởi vì không có cao thủ nào lợi hại xuất hiện nên hai thiếu nữ hoàn toàn thắng thế.
Tiểu Lạc tuyên bố bãi bỏ đả lôi đài khiến cho một số kẻ không vui song không biết làm sao hơn, bởi vì người ta không muốn tiếp tục thì bọn họ cũng không nỡ bức bách phải tiếp tục tổ chức lôi đài làm chi.
Tổng tiêu đầu Trấn Giang tiêu cục Lý Sĩ Lượng là một người đôn hậu, lúc bọn Tiểu Lạc mang số ngân phiếu một ngàn lạng bạc đến tìm, lão chỉ cười nhạt rồi bảo :
– Chuyện này ta đã nghe nói, tiểu nữ lên đả lôi đài thực là bậy hết sức, ta không thu nhận số ngân phiếu này đâu.
Tiểu Lạc và mấy người kia có nói sao chăng nữa Lý Sĩ Lượng cũng nhất quyết không nhận số bạc, cuối cùng không biết làm sao, Tiểu Lạc đành phải nói :
– Thiệt không giấu gì tiền bối, chúng tôi lấy số bạc để dùng vào việc cứu trợ nạn dân ở vùng Giao Đông, nếu như Lý tổng tiêu đầu cứ cố chấp không thu nhận số bạc này thì chúng tôi sẽ lấy danh hiệu của Lý tổng tiêu đầu để phân phát số bạc cho nạn nhân, chúng tôi thay mặt nạn dân đa tạ Tổng tiêu đầu.
Nói đoạn chàng cúi gập người thi lễ.
Lý Sĩ Lượng vội đứng dậy đáp lễ rồi nói :
– Các tiểu bằng hữu có thiện tâm vậy thiệt đáng phục. Lý mỗ không dám nhận lấy cái mỹ danh đó.
Tiểu Lạc nói :
– Cho dù thế nào đi nữa thì số bạc này là sở hữu của tiểu thư, mong Tổng tiêu đầu đừng nên khách khí.
Lý Sĩ Lượng cười ha hả :
– Đã như vậy thì các ngươi hãy dùng danh hiệu của tiểu nữ, dù sao thì cái danh hiệu Lý Phụng Nhi chưa hề vang vọng trên giang hồ, cho nên không ai biết đó là nhân vật nào hết.
Tiểu Lạc gật đầu :
– Vãn bối xin tuân mệnh nhưng vãn bối có điều đắc tội với tiểu thư mong tiền bối lượng thứ.
Lý Sĩ Lượng cười bảo :
– Cái này thì ngươi phải nói với Phụng Nhi mới đúng.
Tiểu Lạc có vẻ bối rối, chẳng lẽ đường đường một nam nhân lại phải cầu mong nữ nhân tha lỗi thì thiệt là khó quá.
Tiêu Dật nghiêm giọng bảo :
– Biết lỗi mà sửa thì thật là người quân tử, có gì mà phải khó nghĩ, khó xử?
Tiểu Lạc chợt đổi thái độ, cương quyết bảo :
– Vậy thì Tiểu Lạc xin được gặp tiểu thư để xin nàng lượng thứ.
Lý Sĩ Lượng cười hiền hậu :
– Thiếu hiệp quả là bậc chính nhân quân tử, kỳ thực thiếu hiệp đâu có gì đắc tội với Phụng Nhi.
Tiểu Lạc nghiêm nghị đáp :
– Tại hạ có nhiều điều đắc tội với tiểu thư nên thực sự trong lòng cảm thấy bất an.
Lý Sĩ Lượng đành nhượng bộ :
– Vậy thì để ta gọi Phụng Nhi ra đây cho thiếu hiệp gặp.
Một lát sau Lý Phụng Nhi đã ra đến khách sảnh.
Vừa thấy Tiểu Lạc cùng bốn người ngồi đó, mặt nàng bỗng trở nên lạnh lùng, khẽ hừ lên một tiếng, sau khi vấn an phụ thân xong, nàng đứng sang một bên không thèm nhìn bọn Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc vờ ho lên một tiếng rồi bước tới nghiêng mình thi lễ :
– Tập Tiểu Lạc đây xin được tương kiến cùng tiểu thư.
Lý Phụng Nhi vẫn ngước mặt lên trời không buồn liếc nhìn Tiểu Lạc.
Lý Sĩ Lượng đành phải lên tiếng :
– Phụng Nhi, chớ có vô lễ. Tập thiếu hiệp có điều muốn nói với con.
Lý Phụng Nhi miễn cưỡng cúi mặt xuống giọng còn chưa hệt giận :
– Hừ, ngươi đến gặp ta làm gì, chẳng lẽ còn muốn ta trả lời thêm mấy câu hỏi của ngươi hay sao?
Tiểu Lạc vội nói :
– Không dám, không dám. Tiểu Lạc này đến đây để tạ lỗi với tiểu thơ.

Lý Phụng Nhi tròn mắt hỏi lại :
– Tạ với lỗi cái gì, ngươi đâu có lỗi gì với ta.
Tiểu Lạc lắc đầu :
– Lúc ở trên lôi đài, Tiểu Lạc này đã có lời nói thất lễ với thiểu thơ, tại hạ thực cảm thấy hổ thẹn nên mới tìm đến đây tạ lỗi mong tiểu thơ lượng thứ.
Lý Phụng Nhi nhớ đến chuyện đả lôi đài, mặt lại đỏ bừng e thẹn, dáng điệu có vẻ bối rối xua tay bảo :
– Thôi mà, chuyện đã qua, xin đừng nên nhaác đến làm chi.
Tiểu Lạc mừng rỡ reo lên :
– Đa tạ tiểu thư đã lượng thứ.
Năm người từ biệt Lý Sĩ Lượng và Lý Phụng Nhi rời khỏi Trấn Giang tiêu cục trở về Hằng Xuân khách điếm.
Tiêu Dật vui vẻ bảo :
– Ngày hôm nay đả lôi đài đã kiếm được sáu bảy ngàn lạng bạc, song vẫn còn quá ít so với số mười vạn lạng, nếu cứ như vầy e rằng phải lập lôi đài chừng nửa tháng mới đủ số, cái chiêu bài tỉ võ cầu thân tuy có công hiệu, song lại cực kỳ mạo hiểm. Mới ngày đầu mà Tiểu Lạc suýt nữa đã phải bồi thường số bạc không nhỏ.
Tiểu Lạc tuy có phần xấu hổ, song cũng cố cao giọng nói :
– Nếu cô nương đó không phải là nữ nhân thì ta nhất định sẽ không chịu thua đâu, mà dù có thua đi nữa ta sẽ đặt ba câu hỏi tuyệt đối không thể trả lời được cho nên các ngươi cứ an tâm, nhưng mà cái trò này dùng nhiều quá sẽ mất linh, người ta không dễ bị mắc lừa nữa đâu.
Nhu Di nghe vậy liền bảo :
– Cái gì mà không trả lời được? Đừng có khoác lác như vậy, hôm nay Lý Phụng Nhi đã trả lời được hai câu rồi đó.
Tiểu Lạc cười bảo nàng :
– Đó là vì ta có ý trêu chọc Lý cô nương đó thôi nếu không thì nửa câu nàng cũng không đáp được đâu.
Nhu Di hỏi lại :
– Tại sao ngươi có ý làm vậy, lẽ ra ngươi lại yêu con a đầu đó rồi sao?
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp :
– Yêu cô nương đó thì đã sao? Nàng vừa xinh đẹp, võ công cao minh, lại có lòng nghĩa hiệp hơn người.
Nhu Di giận dỗi nói :
– Vậy thì sao ngươi không lấy con a đầu đó đi?
Tiểu Lạc cười bảo :
– Ta cũng muốn cưới cô nương đó về làm vợ, chỉ sợ rằng có người ghen tức đó thôi.
Nhu Di hậm hực :
– Ngươi đừng có tự cao, ngươi làm như mình có giá lắm hả? Hừ, ai mà thèm ghen với ngươi.
Tiểu Lạc cười lớn :
– Ha ha, nghe nàng nói sao mà ta thấy có vị chua đó.
Nhu Di nhăn mặt khó chịu :
– Lẽ nào ngươi nói ta ghen à?
Tiểu Lạc thản nhiên :
– Chẳng lẽ lại không hải?
Chợt nghe…
Bốp!
Tiếp đó tiếng Tiểu Lạc la thất thanh :
– Úy da, đau quá!
Tiểu Lạc vừa la vừa lấy tay xoa một bên má bị đau, thì ra chàng đã lãnh trọn một cái tát của Nhu Di.
Ôn Di chợt nói :
– Ta không đả lôi đài nữa đâu, mới có một ngày mà mệt chết đi được, phải kiếm cách khác đi.
Tiểu Lạc gật đầu :
– Đúng đó, bây giờ trong tay chúng ta đã có bảy tám ngàn lượng bạc thì mọi việc đều dễ hơn trước nhiều.
Ôn Di cất tiếng hỏi :
– Chúng ta làm gì bây giờ?
Tiểu Lạc cao giọng đáp :
– Đi đến sòng bạc.
Ôn Di lo ngại :
– Đến sòng bạc nào cho được, bởi vì sòng bạc Như ý chúng ta không thể vào được mà.
Tiêu Dật chợt nói xen vào :
– Thiên hạ rộng lớn, lo gì mà không có sòng bạc lớn để cho chúng ta đến chơi.
Tiểu Lạc gãi đầu :
– Không sai, nếu không vào sòng bạc Như Ý ở Trấn Giang này thì chúng ta có thể đến Tô Châu, Dương Châu, đâu có gì đáng lo.
Ôn Di nói :
– Chỉ sợ ta không có đủ thời gian mà thôi.
Tiểu Lạc tự tin bảo :
– Làm gì mà không đủ, một tháng lận mà, không thiếu mà còn đủ thời gian nữa là khác.
Tiêu Dật cũng lên tiếng :
– Nghe nói ở Tô Châu có Đổ Thần Trương Năng, đổ kỹ cực kỳ cao siêu. Tiểu Lạc ngươi có dám đến đó khiêu chiến không?
Tiểu Lạc cao giọng :
– Ta làm gì phải sợ hắn?
Tiểu Thiên Sứ từ nãy giờ lặng yên không nói, đến lúc này bỗng lên tiếng :
– Nếu như chúng ta rời khỏi đây thì làm sao có thể thu hồi lại kiếm phổ cho nhị vị cô nương được.
Nhu Di lãnh đạm bảo :
– Chỉ có Tiểu Thiên Sứ là có hảo tâm còn nhớ đến kiếm phổ mà thôi.
Tiểu Lạc vội lên giọng :
– Ý nàng nói chúng ta tâm địa không tốt phải không?
Ôn Di biết tính Tiểu Lạc nên vội đấu dịu :
– Ta không hề có ý đó.
Nhu Di lại nói :
– Ta xem chừng các ngươi quên sạch điều đó rồi.
Tiêu Dật nghe vậy liền cất tiếng bảo :
– Ta không quên đâu, chuyện này để cho ta lo cho đến lúc đó nhất định ta sẽ giao kiếm phổ tận tay, nhị vị không hề thất hứa.
Tiểu Lạc vội bảo y :
– Nè, Tiêu Dật, bộ ngươi định chiếm công việc làm ăn của ta hả? Việc này sư phụ đã giao cho ta rồi mà.
* * * * *
Võng Sư viên là viên lâm nhỏ nhất ở Tô Châu nhưng kiến tạo cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.
Sư Tử lâm được mệnh danh là Giả Sơn chi vương, nơi đây những tòa giả sơn trùng trùng điệp điệp cao thấp không đều, kiến trúc trong viên nội được phối hợp hài hòa làm thành một cảnh quan khá kỳ ảo.
Phong cách trong Lưu viên bằng phẳng thoáng đãng, lối thiết kế tinh xảo, biến hóa đa dạng làm cho nó không kém phần hấp dẫn quan khách.
Tiểu Lạc, Tiêu Dật, Ôn Di, Nhu Di cùng Tiểu Thiên Sứ đi đến đâu gặp sòng bạc cũng ghé vào. Lúc đến Tô Châu, số ngân phiếu của bọn họ đã lên đến ba bốn vạn lạng bạc.
Giang Nam là vùng đất giàu có, sản vật trù phú đệ nhất Trung Nguyên. Đương nhiên số bạc tiêu phí vào sòng bạc không phải là ít.
Trên đường đi, Tiêu Dật, Ôn Di, Nhu Di cùng Tiểu Thiên Sứ thỉnh thoảng cũng ngồi vào sòng thử vận may. Tiêu Dật vốn đã biết chút ít đổ kỹ nay học được một vài tuyệt kỷ của Tiểu Lạc nên thắng nhiều thua ít, còn Ôn Di và Nhu Di cũng có tiến triển cực kỳ mau lẹ.
Chỉ có Tiểu Thiên Sứ cứ cầm xí ngầu lên là lập tức thảy xuống không dùng kỷ xảo gì cả, nên đổ kỹ chẳng có chút tiến bộ nào, may mà Tiểu Thiên Sứ cực kỳ may mắn nên không thua bao nhiêu.
Năm người vừa đặt chân vào thành Tô Châu đã vội vàng đi tìm Đổ Thần Trương Năng để phân đổ kỹ cao thấp mà không màng đến việc du ngoạn phong cảnh.
Bởi vì nói gì đi nữa phải kiếm đủ mười vạn lạng bạc trước đã, còn những chuyện khác để tính sau.
Mà đi tìm Trương Năng thì đương nhiên phải đến sòng bạc rồi, cho nên bọn Tiểu Lạc vừa vào thành Tô Châu đã lo đi hỏi thăm sòng bạc lớn nhất Tô Châu tọa lạc ở đâu.
Chưa tìm ra sòng bạc chợt thấy một nữ nhân hết sức quái lạ. Nữ nhân này tuổi chừng hai mươi, dung nhan xinh đẹp, phong tư yểu điệu, khóe mắt đa tình, bộ ngực căng tròn nhìn mê hồn lạc vía, thựa là một trang tuyệt sắc giai nhân.
Điều quái lạ là giai nhân tuyệt sắc này cứ dừng chân lại nhìn bọn Tiểu Lạc mà mỉm cười.
Tiểu Lạc khẽ đưa tay đụng nhẹ vào hông Tiêu Dật ra hiệu rồi cười bảo :
– Nè, Tiêu Dật, cái cô nương tuyệt sắc đó cứ nhìn ta mỉm cười, chắc có lẽ ta đẹp lắm nên nàng mới ngó ta đó.
Tiêu Dật vội hừ lên một tiếng :
– Ngươi thiệt là hồ đồ, rõ ràng cô nương đó nhìn ta, ngươi thiệt là đồ nói xạo mà không biết xấu hổ.
Tiểu Thiên Sứ cũng chen vào :
– Không đúng, cô nương đó liếc nhìn rồi cười với ta mà.
Tiểu Lạc cười bảo :
– Tiểu Thiên Sứ cũng bắt đầu lớn rồi đó chớ.
Tiêu Dật cười hì hì :
– Phải đó, Tiểu Thiên Sứ à, cô nương đó cười với ngươi mà ngươi không chạy tới lợi dụng cơ hội thì sau này đừng có hối tiếc đó nghe.
Tiểu Thiên Sứ tuy không hiểu chuyện nam nữ, xong cũng biết Tiêu Dật đang trêu chọc mình nên ấp úng đỏ mặt nói :
– Ta thấy cô nương đó cười với mình nhưng mà bước lại gần người ta thì ta xấu hổ lắm.
Tiểu Lạc làm bộ ngạc nhiên :
– Ồ, quái lạ! Tiểu Thiên Sứ mà cũng biết xấu hổ nữa?
Tiêu Dật vội bảo :
– Chuyện nam nữ là thuần túy tự nhiên mà, đâu cần phải dạy.
Tiểu Lạc cười lạt :
– Coi bộ ngươi cũng có kinh nghiệm quá chừng phải không?
Tiêu Dật vênh mặt đáp :
– Cái đó đương nhiên rồi, cần gì phải hỏi nữa.
Tiểu Lạc liền nói :
– Để ta thử ngươi một chút xem, ngươi có bản lĩnh tới đâu.
Tiêu Dật nhíu mày hỏi :
– Thử cái gì?
Tiểu Lạc nói :
– Nội trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nếu ngươi nắm được tay cô nương đó rồi nói vài câu mà nàng không thóa mạ ngươi thì kể như ngươi có bản lĩnh thiệt đó.
Tiêu Dật cười đáp :
– Cái đó đâu có gì là khó, ta chạy đến điểm huyệt nàng là được.
Tiểu Lạc nhăn mặt :
– Nếu gượng ép như vậy thì đâu có gì đáng gọi là bản lĩnh, ai làm cũng được.
Tiêu Dật trố mắt :
– Lẽ nào ngươi lại có diệu kế gì khác?
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp :
– Diệu kế thì có rồi, nhưng không thể truyền lại cho ngươi được, sợ rằng người ta nói ta làm hư hỏng thanh thiếu niên.
Tiêu Dật hạ giọng năn nỉ :
– Tiểu Lạc à, ngươi dạy ta đi, ta cầu khẩu ngươi mà.
Tiểu Lạc cười mắng :
– Mi thiệt là đồ quỷ háo sắc, cái hay không học mà cứ khoái học mấy cái đồ bàng môn tả đạo không vậy.

Nhu Di nét mặt hầm hầm bảo :
– Ngươi cũng chẳng tốt lành gì, thấy nữ nhân nào xinh đẹp là cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, hai ngươi là một cặp sắc lang quỷ.
Tiểu Lạc cười hì hì :
– Ta là sắc lang quỷ, ngươi nên cẩn thận để coi chừng ta nuốt nàng đó.
Nhu Di cũng không vừa :
– Nếu như ngươi chê nhiều răng thì cứ đến đây ta bảo đảm ta sẽ nhổ hết răng ngươi xâu lại làm sợi dây để đeo cổ chơi.
Tiểu Lạc nhe răng cười bảo :
– Cái răng ta để lưu lại nhai, để ăn ngon, chớ nếu nàng muốn làm sợi dây đeo thì nhổ răng của Tiêu Dật đó, răng hắn trắng hơn ta nhiều, nhất định sợ dây sẽ đẹp lắm đó.
Tiêu Dật nhăn mặt trêu chọc :
– Đáng tiếc, răng ta tuy đẹp thật nhưng mà nàng nhổ không được đâu, bởi vì ta đâu có ngu mà há miệng cho nàng nhổ, nàng cứ yên tâm đi, ta không ăn hiếp nàng đâu.
Ha ha…
Tiểu Lạc cất tiếng cười có vẻ cực kỳ đắc ý.
Nhu Di tức không chịu nổi, trợn mắt nhìn hai người rồi hừ lên một tiếng, đoạn hậm hực quay mặt đi.
Tiêu Dật lên tiếng :
– Tiểu Lạc à, ta nịnh ngươi như vậy là đủ rồi, bây giờ ngươi dạy ta đi mà.
Tiểu Lạc gật gù :
– Xem ra công phu nịnh của ngươi cũng không tệ, ta phải dạy cho ngươi một ít mới được.
Tiêu Dật mừng rỡ hối thúc :
– Nói mau coi, ta phải làm sao?
Tiểu Lạc ra chiều nghĩ ngợi :
– Việc này thì nói không được rõ đâu, ngươi hãy coi ta làm ra sao nè.
Tiêu Dật gật đầu đáp :
– Được mà, ngươi cứ làm cho ta xem.
Tiểu Lạc bèn đi thẳng một mạch về phía cô nương xinh đẹp nọ.
Tiêu Dật ngầm quan sát coi Tiểu Lạc sẽ giở trò gì.
Tiểu Lạc đi tới trước mặt đại cô nương nọ rồi cười hì hì giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay búp măng xinh đẹp của nàng miệng nói :
– Đại tỉ tỉ à, cái nhẫn trên tay tỉ tỉ đẹp tuyệt vời, tỉ tỉ mua nó ở đâu vậy, nói cho ta biết đi, ta cũng muốn mua một cái.
Đại cô nương nọ thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn không rút tay về chỉ hạ giọng nói :
– Tiểu đệ đệ nắm tay ta làm gì vậy, nói cho ngươi biết, cái nhẫn này đây phải đồ ta mua.
Tiểu Lạc ngạc nhiên :
– Đại tỉ tỉ không mua nó, vậy chắc là có người tặng rồi. Tiểu đệ đoán chắc là của tình ca ca tặng cho tỉ tỉ rồi, đúng không vậy?
Đại cô nương thở dài :
– Tiểu đệ đệ đừng có đoán mò, cái nhẫn này là do ta ăn được đó.
Tiểu Lạc hơi ngơ ngác bèn hỏi :
– Ồ, tỉ tỉ ăn được ở đâu vậy?
Đại cô nương nọ liền đáp :
– Đương nhiên là ta ăn nó ở sòng bạc.
Tiểu Lạc ngờ vực hỏi :
– Tại sòng bạc à?
Cô nương xinh đẹp nọ gật đầu.
Tiểu Lạc vội hỏi tiếp :
– Sòng bạc nào vậy? Tỉ tỉ có thể dẫn chúng tôi đi đến đó chơi được không?
Cô nương thoáng gật đầu đồng ý :
– Sòng bạc cách đây không xa, ta có thể dẫn các ngươi đi.
Tiểu Lạc cao hứng quay lại gọi lớn :
– Chư huynh muội ơi, mau lại đây tỉ tỉ sẽ dẫn chúng ta đến sòng bạc ngay nè.
Tiêu Dật, Tiểu Thiên Sứ, Ôn Di đều chạy lại chỉ có Nhu Di vẫn ngửa mặt nhìn trời không buồn nhìn Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc vội cất tiếng gọi :
– Hảo lão… muội lại đây lẹ lên, tỉ tỉ sẽ dẫn đường cho chúng ta.
Chàng định gọi Nhu Di là lão thê tử song thấy có ngoại nhân ở đó bèn đổi lại thành hảo lão muội.
Nhu Di cao giọng :
– Tỉ của ngươi chứ đâu phải tỉ tỉ của ta đâu. Hừ…
Cô nương nọ cười bảo :
– À, thì ra vị tiểu muội muội này ghen rồi phải không?
Nhu Di bĩu môi :
– Hứ, ai ghen với cô nương? Ta chỉ không ưa cái cảnh gặp nữ nhân lạ mặt ngoài đường mà cứ nắm tay kêu tỉ tỉ muội muội loạn xạ. Thiệt là khả ố.
Tiểu Lạc vội nói :
– Cái này là phép lịch sự mà sao nàng lại cho là khả ố.
Nhu Di hừ lên một tiếng lặng im không đáp.
Tiểu Lạc nói tiếp :
– Chúng ta đi đến sòng bạc, nếu nàng có cao hứng thì đi với ta, còn như cảm thấy không vui thì nàng có thể đến chỗ khác chơi rồi hẹn giờ chúng ta sẽ đến đó đón nàng.
Nhu Di thoáng giận :
– Các ngươi đi thì đi, chẳng lẽ còn cấm ta hay sao?
Nói rồi nàng cũng bước tới theo sau năm người.
Sòng bạc tuy không xa, nhưng không được lớn lắm.
Tiểu Lạc ngờ vực hỏi :
– Sòng bạc nhỏ như vầy, e rằng chẳng có gì hứng thú.
Cô nương kia liền lên tiếng trấn an.
– Mới đầu người nào vô đây cũng chê sòng bạc nhỏ quá, kỳ thực cái sòng bạc này qui mô lớn nhất vùng Giang Nam, ngay cả sòng bạc ở Kim Lăng, Tần Hoài cũng không thể bằng nó đâu.
Tiêu Dật thắc mắc :
– Sao mà ta chẳng thấy nó lớn chỗ nào vậy kìa?
Tiểu Lạc cũng nói :
– Ta cũng thấy có điều kỳ quái, sòng bạc không lớn nhưng tại sao có đến tám cái cửa lớn, người ra vào đông vui tấp nập, một cái chỗ nhỏ như vậy làm sao có thể chứa nhiều người như vậy?
Cô nương xinh đẹp kia gật đầu :
– Vị tiểu đệ này có nhãn lực tinh tường ghê, nếu chỉ ở phía trên không thôi thì đâu có thể chứa được nhiều người như vậy.
Tiểu Lạc hỏi lại :
– Ý cô nương muốn nói ngoà phía trên ra sòng bạc này còn có tầng ngầm hay sao?
Cô nương kia vội gật đầu :
– Đúng vậy!
Tiểu Lạc hỏi tiếp :
– Tại sao sòng bạc lại phải thiết kế tầng ngầm hả?
Ôn Di nôn nóng đáp :
– Phòng trên không đủ thì phải làm thêm phòng ngầm dưới đất chớ.
Tiêu Dật lắc đầu cãi lại :
– Không đúng, không đúng, phía trên không đủ phòng tại sao không xây lên trên cao.
Tiểu Lạc vội giải hòa :
– Thôi đừng cãi nữa, ta biết rồi, sòng bạc xây ngầm dưới đất, các đổ khách nhất định sẽ cảm thấy an toàn, liền đặt càng lớn hơn, chỗ nào càng cách xa ánh dương quang họ càng khoái, điều này cũng không có gì lạ.
Tiểu Thiên Sứ sợ hãi nói :
– Ta sợ bóng tối lắm, mấy cái chỗ không có ánh dương quang hắc ám lắm, tự nhiên ta thấy sợ.
Ôn Di cũng nói :
– Đúng đó, ta cũng sợ bóng tối lắm.
Nhu Di cũng tiếp lời :
– Ta thích ánh dương quang, cho dù đến đâu đi nữa ta cũng hy vọng được thấy ánh dương quang.
Tiểu Lạc điềm nhiên bảo :
– Cái đó gọi là tính khoái sáng đó mà.
Nhu Di ngơ ngác hỏi :
– Tính khoái sáng là cái gì vậy hả?
Tiểu Lạc liền giải thích :
– Tính khoái sáng là thói quen của mấy con sâu trùng xú uế, phàm là con trùng đa số đều khoái ánh sáng, nên thấy có điểm sáng là bay vào, bởi vậy người ta nói “Thiêu thân ngộ hỏa”, tức là nói mấy con côn trùng ngu ngốc bay vào lửa nên bị chết thiêu đó.
Lúc này bọn họ đã bước vào trong cánh cửa lớn của sòng bạc.
Tiểu Lạc nghi ngờ hỏi :
– Tại sao ta không thấy thông đạo dẫn xuống dưới đất?
Cô nương kia liền giải thích :
– Khách quen phải biết đường mới có thể xuống dưới đất được, các ngươi lần đầu đến đây đương nhiên là không biết rồi. Kỳ thực chỉ cần ngươi quan sát kỹ những kẻ vào đây là biết ngay mà.
Quả nhiên những kẻ bước vô không hề bước đi loạn xạ, mà cứ thẳng bước ra phía sau sòng bạc.
Phía sau sòng bạc có một cánh cửa lớn, kỳ thực nói là cửa thì cũng chưa đúng lắm, bởi vì nó quá rộng lớn, gấp bảy tám lần cánh cửa bình thường.
Các đổ khách đều đi vào trong cánh cửa rộng lạ kỳ đó.
Bọn Tiểu Lạc cũng đi qua cánh cửa đó, cô nương kia dẫn họ rẽ sang bên mé tả, quả nhiên có một đường thông đạo dẫn xuống dưới đất.
Con đường thông đạo này được lát đá rộng rãi vô cùng, sáu bảy người cùng lúc đi xuống cũng được.
Cô nương kia lại nói tiếp :
– Cái sòng bạc ngầm dưới mặt đất này có hai con đường thông đạo, con đường kia nằm bên mé hữu cái cửa lớn mà chúng ta vừa đi qua đó.
Tiểu Lạc có vẻ khâm phục :
– Xem ra tỉ tỉ quen thuộc nơi này lắm phải không?
Cô nương kia vênh mặt đắc ý bảo :
– Đương nhiên rồi, ta thường đến đây đánh bạc mà, nếu không làm sao ta có được cái nhẫn vàng này.
Nhu Di lộ vẻ không vui :
– Nữ nhân mà ham mê trò đổ bác thì không phải là phúc rồi.
Cô nương kia tròn mắt kinh ngạc :
– Ủa? Sao lạ vậy, ngươi không thích đổ bác, tại sao lại đến sòng bạc này? Chẳng lẽ ngươi không phải là nữ nhân.
Nhu Di cười lạt :
– Chúng ta đến đây không phải để chơi trò đổ bác.
Cô nương kia lấy làm lạ hỏi :
– Vậy các ngươi đến sòng bạc làm gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.