Tiểu Quỷ Bá Đao

Chương 23: Đại Hội Tỷ Võ Tranh Ngôi Minh Chủ


Bạn đang đọc Tiểu Quỷ Bá Đao – Chương 23: Đại Hội Tỷ Võ Tranh Ngôi Minh Chủ

Tiểu Lạc chưa chịu thua :
– Tiểu kim quy rõ ràng của đồ nhi mà, sao sư phụ không hoàn trả cho đồ nhi?
Vu Phong nghe vậy bèn lên tiếng giải thích :
– Ta đánh cuộc với Tái Thời Thiên, không may bị thua nên đành phải đưa Tiểu kim quy cho y, sau đó y lại đem tặng lại cho ta, sao ngươi lại nói là của ngươi?
Tiểu Lạc lại hỏi tiếp :
– Vậy bây giờ sư phụ lại đưa cho Tái Thời Thiên làm chi?
Vu Phong cười bảo :
– Tiểu quỷ ngươi tự phụ là đệ nhất thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ ngu muội như vậy?
Tiêu Dật đưa tiểu kim quy ra Tái Thời Thiên mới tin là người của ta đến, tất sẽ vội đến đây gặp ta.
Tập Tiểu Lạc lúc này mới chịu im miệng.
Vu Phong quay sang bảo Tiêu Dật :
– Trên đường đi ngươi cần phải có người đồng hành để tương trợ lẫn nhau, vậy tùy ý ngươi muốn chọn ai đi cùng cũng được.
Nghe Vu Phong nói vậy Tiểu Lạc liền quay sang bảo Tiêu Dật :
– Tiêu huynh đệ, chúng ta là hảo bằng hữu, ngươi cho ta đi theo với.
Tiểu Thiên Sứ cũng lên tiếng :
– Tiêu Dật à, chúng ta cùng đi nhé.
Ôn Di cũng bảo :
– Tiêu Dật à, cho ta đi theo ngươi đi!
Nhu Di lặng im không nói tiếng nào chỉ ngồi nhìn Tiểu Lạc.
Tiêu Dật nhún vai nói với Tiểu Lạc :
– Không phải là ta không muốn cho ngươi, chỉ vì bất đắc dĩ nên không thể cho ngươi đi cùng.
Tiểu Lạc bực bội :
– Hừ, không muốn cho ta đi thì cứ nói đại ra đi, còn bày đặt này nọ, thiệt là thấy ghét, cái gì mà bất đắc dĩ hả?
Tiêu Dật nghe vậy cũng không khách khí nói luôn :
– Đáng lý sư phụ phải giao cho ngươi việc này, nhưng sư phụ lại giao nó cho ta chứng tỏ còn có công việc khác nặng nề hơn, mà trừ ngươi ra không ai làm được nên mới không cho ngươi đi đó thôi.
Vu Phong gật đầu hài lòng :
– Tiêu Dật nói quả không sai, bởi vì chỉ có Tiểu Lạc mới có thể đương cự với Ngã Thị Ngã, cho nên Tiểu Lạc phải lưu lại đây để khổ luyện võ công, đợi mấy ngày nữa sẽ diệt trừ Ngã Thị Ngã, cứu nguy cho võ lâm thiên hạ.
Tiểu Lạc đành gượng cười bảo :
– Sư phụ à, cái đó đồ nhi biết rồi.
Tiêu Dật lại quay sang nói với Ôn Di :
– Ta cũng không thể chọn nàng được, bởi vì ngươi và Nhu Di đi với nhau như bóng với hình không thể tách rời, hai nữa là ta đi cùng nàng thì không tiện, “nam nữ thọ thọ bất thân” mà. Ba nữa là nàng phải ở lại đây bảo vệ Nhu Di để tránh việc Tiểu Lạc tấn công muội muội của mình.
Nghe Tiêu Dật nói vậy, Ôn Di và Tiểu Lạc hết sức tức giận, nhưng cũng không biết sao hơn, đành trợn mắt nhìn Tiêu Dật mà thôi.
Nhu Di nãy giờ lặng thinh không nói, giờ nghe Tiêu Dật đụng chạm đến mình liền lạnh lùng bảo :
– Hừ, ngươi chớ vội đắc ý, lợi dụng thời cơ, sau này rồi sẽ có lúc bản cô nương cho ngươi biết tay.
Lúc này Tiểu Thiên Sứ chợt xen vào :
– Như vậy là ngươi chọn ta đi cùng phải không?
Tiêu Dật gật đầu :
– Đúng vậy.
Tiểu Thiên Sứ nghe vậy nhảy lên reo vui :
– Ồ, thiệt là may quá.
Ngày hôm sau Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ cáo từ Vu Phong và quần hùng rồi khởi hành đi về Ngũ Liên sơn.
Hai ngườivừa đi đường vừa luyện công.
Tiêu Dật đem tuyệt kỹ khinh công Mê tung thuật dạy cho Tiểu Thiên Sứ.
Hai người đi suốt ba ngày ba đếm mới đến được Ngũ Liên sơn.
Nhưng Ngũ Liên sơn hôm nay tĩnh mịch dị thường, đệ tử Cái bang dường như ngủ say, xung quanh không có một thanh âm nào cả.
Lúc hai người bước lên khỏi những bậc đá đến Vọng Hải phong mới phát hiện không ít những đệ tử Cái bang nằm la liệt dọc theo sơn đạo.
Tiêu Dật thấy vậy thất kinh la lên :
– Không xong rồi, chúng ta mau lên trên xem thử.
Thế là hai người vội thi triển thuật khinh công phi thân lên Vọng Hải phong, dọc đường thấy đệ tử Cái bang nằm hai bên đường càng nhiều hơn, lúc đặt chân lên Vọng Hải lầu chỉ thấy những tử thi của đệ tử Cái bang nằm ngang dọc khắp nơi, tử khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh, song không thấy bóng dáng Phi Mao Cước Trần Phong đâu cả.
Tiêu Dật thấy vậy đứng sững sờ không biết đi đâu.
Tiểu Thiên Sứ đang đứng lặng thinh chợt phát giác có tiếng rên rỉ phát ra ở gần đấy, chàng vội lắng tai nghe một lời rồi từ từ bước tới chỗ phát ra thanh âm nọ.
Hóa ra là một đệ tử Cái bang thân mình bê bết máu, thương thế cực kỳ trầm trọng đang cất tiếng rên rỉ yếu ớt :
– Nước… nước…
Tiêu Dật lanh chân vội chạy đi kiếm nước rồi đổ vào miệng y mấy giọt.
Vị đệ tử Cái bang này được mấy giọt nước dường như tỉnh lại đôi chút.
Tiêu Dật vội hỏi :
– Chuyện gì xảy ra vậy? Phi mao cước Trần Phong đâu rồi?
Người này gắng sức lắp bắp :
– Thần Long… bang… hắc y… đội sát thủ… hạ độc thủ… rồi… bắt… Trần Phong…
đến Ngũ Liên đường.
Tiêu Dật hấp tấp hỏi :
– Ngũ Liên đường ở đâu?
Không có tếng đáp lại, thì ra người đệ tử Cái bang đã gục đầu sang một bên chết vì thương thế quá nặng.
Hai người thấy vậy đành rời khỏi Vọng Hải lầu đi vào Ngũ Liên thành tìm kếm.
Ngũ Liên thành tuy không lớn song hai người đi kiếm khắp nơi trong thành mà vẫn không sao tìm ra tung tích Ngũ Liên đường.
Đến quá trưa, Tiểu Thiên Sứ kêu đói bụng, hai người bèn vào trong một quán ăn.
Thiệt không ngờ hai người lại vào đúng tửu điếm Hảo tái lai mà lúc trước Vu Phong đã từng ăn ở đây.
Tên tửu bảo vội chạy tới ân cần hỏi :
– Nhị vị thiếu gia muốn dùng món gì?
Tiểu Thiên Sứ khoát tay :
– Có gì ăn nấy cũng được.
Tên tửu bảo cười đáp :
– Nhị vị thiếu gia à, tùy tiện như vậy không được, bản quán chúng tôi đây có thực đơn mời nhị vị xem qua, rồi chọn món ăn cũng không muộn.
Nói rồi y vội vàng đưa thực đơn ra cho hai người.
Tiêu Dật lướt mắt nhìn qua mấy món :
– Gà quay Tứ Xuyên, gan heo xào đậu, đậu hủ dồn thịt, cua xanh Ngũ Liên đường.
Tiêu Dật vừa đọc đến đây chợt reo lên mừng rỡ :
– Cua xanh Ngũ Liên đường, cua xanh Ngũ Liên đường.
Tên tửu bảo nghe vậy vội bảo :
– Cua xanh Ngũ Liên đường nhị vị thiếu gia kêu hơi nhiều đó, chỉ cần một bát cũng đủ cho hai người ăn dư sức.
Tiêu Dật nghe vậy vội cười bảo :
– Xin lỗi nghe, chỉ cần một bát là đủ rồi.
Tiêu Dật thừa cơ hỏi thăm tên tửu bảo về Ngũ Liên đường.
Tửu bảo vội giải thích kỹ cho Tiêu Dật nghe :
– Ngũ Liên đường nằm trong sơn cốc của Ngũ Liên sơn, do nó giống hình cua xanh mà trở nên nổi tiếng, ai ai cũng biết.
Tiêu Dật cùng Tiểu Thiên Sứ ăn vội mấy bát cơm rồi lập tức đi thẳng đến Ngũ Liên đường.
Ngũ Liên đường tọa lạc trong sơn cốc vùng Ngũ Liên sơn, sơn thạch vây kín xung quanh, cảnh sắc đẹp mê hồn.
Kỳ thực đây là một Phân đàn bí mật của Cái bang tại Ngũ Liên sơn.
Phía sau Ngũ Liên đường xanh biết là một tòa đại viện, gần cửa đại viện có vết huyết tích không ít.
Chung quanh đại viện, một bầu tử khí tĩnh lặng bao trùm, mặc dù lúc này chỉ mới quá trưa mà thôi.
Tiêu Dật nói với Tiểu Thiên Sứ :
– Chúng ta hành sự phải cực kỳ thận trọng.
Tiểu Thiên Sứ gật đầu :
– Ta biết rồi mà.
Hai người đi vòng quanh tòa đại viện, song vẫn không phát giác ra động tĩnh gì.
Tiêu Dật thấy vậy liền bảo :
– Tiểu Thiên Sứ, ngươi đứng canh ở ngoài, để ta vào trong tìm kiếm xem sao.
Tiểu Thiên Sứ nghe vậy lập tức trấn an :

– Ngươi cứ vào bên trong đi, ngoài này đã có ta canh giữ.
Tiêu Dật phi thân bay vọt lên bức tường bao quanh đại viện, đoạn dùng chiêu “Bình Sa Lạc Nhạn” từ trên tường cao nhẹ nhàng đáp xuống chính giữa nội viện.
Tiêu Dật căng mắt quan sát nghe ngóng tứ phía rồi đi ra một gian phòng nơi hậu viện, thấy có một người mình dính đầy máu, lại bị điểm huyệt nằm yên một chỗ không cử động được, hình dạng hệt như Phi mao cước Trần Phong.
Trong đại viện rộng lớn này, dường như không còn một ai khác, điều này quả là kỳ quái.
Tiêu Dật thận trọng nhìn quanh khắp nơi thấy không có động tĩnh gì khác, mới cất tiếng hỏi :
– Đại ca phải chăng là Phi mao cước Trần Phong?
Người này mở mắt ra nhìn Tiêu Dật rồi đáp :
– Không sai, ta chính là Trần Phong.
Vừa nghe nói đây là Trần Phong, Tiêu Dật vội chạy tới định giải khai huyệt đạo, nào ngờ Tiêu Dật công lực không thâm hậu nên không đủ kình lực để giải huyệt.
Trần Phong cười khổ :
– Tiểu huynh đệ à, thủ pháp điểm huyệt của bọn hắc y nhân vô cùng cổ quái, xem ra ngươi khó mà cứu ta được.
Tiêu Dật nghe vậy bất giác đỏ mặt xấu hổ, kỳ thực thủ pháp điểm huyệt của bọn hắc y nhân không có gì là cao siêu, chỉ tiếc là công lực của mình quá kém nên không đủ kình lực để hóa giải.
Tiêu Dật lúc này mới trình bày Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong phái mình đến đây gặp Trần Phong để phát chỉ lệnh đặc cấp cho đệ tử Cái bang đi tìm Tái Thời Thiên.
Trần Phong buông tiếng thở dài :
– Thần Long bang đã sát hại vô số đệ tử chàng, hiện tại có muốn phát đặc cấp chỉ lệnh cũng vô ích bởi vì không có người thừa hành.
Tiêu Dật lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Chợt nghe Trần Phong nói tiếp :
– Nhưng mà mấy bữa trước ta nghe nói Tái Thời Thiên đang sửa mộ phần của mẫu thân tại vùng ngoại phií bắc Gia Thành.
Tiêu Dật mừng rỡ hỏi lại :
– Có thật không?
Trần Phong vội đáp :
– Ta chỉ nghe nói như vậy thôi, các ngươi cứ đi kiếm thử coi.
Tiêu Dật liền bảo :
– Vậy thì để tiểu đệ đi kiếm Tái Thời Thiên về giải huyệt cho đại ca, tạm thời đại ca…
Chưa nói hết câu, Tiêu Dật đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vô, nên vội vã phi thân ra bên ngoài.
Chợt thấy Tiểu Thiên Sứ đang giao chiến với bọn hắc y nhân, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Thiên Sứ tuy có công lực thâm hậu, nhưng võ công cực kỳ tầm thường, chủ yếu vẫn dùng một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”.
Lúc đầu mấy gã hắc y nhân còn sợ hãi không dám liều mạng với chàng, song qua mấy chiêu thấy võ công của chàng không có gì lợi hại liền dùng xa luân chiến thay phiên nhau vây đánh để tiêu hao công lực, chuẩn bị bắt sống chàng.
Tiêu Dật thấy vậy hét lên một tiếng rồi chửi mắng :
– Lũ con cháu rùa đen chết bầm kia, chớ cuồng vọng hỗn láo.
Nói đoạn chàng nhảy vào vòng chiến.
Tiểu Thiên Sứ thấy Tiêu Dật xuất hiện liền phấn chấn hẳn lên, tiếp tục thi triển chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” đánh bạt bọn hắc y nhân.
Tiêu Dật thấy thế lắc đầu than thầm, bình thường chàng đã dạy cho Tiểu Thiên Sứ bao nhiêu chiêu thức võ công, mà sao bây giờ y chỉ sử dụng độc một chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm”.
Bọn hắc y nhân thấy có kẻ đến phá đám, đành phải kêu ba tên chạy qua đối phó với Tiêu Dật.
Tiêu Dật không giống Tiểu Thiên Sứ, các chiêu thức võ công cửa Cửu đại môn phái và thập bát bang, võ nghệ chàng đều hiểu biết, tuy sử dụng không tinh diệu song lại biến ảo khôn lường, lại thêm đó đều là những tuyệt chiêu của các môn phái võ lâm nên ba gã hắc y nhân không biết đường nào mà đối phó.
Còn Tiểu Thiên Sứ dùng chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” đánh ra kình lực tuôn ra ào ào, song vẫn không có tác dụng.
Tiêu Dật thấy nguy cấp bất giác nghĩ ra một kế bèn la lớn :
– “Thiên Ngoại Phi Long”, “Kim Ưng Vũ Trảo”, “Thâu Trích Bàn Đào”, “Thuận Thủ Khiên Ngưu”, “Khai Môn Biến Sơn”, “Phong Quyện Tàn Vân”.
Tiểu Thiên Sứ nghe Tiêu Dật chỉ điểm mấy chiêu thức võ công bất giác thân thủ chuyển động, song thủ nhị cước cứ theo chiêu thức mà tung ra.
Liền đó…
– Úy da!
– Ối!
Bịch… bịch…
Những tiếng rú đau đớn vang lên không ngớt, ba tên hắc y nhân bị trúng đòn dội ngược ra sau.
Tiêu Dật thấy vậy trong lòng thầm nghĩ nên chạy đi là tốt hơn, liền gọi Tiểu Thiên Sứ :
– Chúng ta mau chạy đi thôi.
Thế là hai người liền thi triển khinh công nhún mình bay vọt lên không trung, đoạn dùng Mê tung thuật, thân hình xẹt ngang ra mấy trượng thoát khỏi bọn hắc y nhân rồi nhắm hướng ngoại ô phía bắc Gia Thành trực chỉ.
* * * * *
Vùng ngoại ô phía bắc Gia Thành.
Không khí mát mẻ dễ chịu, cây cối um tùm rập rạp, cỏ hoang mọc khắp nơi những ngôi mộ địa, thấp thoáng giói thu nhẹ nhàng mơn man trên da thịt.
Ở cạnh một ngôi mộ có một gian lều tranh được dựng lên.
Hai người đi qua kín đáo đưa mắt nhìn vào bên trong thấy một thiếu niên tuổi độ mười sáu mười bảy đang ngồi tĩnh tọa luyện công.
Tiêu Dật liền ra hiệu cho Tiểu Thiên Sứ dừng lại không đi tiếp nữa.
Hai người lẳng lặng đứng bên ngoài chờ đợi.
Một giờ, hai giờ rồi ba giờ trôi qua vẫn không thấy có động tĩnh gì, thiếu niên nọ vẫn cứ ngồi luyện công như cũ.
Tiểu Thiên Sứ dường như không chịu nổi nữa nữa bèn thì thầm bảo Tiêu Dật :
– Nè, chúng ta làm gì phải đứng đây đợi hoài vậy?
Tiêu Dật hạ giọng :
– Người này đang luyện “Thần Dương nội công” chớ nên làm kinh động người ta, mà khiên cho họ bị tẩu hỏa nhập ma, tàn phế suốt đời đó.
Vầng thái dương từ từ khuất sau núi, màn đêm dần buông phủ kín vạn vật.
Trăng chậm chạp nhô lên khỏi ngọn cây tỏa ánh sáng bạc mờ ảo khắp nơi.
Đã đến đầu canh ba cảnh vật xung quanh âm u đáng sợ, làn gió nhẹ vẫn thổi đến tuy không lạnh song khiến hai người chợt run lên bần bật.
Lúc này Tiểu Thiên Sứ không chịu đựng nổi liền nói với Tiêu Dật :
– Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đợi mãi ở đây sao? Nếu y luyện công suốt đêm không xong thì chúng ta phải đợi đến sáng mai hay sao?
Tiêu Dật nhún vai :
– Dù vậy đi nữa, chúng ta cũng phải đợi.
Tiểu Thiên Sứ lắc đầu không biết sao hơn đành đứng đợi tiếp.
Canh ba chậm chạp trôi qua.
Đầu canh tư hai người đứng đợi bên ngoài, vừa lạnh vừa đói, bất ngờ có tiếng từ phía trong ngôi lều vọng ra :
– Người ở bên ngoài xin mời vào trong.
Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ vừa bước vào trong lều liền cảm thấy ấm áp trở lại, chợt nghe thiếu niên nọ hỏi tiếp :
– Nhị vị là ai? Từ đâu đến đây?
Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ đồng thanh đáp :
– Chúng tôi là thủ hạ của Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân, phụng mệnh Vu tiền bối sai khiến đến đây tìm Giao Đông đệ nhất thần thâu Tái Thời Thiên, đồ đệ của người.
Thiếu niên này tuy còn trẻ tuổi nhưng cực kỳ khôn ngoan, lão luyện, không vội nói ra lai lịch của mình mà hỏi tiếp :
– Khẩu thuyết vô bằng, nói không thì vô ích, các ngươi có tín vật gì không?
Tiểu Thiên Sứ hấp tấp đáp :
– Có, có mà!
Tiêu Dật trợn mắt nhìn Tiểu Thiên Sứ rồi bảo thiếu niên nọ :
– Tín vật không dễ dàng đưa cho người lạ được, không biết ngươi có phải là Tái Thời Thiên không?
Thiếu niên nọ mỉm cười đáp :
– Ta chỉ là bằng hữu của Tái Thời Thiên.
Tiêu Dật cũng mỉm cười nói :
– Ngươi đã không phải là Tái Thời Thiên vậy thì có biết Tái Thời Thiên đi đâu và khi nào trở về đây.
Thiếu niên nọ vẫn nhếch miệng cười như cũ :
– Y đi đâu ta cũng không biết, còn chừng nào về thì ta lại càng không rõ nữa.
Tiêu Dật nghe vậy liền nói :
– Vậy chúng ta không dám phiền nhân huynh.
Đoạn chàng quay sang kéo Tiểu Thiên Sứ định bước ra khỏi căn lều bỏ đi.
Thiếu niên nọ khẽ nhích động thân hình dùng chiêu “Phi Yến Nghênh Xuân”, vọt tới đứng chặn ngang trước cửa cản đường hai người.
Tiêu Dật nổi giận hỏi :
– Ngươi muốn gì?
Thiếu niên nọ thoáng điểm nụ cười giọng thản nhiên :
– Lưu tín vật lại đây.
Tiêu Dật cười lên một tràng dài :
– Ha ha ha… cuồng đồ to gan, lớn mật dám giở trò ngang ngược trước mặt bản thiếu gia, thiệt là nằm mộng giữa ban ngày, hừ…
Tiểu Thiên Sứ cũng tức giận :
– Tiêu Dật, chúng ta đi thôi, chớ giỡn mặt với hắn làm chi.

Thiếu niên nọ cười hì hì cất tiếng châm chọc :
– Nè, đừng có nóng mà, có để tín vật lại đây rồi bỏ đi cũng còn chưa muộn mà.
Tiểu Thiên Sứ tức không chịu được song thủ đồng thời vung ra theo thế Hắc hổ đào tâm nhằm ngực thiếu niên nọ móc tới.
Thiếu niên nọ vẫn điềm nhiên nhẹ nhàng lách mình tránh né.
Tiêu Dật thấy vậy liền xông tới trợ chiến quyền cước liên hoàn tung ra toàn là những tuyệt chiêu của cửu đại môn phái trong võ lâm.
Thiếu niên nọ mỉm cười trêu chọc :
– Ái da, cái món lẩu thập cẩm này cũng lợi hại quá đó chớ Tiêu Dật bị chọc tức thẹn đỏ mặt, cùng với Tiểu Thiên Sứ kẻ trước người sau liên tiếp vây đánh thiếu niên lạ mặt nọ. Thiếu niên nọ vẫn điềm tĩnh xoay người thi triển tuyệt kỹ “Xuất Thủ Vô Ngần” rồi lại sử dụng “Xuất Cước Vô Tích”, ung dung nghênh tiếp.
Chỉ thấy la hán quyền, lục hợp quyền, nhị lang quyền, bát quái quyền… liên hoàn tung ra.
Nội bát cước, ngoại bát cước liên tiếp phóng tới không sao phân biệt được thực hư, chỉ thấy cước pháp lưu chuyển khắp nơi. Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ nhất thời hoa mắt không biết chống đỡ ra sao.
Bất ngờ Tiêu Dật la lên hoảng hốt :
– Hỏng rồi.
Tiểu Thiên Sứ vội hỏi :
– Chuyện gì vậy?
Tiêu Dật lo lắng đáp :
– Tín vật bị mất tiêu rồi.
Chợt thấy thiếu niên tay cầm tiểu kim quy ngắm nghía hồi lâu đoạn mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.
Tiêu Dật thấy vậy tức quá vội đưa tay giật lại :
– Trả lại cho ta, trả lại cho ta.
Thiếu niên nọ bật cười ha hả :
– Đồ vật của ta làm sao trả lại cho các ngươi?
Tiểu Thiên Sứ hầm hầm đáp :
– Ngươi thiệt là vô lý rõ ràng là tín vật của chúng ta bị ngươi lấy mất, sao lại biến thành đồ của ngươi.
Tiêu Dật thông minh tuyệt đỉnh, nghe thiếu niên kia nói chàng chợt hiểu ra liền bước tới bảo :
– Hóa ra ngươi chính là Tái Thời Thiên.
Lúc này thiếu niên mới gật đầu thừa nhận mình chính là đồ đệ mà Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân Vu Phong cần tìm.
Tiêu Dật cao hứng bật cười ha hả, song Tiểu Thiên Sứ mặt không vui bực bội hỏi :
– Ngươi làm cái trò quái quỷ gì vậy?
Tái Thời Thiên gượng cười đáp :
– Giang hồ hiểm ác, phúc họa khó lường, lại thêm bọn Thần Long bang ngày càng lộng hành.
Tái Thời Thiên mời Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ vào trong lều rồi đem đồ ăn ra cho hai người, đoạn kêu họ nghỉ ngơi cho khỏe.
Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ ăn xong tinh thần phấn chấn hẳn lên, song cũng không muốn nghỉ ngơi bởi vì có chuyện cấp bách cần phải làm.
Tiểu Thiên Sứ càng nóng nảy hơn, vừa ăn xong đã vội lên tiếng hối thúc :
– Tái đại ca, chúng ta phải đi lẹ lên nếu không Trần Phong sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng đó.
Tái Thời Thiên nghe vậy liền hấp tấp hỏi :
– Trần Phong đại ca bị sao rồi?
Tiêu Dật lên tiếng kể lại :
– Thần Long bang nghe nói Phân đàn Cái bang ở Giao Đông không chịu nghe theo lệnh của Tử Long đàn liền phái bọn hắc y sát thủ trong hắc y đội tới hạ độc thủ sát hại đệ tử Cái bang, Trần Phong hiện bị chúng bắt giam tại Ngũ Liên đường, trong sơn cốc vùng Ngũ Liên sơn.
Tái Thời Thiên nghe Trần Phong bị bắt, liền hậm hực bảo :
– Hừ, bọn Thần Long bang đúng là cả gan, dám bắt Trần Phong đại ca. Hừ, ta sẽ không tha mạng cho bọn chúng đâu.
Tiểu Thiên Sứ lên tiếng khen :
– Tái đại ca thật là người trọng nghĩa khí, hết lòng với bằng hữu, chúng ta hãy đi lẹ lên.
Tái Thời Thiên đóng cửa lều lại, trước mộ phần của thân mẫu quỳ xuống bái lạy rồi nói :
– Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, hôm nay ân sư gặp nạn, hài nhi phải đến tiếp cứu, sau này hài nhi sẽ quay về đây mong mẫu thân tha tội cho hài nhi.
Đoạn chàng bái lạy ba cái rồi cùng với Tiêu Dật, Tiểu Thiên Sứ thi triển khinh công lẹ làng phóng thẳng về phía Ngũ Liên đường ngay trong đêm.
Chẳng bao lâu ba người đã đến Ngũ Liên đường, thấy tòa đại viện tĩnh lặng vô cùng.
Tiểu Thiên Sứ vẫn đứng ở ngoài canh cửa, Tái Thời Thiên và Tiêu Dật nhảy vọt qua tường, phi thân nhẹ nhàng vào trong nội viện.
Phía trong đại viện vắng lặng không một bóng người.
Tiêu Dật đến gian phòng nhỏ mà lúc trưa chàng đã gặp Trần Phong, nhưng phía trong phòng cũng trống trơn, không còn thấy tung tích của Trần Phong đâu nữa.
Tái Thời Thiên vội bảo :
– Không xong rồi, Trần Phong bị chúng mang đi rồi, chúng ta phải cấp tốc đuổi theo mới mong cứu được.
Tiêu Dật cũng nói :
– Hắc y nhân nhất định sẽ mang Trần Phong xuôi xuống phía nam, chúng ta cũng thuận đường, vậy thì cùng đuổi theo bọn chúng để giải cứu cho Trần Phong cũng không có chi trở ngại.
Ba người vội vàng rảo bước khắp Ngũ Liên thành, song vẫn không phát giác ra tung tích bọn hắc y nhân, thế là ba người rời Ngũ Liên thành đi xuống phía nam vào thành Lâm Nghi để tra xét tung tích bọn hắc y nhân.
Trong thành Lâm Nghi, ba người phân ra ba đường để truy xét ba nơi. Tái Thời Thiên đi tra xét khắp các tửu điếm. Tiểu Thiên Sứ rảo khắp các khách điếm, khách trạm. Còn Tiêu Dật tra xét khắp các kỹ viện trong thành, sau đó cùng tụ họp tại Mỹ Vị tửu điếm để thông báo.
Tái Thời Thiên cùng Tiểu Thiên Sứ đang ngồi bên trong, nét mặt nhăn nhó rầu rỉ, xem ra hai người không truy tìm ra tung tích bọn hắc y nhân rồi.
Tiêu Dật lúc này đi vào mặt mày hớn hở thầm nói nhỏ vào tai Tái Thời Thiên và Tiểu Thiên Sứ, hai người nghe qua liền cao hứng ăn uống, nét mặt tươi vui không hề có chút phiền muộn.
Ăn xong bữa cơm ngon lành cả ba cùng phi thân thẳng về hướng Nghi Thủy hà.
Nơi Nghi Thủy hà gió yên sóng lặng, một chiếc thuyền vừa rời khỏi bến chèo ra giữa dòng sông.
Ba người đứng trên bờ đồng thanh cất tiếng kêu to :
– Thuyền gia ngừng… ngừng lại đi.
Chiếc thuyển chẳng những không dừng lại mà còn cố căng buồm chèo nhanh hơn, song vì gió quá nhẹ không đủ sức đẩy thuyền đi nhanh được.
Lúc này từ trong khoang thuyền có một gã hắc y nhân gầy ló đầu ra, gã gầy này chính là Chu Tử, đội trưởng của hắc y đội, một thủ hạ thân tín của Mã đàn chủ.
Chu Tử cười sằng sặc :
– Nè, tiểu tử kia mi gọi cái gì vậy, muốn cứu người hả? Hắc hắc… nếu muốn đi cùng thì bay lên thuyền này với ta đi cho vui, hắc hắc…
Tiêu Dật tức tối dậm chân la lên :
– Trễ quá, chúng ta đến trễ rồi, hừ, tức quá là tức.
Tiểu Thiên Sứ cũng la lớn :
– Nè, bọn kia có gan thì chèo thuyền lại đây.
Năm gã hắc y nhân trên thuyền nghe vậy liền cất tiếng cười ngạo nghễ, la lớn tiếng :
– Ha… ha.. ha… tiểu tử đến đây thử coi! Ha ha…
Tái Thời Thiên lặng im không nói một lời, âm thầm vận công lực chạy đến sát mé sông rồi lẳng lặng đề khí thi triển thuật khinh công thượng thừa lướt đi trên mặt nước như bay, tựa như là đi trên mặt đất vậy.
Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ thấy vậy buột miệng khen :
– Thuật khinh công của Tái đại ca thiệt là cao siêu quá!
Bọn hắc y nhân trên thuyền thấy thế cũng trố mắt kinh ngạc, đứng ngẩn người ra.
Trong nháy mắt Tái Thời Thiên đã đúng trên đầu thuyền quát lớn :
– Lũ cuồng đồ Thần Long bang, các ngươi mau thả Trần Phong ra thì ta sẽ tha mạng, bằng không tất cả bọn ngươi sẽ làm mồi cho cá đó Mấy gã hắc y nhân lập tức xông tới, thừa lúc Tái Thời Thiên còn chưa đứng vững định hạ thủ xô chàng xuống nước.
Bọn chúng đâu biết rằng tuyệt kỹ Xuất Thủ Vô Ngần của Tái Thời Thiên lợi hại vô cùng, bọn chúng còn chưa kịp động thủ thì Tái Thời Thiên đã đẩy tới một chiêu “Xuất Thủ Vô Ngần” đánh văng một gã xuống sông, năm tên còn lại thấy vậy phát hoảng không dám tiến tới nữa. Gã gầy Chu Tử lớn tiếng la hét như điên :
– Tiến lên, huynh đệ chúng ta kẻ trước người sau tấn công, xô hắn xuống sông để báo thù, mau lên đừng có sợ.
Tái Thời Thiên nghe vậy cười thầm trong bụng :
– “Hà, cái lão quỷ gầy này làm sao mà la lối om sòm vậy, phải cho hắn xuống nước trước mới được.”
Gã gầy Chu Tử đang la hét, không ngờ Tái Thời Thiên nhào tới, hữu cước tung ra sử dụng chiêu “Xuất Cước Vô Tích” đá gã lộn cổ xuống sông.
Chợt nghe…
Bịch… ùm!
Bọt nước bắn tung tóe ướt cả mạn thuyền.
Bốn gã hắc y nhân còn lại thấy vậy, song vẫn ngoan cố không chịu quy thuận, lại còn dùng độc chiêu định xô Tái Thời Thiên ngã nhào xuống sông.
Thấy thế Tái Thời Thiên càng thêm tức giận thi triẻn một lúc liên tiếp năm chiêu “Xuất Thủ Vô Ngần” đánh cho bốn tên còn lại rớt hết xuống dòng sông.
Những thanh âm trầm đục vang lên, bốn gã hắc y nhân không biết bơi, lại bị trọng thương nên chìm nghỉm dưới sông.
Lão lái thuyền kinh hãi nhảy vào trong khoang chạy trốn.
Con thuyền không có người lái, xoay tròn giữa dòng.
Tái Thời Thiên lục lọi trong khoang tìm kiếm Trần Phong, nhưng trừ số hành lý của bọn hắc y nhân ra trên thuyền không còn gì khác.
Tái Thời Thiên vội mời lão chèo tuyền ra bảo lão hạ buồm xuống, quay thuyền lại đón Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ.
Lúc thuyền sắp tấp vào bờ, Tiêu Dật và Tiểu Thiên Sứ vội phóng lên trên khoang.
Tiêu Dật cất tiếng hỏi :

– Tái đại ca, Trần Phong có ở trên thuyền không?
Tái Thời Thiên lắc đầu :
– Ta kiếm không thấy.
Tiểu Thiên Sứ hừ lên một tiếng :
– Mấy cái tên hắc y nhân chết bầm này quả là quỷ quyệt, chắc là bọn chúng giấu Phi mao cước Trần Phong vào nơi nào rồi đó.
Tiêu Dật gật đầu tán thành :
– Đúng đó, con thuyền lớn như vầy, chúng ta thử tìm kỹ lại coi, nhất định là sẽ tìm thấy mà.
Từ sạp thuyền đến đáy thuyền, rồi từ đuôi thuyền đến đầu mũi thuyền, ba người đều không bỏ qua nơi nào, cuối cùng Tiểu Thiên Sứ đã tìm ra được Trần Phong.
Trần Phong bị điểm huyệt rồi giấu vào sau đống củi phía sau gần đuôi thuyền.
Tái Thời Thiên vội giải khai huyệt đạo cho Trần Phong, đoạn vận công chửa trị thương thế cho Trần Phong.
Trần Phong từ từ tỉnh lại, cất giọng yếu ớt nói với ba người :
– Đa ta các vị đã cứu mạng ta.
Tái Thời Thiên bảo :
– Trần đại ca cứ nằm nghỉ đi, đừng nói nữa, chúng ta cùng xuống phương nam để gặp sư phụ ta là Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân.
Tiêu Dật nói với lão lái thuyền :
– Thuyền gia, hãy nhổ neo giương buồm ra khỏi Nghi Thủy hà rồi qua Nhập Vân hà đi thẳng xuống thành Tô Châu cho ta.
Lúc này bỗng có gió đông nam thổi đến, chiếc thuyền căng buồm lướt đi như bay về hướng nam.
Lão lái thuyền cực kỳ lão luyện, lái thuyền khéo léo vô cùng, chỉ trong vòng hai ngày hai đêm đã đến được thành Tô Châu danh tiếng vang dội khắp vùng Giang Nam.
Bốn người liền xuống thuyền đi dạo quanh thành Tô Châu.
Bởi vì Tái Thời Thiên lần đầu tiên đến Tô Châu, nên phong cảnh Lâm Viên xinh đẹp ở đây không khỏi làm cho chàng trầm trồ thán phục.
Tiêu Dật dẫn chàng đi qua Lục Môn rồi dạo quanh Hổ Khẩu sơn một vòng, đoạn nói cho chàng biết Bang chủ Thần Long bang Ngã Thị Ngã đã chiếm cứ Kiếm Trì sơn trang đuổi Lý trang chủ đi từ mấy tháng nay.
Tái Thời Thiên nghe vậy phẫn nộ mắng chửi :
– Lão tặc Ngã Thị Ngã này lộng hành quá sức, ta nhất định sẽ làm cho Thần Long bang không ngóc đầu lên nổi, để trừ hậu họa cho võ lâm.
Phong cảnh Tô Châu tươi đẹp, song ba người không dám lưu lại đây lâu mà phải cấp tốc trở về gặp Vu Phong.
Cuối cùng cả bốn người đã trở về sơn cốc nơi quần hùng nghĩa hiệp đang tụ họp.
Vu Phong nghe tin ái đồ Tái Thời Thiên đã đến liền cùng quần hùng ra ngoài nghênh tiếp.
Tái Thời Thiên quỳ xuống đất bái lạy :
– Đồ nhi đã đến. Người có điều chi phân phó.
Trần Phong cũng vái chào :
– Vu tiền bối, đệ tử Cái bang Phi mao cước Trần Phong kính bái.
Vu Phong cao hứng tươi cười nói :
– Tốt, tốt lắm.
Tái Thời Thiên bước tới lấy con tiểu kim quy ra đoạn trịnh trọng dâng lên đưa cho Vu Phong.
– Tiểu kim quay đây xin sư phụ thâu nhận.
Vu Phong không không hề khách khí, nhận con tiểu kim quy rồi bỏ vào trong ngực áo.
Tiểu Lạc khẽ buông tiếng thở dài nuối tiếc, xem ra con tiểu kim quy khó mà về tay mình.
Vu Phong nghiêm nghị nói :
– Chuyện này tuyệt đối cơ mật, tối đến về phòng ta sẽ nói sau.
Màn đêm phủ xuống, trong phòng của Vu Phong hai người đang hàn huyên với nhau, càng lúc càng thân mật.
Tái Thời Thiên kể cho sư phụ nghe việc chàng đã tìm ra di cốt của mẫu thân, khiến Vu Phong cực kỳ cảm động.
Vu Phong cũng đem chuyện huyết chiến với Thần Long bang ở Long Hổ tiêu cục kể cho chàng nghe, lại thêm quần hùng võ lâm hiệng iờ đang quyết chí diệt trừ Ngã Thị Ngã xóa sổ Thần Long bang để trừ hại cho giang hồ.
Tái Thời Thiên nghe xong trong lòng hết sức tức giận, hậm hực nói :
– Sư phụ à, vậy thì đồ nhi quyết cùng với chư vị tiền bối trừ diệt Thần Long bang.
Vu Phong thấy thế cao hứng nói tiếp :
– Lần này ta sai Tiêu Dật đi tìm con là có một việc cực kỳ quan trọng đó.
Tái Thời Thiên nóng nảy hỏi :
– Chuyện gì vậy sư phụ?
Vu Phong liền đem chuyện Bang chủ Thần Long bang có đôi găng tay Trường Bạch Thần Lực quyển, cực kỳ lợi hại, mỗi khi đeo nó có thể làm tăng thêm ba thành công lực nói cho Tái Thời Thiên nghe.
Tái Thời Thiên mỉm cười nói với Vu Phong.
– Sư phụ, người khỏi cần nói nữa, đồ nhi cũng biết rồi, dụng ý của sư phụ là lấy trộm nó chứ gì?
Vu Phong gật đầu.
Tái Thời Thiên cả quyết nói :
– Sư phụ cứ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ lấy được nó mà.
Vu Phong gật gù :
– Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi, nhưng mà lần này việt hệ trọng vô cùng. Ngã Thị Ngã lại không phải là kẻ tầm thường, bởi vậy ngươi cũng phải hết sức cẩn thận khi hành sự không được sơ suất nếu không hậu họa sẽ không sao tả xiết.
Tái Thời Thiên lắng tai nghe kỹ rồi nói với Vu Phong :
– Đồ nhi sau khi làm xong công việc này sẽ quay về cạnh mộ mẫu thân ba năm, đợi hết ba năm rồi đồ nhi sẽ theo hầu sư phụ để báo đáp công ơn của người.
Vu Phong nghe Tái Thời Thiên nói, trong lòng lão càng thêm cảm động, liền gật đầu :
– Được, ta đồng ý!
Tái Thời Thiên theo lời Vu Phong phân phó chạy đi tìm Tiêu Dật rồi hai người cùng đi thẳng đến thành Tô Châu.
Tại thành Tô Châu, Tái Thời Thiên và Tiêu Dật nhanh chóng tìm ra Tổng đàn của Thần Long bang không mấy khó khăn bởi vì đây chính là sòng bạc do Mã đàn chủ thiết kế lập nên mà Tiêu Dật đã có lần đến đây.
Vừa vào đến sòng bạc, Tiêu Dật cảm thấy hứng thú, còn Tái Thời Thiên chỉ miễn cưỡng, trong bụng chỉ nghỉ làm sao cho mau gặp Lăng Vân Phi để kiếm cách lấy trộm Trường Bạch Thần Lực quyển bảo bối của Ngã Thị Ngã.
Bởi có thuộc hạ của Lăng Vân Phi hồn báo nên Tiêu Dật biết rõ qui củ của sòng bạc, chỉ có thắng mới được xuống tầng hai chơi tiếp, còn nếu như muốn xuống tầng ba thì phải có đổ kỷ cao siêu thì mới mong có hy vọng.
Tiêu Dật và Tái Thời Thiên đến trước một cái bàn đổ xí ngầu chỉ thấy có một gã hắc y nhân đứng làm cái, còn chung quanh đã có không ít người vây quanh.
Gã hắc y nhân lớn tiếng la :
– Ai muốn đến đây thử sức thì đến lẹ lên!
Tiêu Dật bước tới lên tiếng :
– Ta đến đây thử vận may với ngươi một ván.
Nói rồi chàng lấy ra một tấm ngân phiếu một ngàn lạng bạc đặt lên trên bàn.
Gã hắc y nhân cầm cái lại la lớn :
– Có người nào chơi nữa không, mau đặt bạc xuống đi, trễ là không có cơ hội đâu.
Trong đám người xung quanh có kẻ đặt cho tên hắc y nhân cũng có người theo phe Tiêu Dật, song hắc y nhân được đặt nhiều hơn còn Tiêu Dật thì chỉ có một số ít mà thôi.
Có kẻ đặt ra mười lượng bạc, cũng có người to gan đặt trăm lạng bạc, song không ai dám mạo hiểm đặt đến ngàn lạng bạc.
Hắc y nhân thấy có nhiều người chơi đặt ba ra liền cầm mấy hột xí ngầu lắc lắc trong tay miệng lẩm bẩm :
– Điểm nhỏ đi, điểm lớn dừng, sáu con lục mau nghe lệnh ta.
Nói dứt lời gã ném mấy hột xí ngầu lên trên bàn.
Ba hột xí ngầu dường như bieét nghe lời, xoay tròn mấy vòng rồi dừng lại để lộ ra mười tám điểm.
Tiêu Dật thấy vậy cũng lảm nhảm trong miệng :
– Điểm lớn đi, điểm nhỏ dừng.
Quả nhiên điểm nhỏ dừng lại, điểm lớn đã đi đâu hết.
Ba hột xí ngầu còn lại một hột ba điểm, một hột hai điểm, còn hột cuối cùng chỉ có một điểm.
Tổng cộng gã hắc y nhân được hai mươi bốn điểm.
Bây giờ đến phiên Tiêu Dật đổ xí ngầu, chàng cũng cầm sáu hột lên thầm thì :
– Điểm lớn là bằng hữu của ta.
Sáu hột xí ngầu lại xoay tròn trên bàn.
Gã hắc y nhân luôn miệng nói :
– Nhỏ nhỏ đi coi.
Ba hột đầu tiên dừng lại, một hột bốn điểm, một hột năm điểm, còn một hột duy nhất được sáu điểm, cộng lại chỉ được mười lăm điểm mà thôi.
Gã hắc y nhân thấy vậy liền đưa mắt nhìn vào ba hột còn lại nói tiếp :
– Nhỏ, nhỏ nữa đi.
Ba hột xí ngầu còn lại để lộ ra một hột hai điểm, một hột bốn điểm và hột cuối cùng năm điểm.
Cộng lại Tiêu Dật được hai mươi sáu điểm, hơn gã hắc y nhân hai điểm.
Thế là Tiêu Dật được hai ngàn lạng bạc, gã hắc y nhân đang muốn chơi thêm nữa, nhưng đã nghe Tiêu Dật bảo :
– Ta muốn thăng cấp đánh lớn hơn nữa.
Gã hắc y nhân hiểu ý vội dẫn Tái Thời Thiên và Tiêu Dật xuống dưới tầng hai của sòng bạc.
Dưới đây quy củ có khác hơn, phàm ai muốn chơi, số bạc ít nhất phải đặt là một vạn lạng, còn nhiều nhất là mười vạn lạng không hơn không kém.
Cho dù phải có số bạc lớn như vậy, song cũng có không ít kẻ mê đổ bác lao xuống dưới đây mong được phát tài, giàu có, vì vậy chỉ qua mấy ván có kẻ đã tán gia bại sản, bơ vơ không cửa không nhà.
Các chơi ở dưới đây cũng khác phía trên, chủ yếu dùng bàn quay số để ăn thua.
Lúc đầu Tiêu Dật chỉ đặt một vạn lạng bạc vào ở nhất vạn. Chiếc bàn quay số di chuyển qua ô nhất vạn, nhị vạn, ngũ vạn, rồi nhị thập vạn, tam thập vạn, ngũ thập vạn.
Chiếc kim từ từ qua ô nhất bách vạn như muốn dừng, song lại cố nhích qua một chút gần với ô nhất vạn của Tiêu Dật.
Tiếng ồn ào của mấy người đặt vào ô nhất bách vạn, ha ha… nhất bách vạn rồi.
Những người đặt bạc vào ô nhất vạn cũng hét lớn :
– Nhất vạn, nhất định đúng là nhất vạn không sai, Gã hắc y nhân làm cái thận trọng cầm thước đo, quả nhiên cây kim ép gần sát vào ô nhấ vạn của Tiêu Dật.
Thế là Tiêu Dật lại thắng, lần này chàng ăn được mười vạn lạng bạc.
Tái Thời Thiên thấy Tiêu Dật thắng liền hối chàng hãy đi lẹ lên.
Tiêu Dật chậm rãi đáp :
– Tái đại ca đừng có nong mà, quy củ ở đây phải thắng ba bàn mới được xuống tầng dưới.
Tái Thời Thiên đành phải đứng đợi, ván thứ hai Tiêu Dật lại ăn nữa, số bạc của chàng giờ đã là một trăm vạn lạng.
Ván thứ ba Tiêu Dật đặt hết xấp ngân phiếu một trăm vạn lạng xuống bàn, Tiểu Thiên Sứ thấy thế cũng phải đổ mồ hôi lạnh lo lắng cho Tiêu Dật.
Cây kim trên bàn quay lại di động từ ô nhất vạn chuyển dần xuống ô tam vạn, ngũ vạn rồi bát thập vạn, cửu thập vạn.
Cây kim chậm dần rồi từ từ dừng lại ở ô nhất bách vạn.
Tiêu Dật đang mừng thầm bỗng nhiên cây kim nhích qua ô nhất vạn làm cho Tiêu Dật toát mồ hôi lạnh, mặt xám ngắt, tiếc bao công sức nãy giờ, phút chốc biến thành mây khói.
Đột nhiên chiếc kim như có phép thần lại tiếp tục dao động từ từ lướt qua các ô rồi dừng lại ở ô nhất bách vạn.

Tiêu Dật mừng quá nhảy lên la lớn :
– Ta thắng rồi.
Tái Thời Thiên đứng bên khẽ điểm nụ cười bí mật.
Lúc này một gã hắc y nhân bước đến bảo hai người :
– Mời nhị vị tiếp tục xuống tầng dưới chơi tiếp, tiểu nhân xin dẫn đường.
Tiêu Dật lắc đầu :
– Chúng ta không chơi nữa.
Gã hắc y nhân nghe vậy chợt sa sầm nét mặt, khẽ “hừm” lên một tiếng.
Tiêu Dật thản nhiên nói :
– Chúng ta muốn gặp Lăng trang chủ Lăng Vân Phi, đây là lễ vật hội kiến.
Nói rồi chàng đưa xấp ngân phiếu ba trăm vạn lạng bạc cho gã hắc y nhân.
Hắc y nhân đưa mắt nhìn hai người một hồi đoạn hỏi :
– Các ngươi là ai?
Tiêu Dật đáp :
– Chúng ta là người của Lăng Vân sơn trang, lúc Trang chủ chúng ta gia nhập quý bang hai ta không có ở nhà, bây giờ mới đến đây được.
Gã hắc y nhân dẫn hai người đi ra phía sau rồi bảo hai người nằm lên trên giường, chiếc giường từ từ hạ xuống đem họ xuống tầng ba của sòng bạc.
Lăng Vân Phi thấy Tiêu Dật đến biết chỗ Vu Phong có chuyện gì nên mới đến đây, liền ra tiếp đón hai người.
Tiêu Dật thấy Lăng Vân Phi liền nói :
– Lăng trang chủ, ngài đến gia nhập Thần Long bang không đem huynh đệ chúng ta đi theo, báo hại chúng tôi khổ quá.
Lăng Vân Phi cố ý buông tiếng thở dài :
– Lúc đó Lý Mộng Tường thừa cơ ta không phòng bị đột ngột đâm ta một kiếm, néu như ta không nhanh chân tẩu thoát, e rằng bây giờ khó mà gặp lại các ngươi.
Tiêu Dật lại nói tiếp :
– Chúng tôi lại không muốn cái lão điên Vu Phong Tử chôn sống nên mới không quản cực khổ hiểm nguy cố tìm đến đây.
Lăng Vân Phi gật đầu :
– Đúng đó, ta đi thì chư huynh đệ nhất định khó sống với lão điên Vu Phong Tử, hôm nay hai người đến được đây coi như chúng ta có cơ duyên với nhau đó.
Gã hắc y nhân đứng gần đó nghe ba người nói chuyện cực kỳ thân mật nên cũng không nghi ngờ gì liền nói :
– Lăng trang chủ, ngày hãy tiếp thuộc hạ ngài nhé, ta đi đây!
Đợi cho tên hắc y nhân đã đi ra, Lăng Vân Phi mới hạ giọng nói nhỏ :
– Tiêu Dật, ngươi đến đây làm gì, nơi này nguy hiểm lắm, không phải đùa đâu.
Tiêu Dật chỉ vào Tái Thời Thiên :
– Vị này là Giao Đông đệ nhất thần thâu Tái Thời Thiên, đồ đệ của Vu tiền bối.
Lăng Vân Phi gật gù :
– Ta cũng đã nghe Vu huynh nói qua, có chuyện gì quan trọng cần đến ta vậy?
Tiêu Dật hạ giọng đáp :
– Tái đại ca và ta đến kiếm tiền bối lần này là để tìm cách lấy trộm Trường Bạch Thần Lực quyển.
Lăng Vân Phi nghe nói vô cùng cao hứng, bởi vì lão biết rõ Thần Long chưởng của Ngã Thị Ngã mà không có Trường Bạch Thần Lực quyển giúp sức thì cũng không có gì đáng sợ.
Hiện giờ nghe Tái Thời Thiên đến đây trộm Thần lực quyển, thì cảm thấy Vu Phong và quần hùng cực kỳ chu đáo.
Song Lăng Vân Phi chợt ấp úng :
– Nhưng mà…
Tiêu Dật nhanh miệng hỏi :
– Lăng trang chủ, có gì khó khăn vậy?
Lăng Vân Phi trầm ngâm :
– Chẳng những khó khăn mà còn nguy hiểm nữa kia.
Lăng Vân Phi không phải nói khoác, bởi vì Ngã Thị Ngã không phải là hạng người tầm thường, nếu không làm sao y dám lập ra Thần Long bang.
Tiêu Dật lắc đầu :
– Có gì mà phải sợ hắn, vãn bối nghĩ Ngã Thị Ngã đâu phải là thần tiên.
Lăng Vân Phi gật đầu :
– Ngã Thị Ngã tuy không phải là thần tiên nhưng Thần Long chưởng quả thật lợi hại ghê gớm, huống hồ lại có thêm Thần lực quyển giúp sức.
Lúc này Tái Thời Thiên mới nói :
– Lăng trang chủ nói đúng, Ngã Thị Ngã nếu như không có thực lực không có võ công siêu tuyệt hì khó khiến cho các bang phái khác đến gia nhập Thần Long bang.
Lăng Vân Phi gật đầu :
– Quả là không sai.
Tái Thời Thiên nói :
– Bây giờ chúng ta làm tùy viên của tiền bối tìm cơ hội đến Kiếm Trì sơn trang để tra xét coi lối vào ra sơn trang có dễ không rồi thử xem Ngã Thị Ngã thường để Thần Lực quyển ở đâu, rồi mới có thể kiếm cách để lấy trộm.
Lăng Vân Phi tán đồng :
– Ta xem ra phải làm như vậy trước cũng được.
Vậy là Tiêu Dật cùng Tái Thời Thiên trở thành thuộc hạ thân tín của Lăng Vân Phi.
Trưa hôm sau, đột nhiên có mật lệnh của Ngã Thị Ngã triệu hồi Lăng Vân Phi về Kiếm Trì sơn trang để bàn chuyện.
Tiêu Dật cùng Tái Thời Thiên nhân đó cũng theo Lăng Vân Phi đến Kiếm Trì sơn trang.
Đến Hổ Khẩu sơn, Ngã Thị Ngã lập tức mời Lăng Vân Phi vào trong nội thất bàn chuyện đại sự, còn Tiêu Dật và Tái Thời Thiên chỉ được đứng bên ngoài mà thôi.
Tái Thời Thiên ngắm nhìn xung quanh rồi lớn tiếng khen :
– Phong cảnh nơi đây thật là tươi đẹp.
Tiêu Dật hiểu ý liền cất tiếng phụ họa :
– Phải đó, có sơn thủy hữu tình lầu đài nguy nga tráng lệ, chỉ tiếc là thiếu mỹ nữ mà thôi.
Hai người phát giác ra chỉ có mấy gã hắc y nhân canh giữ trước sơn môn còn phía sau sơn môn và Vân Thiền Tự, nơi y nghỉ ngơi thì không có bóng dáng một gã hắc y nhân nào cả.
Xem ra Ngã Thị Ngã tự phụ võ công cao tuyệt nên không cần thuộc hạ canh gác cẩn mật.
Phía trong nội thất, Ngã Thị Ngã đang mật đàm với Lăng Vân Phi.
Ngã Thị Ngã nói :
– Lăng trang chủ xem ra ngày Thần Long bang thống nhất võ lâm đã không còn bao xa nữa.
Lăng Vân Phi không hiểu dụng ý của y nên cứ yên lặng không nói, chỉ chăm chú lắng nghe mà thôi.
Ngã Thị Ngã thấy Lăng Vân Phi chăm chú lắng nghe liền nói tiếp :
– Mã đàn chủ lần này xuất ngoại đi tảo trừ những kẻ cứng đầu không chịu hợp tác với Thần Long bang về bẩm báo rất đáng mừng, cái đám đệ tử Cái bang ở Giao Đông không chịu nghe lệnh Bang chủ của chung lâu nay, giờ đã bị tiêu vong hết rồi.
Lăng Vân Phi vẫn không đổi sắc, chăm chú lắng nghe như cũ.
Ngã Thị Ngã dường như cũng đã quen nên lại nói tiếp :
– Ta muốn đợi Mã đàn chủ trở về lần này, chúng ta sẽ ra tay thống nhất võ lâm Trung Nguyên, bá chủ giang hồ.
Lăng Vân Phi lúc này mới lên tiếng :
– Bang chủ chuẩn bị làm thế nào?
Ngã Thị Ngã đáp :
– Ta đang muốn nghe ý kiến của ngươi, ý kiến của ngươi lúc nào cũng hữu dụng cả.
Lăng Vân Phi cười bảo :
– Bang chủ quá khen đó thôi, hôm nay người gọi lão hủ đến đây tất là Bang chủ đã có kế sách hết rồi.
Ngã Thị Ngã thấy Lăng Vân Phi đoán đúng tâm tư của mình nên càng thấy việc mình mời Lăng Vân Phi đến đây là đúng.
Ngã Thị Ngã bèn nói tiếp :
– Thống nhất võ lâm cần phải có Minh chủ, phải chọn nơi làm Tổng đàn rồi còn phải thưởng xứng đáng cho những thuộc hạ có công lao…
Lăng Vân Phi khẽ lắc đầu.
Ngã Thị Ngã thấy Lăng Vân Phi lắc đầu liền nói :
– Mấy điều ta nói ra đều là những chuyện phải làm…
Lăng Vân Phi ôn tồn ngắt lời :
– Bang chủ à, võ lâm Minh chủ chính là ngài đó, không thể nào chọn ai khác được.
Ngã Thị Ngã nghe vậy gật gù tỏ vẻ hài lòng nhưng hắn đã biết dã tâm của Mã đàn chủ muốn thay mình làm Minh chủ võ lâm, song không tiện nói ra.
Lăng Vân Phi lại nói tiếp :
– Còn việc chọn nơi làm Tổng đàn thì không cần thiết, Bang chủ chỉ cần thay đổi danh hiệu của Kiếm Trì sơn trang, đặt cho nó một danh hiệu mới là được rồi.
Ngã Thị Ngã nghe vậy liền mỉm cười hài lòng.
Lăng Vân Phi thấy Ngã Thị Ngã vui vẻ trong lòng thầm tức cười, song ngoài mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, lại cất tiếng nói tiếp :
– Qui củ thì đã có sẵn rồi, bang qui của Thần Long bang có thể dùng được cho toàn thể võ lâm, còn thưởng công cho thuộc hạ thì ai đến gia nhập trước thì được thưởng trước.
Ngã Thị Ngã thập phần cao hứng, cười ha hả nói :
– Lăng trang chủ quả là cao kiến.
Lăng Vân Phi thấy Ngã Thị Ngã đã nghe lời mình bèn đem diệu kế của mình thuyết phục Ngã Thị Ngã :
– Bang chủ nói quả không sai, hiện giờ đã đến lúc thống nhất võ lâm, dù sao thì đa số các môn phái trong cửu đại môn phái võ lâm đã gia nhập Thần Long bang, vậy thì vào ngày rằm tháng tám, Bang chủ nên khai mạc đại hội tỉ thí võ công để chính thức lên ngôi Minh chủ võ lâm.
Ngã Thị Ngã vui mừng nói :
– Hay lắm, quả là hảo ý, hảo ý.
Lăng Vân Phi đặt ra kế này để tiêu diệt Ngã Thị Ngã bởi lão nghĩ rằng muốn diệt trừ Thần Long bang trước hết phải trừ cho được ma đầu Ngã Thị Ngã mới xong chuyện.
Trong đại hội võ lâm mà trừ được Ngã Thị Ngã, Thần Long bang như rắn mất đầu, tức khắc sẽ phải tan rã mà không cần quần hùng phải phí công.
Lúc này Ngã Thị Ngã đang mơ tưởng đến cảnh tượng mình thống nhất võ lâm Trung Nguyên lên ngôi Minh chủ nên cười nói tiếp :
– Lăng trang chủ, từ lúc ngươi gia nhập Thần Long bang đến giờ, các bang phái giang hồ đến xin hợp tác với Thần Long bang rất đông, sau này chức tổng quản sẽ là của ngươi đó.
Lăng Vân Phi vội bảo :
– Bang chủ, chức tổng quản phải để cho Mã đàn chủ mới đúng.
Ngã Thị Ngã nhếch mép cất tiếng cười lạnh lẽo đoạn lắc đầu.
Lăng Vân Phi thấy thế bèn nói :
– Bang chủ, chuyện tỉ võ để lên ngôi Minh chủ là tối quan trọng, còn chuyện khác thì để sau đó hãy tính.
Ngã Thị Ngã liền hạ giọng bảo :
– Thôi được, chuyện đó sau này hãy bàn, ngày mai ta sẽ phát thiếp mời các môn phái võ lâm đến dự đại hội tỉ võ của Thần Long bang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.