Bạn đang đọc Tiểu Quỷ Bá Đao – Chương 14: Ham Sắc Để Mất Bạc
Tại Ngũ Liên sơn.
Nơi Vong Hải lâu trên đỉnh Vọng Hải phong, bầu không khí thật cô tịch. Vu Phong, Châu trưởng lão và bang chúng Cái bang đều không nói với nhau một lời.
Bây giờ đã vào gần trưa ngày thứ sáu, Vu Phong đang tuyền cho Tái Thời Thiên hơi chân khí sau cùng.
Nếu như nửa đêm hôm nay Phi Mao Cước Trần Phong không mang bình Lao Sơn Thánh Thủy tuyền về kịp thì khó mà bảo toàn sinh mạng cho Tái Thời Thiên cho nên lòng ai náy đều nóng như lửa đốt mong Trần Phong mau quay trở về.
Giờ Ngọ đã qua, đệ tử Cái bang thì thầm bàn luận :
– Tại sao sư đệ giờ này vẫn chưa về?
– Cái danh hiệu Phi Mao Cước coi như tiêu rồi.
– Lao sơn cảnh đẹp mê người, e rằng y vẫn còn lưu luyến.
Vu Phong, Châu trưởng lão đều im lặng không nói, tuy vậy ai nấy đều lo lắng vô cùng, hy vọng Trần Phong mau quay trở về.
Lúc này Vu Phong ngước nhìn sắc trời, đoạn quay sang nói với Châu trưởng lão :
– Xin ngày chuẩn bị cho ta một chậu lớn tuyết thủy nơi Ngũ Liên sơn, lại đi mang về cho ta một cây Linh chi để sẵn trong phòng đóng cửa lại để ta tùy ý sử dụng.
Châu trưởng lão nghe vậy vội hạ lệnh cho Cái bang đệ tử lập tức thi hành, lúc này thời gian cực kỳ quý báu.
Chỉ một lát sau Cái bang đệ tử đã về bẩm báo :
– Bẩm trưởng lão Ngũ Liên sơn tuyết thủy đã đầy đủ rồi, nhưng Linh chi trên đỉnh Vọng Hải phong đã không còn nữa.
Vu Phong nghe vậy thoáng cau mày lo lắng :
– Châu trưởng lão à, Linh chi này tuy không thập phần quan trọng song muốn khôi phục công lực cho Tái Thời Thiên thì không thể thiếu nó được.
Châu trưởng lão nghe vậy vội bảo :
– Vu tiền bối bất tất phải lo điều đó.
Nói đoạn lão lấy từ trong mình ra một túi gấm nhỏ, trong đó có một cọng Linh chi ngàn năm đưa cho Vu Phong.
Mấy đệ tử Cái bang thấy vậy vội lên tiếng ngăn lại :
– Bẩm trưởng lão, đây là linh dược người đã bảo dưỡng suốt mấy chục năm phòng khi hữu sự không nên…
Vu Phong nghe vậy lòng cực kỳ cảm động, đồng thời cũng thấy khó xử vô cùng, nhất thời không biết làm sao cho phải.
– Cái này…
Châu trưởng lão điềm nhiên nói :
– Vu tiền bối không nên do dự, việc cứu Tái Thời Thiên là quan trọng, Linh chi này sớm muộn cũng phải dùng, bây giờ đã đến lúc cần, sau này có thể kiếm được mà Vu Phong nghe cũng đúng bèn không chút do dự nhận lấy cọng Linh chi đoạn bỏ vào trong chậu Liên Sơn thủy tuyết. Bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong chỉ còn đợi Trần Phong mang bình Thánh Thủy tuyền về mà thôi.
Bóng tịch dương đã ngã xuống phía tây, giờ Thân đã trôi qua.
Đến lúc này chẳng những bọn đệ tử Cái bang phiền muộn mà Vu Phong và Châu trưởng lão cũng có chút lo âu bồn chồn không yên.
Vầng thái dương đã lặn hẳn xuống đại dương mênh mông, giờ Dậu đã trôi qua, mọi người càng thêm lo lắng không yên. Ngay lúc đó một đệ tử Cái bang lớn tiếng la :
– Trưởng lão… Trần… Trần Phong đã về.
Ráng mây chiều đỏ rực, hoàng hôn buông xuống, Trần Phong phi thân lao vút lên Vọng Hải phong.
– Trưởng lão… đệ… đệ tử đã về…
Đoạn chàng gỡ bình Thánh Thủy tuyền xuống đưa cho Vu Phong.
Vu Phong bảo Châu trưởng lão :
– Hãy cởi hết y phục của Tái Thời Thiên, bỏ y vào chậu nước. Lúc ta trị thương cho y bất cứ ai cũng không được vào bên trong. Vô luận có thanh âm gì ở bên trong phát ra cũng không được bước vào, nếu không thì bao nhiêu công lao mấy ngày qua cũng coi như vô ích.
Châu trưởng lão căn dặn thuộc hạ xong liền kêu người khiêng Tái Thời Thiên để vào trong chậu, đoạn tất cả lui ra ngoài cho Vu Phong trị thương.
Phía trong Vọng Hải lầu, Vu Phong đóng tất cả các cửa lại, đoạn đổ bình Lao sơn Thánh Thủy tuyền vào trong chậu rồi lại bỏ một viên Bách Bảo Hoàn Dương vào trong miệng Tái Thời Thiên. Sau đó lão cũng cởi bỏ y phục vào trong chậu ngồi vận công đả thông huyệt đạo của Tái Thời Thiên.
Thánh Thủy tuyền thật là tinh tuyền thủy làm cho Tuyết thủy Ngũ Liên sơn bốc hơi lạnh như băng giá.
Viên Bách Bảo Hoàn Dương thứ hai đang không ngừng ngưng tụ chân khí vào trong thể nội của Tái Thời Thiên.
Linh chi ngàn năm cũng không ngớt lưu chuyển trong châu thân của Tái Thời Thiên, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa ổn định nội tạng cho chàng.
Vu Phong dùng công lực của mình gia tăng dược lực của Bách Bảo Hoàn Dương làm cho nó lưu chuyển khắp thể nội của Tái Thời Thiên.
Hơi thở của Tái Thời Thiên càng lúc càng rõ hơn.
Một lát sau hơi thở đã trở nên trầm ổn.
Chân khí của Vu Phong cùng với dược lực và Linh chi bắt đầu trục xuất chất độc với Tuyết thủy Ngũ Liên sơn cũng hợp lực dồn huyệt bầm ra khỏi nội tạng của Tái Thời Thiên.
– Ái da đau chết ta… đau quá, chết ta rồi.
Tiếng rú thảm thiết của Tái Thời Thiên khiến cho ai nấy đều rùng mình ghê rợn, mấy đệ tử Cái bang bước tới nói :
– Trưởng lão để chúng tôi vào giúp y.
– Trưởng lão chắc y đau chết mất.
– Trưởng lão à, cái lão điên Vu Phong tử này…
Châu trưởng lão cũng không chịu nổi muốn vào coi xem nhưng chợt ngừng lại đứng yên bất động, lại ra hiệu cho đệ tử không ai được phép đến gần Vọng Hải lầu.
Qua đến giờ Tuất tiếng la trong Vọng Hải lầu dần dần nhỏ đi chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn mà thôi.
Tái Thời Thiên khạc ra mấy cục huyết bầm chứng tỏ ẩn tích đáng sợ của Thiết Sa chưởng đã không còn trong cơ thế chàng nữa.
Hơi thở của chàng mỗi lúc một điều hòa hơn.
Tiếng rên rỉ càng lúc càng nhỏ rồi im bặt không nghe thấy nữa.
Đến giờ Hợi gần cuối canh hai, Vọng Hải lầu đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Đầu canh ba, Vu Phong mới mở cửa bước ra.
Châu trưởng lão và Cái bang đệ tử nhất tề nghênh đón.
Vu Phong chỉ mệt mỏi gật đầu mà không nói gì.
Mọi người chạy vào trong Vọng Hải lầu chỉ thấy Tái Thời Thiên nằm trên giường, hơi thở đã bình thường, sắc mặt đã hơi có sắc hồng.
Châu trưởng lão không dám làm kinh động đến chàng, cứ để yên cho Tái Thời Thiên ngủ một giấc.
Gió núi thổi tới mát lạnh, Vu Phong và Châu trưởng lão ngồi trên tảng thảm hải thạch, không có ý muốn ngủ chút nào.
Châu trưởng lão ôn tồn nói :
– Nhờ có tuyệt kỹ của tiền bối mà Tái Thời Thiên đã thoát khỏi cái chết oan uổng.
Vu Phong cười đáp :
– Trưởng lão quả lời, chẳng qua đó là phúc khí của Tái Thời Thiên còn lớn, khí số chưa tuyệt đó thôi Một thoáng trầm mặc trôi qua.
Châu trưởng lão lại nói :
– Vu tiền bối thi ân cứu mạng, lão hóa tử đây vĩnh viễn không quên đâu.
Vu Phong lắc đầu đáp :
– Ta cứu Tái Thời Thiên là vì ta đó thôi, vừa để làm rõ sự thật ra sao vừa để thu hồi số bạc, phân phát cho nạn dân, xong rồi sớm tiêu diệt sào huyệt Thần Long bang để trừ họa cho võ lâm.
Châu trưởng lão nghe vậy bèn hạ giọng đáp :
– Vu tiền bối vì đại nghĩa giang hồ, Cái bang chúng ta chưa hề biết đến chuyện Thần Long bang thật là xấu hổ.
Vu Phong cười bảo :
– Châu trưởng lão, đừng tự trách mình như vậy, trên người còn có Bang chủ, dưới còn có bang chúng đệ tử, được như hôm nay cũng không phải là dễ.
Châu trưởng lão nói :
– Chúng ta gặp nhau đây là có cơ duyên, sau này nếu Vu tiền bối làm chuyện gì cần đến thì tệ bang sẵn sàng giúp đỡ, chỉ cần Vu tiền bối nói một tiếng.
Hai người cùng vòng tay thi lễ…
Đêm đã khuya, Châu trưởng lão và Vu Phong chưa chịu trở vào Vọng Hải lầu, vẫn đang đàm luận.
Vu Phong nói tiếp :
– Châu trưởng lão, ta là người trực tính, người gọi ta là điên khùng cũng được, cuồng cũng được, ta không để tâm đâu.
Châu trưởng lão vội nói :
– Ta cũng thích được điên như tiền bối đó.
Vu Phong lên tiếng :
– Ta có điều này không biết Châu trưởng lão có chịu đáp ứng không?
Châu trưởng lão gật đầu :
– Vu tiền bối cứ nói!
Vu Phong nghiêm mặt cao giọng nói :
– Ta muốn nhận Tái Thời Thiên làm đồ đệ.
Châu trưởng lão nghe vậy chợt bật cười :
– Ha ha ha…
Vu Phong nóng nảy hỏi :
– Trưởng lão có đồng ý không?
Châu trưởng lão vẫn cười ha hả, lặng im không đáp.
Vu Phong sa sầm nét mặt lớn tiếng thóa mạ :
– Ngươi cười cái gì, có đồng ý hay không? Làm gì mà cứ hả miệng ra cười hoài vậy.
Châu trưởng lão đột nhiên ngừng không cười nữa, song chưởng vung ra xuất chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh nhằm vào đầu Vu Phong đánh tới.
Sự tình xảy ra quá đường đột, Vu Phong không kịp đề phòng, tuy đã dùng chiêu “Long Quyện Sơn Phong” đẩy lui chưởng thế của đối phương, song đầu vai trái cũng bị lãnh một chưởng.
Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân quả không hổ danh gặp hiểm mà không loạn, điềm tĩnh xoay người lộn ngược ra sau.
– Châu trưởng lão, ngươi…
Mặc kệ Vu Phong la gọi, Châu trưởng lão vẫn tung ra độc chiêu tấn công Vu Phong tới tấp.
Vu Phong nổi giận, vai trái dù bị trúng một chưởng vẫn không hề hấn chi, điềm nhiên xuất chiêu hóa giải chưởng lực của đối phương.
Vu Phong cau mày trách :
– Châu trưởng lão, không ngờ mi lại là kẻ tiểu nhân như vậy.
Châu trưởng lão cất tiếng cười lạnh :
– Vu Phong tử, ngươi đúng là lão điên. Châu trưởng lão đã chết từ lâu rồi, biết chưa?
Vu Phong trợn mắt há hốc miệng, kinh ngạc :
– Cái gì?
– Ta không muốn mi gọi ta là Châu trưởng lão nữa, hừ…
Vu Phong thoáng kinh ngạc :
– Vậy thì… ngươi… ngươi là ai?
Châu trưởng lão giả mạo cười ha hả :
– Mi còn chưa hiểu sao? Ta chính là Hạ Sơn Hổ.
Vu Phong há hốc miệng không thốt nên lời.
Hạ Sơn Hổ cười hề hề bảo :
– Sao? Thuật dị dung của ta cũng được đó chớ?
Vu Phong ngơ ngác hỏi :
– Nhưng mà tại sao ngươi phải làm như vậy?
Hạ Sơn Hổ cất tiếng cười cuồng ngạo :
– Vu Phong tử, mi chẳng những điên mà còn ngu nữa, ha ha… chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu sao?
Vu Phong nhăn mặt cười khổ :
– Cái đó quả thật ta không hiểu?
Hạ Sơn Hổ cười lạt :
– Mi thiệt là ngu quá, ta làm như vậy với Tái Thời Thiên cũng do số bạc của mi đó.
Vu Phong tròn mắt :
– Số bạc lọt vào trong tay ngươi rồi mà?
Hạ Sơn Hổ cười đáp :
– Cái đó chỉ đúng có một chút thôi, ba chục vạn bạc bằng ngân phiếu vẫn còn trong tay sư đệ ta, lão ngu điên thử nghĩ coi ta đâu để cho y chết được, ta làm sao dễ dàng để ba mươi vạn lạng ngân phiếu biến đi được, nếu như ta không xuất thủ quá nặng thì cần gì đến lão điên nhà mi.
Vu Phong chợt hiểu ra, song vẫn hỏi tiếp :
– Vậy thì mấy hôm nay những việc ngươi làm, những điều ngươi nói là thật hay là giả?
Hạ Sơn Hổ vênh bản mặt lì lợm đáp :
– Thật cũng có mà giả cũng có, thật giả lẫn lộn như vậy mới thú vị chớ.
Vu Phong hậm hực hừ lên một tiếng.
Hạ Sơn Hổ chợt nghiêm mặt lên tiếng :
– Nè, đừng có nổi giận mà, lai lịch của ta và Tái Thời Thiên mà ta kể mấy hôm trước là chuyện thật hoàn toàn đó.
Vu Phong liền truy hỏi :
– Tại sao ngươi phải làm như vậy?
– Nếu như không làm như thật thì lão điên ngươi nhất định không tin, làm sao mà ta có thể ở lại đây đến lúc này.
Vu Phong càng nghe càng nổi giận đường đường là Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân, danh chấn giang hồ mà lại bị một tiểu tử lừa gạt dễ dàng như vậy.
– Vậy thì bây giờ mi định làm gì nữa đây?
Hạ Sơn Hổ cười âm hiểm :
– Ta muốn giết mi nhưng không được, thì bây giờ đành phải “Tẩu vi thượng sách”, chuồn ra khỏi đây mà thôi, nhưng chẳng lâu ta sẽ còn gặp lại nhau mà.
Vu Phong căm tức cực độ, nạt lớn :
– Ai còn muốn gặp cái bản mặt mi nữa?
– Nếu không phải là lão điên Vu Phong tử thì cũng là Tái Thời Thiên sư đệ của ta.
– Chúng ta không muốn thấy mặt mi nữa
– Thật không?
– Đương nhiên là thật rồi, còn phải hỏi gì nữa?
Hạ Sơn Hổ cười lớn :
– Ha ha ha, lão điên đừng vội khẳng định như thế, còn một vạn lạng bạc trong tay ta cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Vu Phong ấp úng :
– Cái này thì…
Hạ Sơn Hổ cười lạt :
– Các ngươi không tìm ta thì ta cũng nhất định phải tìm các ngươi.
Vu Phong ngạc nhiên :
– Tại sao vậy?
Hạ Sơn Hổ cười hô hố :
– Còn hỏi tại sao hả, nói chuyện với mi mệt quá. Lão già điên khùng này thiệt là ngu không tưởng nổi, phải gọi ngươi là Ngũ Tuyệt Quân Ngu mới đúng đó.
Vu Phong cười lạt :
– Ta thật ngu như vậy sao?
Hạ Sơn Hổ cười đáp :
– Cái đó là đúng rồi, còn số ngân phiếu đáng giá ba chục vạn lạng bạc lẽ nào ta lại buông tha hắn?
Vu Phong cất tiếng cười lạnh :
– Mi tự tin thoát khỏi tay Vu Phong tử này được sao?
Hạ Sơn Hổ thản nhiên đáp :
– Có gì là khó đâu? Chắc chắn là được.
Vu Phong hất hàm hỏi :
– Tại sao mi dám chắc như vậy?
Hạ Sơn Hổ cười hề hề, vẻ mặt cực kỳ đắc ý :
– Nè, ta nói cho lão điên mi biết, vai trái của mi thọ thương, lại thêm phải lo lắng an nguy cho Tái Thời Thiên, hơn nữa mi còn phải kiếm hắn để đòi lại số ngân phiếu đúng không nào?
Vu Phong nghe vậy bất giác đưa mắt liếc nhìn Tái Thời Thiên, hơi thở đã ổn định song vẫn còn yếu.
Hạ Sơn Hổ lại nói :
– Chúng ta đều không muốn hắn chết nên…
Vu Phong thịnh nộ hét vang :
– Cút mau!
Hạ Sơn Hổ cười lạt :
– Khó nghe quá, khó nghe quá, mục đích đầu tiên của ta đã xong. Tái Thời Thiên sống lại là ta có hy vọng lấy được số ngân phiếu rồi, bây giờ ta phải đi đây. Ha ha ha…
Tiếng cười vang vọng trong đêm còn chưa dứt, Hạ Sơn Hổ đã phi thân xuống dưới Vọng Hải phong, đoạn mất hút trong màn đêm dày đặc.
Vu Phong chuyên tâm lo trị thương cho Tái Thời Thiên, không bao lâu chàng đã khôi phục lại khỏe mạnh như trước.
Tái Thời Thiên sau khi hồi phục công lực liền bái Vu Phong làm sư phụ mình.
Vu Phong có đồ đệ như Tái Thời Thiên trong lòng lão cực kỳ cao hứng, thầm so sánh Tập Tiểu Lạc và Tái Thời Thiên.
– Tập Tiểu Lạc có căn bản võ công tương đối cao, lại thêm thông minh lanh lẹ, chỉ có điều quá tinh ranh quỷ quái, chuyên bày trò chọc ghẹo sư phụ.
– Tái Thời Thiên võ công ảo diệu, công phu “Xuất Thủ Vô Ngần” đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, lại thêm thông minh tuyệt đỉnh, trung hậu, thật thà, chỉ có điều nội công còn non kém.
Vu Phong liền đem công lực của mình truyền cho Tái Thời Thiên một phần, giống hệt như lúc trước đã truyền cho Tiểu Lạc.
Tái Thời Thiên đem chuyện lúc trước kể lại cho Vu Phong nghe.
Thì ra lúc Vu Phong bước vào Yến Vân khách điếm đã gây chú ý cho Tái Thời Thiên và lão chưởng quỹ.
Lúc đó Tái Thời Thiên đang kiếm cách cứu giúp nạn dân, lúc Vu Phong định lấy đĩnh bạc ra bị chàng nhìn thấy.
Đêm hôm đó Vu Phong suốt đêm không nhắm mắt nên Tái Thời Thiên không có cơ hội lấy cái túi vải. Lúc trời gần sáng đang định rời khách điếm chàng chợt thấy lão chưởng quỹ từ phòng Vu Phong lướt ra, tay cầm túi vải của Vu Phong.
Tái Thời Thiên đang muốn truy xét bỗng gặp tiểu nhị bước lên đem nước đến đành phải bỏ đi.
Tất cả chuyện này đều xảy ra lúc Vu Phong mệt mỏi chợp mắt trong một khắc đồng hồ.
Lão chưởng quỹ Yến Vân khách điếm thấy số bạc quá lớn liền động lòng tham, phát giác tiểu nhị có ý gần gũi thân tình với Vu Phong nên muốn sát nhân diệt khẩu, đến nửa đêm hôm đó thừa lúc tiểu nhị ngủ gật dưới gầm bàn lão liền nhẫn tâm hạ độc thủ giết chết tiểu nhị.
Lúc lão ra tay hạ sát tiểu nhị, Tái Thời Thiên đã lẻn vào phòng lão xách túi bạc của Vu Phong đi mất.
Lão chưởng quỹ vừa trở về phòng thì Hạ Sơn Hổ đến, bởi vì khắp các tửu điếm, khách điếm, chưỡng quỹ, lão chủ quỹ trong thành Ngũ Liên y đều quen mặt, lão chưởng quỹ lúc này không hề biết túi bạc đã bị Tái Thời Thiên lấy mất nên không chịu nói. Hạ Sơn Hổ tức giận dùng Thiết Sa chưởng đưa hắn về chầu Diêm Vưong sau đó truy tìm tông tích của Tái Thời Thiên.
Do trong túi vải có tờ cáo thị của Vu Phong, Tái Thời Thiên biết đã trộm lầm của cứu nạn dân nên chàng mạo danh Vu Phong tử chứ không dùng danh hiệu Giao Đông đệ nhất thần thâu của mình.
Nghe chuyện này hai người quyết định cấp tốc thi hành việc cứu trợ nạn dân và báo thù Tiểu Diện Tặc Hạ Sơn Hổ. Đầu tiên Tái Thời Thiên đến gần Thám Hải thạch dùng tuyệt chiêu “Đảo Cẩu Kim Câu” đào số ngân phiếu ẩn giấu dưới Thám Hải thạch lên.
Đoạn chàng cùng sư phụ nhờ Cái bang đệ tử đi khắp nơi phân phát số bạc cho nạn dân.
Tái Thời Thiên mời Phi Mao Cước cùng đệ tử Cái bang lại để bàn chuyện, Vu Phong dặn dò bọn họ không được sơ ý để lộ tin tức ra ngoài.
Trần Phong cùng đệ tử Cái bang bảo đảm bí mật bởi vì bang qui cực kỳ nghiêm ngặt, ai cũng đều không dám trái qui củ của Bang chủ đã đặt ra.
Phi Mao Cước Trần Phong và các tiểu hóa tử mang số bạc đi rồi, Vu Phong và Tái Thời Thiên bắt đầu bàn mưu tính kế báo thù Hạ Sơn Hổ đoạt lại số bạc phân phát cho nạn dân.
Lúc hạ sơn, Vu Phong bỗng nói với Tái Thời Thiên :
– Đồ nhi, ngươi dám đánh cuộc với sư phụ không?
Tái Thời Thiên ấp úng :
– Cái này… cái này thì…
Vu Phong bực bội nói :
– Ngươi đừng có cái này cái nọ nữa… nếu như muốn thì gật đầu còn như không muốn thì lắc đầu, chớ có gì mà phải ấp úng hoài vậy.
Tái Thời Thiên nghe vậy vội gật đầu.
Vu Phong cao hứng lên tiếng :
– Đồ nhi thiệt là được đó, biết tâm ý của sư phụ.
Vu Phong chưa nói hết câu, Tái Thời Thiên đã lắc đầu quầy quậy. Vu Phong thấy vậy tỏ vẻ không vui hỏi :
– Làm sao mà cứ một lát ngươi gật đầu rồi một lát lại lắc đầu. Thiệt là không bằng Tiểu Lạc, nếu ta không muốn đánh cuộc y cũng tìm cách chọc tức cho ta phải đánh cuộc với y mới thôi.
Tái Thời Thiên nghe Vu Phong nói mình không bằng Tập Tiểu Lạc vội cao giọng bảo :
– Sư phụ, ai nói là đồ nhi không chịu đánh cuộc?
Vu Phong hơi thoáng ngạc nhiên :
– Vậy tại sao ngươi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tái Thời Thiên vội giải thích :
– Đồ nhi gật đầu là đồng ý song nói đồ nhi hiểu tâm ý sư phụ thì không dám, nên đồ nhi mới lắc đầu.
Vu Phong có vẻ tức giận :
– Ngươi là đồ đệ ta, làm sao mà không hiểu tâm ý của ta được.? Chuyện này thật vô lý.
Tái Thời Thiên thành thật đáp :
– Đồ nhi nghĩ sao nói vậy, sư phụ hà tất phải nổi giận.
Vu Phong thấy Tái Thời Thiên thực thà liền không giận chàng nữa, đành phải nói :
– Thôi được, vậy không đánh cuộc nữa.
Tái Thời Thiên vội bảo :
– Sư phụ, đồ nhi đâu có nói là không đánh cuộc nữa, chỉ vì sư phụ không nói cách đánh cuộc ra sao, làm sao đồ nhi trả lời được?
Vu Phong nghe vậy bèn tươi cười đáp :
– Đúng đúng đó, ta phải nói cho ngươi nghe mới được.
Tái Thời Thiên hối Vu Phong :
– Sư phụ nói lẹ lên đi.
Vu Phong liền đáp :
– Chúng ta bây giờ tạm chia, sau đó xem ai kiếm ra Hạ Sơn Hổ trước thì sẽ tính sổ với hắn thì coi như thắng cuộc.
Tái Thời Thiên vỗ tay cười nói :
– Sao sư phụ không chịu nói sớm, nói sớm là đồ nhi chịu ngay.
Bỗng nhiên Vu Phong làm ra vẻ bí mật, hạ giọng nói nhỏ :
– Nếu như lần này đồ nhi thắng thì ngươi sẽ được….
Vu Phong đang nói chợt ngừng lại giữa chừng.
Tái Thời Thiên nóng nảy hỏi dồn :
– Được cái gì? Sư phụ nói lẹ đi mà, làm gì nói nửa chừng vậy, sư phụ không nói đồ nhi sẽ không đánh cuộc nữa đâu.
Vu Phong hốt hoảng xua tay :
– Đừng giận, ta sẽ nói ngay là được rồi.
Tái Thời Thiên vội cất tiếng giục :
– Sư phụ đừng có làm như hài nhi lên ba như vậy, nói lẹ lên, nếu đồ nhi thắng thì sao?
Vu Phong nhăn mặt thiểu não :
– Ta có một con Tiểu Kim quy thuần chất bằng hoàng kim chế ra cực kỳ tinh xảo, Tiểu Lạc kiếm cách chiếm lấy nó, song ta không chịu đưa, lần này nếu ngươi thắng ta đành phải đưa nó cho ngươi thôi.
Tái Thời Thiên thấy sư phụ nhăn mặt cười khổ liền bật cười ha hả.
Tái Thời Thiên càng cười, Vu Phong càng nhăn mặt sầu não.
Tái Thời Thiên thấy vậy cố ý chọc thêm :
– Thì ra là bảo bối của sư phụ, vậy thì đồ nhi nhất định phải thắng rồi.
Vu Phong mỉm cười :
– Ta sợ ngươi không thắng được đâu.
Tái Thời Thiên cả quyết :
– Nhất định là đồ nhi sẽ thắng mà.
Vu Phong đành gật đầu :
– Thôi được, ngươi thắng cũng được, vậy chúng ta chia tay ở đây.
Tái Thời Thiên vui vẻ :
– Chia tay ở đây cũng được, còn muốn gặp sư phụ thì gặp ở đâu và gặp lúc nào thì tiện?
Vu Phong nghĩ ngợi một chút đoạn ôn tồn đáp :
– Mười ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau tại Nghênh Xuân khách điếm ở Giao Châu.
Vu Phong nói xong liền quay người bỏ đi.
Tái Thời Thiên vội gọi lớn :
– Sư phụ dừng lại một chút đã.
Vu Phong vẫn cắm cúi bước đi không quay lại.
Tái Thời Thiên không giận mà lại nói tiếp :
– Sư phục chưa gặp Hạ Sơn Hổ thì biết đâu mà tìm hắn?
Vu Phong thấy đồ đệ hiền lành thật thà mà lúc nãy lão lại đi trách oan chàng, nên ngượng ngùng không dám quay lại.
Tái Thời Thiên thấy sư phụ vẫn không đáp vội chạy lại bảo :
– Hạ Sơn Hổ thường sống ở trong Gia Thành.
Vu Phong gật đầu :
– Ta biết rồi.
Tái Thời Thiên vẫn chưa an tâm liền nói tiếp :
– Hạ Sơn Hổ thường la cà nơi tửu quán, kỹ viện, hắn không biết đánh bạc.
Vu Phong trong bụng cảm thấy dễ chịu song ngoài miệng vẫn nói :
– Được, ta biết rồi mà.
Tái Thời Thiên lại bảo :
– Sư phụ gặp hắn giả dạng làm Châu trưởng lão, còn diện mạo của hắn thì…
Vu Phong lai ngắt lời chàng :
– Đồ nhi, thiên hạ gọi ta là Tứ Tuyệt Quân, trong đó có tuyệt kỹ nghe thanh âm người ta cực kỳ chính xác, ngươi chớ lo chi cho mệt.
Tái Thời Thiên lúc này mới yên tâm, vòng tay thi lễ :
– Đồ nhi xin cáo từ.
Hai người chia tay tại Ngũ Liên sơn, ai nấy đi lo việc của mình.
* * * * *
Tại Gia Thành một thị trấn quan trọng của vùng Giao Đông.
Trên một ngọn đồi ngoài cửa đông Gia Thành nơi đây có phần mộ của Xuất Thủ Vô Ngần Ngọa Thiện Nhân.
Hôm nay chung quanh mộ địa, cỏ tạp đã được dọn sạch, phiến đá xanh trước mộ đã để sẵn một bình rượu và một mâm thức ăn đầy ắp.
Tái Thời Thiên quỳ trước mộ dập đầu bái lạy đoạn cung kính dâng lên một ly rượu :
– Sư phụ, Tiểu Thiên đến đây thăm người, kính dâng người ly rượu, đoạn nói với người một chuyện.
Tái Thời Thiên mắt rưng rưng ngấn lệ, vừa nói vừa rót rượu ra ly tưới quanh ngôi mộ của Ngọa Thiện Nhân.
– Sư phụ, ân nuôi dưỡng, hài tử suốt đời không quên, mối thâm thù kẻ đã gây ra cái chết thảm cho người, hài tử nhất định dù chết cũng phải báo thù.
Ai ngờ thanh âm của Tái Thời Thiên vang lên chưa dứt, phía sau sườn đồi chợt có một tràng cười quái dị nổi lên :
– Hắc hắc hắc…
Chỉ nghe thanh âm phát ra mà không thấy người.
Tái Thời Thiên cao giọng quát :
– Mi là ai?
Một lão nhân đầu tóc rối bù dáng đi xiêu vẹo từ phía sau sườn đồi chạy tới.
– Ta là sư bá của ngươi đây.
Tái Thời Thiên thấy lão nhân này vừa dơ bẩn vừa xấu xí, người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, quái dị vô cùng, trong lòng không mấy vui vẻ cau mày đáp :
– Ta đâu có sư bá nào như lão.
Quái nhân cười đáp :
– Ngươi không biết nhưng mà ta phải là sư bá của ngươi.
– Phải thì mặc kệ lão chớ, ta không muốn tiếp lão.
Nói đoạn Tái Thời Thiên quay người bỏ đi.
Lão quái nhân nộ khí quát vang :
– Đứng lại, tiểu tử mi không được vô lễ với sư bá, ta nổi giận giết mi bây giờ.
Tái Thời Thiên vốn tâm địa thiện lương, thấy lão quái giận phát run, bèn đứng lại.
Quái nhân gật gù :
– Không sai, tiểu tử này còn có chút lương tâm tốt hơn tiểu tử hôm qua, cái gã tiểu tử hôm qua thiệt chẳng phải giống người.
Tái Thời Thiên nghe quái nhân nói như vậy liền quay người lại hỏi :
– Người hôm qua mặt mũi ra sao?
Quái nhân nọ lắc đầu :
– Úy da, tiểu tử ngày hôm qua ta gặp cực kỳ xấu xí, cái bản mặt y giống như Trư Bát Giới y đúc.
Tái Thời Thiên lẩm bẩm :
– Không phải à?
Quái nhân nọ nhíu mày :
– Cái gì mà không phải, cái gã Hạ Sơn Hổ sư huynh của ngươi không phải là cực kỳ xấu xí đó sao?
Tái Thời Thiên kinh ngạc :
– Lão đã gặp Hạ Sơn Hổ?
Quái nhân gật đầu :
– Chẳng những ta gặp gã mà còn đánh gã bị thương nữa, hừ, “Xuất Thủ Vô Ngần” đúng là đồ vô dụng, lại đi thu nhận cái gã đồ đệ xấu xí độc ác đó.
Tái Thời Thiên quát lớn :
– Ngươi không được lăng nhục sư phụ ta.
Quái nhân cười lạt :
– Mi không cho nói ta cũng cứ nói, Xuất Thủ Vô Ngần thiệt là đồ vô dụng, còn thiếu nợ ta chưa trả mà đã trốn xuống dưới mồ rồi.
Tái Thời Thiên ngập ngừng hỏi :
– Vậy… thì… lão… lão là ai?
Quái nhân nọ lạnh lùng :
– Ta nói rồi ta là sư bá của ngươi.
Tái Thời Thiên nghi hoặc :
– Tại sao ta không nghe sư phụ nhắc gì đến lão.
Quái nhân cười lạt :
– Y còn thiếu nợ ta làm sao dám nhắc được.
Tái Thời Thiên lắc đầu :
– Sư phụ ta không thể thiếu nợ ngươi được.
Quái nhân cả quyết nói :
– Y thiếu nợ ta nên ta mới đến đây đòi.
Tái Thời Thiên thấy lão quái nhân nói chắc chắn như vậy, mình lại không có căn cứ gì cho nên không đấu khẩu với lão nữa.
Lão quái nhân thấy Tái Thời Thiên không lên tiếng cho rằng mình đã thắng bèn đắc ý nói :
– Sư phụ chết, đồ đệ trả…
Tái Thời Thiên tròn mắt :
– Trả cái gì?
Quái nhân bực tức hét lớn :
– Trả cho ta món nợ.
Tái Thời Thiên thản nhiên bảo :
– Sư phụ ta thiếu nợ lão cái gì ta đâu có biết? Lão không nói rõ làm sao ta trả được?
Quái nhân lúng túng đáp :
– Cái này… nói ra… thì dài lắm.
Tái Thời Thiên lạnh nhạt :
– Nói dài không được thì nói ngắn cũng không sao.
Quái nhân nọ bèn kể về món nợ của Ngọa Thiện Nhân :
– “Ta là Giả Khắc Kỳ, mười năm trước hai ta cùng bái Thánh Tủ Vô Song Ngô Vũ làm sư phụ, sư phụ ta có hai môn võ công độc chiêu là “Xuất Thủ Vô Ngần” và “Xuất Cước Vô Tích”, mà qui củ của bản môn không được học hai môn. Bởi vì Ngọa Thiện Nhân học Xuất Thủ Vô Ngần, ta cũng rất muốn học, vì môn qui ta đành phải học Xuất Cước Vô Tích.
Sau này mấy lần ta lén bảo sư đệ truyền thụ “Xuất Thủ Vô Ngần” cho ta, song y không chịu, lúc sư phụ sắp lâm chung được sư phụ đồng ý, y đã đáp ứng mười năm sau hẹn sẽ truyền lại cho ta bí quyết của môn Xuất Thủ Vô Ngần.
Ta rời Giao Đông đúng mười năm, bây giờ trở về sư đệ đã không còn nữa, ngươi nói đó có phải là y nợ ta hay không?”
Tái Thời Thiên thật thà gật đầu.
Quái nhân lại nói tiếp :
– Vậy mà hôm qua xú tiểu tử nọ nói cái võ công của Thánh Thủ Vô Song còn thua chó móc mèo cào, Ngọa Thiện Nhân là đồ vô dụng, bảo ta chi bằng học “Thiết Sa chưởng” thì hay hơn, làm cho ta tức giận đến điên người.
Tái Thời Thiên nghe vậy vội hỏi :
– Sau đó thì sao?
– Ta nhường cho hắn ba chiêu đầu tiên, còn ta chỉ phóng một cước là hắn bị gãy chân liền.
Tái Thời Thiên cao hứng khen :
– Tuyệt lắm, hảo công phu.
Quái nhân cười lạt :
– Ngươi đừng vội đắc ý, hôm nay ngươi không chạy thoát đâu.
Tái Thời Thiên ngơ ngác :
– Tại sao vậy?
Quái nhân điềm nhiên đáp :
– Sư phụ thiếu thì đồ đệ phải trả nợ. Hạ Sơn Hổ còn nói sư đệ ta thiên vị đêm “Xuất Thủ Vô Ngần” truyền lại cho ngươi mà không dạy cho hắn, cho nên hôm nay ngươi phải trả lại món nợ của sư phụ ngươi thiếu ta.
Tái Thời Thiên nghe vậy bực tức đáp :
– Hừ, cái gã Hạ Sơn Hổ thiệt là xảo trá, sư phụ dạy hắn, hắn không chịu học còn nói là sư phụ không dạy, hừ…
Giả Khắc Kỳ nói :
– Tiểu tử đừng nổi giận, dù sao ta cũng đánh hắn chạy dài rồi, ngươi còn gì phải lo.
Tái Thời Thiên hậm hực :
– Hừ, lão chuyên môn phá rối chuyện của ta.
Giả Khắc Kỳ cau mày :
– Ta giúp ngươi đánh hắn bỏ chạy là không tốt sao?
Tái Thời Thiên bực bội lắc đầu.
Giả Khắc Kỳ lắc đầu :
– Thiệt là làm ơn giờ bị mắc oán.
Tái Thời Thiên giọng đầy sát khí :
– Ta phải giết chết hắn để báo thù cho sư phụ.
Giả Khắc Kỳ ôn tồn nói :
– Vậy thì ta đánh cho hắn chạy lại đây để cho ngươi báo thù.
Tái Thời Thiên hỏi lại :
– Lão kiếm được hắn sao?
Giả Khắc Kỳ cười bảo :
– Nhất định kiếm được mà.
Tái Thời Thiên vui mừng vội nói :
– Vậy thì chúng ta đi tìm hắn ngay bây giờ.
Giả Khắc Kỳ gật đầu :
– Được, chúng ta đi kiếm hắn.
Vừa mới đi được hai bước, Giả Khắc Kỳ đột nhiên hét lớn :
– Đứng lại.
Tái Thời Thiên vội dừng lại hỏi :
– Lại chuyện gì nữa, lão la ầm ĩ làm cho ta sợ hết hồn.
Giả Khắc Kỳ cười hề hề nói :
– Tiểu tử ta khoái nói to vậy đó, ngươi chưa hoàn trả ta món nợ thì đừng hòng bỏ đi được.
Tái Thời Thiên lắc đầu :
– Sư phụ ta đã thành người thiên cổ rồi, coi như người đã hết nợ, lão nếu muốn đòi thì xuống dưới mộ địa mà đòi.
Giả Khắc Kỳ luôn miệng :
– Trả được mà, sư phụ chết thì đồ đệ trả có sao đâu.
Tái Thời Thiên tức giận hỏi :
– Vậy hoàn trả bằng cách nào?
Giả Khắc Kỳ thản nhiên nói :
– Ngươi dạy Xuất Thủ Vô Ngần lại cho ta.
Tái Thời Thiên luôn miệng chối từ :
– Không được, không được.
Giả Khắc Kỳ lạnh lùng :
– Không được cũng phải được.
Tái Thời Thiên nổi giận giọng lạnh như băng :
– Ngươi… ngươi làm sao mà vô lý như vậy.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, lặng im không nói
Lúc này trên mộ địa bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người, sát khí tỏa ra cực kỳ trầm trọng.
Giả Khắc Kỳ thấy Tái Thời Thiên nổi giận thực sự vội dịu giọng nói :
– Tiểu tử ngươi đừng có giận, chỉ cần dạy ta mười ngày là được.
Tái Thời Thiên nghe vậy càng nổi giận lắc đầu bảo :
– Mười ngày, không được, không được, ta phải đi gặp sư phụ của ta.
Giả Khắc Kỳ lấy làm lạ hỏi :
– Cái gì? Sư phụ ngươi chưa chết sao?
Tái Thời Thiên vội nói :
– Không phải, đó là sư phụ mới của ta.
Giả Khắc Kỳ nghe vậy bật cười ha hả :
– Cái gì mà sư phụ mới sư phụ cũ, ngươi cứ bái ta làm sư phụ là được rồi.
Tái Thời Thiên liền hỏi :
– Tại sao vậy?
Giả Khắc Kỳ cười bảo :
– Ngươi dạy ta Xuất Thủ Vô Ngần để trả nợ cho ta, còn ta truyền lại “Xuất Cước Vô Tích” và thu ngươi làm đồ đệ.
Tái Thời Thiên vẫn lắc đầu :
– Như vậy là không công bằng.
Giả Khắc Kỳ cau mày hỏi :
– Làm thế nào mới công bằng?
Tái Thời Thiên điềm tĩnh đáp :
– Ta dạy ngươi, ngươi dạy lại ta, như vậy là công bằng, nên phải xưng hô là sư huynh sư đệ mới đúng chớ.