Đọc truyện Tiểu Qua Tử – Chương 47
Editor: Calcium
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu xuống hai người qua lớp cửa kính. Hoắc đại công tử nói chuyện ngày càng trở nên rối rắm, chỉ một câu đền đáp bằng thân thể đã khiến cho Diệp Hà Thanh im lặng, ngón tay đặt trên ghế xe lặng lẽ gãi gãi.
Hoắc Kiệt khiến cho Diệp Hà Thanh nằm nhoài úp sấp nhoài người vào lồng ngực hắn, hai cánh tay dễ dàng ôm trọn cậu, trên chóp mũi truyền tới một mùi thơm của dầu gội hương cam quýt nhẹ nhàng khoan khoái.
Diệp Hà Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ đã được hai năm tuổi vì vậy chất lượng vải đã mỏng dần theo năm tháng, Hoắc Kiệt lại rất hưởng thụ cảm giác ôm ấp này. Cách lớp áo mỏng manh ấm áp ấy, có cảm giác Diệp Hà Thanh không giống như cậu thường xuyên vận động vậy, vốn đã gầy rồi, chạm vào còn cảm giác khá mềm mại, dk thích tới nỗi không muốn buông đôi tay mình.
Diệp Hà Thanh bị chạm tới mức ngứa ngáy, bật cười thành tiếng, đôi tay cậu đặt dưới ghế bắt đầu cào loạn chậm rãi đưa tay ôm lấy gáy Hoắc Kiệt, ôm lấy hắn rồi nhẹ giọng nói: “Hoắc ca, đừng làm thế nha.”
Hoắc Kiệt nghiêng mặt, hơi thở lập tức phả vào tai Diệp Hà Thanh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Anh vừa nói là sự thật, nợ phải để anh trả, cho dù là tiền hay là người, tiền của anh em lấy, người của anh em cũng phải lấy.”
Diệp Hà Thanh lẩm bẩm: “Làm gì mà khoa trương vậy chứ.”
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, có đau đớn tới mức nào đi chăng nữa thì cậu đã dần buông rồi. Có một số chuyện tuy rằng không quên nhưng mỗi khi nhớ tới thì thực sự cũng không nghĩ nhiều như trước nữa.
Hoắc Kiệt trầm mặc, nắm chặt tay Diệp Hà Thanh.
Màu da cậu thực sự rất trắng, ngón tay vừa thẳng vừa dài, nhưng lại thô ráp không hề giống một đôi tay của thanh niên hai mươi tuổi nên có. Các ngón tay và khu vực xung quanh hổ khẩu đều có một lớp chai khá dày, thậm chí còn có vài vết sẹo nhàn nhạt, sờ qua có thể mơ hồ cảm nhận thấy.
Hoắc Kiệt siết chặt bàn tay cậu, Diệp Hà Thanh nhẹ nhàng giãy ra nói: “Hoắc ca, anh nhanh về nghỉ ngơi đi.” Cậu ít nhất cũng đã ngủ được một giấc còn hắn thì hết bận công việc đã tới đây luôn rồi, tần suất nửa đêm hắn chạy tới đây ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.
“Đau lòng anh à?” Hoắc Kiệt hỏi.
Diệp Hà Thanh không hề e dè: “Ừm…”
“Hôn anh một chút đi.” Hắn kề sát đến bên mặt cậu, đường nét thanh tú sạch sẽ, hắn vừa dứt lời thì cậu bất chợt trở nên căng thẳng.
Đôi môi Hoắc Kiệt như gần như xa đụng vào tai Diệp Hà Thanh, một lát sau người đang căng thẳng quay mặt về phía hắn, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên, miệng từ từ chạm vào nhau, thân mật không hề một tiếng động trao đổi hơi thở lẫn nhau.
Gần tới bốn giờ sáng, Diệp Hà Thanh mới nhỏ giọng tiễn Hoắc Kiệt đi. Sau khi lên lầu và ngủ thêm hai tiếng nữa thì cậu bò dậy rửa mặt chuẩn bị bữa sáng, vốn muốn nhắn cho Hoắc Kiệt một tin nhắn nhưng lại nghĩ tới đêm qua đối phương không được nghỉ ngơi liền nhịn lại không gửi nữa.
Người đang yêu đương khó tránh khỏi việc tinh thần tốt một cách bất ngờ, tám giờ mười lăm, Diệp Hà Thanh nhận được điện thoại của Hoắc Kiệt, nghe thấy người nọ đang nằm trên giường, giọng nói khàn khàn lười biếng, đang hỏi xem cậu có đến phòng tranh không.
Từ sáng sớm khi tới phòng tranh, Diệp Hà Thanh đã gặp Từ Tư Lễ, cậu mím mím môi nói mấy câu với Hoắc Kiệt xong thì cúp máy.
Từ Tư Lễ hỏi: “Điện thoại của anh trai tôi à?”
Diệp Hà Thanh không muốn nói nhiều: “Ừm.”
Từ Tư Lễ trầm mặc.
Diệp Hà Thanh chủ động mở miệng: “Tôi coi anh là bạn, anh còn là em trai của Hoắc ca nữa, những chuyện ngày hôm qua sau này đừng nhắc tới nữa.” Có những lời nói ra nhiều sẽ làm sứt mẻ tình cảm, hơn nữa cậu không hy vọng em trai Hoắc Kiệt lại nói về hắn như thế. Không cần biết sau này hai người sẽ gặp phải chuyện gì, ít nhất đến khi đó rồi nghĩ biện pháp đối mặt cũng được.
“Vậy những chuyện trước kia thì sao?” Từ Tư Lễ quan sát vẻ mặt Diệp Hà Thanh nhưng thấy không có nhiều sự thay đổi.
Cậu nói: “Chuyện quá khứ đều đã qua hết rồi, hiện tại có truy cứu cũng không còn cách nào, huống hồ nhà anh cũng đã bồi thường đầy đủ cho tôi rồi, tôi cứu anh là chuyện của tôi, chân không còn nguyên vẹn cũng là chuyện của tôi. Hơn nữa cũng đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người anh, không cần anh bồi thường nên anh cũng không cần ôm tâm lý hổ thẹn với tôi đâu.”
Mấy câu nói này đã khiến Từ Tư Lễ á khẩu không thốt thành lời, Diệp Hà Thanh cười nhẹ với hắn: “Tôi đi trước.”
Để lại Từ Tư Lễ không khỏi sinh ra cảm nghĩ hốt hoảng, ngẫm lại thì hành động của bản thân cũng thực sự quá buồn cười.
====
Diệp Hà Thanh chọn một ngày đẹp trời để chuyển nhà, còn đặc biệt xin nghỉ bên phòng tranh, Diệp Tiểu Chiếu cũng đã sớm báo lại với bác sĩ Nguy Lan, hai anh em dậy từ sớm dọn dẹp và đóng gói hành lý cần chuyển đi.
Lần này có nhờ Hoắc Kiệt giúp đỡ, phòng bọn họ thuê có đầy đủ đồ dùng gia đình rồi, trên thực tế chỉ cần mang hành lý tới ở là xong. Nhưng cho dù là Diệp Hà Thanh hay Diệp Tiểu Chiếu thì nơi đây là nơi mà ba năm nay khi hai người họ tới Phiền Thành gắn bó, mỗi một món đồ gia đình đểu tỉ mỉ lựa chọn mua về, đồ dùng lâu dần sẽ có tình cảm sâu đậm.
Lấy ví dụ như chiếc áo ngủ ba lỗ mà Diệp Hà Thanh hay mặc, Diệp Tiểu Chiếu nhắc cậu vứt đi mua mới không biết bao lần nhưng cậu không làm, nhất định phải giặt đi giặt lại mà mặc, mặc đồ mới cậu thấy không quen.
Khu vực này sẽ sớm bị tháo dỡ, trước khi đi Diệp Hà Thanh đã chụp lại một tấm ảnh giữ làm kỷ niệm, còn đặc biệt chụp lại hai mảng tưởng trong hẻm đã bị thường xuân quán xanh rì. Đến trưa khi hai người đã thu dọn xong đồ đạc thì Hoắc Kiệt gọi điện tới, nói hắn đã gọi xe tới, chuyển toàn bộ đồ đạc qua bên kia.
Diệp Hà Thanh đã sớm thanh toán nửa năm tiền thuê nhà, tiền thu lao mấy bức tranh mà cậu bán được gần đây, cộng thêm khoản tiền tiết kiệm từ công việc trước đây, tuy rằng phải bỏ ra một phần tiền vốn nhưng có thể tìm được phòng tốt thế này, Diệp Hà Thanh cam tâm tình nguyện.
Vận chuyển hết đồ đạc tới căn phòng mới thì đã tối rồi, Diệp Hà Thanh một thân mồ hôi, cậu thấy sắc mặt Diệp Tiểu Chiếu hơi trắng nên gấp rút chuẩn bị gọi xe đến bệnh viện thì dưới lầu nhìn thấy bác sĩ Nguy đi qua, Diệp Hà Thanh vội vàng gọi thành tiếng.
Bác sĩ Nguy ôm Diệp Tiểu Chiếu vào phòng làm kiểm tra, cũng may không có chuyện gì, chỉ hơi một chút.
Diệp Hà Thanh hỏi: “Bác sĩ Nguy, sao lại gặp được chú ở bên này nha.”
Nguy Lan chỉ chỉ căn nhà đối diện nhà trọ: “Tôi ở phòng 1002 phía đối diện ấy.” Còn nói thêm: “Sau này có chuyện gì có thể tìm tôi.”
Diệp Hà Thanh: “Như vậy thì làm phiền chú lắm.”
Nguy Lan cười ôn hòa nói: “Tôi ở một mình đôi lúc sẽ khó tránh khỏi cảm giác cô đơn mà.”
Diệp Hà Thanh len lén cười, thừa dịp bác sĩ Nguy Lan kiểm tra lại cho Diệp Tiểu Chiếu, chạy qua phòng vệ sinh nhắn tin cho Hoắc Kiệt biết bác sĩ là hàng xóm của hai người.
Hoắc Kiệt nói: “Anh cũng mới tìm một căn cách đây không lâu, rất gần nơi em đang sống.”
Hắn nói căn phòng mới đó ngay phía trên phòng của Diệp Hà Thanh, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*, Hoắc đại công tử là một người có bản lĩnh, chắc chắn sẽ không để người yêu cách qua xa mình.
(* cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.)
“Phòng mới ở lầu trên á?” Vì thế Diệp Hà Thanh vội chạy lên xem số nhà, cửa mở ra, còn đang có mấy người vận chuyển đồ dùng, so với hai người họ còn đầy đủ hơn.
Diệp Hà Thanh ôm điện thoại đến xuất thần, một lát sau mới xuống lầu, ngồi ở ghế đẩu cạnh cửa mà cười khúc kha khúc khích.
“Hoắc ca, lát em đi mua đồ ăn, tối nay anh về không, muốn mời anh ăn cơm.”
Mới lập thu nên trời vẫn còn oi bức, Diệp Hà Thanh vì tiết kiệm điện nên không mở điều hòa, Diệp Tiểu Chiếu thì vẫn dùng chiếc quạt điều hòa, mà dùng không nhiều, nghe nói dùng nhiều dễ bị phong thấp.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Diệp Tiểu Chiếu quay đầu lại liền thấy em trai mình đang mặc chiếc áo ba lỗ ngắn, nhìn chăm chú điện thoại cười cười. Đầu óc em trai vốn không được coi là thông minh, vậy mà sau khi yêu đương xong thì có vẻ trở nên ngu hơn rồi.
Người anh trai có hơi chút ưu sầu, Diệp Hà Thanh nói: “Tiểu Chiếu, Hoắc ca chuyển tới ngay lầu trên ấy, tối em gọi anh ấy xuống dùng bữa nhé.”
Diệp Tiểu Chiếu lặng lẽ cảm khái: “Có tiền tốt thật đấy.”