Đọc truyện Tiểu Qua Tử – Chương 40
Editor: Calcium
Điện thoại hiển thị tin nhắn chưa đọc, được gửi tới từ lúc bốn rưỡi sáng, người gửi là Hoắc Kiệt.
Diệp Hà Thanh vừa tỉnh dậy không bao lâu, dựa vào gối nhấn mở tin nhắn, sau khi đọc xong nhất thời không biết phải trả lời hắn thế nào.
Nội dung tin nhắn của hắn ngắn gọn rõ ràng, đêm qua hắn mơ về cậu.
Chỉ với vài chữ này thôi, đọc từng chữ cậu đều có thể hiểu được nhưng nếu đọc cả câu rồi nhìn lại thời gian tin nhắn được gửi tới là lúc bốn rưỡi thì thành công khiến bản thân mơ hồ, suy nghĩ mãi cũng không hiểu cụ thể tin nhắn này có nghĩa ra sao.
Nửa đêm Hoắc ca lại nằm mơ thấy mình, mơ thấy cậu làm cái gì? Không thể nào vừa mới mơ xong đã nhắn tin ngay cho cậu được, nhưng đúng là tin nhắn được gửi tới lúc hừng đông.
Mơ thấy cá nhân một người nào đó, có thể nói là một chuyện tương đối ám muội, mà thông thường khi gặp chuyện này sẽ không đem ra kể cho đối phương biết được.
Hoắc Kiệt lại thẳng thắn tỏ thái độ như vậy khiến Diệp Hà Thanh cảm thấy bản thân cậu nghĩ nhiều quá rồi, nhìn điện thoại chằm chằm suốt mười phút vì không biết phải trả lời thế nào, không còn cách nào đành ôm cảm giác tội lỗi quên đi tin nhắn ngắn này, buổi sáng lúc ăn cháo cùng Diệp Tiểu Chiếu còn hơi mất tập trung.
Diệp Hà Thanh thường gặp chuyện gì khó khăn thì sẽ hỏi ý kiến Diệp Tiểu Chiếu nhưng chuyện lần này lại liên quan đến Hoắc Kiệt, thanh niên có tâm tư riêng của mình, không phải chuyện gì cậu cũng nói với anh trai nữa. Một mặt cậu không hiểu được thái độ của Hoắc Kiệt, mặt khác cậu cũng chẳng hiểu rốt cuộc bản thân mình đang nghĩ thế nào.
Gần đây số lần nghĩ bậy nghĩ bạ của cậu tăng lên đột biến, mà đều liên quan tới Hoắc Kiệt.
Loading…
“Tiểu Chiếu, em đến phòng tranh đây, anh ăn sáng xong nhớ uống thuốc nhé.” Câu lôi ra một cái túi từ trong ngăn kéo, “Đây là thuốc bác sĩ Nguy mới kê đơn cho anh, liều lượng viết trên bao bì rồi, không được sai liều nhé.”
Diệp Tiểu Chiếu nhận lấy: “Anh sẽ tự đun nước, em cứ đi trước đi, tầm này đi dễ bị kẹt xe.”
Đám đông tụ tập dưới lầu vốn sáng sớm nên ra ngoài đi làm thuê, mấy người ngồi xổm trên nền xi măng hút thuốc, nhìn thấy Diệp Hà Thanh thì tỏ ý chào hỏi.
Cậu liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Bên ngoài dán thông báo đấy, kết quả đấu thầu của mảnh đất này được công bố rồi. Chủ đầu tư sẽ tháo dỡ tòa nhà này rồi xây dựng thành tòa văn phòng.”
Khu vực này mà bị phá bỏ, đồng nghĩa với việc hàng trăm người đang thuê trọ ở đây phải ra ngoài làm, ai cũng phải đi tìm nhà khác để thuê. Ngày nay, không khó để tìm một ngôi nhà nhưng họ rất khó có thể chịu được mức giá thuê nhà. Khu này giá cả thuê rất rẻ, ngoại trừ việc tòa nhà hơi cũ có cảm giác năm tháng thì những điều kiện khác đều không tệ lắm.
Diệp Hà Thanh và các công nhân đều rơi vào trầm mặc, quãng đường tới phòng tranh bước chân cậu rất nặng nề.
Hôm nay phòng tranh nghênh đón thêm hai người mới, mọi người đều hòa nhập rất nhanh và khá ăn ý với nhau. Trong lúc Diệp Hà Thanh đang điều chỉnh lại giá vẽ của mình thì quản lý phòng tranh tới tìm cậu, Diệp Hà Thanh lúc này mới biết bức tranh đầu tiên cậu trưng bày ở hành lang hội họa đã được một doanh nhân từ thiện vừa ý mua về.
Thành thật mà nói thì giá cả người đó đưa ra không phải là thấp, sau vài lần trao đổi mới đặt ra được một mức giá nhất định.
Quản lý trấn an: “Đừng thấy áp lực quá, là một doanh nhân làm từ thiện nên con mắt nghệ thuật có hơi khác tiêu chuẩn người bình thường chút. Đôi khi em hạ giá thì đối phương lại thấy không phù hợp mà coi thường. Người người đều rất khôn khéo, có mấy người sở dĩ làm từ thiện nhằm để bản thân an lòng, hoặc đạt được danh tiếng. Bất kể họ có kế hoạch gì đi nữa thì chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được.”
Vì đây là bức tranh đầu tiên bán được nên Diệp Hà Thanh có thể nhận được một khoản tiền nhuận bút. Sau khi có thông báo nhận tiền của bên ngân hàng, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Hoắc Kiệt.
Nhân lúc vào nhà vệ sinh cậu liền nói cho Hoắc Kiệt biết chuyện mình kiếm được tiền, muốn mời hắn đi ăn cơm.
Ôm điện thoại đợi một lát, Hoắc Kiệt trực tiếp gọi điện qua, giọng nói mang theo ý cười, Diệp Hà Thanh đụng vào lỗ tai bỗng cảm thấy nóng nóng.
Hoắc Kiệt nói: “Cứ giữ tiền đó, sau này còn nhiều cơ hội ăn cơm với nhau mà.” Hoắc Kiệt sở dĩ vui vẻ như vậy chính là vì Diệp Hà Thanh nhớ tới anh đầu tiên.
Diệp Hà Thanh cảm thấy rất vui, cậu không nhất định phải mời hắn ăn cơm, chỉ là cậu muốn chia sẻ sự vui mừng của bản thân cho hắn biết, còn số tiền kia căn bản đối với hắn cũng chẳng phải to tát gì, nhưng cậu biết hắn nguyện ý vì cậu chia sẻ mà vui theo, sự chắc chắn này khiến cậu đặc biệt cảm thấy động lòng.
Buổi chiều lúc rời khỏi phòng tranh, Diệp Hà Thanh muốn đi mua quà tặng Hoắc Kiệt. Phạm vi xung quanh Phố Văn Hóa có rất nhiều cửa hàng mang hơi hướng nghệ thuật, vừa đi vừa ngắm, cuối cùng do dự suốt nửa ngày vẫn chẳng biết nên tặng cho Hoắc Kiệt quà gì mới tốt.
Cậu đứng trước một cửa hàng, lấy điện thoại ra nói chuyện với Hoắc Kiệt: “Hoắc ca, gần đây anh có thích cái gì không, để em tặng được không?”
Rất nhanh hắn đã phản hồi: “Có.”
Cậu hỏi: “Cái gì vậy?”
Hoắc Kiệt không đáp, Diệp Hà Thanh chằm chằm nhìn màn hình điện thoại chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Hoắc Kiệt: “Nhóc ngốc.”
Cậu lăng lăng nhìn vào hai chữ “nhóc ngốc”, tim nảy lên thịch một cái, mơ hồ xuyên thấu qua mấy chữ này mà phát giác một số tâm tư kỳ lạ.
Hoắc ca, anh….thích em?
Đánh chữ xong, lại chậm chạp không dám gửi qua. Diệp Hà Thanh vội vàng xóa chữ, chính cậu cũng ý thức được hành vi hiện tại của mình nhìn như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới biết yêu. Trước đây cứ có tâm tư gì là cậu lại dựa vào sự tín nhiệm của mình với Hoắc Kiệt mà nói cho hắn biết hết.
Giờ trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, không dám hỏi hắn chuyện này.
Nhỡ đâu không phải thì chẳng phải cậu tưởng bở à, nhưng nhỡ đâu là đúng thì sao?
Không cần biết đáp án là gì, vế trước khiến cậu ít nhiều thấy hơi mất mát, còn vế sau thì….
Diệp Hà Thanh chỉ ngẫm lại một lát liền cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào, thật kích thích, hẳn là mọi chuyện chắc không phải như nghĩ đâu.
Từ Tư Lễ khí thế hung hăng chạy đến công ty tìm Hoắc Kiệt, vốn lần này định tìm hắn để đàm phán chuyện liên quan tới Diệp Hà Thanh, vừa hay gặp cảnh hai người họ đang nhắn tin qua lại.
Hoắc Kiệt gửi xong tin nhắn kia xong không chờ được cậu trả lời, nhìn dòng thông báo đối phương đang nhập… một lúc sau mới quay qua nhìn Từ Tư Lễ: “Đừng làm phiền.”
Hắn có suy đoán riêng của mình về tâm trạng của Diệp Hà Thanh lúc này, hẳn là cậu đang xoắn xuýt lắm đây, hắn vốn có thể gửi một câu giải thích qua để đối phương yên tâm nhưng không hiểu sao nhóc què lại thông suốt muộn hơn so với tưởng tượng của hắn, cậu vốn cũng không quá thông minh, suy nghĩ hơi chậm, đơn giản là hắn không giải thích gì cả, kích thích cậu suy nghĩ theo nhiều hướng khác nhau.
Từ Tư Lễ gọn gàng dứt khoát hỏi: “Anh thích em ấy ở điểm nào?”
Hoắc Kiệt lơ đãng hỏi lại: “Vậy mày thích em ấy ở điểm nào?”
Yêu thích một người vốn không phải chuyện có thể nói rõ lý do được, nếu hiểu rõ thì đã chẳng có nhiều người khốn đốn vì tình như vậy.
Nhìn vẻ mặt Từ Tư Lễ có vẻ không cam lòng, Hoắc Kiệt đặt điện thoại xuống: “Anh sẽ không vì cảm thấy phải bồi thường em ấy mà ôm ấp tâm tư, việc anh muốn chỉ là đối xử thật tốt với em ấy, Từ Tư Lễ, mày đã từng nghĩ tới chưa?”
“Nếu có một ngày em ấy biết chuyện chân của mình gián tiếp liên quan tới mày thì em ấy sẽ nghĩ thế nào? Mày tiếp cận với em ấy chỉ vì muốn bồi thường thì có khác gì là một loại bố thí.”
Nhóc què đúng là chân què đấy nhưng cậu đứng thẳng hơn so với bất cứ ai.