Tiểu Qua Tử

Chương 38


Đọc truyện Tiểu Qua Tử – Chương 38

Editor: Calcium

Video bất thình lình nhảy ra khiến Diệp Hà Thanh đặc biệt ngại ngùng, không giống như lúc đối diện trực tiếp, giữa đêm khuya, cùng một người nhìn nhau qua màn hình video là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu, có chút ám muội không thể diễn tả được.

Diệp Hà Thanh cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng trên bụng lên khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt đến chớp cũng không dám chớp, đối diện với Hoắc Kiệt.

“Hoắc ca, anh muốn nói chuyện gì nha?”

Hai tay cậu giơ điện thoại lên, không bao lâu bắp tay hơi mỏi mỏi, thẳng thắn nghiêng người nhìn video, yên tĩnh nghe Hoắc Kiệt nói chuyện.

Hắn thuận miệng hỏi mấy đề tài không quá quan trọng, hắn để ý đến người trước mặt, ánh mắt không thèm che dấu, người trì độn như Diệp Hà Thanh cũng đã nhận ra đêm nay hắn hành động không giống với bình thường.

Cậu lại kéo cao chăn hơn nữa, kéo lên cao rồi lại do do dự dự mà kéo xuống, chung quy vẫn hỏi: “Hoắc ca, sao anh cứ nhìn em mãi thế?”

Hoắc Kiệt nghĩ thầm trong lòng rằng chính vì muốn nhìn cậu nên mới gọi nhưng sợ nói ra sẽ dọa con người ta chạy mất nên đổi giọng trả lời: “Không phải em muốn vẽ anh sao, nhân dịp này qua video nhìn nhiều chút đi.”

“Nhưng tối nay em nhìn rồi….”


Hoắc Kiệt bất đắc dĩ than thở, có thể nhóc què không biết nhưng anh thì biết rất rõ cậu có khả năng “giết chết”cuộc đối thoại. Điều quan trọng nhất hiện tại là hắn không dám tỏ rõ tâm ý của mình chính vì tính cách này của cậu.

Hắn lo lắng Diệp Hà Thanh là một thẳng nam, muốn bẻ cong một thẳng nam thì độ khó cao hơn leo lên trời.

Hoắc Kiệt tản mạn nói chuyện phiếm với Diệp Hà Thanh đến tận mười một rưỡi, đối với giới trẻ thì tầm đó không tính là quá muộn, nhưng Diệp Hà Thanh đã ngáp mấy cái rồi, vốn đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để nói chuyện với Hoắc Kiệt thì cứ nói mãi, nói mãi, mí mắt cũng dần sụp xuống, âm thanh mơ hồ không rõ, cuối cùng vẫn duy trì tư thế ôm điện thoại, đầu lệch qua một bên gối, hoàn toàn ngủ gục trước mặt Hoắc Kiệt.

Hoắc Kiệt đột nhiên im lặng, lẳng lặng nhìn cậu ngủ say.

Năm phút trôi qua rồi lại mười phút, và nửa giờ trôi qua. Trong lúc đó Hoắc Kiệt cũng đã mấy lần thay đổi tư thế, Diệp Hà Thanh vẫn ngủ ngon lành tay ôm điện thoại di động, cái trán vì đang trong trạng thái thả lỏng mà để ngay trước màn hình, Hoắc Kiệt có thể thấy rõ đôi môi cậu đang hơi mở run lên cùng với hô hấp nhè nhẹ.

“Ngủ ngon.”

Hoắc Kiệt vươn tay chạm chạm về hướng đôi môi của Diệp Hà Thanh rồi chủ động ngắt kết nối video, một đêm mộng đẹp.

Buổi sáng hôm sau đúng chín giờ nhập học, Diệp Hà Thanh là một học sinh mới nên vừa tới phòng vẽ tranh liền không ngừng thấp thỏm.


Giáo viên đơn giản giới thiệu cậu với mọi người, vô số cặp mắt to nhỏ đan xen nhìn không sót chỗ nào trên người, lúc đầu cậu căng thẳng tới mức không nói thành lời, đôi mắt đỏ lên.

Sau đó cậu mới phát hiện ra ở đây mọi người vô cùng thân thiện, không một ai vì sự xuất hiện của cậu mà lộ ra ánh mắt khác thường, dần dần, cậu bước tới vị trí còn trống ngồi xuống, bên cạnh là một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi, bị điếc bẩm sinh, đang chăm chú vẽ vời,

Thiếu niên nhìn thấy Diệp Hà Thanh, nở một nụ cười với cậu, lộ ra chiếc răng nanh không chỉnh tề, tay thì làm một ngôn ngữ ký hiệu với cậu.

Diệp Hà Thanh mở to hai mắt, Giáo viên cười với cậu giải thích: “Em ấy nói em là một người rất đẹp trai.”

Diệp Hà Thanh bị thổi phồng đến mức mặt hồng hồng, dùng bút viết chữ lên giấy đáp lại đối phương, tâm lý lo lắng bất an lúc này đã triệt để thả lỏng.

Có thể là do cơ hội học tập tới không dễ dàng nên các học sinh trong phòng đều vô cùng chăm chỉ. Có mấy người ngồi giữa phòng nhịn tiểu tới mức bụng căng phồng mới đi WC để giải quyết, đến bữa trưa cũng ăn ội vàng, dường như miệng dừng lại sẽ lập tức trở về chỗ mình vẽ tranh tiếp, Diệp Hà Thanh nhìn mà sững sờ.

Giáo viên bước đến nói: “Mọi người đều rất nỗ lực phải không? Lúc đầu tới đây tôi cũng giống em sửng sốt vô cùng, sau này mới biết mọi người rất thích cảm giác chăm chỉ này, cũng vì lý do thân thể khuyết thiếu hơn so với người khác nên mọi người muốn dành nhiều thời gian để theo đuổi ước mơ hơn.”

Diệp Hà Thanh nghe xong không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái.


Cậu cười nói: “Thưa thầy, em hiểu cảm giác này.” Sau đó ngượng ngùng vén vén tóc, “Mấy năm nay em có đi giao đồ ăn bên ngoài, vì em không muốn ông chủ nghĩ rằng em không làm được việc vì chân có tật hoặc cho rằng em không bằng người khác nên em liều mạng mà làm việc. Năm đầu tiên, em luôn đến cửa hàng từ lúc hai, ba giờ sáng để chờ đơn hàng, giao hàng đến mãi sáng sớm mới kết thúc công việc, rồi nghỉ ngơi đến tám giờ là tiếp tục làm tiếp, không dừng lại nghỉ ngơi một giây một khắc.

Khóe miệng Diệp Hà Thanh cố gượng một nét cười nói tiếp: “Sau đó thiếu chút nữa em xảy ra chuyện, sờ người nhà lo lắng nên em mới không làm đêm nữa. Tuy rằng hơi khổ cực nhưng trong lòng em lại cảm thấy sảng khoái lạ thường, em kiếm được thật nhiều tiền dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình, đi đường nhiều như vậy cũng vì muốn gặt hái loại cảm giác này, chúng ta đều tạo ra giá trị cho xã hội.

Bị cuộc sống đè nén đến còng lưng, có người thì bị mắc kẹt trong bùn lầy, có người lại từ trong đám bùn lầy đó tìm ra ý nghĩa cuộc sống.

Diệp Hà Thanh đã học là cho ra học, cậu học hỏi rất nhanh, vì là học sinh mới nên có nhiều vấn đề cần phải hỏi thêm, cũng may các giáo viên đều rất kiên trì trả lời cậu, thậm chí có học sinh còn mời cậu làm người mẫu để người đó vẽ một bức.

“Vẽ em á?” Diệp Hà Thanh hoàn toàn choáng váng, gặp được ánh mắt thiện ý, có người lên tiếng nói rằng cậu là người đẹp trai nhất trong phòng. Vừa hay ngày mai có một bài tập là phác họa tranh nhân vật, mọi người trong phòng ít nhiều đều đã từng làm mẫu qua, mọi người muốn nhờ cậu làm người mẫu cũng không phải muốn bắt nạt cậu hay gì chỉ là dù sao con người cũng là động vật thị giác, đều yêu cái đẹp.

Buổi chiều lúc Diệp Hà Thanh làm mẫu, trước mặt cậu được đặt một tấm gương nửa người, bất ngờ nảy sinh ra một ý nghĩ, mọi người vẽ cậu, còn cậu sẽ vẽ chính mình qua gương. Sau đó cảm thấy không ổn lắm nên lại thay đổi vẽ Hoắc Kiệt.

Sau buổi trưa có một cơn dông, mưa rơi xuống đất như chuỗi hạt ngọc đứt đoạn. Diệp Hà Thanh trong tay cầm tờ giấy được cuộn lại, đi theo các học sinh khác ra ngoài bắt xe.

Bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa có một chiếc xe với biển số xe tương đối quen thuộc, một giây sau, điện thoại Diệp Hà Thanh sáng lên.

“Lên xe đi.”


“Hoắc ca.” Diệp Hà Thanh mới vừa ngồi vào ghế phụ, Hoắc Kiệt vươn tay đưa giấy ăn cho cậu, “Lau nước mưa đi này.”

Diệp Hà Thanh lau mặt xong, chiếc ô còn vương lại nước mưa bắt tóe lên cổ Hoắc Kiệt, hắn nói: “Cũng lau giúp anh đi.”

Diệp Hà Thanh chạm tay lau qua rồi rụt tay về: “Lau sạch rồi.”

Hoắc Kiệt đánh vô lăng: “Trên tay em cầm cái gì vậy, thấy em nhìn hồi lâu, đến cặp sách cũng ướt rồi mà tờ giấy này lại không ướt.”

“A…” Tâm tư Diệp Hà Thanh vì câu nói này của Hoắc Kiệt mà ngẩn người, một viên kẹo được ném qua cho cậu, Hoắc Kiệt nói: “Bóc giúp anh một viên đi.”

Diệp Hà Thanh không kịp thất thần, phát hiện dạo gần đây tần suất Hoắc Kiệt ăn kẹo cao lên, cơ bản lần nào cậu vừa lên xe cũng đều phải bóc một viên kẹo rồi đút vào miệng thay hắn…

Cho Hoắc Kiệt ăn kẹo xong, Diệp Hà Thanh ôm bức tranh mình che chở cẩn thận vừa nãy đưa ra như hiến vật quý nói: “Hoắc ca, em vẽ anh này.”

“Trước tiên đừng nói với anh.” Hoắc Kiệt tập trung tinh thần, hắn nghĩ hiện tại bản thân hắn có hơi ngây thơ, Diệp Hà Thanh nói cái gì cũng đều dễ dàng câu hồn hắn đi mất.

Diệp Hà Than vẽ hắn, nếu vẽ hắn vào buổi chiều thì không phải cậu nghĩ đến hắn cả buổi chiều sao.

Hoắc Kiệt đột nhiên lên tiếng: “Chẳng trách cả chiều này lúc đang họp anh lại thấy tai cứ nóng ran lên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.