Đọc truyện Tiểu Qua Tử – Chương 31
Editor & Beta: Calcium
Nửa phút sau Hoắc Kiệt mới trả lời một tin, Nguy Lan đại khái là có thể tưởng tượng được vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu nổi của thằng cháu mình.
“Chú Lan, thiên thần gì cơ…..”
Nguy Lan nói với Hoắc Kiệt: “Thiên thần trong lòng chú.” Lại gửi thêm một câu, “Cậu ấy vô cùng an tĩnh ôn hòa, không có bất cứ biểu cảm e ngại nào. Bệnh tật tuy rằng khiến cậu nhóc phải chịu hết thảy dằn vặt và đau đớn nhưng chú lại không hề cảm nhận được một chút nào bi quan cũng như oán giận từ cậu nhóc đó, chú đã xem qua các tài liệu liên quan, hai anh bạn nhỏ kia ở chung rất tốt.”
Diệp Tiểu Chiếu nhìn thì có vẻ lạnh lùng vắng vẻ nhưng lại vô cùng cưng chiều cậu em trai không cùng máu mủ, đã rất lâu rồi Nguy Lan chưa từng thấy thiếu niên nào như vậy. Ngoại trừ quan hệ với thằng cháu thì hắn bây giờ chân thành mà nguyện ý giúp đỡ đứa bé này, hi vọng cậu nhóc có thể có được một thân thể khỏe mạnh.
Hoắc Kiệt không đoán nổi ý tứ cụ thể của ông chú mình là gì.
Chú của hắn, học hành lợi hại, làm bác sĩ cũng giỏi, nhưng thực ra lại không thân thiết với mọi người trong nhà, từ khi còn bé đã cực kỳ độc lập, tự mình chạy ra nước ngoài học, sau cũng ở lại bệnh viện bên đó làm, đến ngày lễ tết thì mới liên hệ với mọi người trong nước, trở về cũng chỉ hội họp một bữa tiệc đêm giao thừa mà thôi, có thể đối với bạn bè thì Nguy Lan chính là một người thanh lãnh, không quá thân thiết với bất kỳ ai.
Mấy bệnh viện lớn trong nước không chỉ một lần tung cành ô-liu cho hắn nhưng Nguy Lan vẫn luôn tỏ ra nhàn nhạt, Hoắc Kiệt lần này chủ động mời người chú này về, mới đầu còn không ôm hy vọng sẽ mời được.
Nhưng hiện tại Nguy Lan không chỉ đồng ý tiếp nhận chữa trị cho Diệp Tiểu Chiếu mà mới ở lần gặp mặt đầu tiên đã khen con người là thiên thần….
Coi như là ấn tượng ban đầu tốt đi thì cũng làm gì có ai dùng từ “thiên thần trong lòng tôi” để khen người khác chứ?
Hoắc Kiệt thầm nghĩ, chẳng lẽ chú hắn lại mang tâm tư riêng đối với anh trai của nhóc què?
Loading…
Đầu tiên chưa nói Diệp Tiểu Chiếu mới chỉ hai mươi tư tuổi, chỉ riêng tuổi tác chú Nguy đã hơn người ta nhiều tuổi như vậy rồi. Nguy Lan ba mươi lăm tuổi, cuộc sống riêng tư cực kỳ hạn chế, trong cuộc sống ngoại trừ công việc thì cũng chỉ còn mỗi công việc. Hắn cũng không lạnh lùng gì cả, chỉ là quá lãnh đạm, dường như chẳng có gì có thể lọt vào tâm tư của hắn.
Bởi vậy rất nhiều năm về trước cho tới tận bây giờ cho dù mọi người trong nhà có tác động thế nào thì trước sau bên cạnh chú ấy chẳng có một ai, khiến Hoắc Kiệt còn cho rằng Nguy Lan là một người mang chủ nghĩa độc thân.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ Nguy Lan cũng không phải là một thánh nhân, hắn cũng sẽ khen ngợi một người con trai mới gặp mặt lần đầu tiên, lại còn khen người ta là thiên thần. Hoắc Kiệt giữ kín miệng, biết rằng chuyện này không nên hỏi nhiều, dù là như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái.
Nguy Lan sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của Hoắc Kiệt, sau khi gặp gỡ hai thiếu niên, hiếm hoi nói với Hoắc Kiệt: “Hai đứa bé cũng không tệ, cuộc sống tuy không dễ dàng nhưng rất kiên cường.”
Hoắc Kiệt là một người thông minh, lập tức hiểu được hàm ý câu nói của Nguy Lan.
Hoắc Kiệt nói: “Chú Lan, cháu hiểu việc cháu đang làm, sẽ không mạo phạm tới hai người họ.”
Nguy Lan vẫn luôn yên tâm về thằng cháu này của mình, hành xử kiêu căng nhưng vẫn giữ đúng chừng mực, tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn. Bao gồm cả việc mời hắn về đây cũng không hề đề cập với hai đứa nhỏ Diệp gia.
Diệp Hà Thanh cả ngày lâm vào tình trạng hưng phấn, sau khi đưa Diệp Tiểu Chiếu về nhà, cậu tự mình lên mạng khắp nơi tìm kiếm thông tin liên quan đến bác sĩ Nguy Lan.
Vì bệnh tình của Diệp Tiểu Chiếu mà mấy năm nay mấy thuật ngữ liên quan đến ý học Diệp Hà Thanh đã không còn xa lạ gì nữa. Nguy Lan là một bác sĩ vô cùng lợi hại, cậu ngồi đọc thông tin mà hoa cả mắt, thậm chí còn cho rằng tỷ lệ sức khỏe Diệp Tiểu Chiếu khôi phục lại cực kỳ cao cho nên vui đến quên hết mọi thứ, thậm chí quên cả tình trạng nghèo túng quẫn bách hiện tại của hai anh em.
Diệp Hà Thanh ôm điện thoại di động đi qua đi lại trong phòng, muốn đem những tin tức này nói với Diệp Tiểu Chiếu. Nhưng đi tới phòng anh thì lại không dám gõ cửa nói chuyện với anh.
Cậu nhìn chằm chằm mảng tường xám trắng bong tróc trước mắt, giống như thường ngày rơi rụng lả tả xuống nền nhà, đột nhiên xuất hiện một hi vọng tựa như đĩa bánh rơi từ trên trời xuống, cậu không dám nói với Diệp Tiểu Chiếu, như đi trên dây, sợ bước hụt một cái rồi té ngã một cách không chân thực.
Diệp Hà Thanh rón ra rón rén đẩy cửa bước vào, Diệp Tiểu Chiếu lúc này đã ngủ say, sắc mặt trắng bệch gầy gò, dường như gầy hơn so với hôm qua một chút.
Trọng trách nặng nề đè nặng trên vai, công cuộc tìm việc mới như lửa cháy sát sườn rồi.
Cậu nhẹ nhàng ra khỏi phòng, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha ngoài phòng khách, nghiêm túc xem từng tin tuyển dụng trên tờ báo, đồng thời trên điện thoại di động mở mấy trang web tuyển dụng lớn, lướt lựa chọn, dùng bút vạch ra một số công việc cậu có cơ hội được nhận, sau đó gọi điện cho từng bên để dò hỏi.
Diệp Hà Thanh không phải là người biết ăn nói, lúc giới thiệu về bản thân với người khác qua điện thoại mà thậm chí cậu còn đỏ mặt tới tận mang tai, chột dạ vô cùng.
Từ trong xương tủy ít nhiều cậu cũng thấy tự ti, sau vô số lần bị từ chối mà vẫn không học được bản lĩnh mặt dày lên. Đại đa số các bên sau khi nghe thấy chân trái cậu bị tật thì đều rất chuyên nghiệp mà uyển chuyển nói rằng cậu sẽ gặp được công việc phù hợp hơn với mình, có người thậm chí còn thẳng thẳng nói rằng bên họ không phải từ thiện, có nhiều người tìm việc làm như thế, tùy tiện tuyển một người chân tay kiện toàn đều tốt hơn so với cậu.
Nửa ngày trời gọi đến mấy chục cuộc điện thoại, có thể cho cậu câu trả lời chính xác lác đác chẳng được mấy người. Diệp Hà Thanh nằm nhoài trên ghế sô pha, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà, mu bàn tay khoát lên che mắt, khóe miệng cong thành một độ cong đắng chát.
Cuộc sống này sẽ không vì cậu gian nan vất vả và thiệt thòi mà đối xử đặc biệt với cậu, trong lòng Diệp Hà Thanh thầm tính toán khoản tiền để dành, mấy tháng tới tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt vẫn có thể chống đỡ được, còn để tiền để Diệp Tiểu Chiếu làm phẫu thuật thì cậu đành giãy giũa, đặc biệt sau khi gặp bác sĩ Nguy, e rằng hy vọng chữa trị cho Diệp Tiểu Chiếu sẽ tới trong nay mai, cậu cần chuẩn bị sẵn sàng cho anh đổi thận.
Diệp Hà Thanh vỗ một cái vào đầu, dùng di động tìm xem còn đường và công việc nào có thể kiếm tiền nhanh nhất. trong phòng khách không bật quạt, chóp mũi từ từ rơi xuống mấy giọt mồ hôi, ánh mắt cậu tập trung vào một tin tuyển dụng, đầu ngón tay run rẩy bấm vào.
Một trang tuyển dụng nhân viên phục vụ chuyên môn giao lưu đặc thù, Diệp Hà Thanh như mê muội giật mình lần lượt mở từng tin hot trên trang đó ra nhìn. Mắt đỏ bừng, cậu khẩn trương nuốt nước miếng.
Cả đêm có thể kiếm được vài trăm thậm chí hơn một ngàn tiền boa, đôi khi kiếm tiền khó nhưng lại cũng rất đơn giản, chỉ là trong ý nghĩ mà thôi. Hướng đi đó như rơi vào vực sâu thăm thẳm, không có cách nào chạy trốn.
Ánh mắt Diệp Hà Thanh dao động, lưu lại phương thức liên lạc của từng tin tuyển dụng một. Đang lúc chuẩn bị bấm dãy số gọi điện cho đối phương thì Diệp Hà Thanh nâng tay trái ngay lập tức tát cho bản thân một cái.
Dấu vết năm ngón tay đỏ hồng in lên gò má, Diệp Hà Thanh khó chịu cúi đầu, ngực không khống chế được mà phập phồng thở dốc. Cậu lại định làm những việc kia, có khác gì Diệp Tiểu Chiếu lúc trước, cậu không có tư cách trách cứ anh.
Diệp Hà Thanh không tiếp tục nhìn những tiên tức ngổn ngang kia nữa, ổn định lại tinh thần tiếp tục gọi đi khắp nơi xin việc làm, gọi điện thoại rồi lại gặp khó khăn.
Ngày hôm sau lão Chu liên hệ với cậu, có một công ty tuyển nhân viên dọn dẹp, bảo cậu đi thử xem.
Sau khi chuẩn bị xong, trước khi đi Diệp Hà Thanh gọt cho Diệp Tiểu Chiếu một đĩa hoa quả rồi mới yên tâm ra ngoài. Địa chỉ khá xa, đi một tiếng bằng xe điện mới tới nơi.
Có mấy người cũng tới phỏng vấn, đa số là những người có tuổi tác về hưu hoặc các cô chú, kiếm kế sinh nhai, sau khi về hưu không thể không kiếm công việc với, tuổi tác lớn hơn Diệp Hà Thanh không chỉ một giáp.
Khuôn mặt non nớt của cậu hoàn toàn không hợp với đám người, tập thể tập trung tại một góc trong đại sảnh tầng một, ngồi chờ người quản lý phụ trách phỏng vấn tới.
Quản lý mặc đồng phục đi tới chọn người, thuận miệng giới thiệu về những yêu cầu vệ sinh của công ty này. Nhìn thấy Diệp Hà Thanh, quản lý hoài nghi hỏi một câu: “Nhỏ tuổi như vậy, có thể chịu được khổ không?”
Diệp Hà Thanh liên tục gật đầu.
Công việc quét dọn chịu trách nhiệm về tình hình về sinh của các tầng trong tòa nhà, chỉ là mấy chục sàn nhà của các tầng, dọn dẹp xong là đủ khiến người mệt đến ngất ngư. Quản lý dẫn bọn họ đi một lượt, Diệp Hà Thanh đứng dậy đi cùng, quản lý vừa nhìn bảo cậu dừng lại, cau mày truy hỏi: “Cậu chờ một chút, tại sao trước đó không nói với tôi cậu bị què chân.”
Bọn họ đang đứng ở sảnh tầng một, ngoại trừ bên bảo vệ thì còn có mấy người lễ tân và người đi lại xung quanh nhìn chăm chú về phía cậu.
Diệp Hà Thanh lo sợ trầm xuống, lo lắng thấp thỏm giải thích với quản lý: “Xin lỗi, ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho ngài để nói rõ về tình huống của bản thân nhưng điện thoại không liên hệ được.”
Lão Chu chỉ nói với cậu rằng bên này có tuyển nhân viên dọn vệ sinh, cho cậu một số điện thoại để liên hệ cậu tới làm. Diệp Hà Thanh hôm qua có liên lạc nhưng lại không được, hôm nay đành trực tiếp dựa theo thông báo trong tin nhắn tới địa chỉ này để phỏng vấn.
Nhiều con mắt bắn về phía mình như vậy, có người hiếu kỳ, có người thờ ơ, mặt cậu lập tức đỏ bừng, xấu hổ lẫn lộn, theo thói quen làm ra động tác cúi đầu, soi sáng vẻ mặt mờ mịt của cậu trên sàn nhà bóng loáng.
Diệp Hà Thanh tìm lại âm thanh nói tiếp: “Quản lý, tôi có thể chịu được khổ cũng không sợ khổ.”
Quản lý nhìn biểu tình vừa rồi của cậu, dường như không đành lòng, nhưng vẫn nói rõ ràng cho cậu hiểu: “Không phải tôi có ý kiến gì với cậu, nhưng cấp trên không nói rằng có thể tuyển người tàn tật, nhỡ đâu cậu làm ở đây rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì không phải công ty sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm sao. Tôi theo quy định của công ty mà tuyển người, về công về lý, hôm nay tôi không có cách nào tuyển cậu lại được.”
Diệp Hà Thanh nhất thời khổ sở đến cùng cực, đứng bất động, tay chân như thể bị trói buộc cầm tù, bất cứ từ ngữ nào cũng không thể diễn tả sự tự ti vào thời khắc này của cậu.
Mấy cô chú đứng cạnh không nhìn nổi nữa, cố gắng vì cậu nói vào câu nói đỡ với quản lý, Diệp Hà Thanh miễn cưỡng nở nụ cười cảm kích với họ, nhìn rất đáng thương, quản lý không đành lòng nói ra câu nặng lời.
Hiện thực tàn nhẫn lại kéo Diệp Hà Thanh lùi bước, cậu nói: “Cảm ơn quản lý.” Mi mắt cụp xuống, che đậy cảm xúc mất mát.
Lơ đãng liếc mắt một cái, Diệp Hà Thanh vừa mới hạ tầm mắt lại đột ngột nhìn lên, trong trẻo nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Kiệt mặc âu phục thẳng thớm tay đút trong túi quần, ánh mắt kiệt ngạo đang thâm thúy mà trầm mặc nhìn chăm chú về phía cậu.
Thấy nhóc què cuối cùng cũng phát hiện ra mình, đầu ngón tay Hoắc Kiệt ngoắc một cái, ra hiện cậu tới đó.
Diệp Hà Thanh quay đầu nói gì đó với quản lý rồi liền ra ngoài tìm Hoắc Kiệt.